Hiếu Kỳ vì chơi game thua Gia Bảo, bị Gia Bảo phạt sai đi mua nước. Hai tay hai lon cà phê, anh bước đi trên con đường tối chỉ có lập lòe ánh đèn đường, miệng không ngừng làu bàu: "Tên khỉ, chơi game thắng bộ hay lắm sao. Lần sau nhất định phải phục thù mới được."
Khí thế đang hừng hực, trong bóng tối chợt nghe tiếng cười lớn đầy trào phúng khiến Hiếu Kỳ không khỏi rụt đầu lại, toàn thân như ai đó xối xô nước lạnh, cảm giác lạnh gáy.
Không phải chứ, không lẽ đi đêm có ngày gặp ma? Nhưng hiện tại chỉ mới 8h tối thôi mà, chưa đêm mà.
Tiếng cười trào phúng vang lên bất chợt, chấm dứt cũng bất chợt, không có dấu hiệu báo trước.
Mặc dù sợ nhưng lại tò mò, ánh mắt Hiếu Kỳ liền đánh một vòng nhìn xung quanh. Xung quanh bốn bề yên lặng, khiến anh không khỏi nghi ngờ chính mình.
Lúc nãy không lẽ là nghe lầm?
Tâm tình vừa mới thả lỏng xuống, lại vang lên tiếng thở dài, lập tức Hiếu Kỳ lại căng thẳng. Chân anh nhất thời khựng lại, không đi tiếp nữa.
Cha mẹ ơi, từ trước đến giờ, từ thời gian bú sữa mẹ cho đến hiện tại, anh chưa bao giờ gặp chuyện kỳ quái đến như vậy.
Nơi phát ra tiếng thở dài bỗng có một bóng người đứng bật dậy. Bóng người đó đi chao đảo hai bước lại nằm phịch xuống.
Nhìn hành động kỳ quặc đó, Hiếu Kỳ nhất thời không kiềm chế được mà chăm chú quan sát, sắc mặt vô cùng nghi hoặc.
Là người, bộ dạng đó không lẽ đang say? Người ta dù sao cũng là con gái, nếu có gì có thể giúp thì lại giúp vẫn hơn.
Nghĩ vậy, Hiếu Kỳ không kiêng dè nữa mà bước tới chỗ người kia.
Từ xa anh có thể thấy được dáng vẻ một người nữ trông vô cùng chật vật. Anh tiến tới gần, giọng vô cùng lịch sự hỏi: "Xin lỗi, chị có cần tôi giúp gì không?"
Người kia quay lưng lại, ánh mắt vốn sắc bén hiện tại nhìn anh có chút ngây ngốc, hay phải nói là sững sờ.
Anh nhìn người kia cũng liền ngơ ra.
Không khí giữa hai người phút chốc như muốn đông cứng lại. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau trào máu họng. Ách, không có trào máu họng.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, Hiếu Kỳ hai tay siết chặt hai lon cà phê, lòng tự nhủ: Hiện tại anh bỏ đi còn kịp không?
Người kia nhìn anh cũng tự chất vấn bản thân hỏi: Lời lúc nãy xem như chưa từng nói được không? Sẽ không bị thiên lôi đánh chết chứ?
Hai người đều muốn mở miệng nhưng cả hai đều như có gì đó vắt ngang ở cổ, không nói nên lời. Cứ thế cả hai lại tiếp tục mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Đến lúc lấy hết dũng khí lên tiếng thì cả hai lại vô tình đồng thanh: "Nhỏ bạo lực/ tên biến thái, sao cô/anh lại ở đây?"
Thấy đối phương nói giống mình, cả hai liền phản ứng lại: "Đừng có bắt chước tôi."
Hai người bốn mắt trừng nhau, ngưng đúng một nốt nhạc thì đồng loạt quát: "Ai thèm bắt chước cô/anh."
Tuyết Ân vốn bị thương ở tay, mất nhiều máu khiến cho đầu óc choáng váng, hiện tại gặp phải Hiếu Kỳ da đầu cô cảm giác căng ra, càng thêm choáng váng.
Cô nhìn anh nghiến răng ken két: Tên biến thái chết tiệt, biến thái không phải thường không có tính người sao, sao không mặc kệ cô mà đi luôn đi, nếu như thế cô đã không phải khó xử như hiện tại rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng bất mãn của Tuyết Ân, Hiếu Kỳ uất nghẹn vô cùng.
