Trong kinh chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới. Đại Lý Tự Khanh sứt đầu mẻ trán, mắt thấy gần đến cuối năm, ông ta lại cắm rễ trong nha môn Đại Lý Tự, cả ngày không trở về phủ.
Thiếp thất Cảnh Vương bị người hạ cổ, phủ An Vương không biết là bị người hạ thuốc hay là hạ cổ hoặc là trúng đạo pháp đứt con nối dõi, hiện giờ lại xảy ra chuyện phủ Mục Vương gặp thích khách...
Không chỉ Đại Lý Tự bận thành con quay, ngay cả các đại thần trong triều cũng hận không thể bẻ đầu chính mình từ một thành hai mà dùng.
Chuyện Mục Vương suốt đêm ra khỏi thành đến núi Tử Hà ngày thứ hai liền bị Hoàng Đế biết được. Hiện giờ trong các hoàng tử, Cảnh Vương và Mục Vương có thể nói cân sức ngang tài, lúc này, Mục Vương nhân lúc trong phủ gặp phải thích khách liền trốn đến núi Tử Hà, Cảnh Vương nếu không nhân cơ hội giẫm lên vị thất đệ này một chân thì hắn không phải Cảnh Vương.
Nhị hoàng tử vì việc Thái Tử bị phế, phủ Mục Vương gặp phải thích khách, ngay cả chuyện tim đau cũng không màng, cả người sinh long hoạt hổ, có thể đánh chết cả hai con hổ! Chuyện đạo nhân làm pháp lập tức bị hắn phủ định. Cho dù có đạo nhân làm pháp, đó cũng là thay hắn báo thù!
Hắn đứng trước mặt Hoàng Đế, thao thao bất tuyệt, biến đổi cách nói, nói Mục Vương là tham sống sợ chết ra sao, nói Mục Vương không thể gánh vác trọng trách thế nào, chỉ là thích khách nho nhỏ còn có thể trốn vào núi Tử Hà tránh hoạ, hắn sao không chạy vào hoàng cung trốn chứ, nói như thế nào hoàng cung còn có ba ngàn Ngự lâm quân cơ mà!
Hoàng Đế nghe Cảnh Vương nước miếng bay tứ tung, chỉ ngẩng đầu liếc nhẹ hắn một cái, đợi sau khi hắn nói xong, đáp lại một câu: "Chuyện này trẫm biết rồi. Ngươi người làm ca ca này, nếu biết được đệ đệ năm lần bảy lượt bị thích khách ám sát, nên chiếu cố đệ đệ nhiều hơn." Tạm dừng, Hoàng Đế lại nói: "Truyền khẩu dụ của trẫm, bảo Ninh thống lĩnh mang theo năm trăm Ngự lâm quân canh giữ núi Tử Hà."
Cảnh Vương còn một bụng lời nói bậy chưa đổ ra, nghe được hai câu không mặn không nhạt của Hoàng Đế, ngũ quan thiếu chút nữa đều phải vặn vẹo.
Tai Hoàng Đế là điếc rồi sao?! Rõ ràng hắn nói đều là lời bậy về Ngọc Hành, Hoàng Đế không những không tức giận, ngược lại còn phái năm trăm Ngự lâm quân bảo vệ núi Tử Hà? Phái năm trăm Ngự lâm quân giết lên mới đúng!
Cảnh Vương căm giận ra khỏi Ngự Thư Phòng, trên đường trở về cung vậy mà gặp được Thái Tử trước, Ngọc Tranh.
Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt.
Hiện tại Thái Tử đã bị phế bỏ, Cảnh Vương ngay cả nghi thức xã giao cũng không làm, vài bước vọt đến trước mặt Ngọc Tranh, cười nói: "Đại ca, phụ hoàng lệnh huynh đóng cửa ăn năn trong phủ, huynh không đợi ở trong phủ, sai người thu dọn hành lý đến phủ An Vương mà còn vào cung làm gì?"