Đây rốt cuộc là tình thế gì đây? Anh là có ý tốt giúp đỡ người, nhưng hiện tại nhìn thế nào cũng thấy anh là đang làm phiền đến người ta.
Bàn tay bất giác siết chặt lại, Hiếu Kỳ hít sâu một hơi để ổn định lại cảm giác bức bối không chỗ phát tiết đang cuộn trào trong lồng ngực, nhìn Tuyết Ân giọng đầy trào phúng: "Được rồi, tôi đi, không khéo đứng ở đây lại khiến cô thêm chướng mắt."
"Tốt thôi, mau đi đi." Tuyết Ân đáp trả lại bằng giọng trào phúng không kém.
Hiếu Kỳ hừ một cái, không chần chừ liền xoay người bỏ đi. Anh khẽ lắc đầu, cười nhạo bản thân thích lo chuyện bao đồng. Đi được hai bước thì phía sau tiếng phịch nặng nề vang lên.
Tuyết Ân vốn định đứng dậy nhanh chóng đến chỗ bọn Lão Thổ, nhưng không ngờ lại ở đây vô tình gặp Hiếu Kỳ, cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ. Giờ thì hay rồi, mất máu quá nhiều, hiện tại ngay cả đứng dậy cũng đứng không nổi.
Tuyết Ân nằm thở dốc, cố gắng lần nữa ngồi dậy. Nhưng vẫn như lần trước, vừa đứng dậy, cảm giác choáng váng ập đến liền ngã lăn ra. Lần này ngã lại vô tình trúng ngay vết đạn sượt khiến cô "á" lên một tiếng. Tuyết Ân cắn môi dưới cố chịu đau, sắc mặt sớm trắng bệch đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tiếng bước chân vốn tưởng đã đi mất hiện tại lại tiến đến gần, dừng lại kế bên cạnh cách đầu cô nằm khoảng một bước chân.
Tuyết Ân nhìn từ đôi giày bata người kia đang mang, sau đó đưa dần tầm mắt lên trên. Nhìn thấy khuôn mặt Hiếu Kỳ từ trên cao nhìn xuống, cô có cảm giác chật vật nhục nhã chưa từng thấy. Tuyết Ân nâng cánh tay lành lặn vắt ngang che tầm mắt, hàm răng không ngừng nghiến ken két.
Hiếu Kỳ nhìn dáng vẻ của cô thì không khỏi thở dài. Anh cúi người xuống, cẩn thận đưa tay cô lên xem thử.
Tuyết Ân rất muốn rút tay lại, nhưng hiện tại, cánh tay của cô nhích còn không nổi nói chi đến rút, nên đành để mặc cho Hiếu Kỳ xoay qua xoay lại dò xét. Một lát sau, Tuyết Ân để tay che tầm mắt ra, ánh mắt đen láy sắc bén nhìn anh, giọng lành lạnh hỏi: "Sao còn chưa đi?"
Hiếu Kỳ bỏ qua thái độ thô lỗ của cô, xem như chưa nghe thấy câu nói vừa rồi. Sau khi quan sát xong, giọng anh vang lên có vài phần mất bình tĩnh: "Tuyết Ân, cô là con gái sao không biết giữ gìn bản thân gì hết vậy. Cánh tay bị thương sâu như vậy mà còn chạy lung tung, cô ngại mạng mình quá dài hay sao?"
Tuyết Ân không ngờ lại bị mắng một tràng dài như vậy, nhất thời á khẩu. Mất một lát sau, cô ổn định lại tinh thần, giọng chậm chạp hỏi: "Sao anh biết tôi tên Tuyết Ân?"
Tên biến thái này, không lẽ biến thái đến mức đi dò la lý lịch của cô đấy chứ.
Nhìn Tuyết Ân đôi mắt híp lại, vẻ mặt đầy đề phòng nhìn anh, anh liền biết cô đang nghĩ gì. Sắc mặt Hiếu Kỳ nhất thời trở nên xám xịt. Con nhỏ bạo lực này, không phải trước đó anh đã bảo là hiểu lầm hay sao, sao cứ nhìn mặt anh là lại nhận định biến thái chứ. Nhìn mặt nhỏ cũng đủ biết đang nghĩ rằng anh tra lý lịch của nhỏ rồi. Mà anh cũng tự nhận bản thân thật buồn cười, rõ là người ta không cần anh, nhưng anh lại vẫn mặt dày ngồi đây. Hiện tại anh cũng không hiểu nổi bản thân mình rồi.
Hiếu Kỳ không trả lời câu hỏi của Tuyết Ân, chỉ đặt nhẹ tay cô lại xuống đất, đứng dậy bỏ lại một câu: "Ở đây chờ tôi một chút."
Tuyết Ân trợn trừng mắt nhìn bóng lưng Hiếu Kỳ rời khỏi, miệng mở to muốn mắng người nhưng lại không biết mắng gì, cuối cùng yên lặng thu lại tầm mắt nhìn lên bầu trời đầy sao.
Khoảng năm phút sau Hiếu Kỳ trở lại, trên tay còn có thêm bông băng sơ cứu.
Anh lấy ra vài viên thuốc, nhanh chóng bóc vỏ chai nước suối rồi đưa cho cô. Tuyết Ân nhận lấy thuốc cùng chai nước, uống xong, cô còn định mở miệng nói vài lời châm chọc. Nhưng khi ánh mắt chạm vào khuôn mặt Hiếu Kỳ, cô nuốt lại lời mình muốn nói, ánh mắt lại nhìn lên bầu trời đen thăm thẳm.
Sở dĩ như vậy, bởi vì cô thấy được anh đang cố ổn định hơi thở, không để cho cô thấy được bản thân đang thở dốc. Tiệm thuốc mà cô biết cách đây cũng không gần, anh vừa đi vừa về vậy mà chỉ mất năm phút, nhất định là đã chạy đến đó rồi chạy về. Mặc dù hiện tại xung quanh tối đen, nhưng Tuyết Ân vẫn có thể thấy được, áo anh đã sớm ướt đầy mồ hôi. Nhìn thấy anh như vậy, cô còn có thể mở miệng châm chọc được hay sao.
Nhất thời, trong lòng Tuyết Ân chợt bình lặng hẳn đi. Mọi bực tức đối với Hiếu Kỳ lúc trước phút chốc đã không còn.
Hiếu Kỳ cầm chai thuốc sát trùng trên tay, chuẩn bị sát trùng vết thương cho Tuyết Ân thì do dự nói: "Có thể sẽ rất đau, ráng chịu đựng."
Tuyết Ân ánh mắt không dời đi nhưng giọng nói lại nhàn nhạt vang lên: "Tôi biết, cứ làm đi."
Hiếu Kỳ cẩn thận cầm lọ thuốc sát trùng đổ xuống chỗ vết thương của Tuyết Ân. Tức thì, tiếng xèo xèo liền vang lên, từng đám bọt sủi trắng nổi lên rồi lại vỡ ra.
Cảm giác đau buốt tê rát từ cánh tay truyền đến khiến đầu óc Tuyết Ân dại đi. Cô cắn chặt môi dưới để bản thân không bật ra tiếng.
Hiếu Kỳ thấy vậy thì lên tiếng: "Nếu đau thì cứ la, nếu không chịu nổi nữa thì cứ khóc, nơi đây vắng như vậy sẽ không ai thấy đâu."
Mặc dù Hiếu Kỳ nói như vậy nhưng Tuyết Ân kiên quyết cắn môi dưới, nhất quyết không rên la một tiếng. Cô trước giờ không thích khóc trước mặt ai, bảo cô khóc trước mặt anh? Càng không thể nào.
Nhìn cũng biết Tuyết Ân ưa cậy mạnh nên Hiếu Kỳ cũng không nói gì thêm.
Không biết là do động tác của anh nhẹ hơn hay là cô vì quá đau nên cảm giác bị dại đi mà hiện tại, cô không cảm thấy đau nữa.
Chỉ một lát sau, vết thương của Tuyết Ân đã được xử lý cùng băng bó cẩn thận. Cô nhìn tay mình, sau đó lại nhìn anh, chần chừ mãi một lúc sau mới khó khăn lên tiếng: "...Cảm...ơn."
Hiếu Kỳ không ngờ cô lại có thể nói cảm ơn, động tác thu dọn băng gạc nhất thời khựng lại. Nhưng rất nhanh sau đó trở lại bình thường, anh bình thản lên tiếng: "Không có gì."