"Bổn... Bổn vương đi chỗ nào liên quan gì đến ngươi!" Ngọc Tranh vung tay áo, lướt thẳng qua Cảnh Vương, đi về phía trước.
Cuồng! Ngươi cứ tiếp tục cuồng đi! Vị trí Thái Tử đời này ngươi đừng nghĩ lập lại!
Ngọc Lâm hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn ở nơi đầu sóng ngọn gió như trong cung gặp phải chuyện gì nên cũng vung tay đi rồi.
An Vương tiến vào thư phòng quỳ xuống đất liền tố khổ. Lần trước, sau khi toàn bộ thị thiếp trong phủ hắn được ngự y chẩn đoán không có việc gì, hắn chạy tới phủ Cảnh Vương làm loạn một trận, sau khi về phủ cũng tỉ mỉ điều tra trong phủ. Hắn dùng ra thủ đoạn cả người vậy mà khiến hắn tìm được thi thể Tố Vi nhảy giếng tự sát. Dù sao đầu trâu mặt ngựa, kẻ xấu xí gì cũng đều điều tra, Ngọc Tranh đơn giản tra xét toàn bộ chuyện ai hạ dược với nàng ta!
Càng tra, An Vương càng phát hiện trong phủ hắn hỗn loạn. Lần trước tiễn đi nhiều mỹ nhân như vậy, cho rằng trong phủ đã tốt hơn không ít, không ngờ phát hiện những người đó hoá ra chỉ là một góc núi băng. Hậu viện của hắn chướng khí mù mịt giống như địa bàn Ma giới yêu nghiệt hoành hành.
Thái Tử phát hiện đồ ăn mà phòng bếp chuẩn bị cho hắn luôn khác biệt với người khác, ngay cả xoong nồi gia vị đĩa muỗng sử dụng cũng hoàn toàn không giống. Thân là Thái Tử, đồ ăn của hắn độc đáo một chút không có gì đáng trách, nhưng cũng không cần biến thành gia vị cũng hoàn toàn khác biệt với Tô thị chứ? Hắn trước nay cũng không cảm thấy chính mình là một người chú ý như vậy!
Theo manh mối một đường điều tra, tra đến trên người Tố Vi liền đứt. Thị vệ nói cho hắn, cơm của An Vương luôn sẽ dùng dầu hạt bông xào nấu, mà Thái Tử yêu thích đồ ăn dùng dầu cây bông xào ra, chuyện này chính là Tố Vi nói cho Trang Thanh. Trang Thanh là quản sự phòng bếp, tất cả đồ ăn của Ngọc Tranh đều phải qua tay Trang Thanh. Hắn ta quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, nói chính mình cái gì cũng không biết, dầu cây bông có thể khiến nam tử đoạn tuyệt con nối dõi càng không hiểu. Hắn tự mình xào rau nhiều năm như vậy, mỗi lần khi đồ ăn dọn lên, luôn sẽ tự mình thử qua mới dám cho Thái Tử dùng... Nói đến bản thân tự mình nếm đồ ăn, sắc mặt Trang Thanh cũng trắng bệch.
Trách không được hắn và Tố Vi thành thân nhiều năm như vậy cũng không có con nối dõi. Lúc trước, khi khắc khẩu với Tố Vi, hắn còn tức giận bất bình, ở trong lòng chỉ trích Thái Tử ban cho hắn đôi giày rách tự mình mang. Hoá ra, chính mình không chỉ mang giày rách của Thái Tử, còn phải giống Thái Tử mắc bệnh quái đoạn tuyệt con nối dõi!
Tố Vi bị Thái Tử và Trang Thanh mắng đến mười tám đời tổ tông không cần phải nói, nhưng hiện giờ người mấu chốt đã chết. Thái Tử giận dữ, lại điều tra ra kết quả càng làm hắn khiếp sợ. Hoá ra Tố Vi không phải tự sát mà là bị người giết hại! Người giết hại Tố Vi lại chính là Đồng thị hắn yêu thích nhất!