Sau câu nói đó, hai người lại rơi vào trầm mặc.
Để phá vỡ không khí lúng túng này, Tuyết Ân chủ động lên tiếng: "Sao anh biết tên tôi?"
Khí thế đang hừng hực, trong bóng tối chợt nghe tiếng cười lớn đầy trào phúng khiến Hiếu Kỳ không khỏi rụt đầu lại, toàn thân như ai đó xối xô nước lạnh, cảm giác lạnh gáy.
Không phải chứ, không lẽ đi đêm có ngày gặp ma? Nhưng hiện tại chỉ mới 8h tối thôi mà, chưa đêm mà.
Tiếng cười trào phúng vang lên bất chợt, chấm dứt cũng bất chợt, không có dấu hiệu báo trước.
Mặc dù sợ nhưng lại tò mò, ánh mắt Hiếu Kỳ liền đánh một vòng nhìn xung quanh. Xung quanh bốn bề yên lặng, khiến anh không khỏi nghi ngờ chính mình.
Lúc nãy không lẽ là nghe lầm?
Tâm tình vừa mới thả lỏng xuống, lại vang lên tiếng thở dài, lập tức Hiếu Kỳ lại căng thẳng. Chân anh nhất thời khựng lại, không đi tiếp nữa.
Cha mẹ ơi, từ trước đến giờ, từ thời gian bú sữa mẹ cho đến hiện tại, anh chưa bao giờ gặp chuyện kỳ quái đến như vậy.
Nơi phát ra tiếng thở dài bỗng có một bóng người đứng bật dậy. Bóng người đó đi chao đảo hai bước lại nằm phịch xuống.
Nhìn hành động kỳ quặc đó, Hiếu Kỳ nhất thời không kiềm chế được mà chăm chú quan sát, sắc mặt vô cùng nghi hoặc.
Là người, bộ dạng đó không lẽ đang say? Người ta dù sao cũng là con gái, nếu có gì có thể giúp thì lại giúp vẫn hơn.
Nghĩ vậy, Hiếu Kỳ không kiêng dè nữa mà bước tới chỗ người kia.
Từ xa anh có thể thấy được dáng vẻ một người nữ trông vô cùng chật vật. Anh tiến tới gần, giọng vô cùng lịch sự hỏi: "Xin lỗi, chị có cần tôi giúp gì không?"
Người kia quay lưng lại, ánh mắt vốn sắc bén hiện tại nhìn anh có chút ngây ngốc, hay phải nói là sững sờ.
Anh nhìn người kia cũng liền ngơ ra.
Không khí giữa hai người phút chốc như muốn đông cứng lại. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau trào máu họng. Ách, không có trào máu họng.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, Hiếu Kỳ hai tay siết chặt hai lon cà phê, lòng tự nhủ: Hiện tại anh bỏ đi còn kịp không?
Người kia nhìn anh cũng tự chất vấn bản thân hỏi: Lời lúc nãy xem như chưa từng nói được không? Sẽ không bị thiên lôi đánh chết chứ?
Hai người đều muốn mở miệng nhưng cả hai đều như có gì đó vắt ngang ở cổ, không nói nên lời. Cứ thế cả hai lại tiếp tục mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Đến lúc lấy hết dũng khí lên tiếng thì cả hai lại vô tình đồng thanh: "Nhỏ bạo lực/ tên biến thái, sao cô/anh lại ở đây?"
Thấy đối phương nói giống mình, cả hai liền phản ứng lại: "Đừng có bắt chước tôi."
Hai người bốn mắt trừng nhau, ngưng đúng một nốt nhạc thì đồng loạt quát: "Ai thèm bắt chước cô/anh."
Tuyết Ân vốn bị thương ở tay, mất nhiều máu khiến cho đầu óc choáng váng, hiện tại gặp phải Hiếu Kỳ da đầu cô cảm giác căng ra, càng thêm choáng váng.
Cô nhìn anh nghiến răng ken két: Tên biến thái chết tiệt, biến thái không phải thường không có tính người sao, sao không mặc kệ cô mà đi luôn đi, nếu như thế cô đã không phải khó xử như hiện tại rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng bất mãn của Tuyết Ân, Hiếu Kỳ uất nghẹn vô cùng.
Đây rốt cuộc là tình thế gì đây? Anh là có ý tốt giúp đỡ người, nhưng hiện tại nhìn thế nào cũng thấy anh là đang làm phiền đến người ta.
Bàn tay bất giác siết chặt lại, Hiếu Kỳ hít sâu một hơi để ổn định lại cảm giác bức bối không chỗ phát tiết đang cuộn trào trong lồng ngực, nhìn Tuyết Ân giọng đầy trào phúng: "Được rồi, tôi đi, không khéo đứng ở đây lại khiến cô thêm chướng mắt."
"Tốt thôi, mau đi đi." Tuyết Ân đáp trả lại bằng giọng trào phúng không kém.
Hiếu Kỳ hừ một cái, không chần chừ liền xoay người bỏ đi. Anh khẽ lắc đầu, cười nhạo bản thân thích lo chuyện bao đồng. Đi được hai bước thì phía sau tiếng phịch nặng nề vang lên.
Tuyết Ân vốn định đứng dậy nhanh chóng đến chỗ bọn Lão Thổ, nhưng không ngờ lại ở đây vô tình gặp Hiếu Kỳ, cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ. Giờ thì hay rồi, mất máu quá nhiều, hiện tại ngay cả đứng dậy cũng đứng không nổi.
Tuyết Ân nằm thở dốc, cố gắng lần nữa ngồi dậy. Nhưng vẫn như lần trước, vừa đứng dậy, cảm giác choáng váng ập đến liền ngã lăn ra. Lần này ngã lại vô tình trúng ngay vết đạn sượt khiến cô "á" lên một tiếng. Tuyết Ân cắn môi dưới cố chịu đau, sắc mặt sớm trắng bệch đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tiếng bước chân vốn tưởng đã đi mất hiện tại lại tiến đến gần, dừng lại kế bên cạnh cách đầu cô nằm khoảng một bước chân.
Tuyết Ân nhìn từ đôi giày bata người kia đang mang, sau đó đưa dần tầm mắt lên trên. Nhìn thấy khuôn mặt Hiếu Kỳ từ trên cao nhìn xuống, cô có cảm giác chật vật nhục nhã chưa từng thấy. Tuyết Ân nâng cánh tay lành lặn vắt ngang che tầm mắt, hàm răng không ngừng nghiến ken két.
Hiếu Kỳ nhìn dáng vẻ của cô thì không khỏi thở dài. Anh cúi người xuống, cẩn thận đưa tay cô lên xem thử.
Tuyết Ân rất muốn rút tay lại, nhưng hiện tại, cánh tay của cô nhích còn không nổi nói chi đến rút, nên đành để mặc cho Hiếu Kỳ xoay qua xoay lại dò xét. Một lát sau, Tuyết Ân để tay che tầm mắt ra, ánh mắt đen láy sắc bén nhìn anh, giọng lành lạnh hỏi: "Sao còn chưa đi?"
Hiếu Kỳ bỏ qua thái độ thô lỗ của cô, xem như chưa nghe thấy câu nói vừa rồi. Sau khi quan sát xong, giọng anh vang lên có vài phần mất bình tĩnh: "Tuyết Ân, cô là con gái sao không biết giữ gìn bản thân gì hết vậy. Cánh tay bị thương sâu như vậy mà còn chạy lung tung, cô ngại mạng mình quá dài hay sao?"
Tuyết Ân không ngờ lại bị mắng một tràng dài như vậy, nhất thời á khẩu. Mất một lát sau, cô ổn định lại tinh thần, giọng chậm chạp hỏi: "Sao anh biết tôi tên Tuyết Ân?"
Tên biến thái này, không lẽ biến thái đến mức đi dò la lý lịch của cô đấy chứ.
Nhìn Tuyết Ân đôi mắt híp lại, vẻ mặt đầy đề phòng nhìn anh, anh liền biết cô đang nghĩ gì. Sắc mặt Hiếu Kỳ nhất thời trở nên xám xịt. Con nhỏ bạo lực này, không phải trước đó anh đã bảo là hiểu lầm hay sao, sao cứ nhìn mặt anh là lại nhận định biến thái chứ. Nhìn mặt nhỏ cũng đủ biết đang nghĩ rằng anh tra lý lịch của nhỏ rồi. Mà anh cũng tự nhận bản thân thật buồn cười, rõ là người ta không cần anh, nhưng anh lại vẫn mặt dày ngồi đây. Hiện tại anh cũng không hiểu nổi bản thân mình rồi.