Từ sau khi Đồng thị biết được Thái Tử không cách nào có con nối dõi vẫn luôn mơ màng hồ đồ, mấy ngày nay mọi việc một việc nối tiếp một việc theo nhau mà đến, nàng mười sáu tuổi căn bản không cách nào bình tĩnh tự nhiên đối diện. Vốn dĩ muốn về nhà mẹ đẻ bình tĩnh lại, không nghĩ tới lại tới một đạo thánh chỉ phế trữ quân. Đạo thánh chỉ này giống như sóng to trên sông lớn, nháy mắt bao phủ một chút lý trí cuối cùng của Đồng thị. Nàng giống như điên rồi, liều mạng treo lụa trắng trong phòng: "Mẫu thân nói cái gì mà chỉ cần ta vào Đông Cung thì có thể có một vị trí nhỏ, Thái Tử sẽ nâng niu ta trên lòng bàn tay mà yêu thương, chỉ cần ta hạ sinh trưởng tử, sau này ta chính là Hoàng Quý Phi... Nhưng hôm nay Thái Tử không chỉ không thể sinh dục, hắn còn bị phế đi, nếu hắn cái gì cũng không phải, vậy ta chỉ là một đứa thiếp thị! Vì sao, vì sao, ta mới tiến vào năm ngày mà thôi, chỉ mới năm ngày mà thôi..."
"Nương nương, nương nương..." Toàn bộ người Hinh Viên cũng đều kinh hoảng hồn bay phách tán. Mọi người gà bay chó sủa chồng lên nhau cứu người: "Nương nương, ngài tuyệt đối không thể làm việc ngốc, ngày sau này còn dài!"
Lôi lôi kéo kéo, cuối cùng Đồng thị thật ra được cứu, nhưng sau khi cứu được người, chờ đến không phải Ngọc Tranh thương tiếc thăm hỏi nâng niu trong lòng bàn tay che chở, mà là sai gã sai vặt đến truyền một đạo khẩu dụ: Đồng thị thân thể mệt nhọc nên cứ ở Hinh Viên bảo dưỡng thân thể cho tốt, không có sự đồng ý của An Vương, không cho phép ra ngoài.
Thái độ Mặt Trời phía Đông mưa phía Tây* này của Thái Tử làm cho toàn bộ nha hoàn Hinh Viên lạnh thấu tim.
*Mặt Trời phía Đông mưa phía Tây: được trích từ bài dân ca "Trúc Chi Từ", nói về tình yêu nam nữ. "Mặt Trời phía Đông mưa phía Tây", ý chỉ là vừa vô tình lại có tình. "Mặt Trời phía Đông" là "Có tình" (有晴), "Mưa phía Tây" là "Vô tình" (无晴). "Tình" (晴) và "Tình" (情) hài âm, "Có tình", "Vô tình" là ẩn ý cho "Có tình", "Vô tình". Tóm lại, ý chỉ là người hư tình giả ý, là kẻ đa tình lại vô tình.
(Nguồn: Baidu).
Trong mắt Thái Tử trước nay không thiếu nữ nhân. Ngày đó thề non hẹn biển với ngươi, qua một đêm, trở mặt là có thể không nhận nợ. Đồng thị lập tức già đi mười tuổi, nằm trên giường, trong miệng chỉ lặp lại một câu: "Không phải như thế, ta gả là Thất hoàng tử, hắn không phải Mục Vương, hắn chính là Hành Vương, tên chữ Phất Ải... Ta không gả cho Ngọc Tranh, ta gả chính là Ngọc Hành... Ta là Thất hoàng tử phi..."