Hiếu Kỳ không trả lời câu hỏi của Tuyết Ân, chỉ đặt nhẹ tay cô lại xuống đất, đứng dậy bỏ lại một câu: "Ở đây chờ tôi một chút."
Tuyết Ân trợn trừng mắt nhìn bóng lưng Hiếu Kỳ rời khỏi, miệng mở to muốn mắng người nhưng lại không biết mắng gì, cuối cùng yên lặng thu lại tầm mắt nhìn lên bầu trời đầy sao.
Khoảng năm phút sau Hiếu Kỳ trở lại, trên tay còn có thêm bông băng sơ cứu.
Anh lấy ra vài viên thuốc, nhanh chóng bóc vỏ chai nước suối rồi đưa cho cô. Tuyết Ân nhận lấy thuốc cùng chai nước, uống xong, cô còn định mở miệng nói vài lời châm chọc. Nhưng khi ánh mắt chạm vào khuôn mặt Hiếu Kỳ, cô nuốt lại lời mình muốn nói, ánh mắt lại nhìn lên bầu trời đen thăm thẳm.
Sở dĩ như vậy, bởi vì cô thấy được anh đang cố ổn định hơi thở, không để cho cô thấy được bản thân đang thở dốc. Tiệm thuốc mà cô biết cách đây cũng không gần, anh vừa đi vừa về vậy mà chỉ mất năm phút, nhất định là đã chạy đến đó rồi chạy về. Mặc dù hiện tại xung quanh tối đen, nhưng Tuyết Ân vẫn có thể thấy được, áo anh đã sớm ướt đầy mồ hôi. Nhìn thấy anh như vậy, cô còn có thể mở miệng châm chọc được hay sao.
Nhất thời, trong lòng Tuyết Ân chợt bình lặng hẳn đi. Mọi bực tức đối với Hiếu Kỳ lúc trước phút chốc đã không còn.
Hiếu Kỳ cầm chai thuốc sát trùng trên tay, chuẩn bị sát trùng vết thương cho Tuyết Ân thì do dự nói: "Có thể sẽ rất đau, ráng chịu đựng."
Tuyết Ân ánh mắt không dời đi nhưng giọng nói lại nhàn nhạt vang lên: "Tôi biết, cứ làm đi."
Hiếu Kỳ cẩn thận cầm lọ thuốc sát trùng đổ xuống chỗ vết thương của Tuyết Ân. Tức thì, tiếng xèo xèo liền vang lên, từng đám bọt sủi trắng nổi lên rồi lại vỡ ra.
Cảm giác đau buốt tê rát từ cánh tay truyền đến khiến đầu óc Tuyết Ân dại đi. Cô cắn chặt môi dưới để bản thân không bật ra tiếng.
Hiếu Kỳ thấy vậy thì lên tiếng: "Nếu đau thì cứ la, nếu không chịu nổi nữa thì cứ khóc, nơi đây vắng như vậy sẽ không ai thấy đâu."
Mặc dù Hiếu Kỳ nói như vậy nhưng Tuyết Ân kiên quyết cắn môi dưới, nhất quyết không rên la một tiếng. Cô trước giờ không thích khóc trước mặt ai, bảo cô khóc trước mặt anh? Càng không thể nào.
Nhìn cũng biết Tuyết Ân ưa cậy mạnh nên Hiếu Kỳ cũng không nói gì thêm.
Không biết là do động tác của anh nhẹ hơn hay là cô vì quá đau nên cảm giác bị dại đi mà hiện tại, cô không cảm thấy đau nữa.
Chỉ một lát sau, vết thương của Tuyết Ân đã được xử lý cùng băng bó cẩn thận. Cô nhìn tay mình, sau đó lại nhìn anh, chần chừ mãi một lúc sau mới khó khăn lên tiếng: "...Cảm...ơn."
Hiếu Kỳ không ngờ cô lại có thể nói cảm ơn, động tác thu dọn băng gạc nhất thời khựng lại. Nhưng rất nhanh sau đó trở lại bình thường, anh bình thản lên tiếng: "Không có gì."
Sau câu nói đó, hai người lại rơi vào trầm mặc.
Để phá vỡ không khí lúng túng này, Tuyết Ân chủ động lên tiếng: "Sao anh biết tên tôi?"
/65
|