Thiếp thất Cảnh Vương bị người hạ cổ, phủ An Vương không biết là bị người hạ thuốc hay là hạ cổ hoặc là trúng đạo pháp đứt con nối dõi, hiện giờ lại xảy ra chuyện phủ Mục Vương gặp thích khách...
Không chỉ Đại Lý Tự bận thành con quay, ngay cả các đại thần trong triều cũng hận không thể bẻ đầu chính mình từ một thành hai mà dùng.
Chuyện Mục Vương suốt đêm ra khỏi thành đến núi Tử Hà ngày thứ hai liền bị Hoàng Đế biết được. Hiện giờ trong các hoàng tử, Cảnh Vương và Mục Vương có thể nói cân sức ngang tài, lúc này, Mục Vương nhân lúc trong phủ gặp phải thích khách liền trốn đến núi Tử Hà, Cảnh Vương nếu không nhân cơ hội giẫm lên vị thất đệ này một chân thì hắn không phải Cảnh Vương.
Nhị hoàng tử vì việc Thái Tử bị phế, phủ Mục Vương gặp phải thích khách, ngay cả chuyện tim đau cũng không màng, cả người sinh long hoạt hổ, có thể đánh chết cả hai con hổ! Chuyện đạo nhân làm pháp lập tức bị hắn phủ định. Cho dù có đạo nhân làm pháp, đó cũng là thay hắn báo thù!
Hắn đứng trước mặt Hoàng Đế, thao thao bất tuyệt, biến đổi cách nói, nói Mục Vương là tham sống sợ chết ra sao, nói Mục Vương không thể gánh vác trọng trách thế nào, chỉ là thích khách nho nhỏ còn có thể trốn vào núi Tử Hà tránh hoạ, hắn sao không chạy vào hoàng cung trốn chứ, nói như thế nào hoàng cung còn có ba ngàn Ngự lâm quân cơ mà!
Hoàng Đế nghe Cảnh Vương nước miếng bay tứ tung, chỉ ngẩng đầu liếc nhẹ hắn một cái, đợi sau khi hắn nói xong, đáp lại một câu: "Chuyện này trẫm biết rồi. Ngươi người làm ca ca này, nếu biết được đệ đệ năm lần bảy lượt bị thích khách ám sát, nên chiếu cố đệ đệ nhiều hơn." Tạm dừng, Hoàng Đế lại nói: "Truyền khẩu dụ của trẫm, bảo Ninh thống lĩnh mang theo năm trăm Ngự lâm quân canh giữ núi Tử Hà."
Cảnh Vương còn một bụng lời nói bậy chưa đổ ra, nghe được hai câu không mặn không nhạt của Hoàng Đế, ngũ quan thiếu chút nữa đều phải vặn vẹo.
Tai Hoàng Đế là điếc rồi sao?! Rõ ràng hắn nói đều là lời bậy về Ngọc Hành, Hoàng Đế không những không tức giận, ngược lại còn phái năm trăm Ngự lâm quân bảo vệ núi Tử Hà? Phái năm trăm Ngự lâm quân giết lên mới đúng!
Cảnh Vương căm giận ra khỏi Ngự Thư Phòng, trên đường trở về cung vậy mà gặp được Thái Tử trước, Ngọc Tranh.
Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt.
Hiện tại Thái Tử đã bị phế bỏ, Cảnh Vương ngay cả nghi thức xã giao cũng không làm, vài bước vọt đến trước mặt Ngọc Tranh, cười nói: "Đại ca, phụ hoàng lệnh huynh đóng cửa ăn năn trong phủ, huynh không đợi ở trong phủ, sai người thu dọn hành lý đến phủ An Vương mà còn vào cung làm gì?"
"Bổn... Bổn vương đi chỗ nào liên quan gì đến ngươi!" Ngọc Tranh vung tay áo, lướt thẳng qua Cảnh Vương, đi về phía trước.
Cuồng! Ngươi cứ tiếp tục cuồng đi! Vị trí Thái Tử đời này ngươi đừng nghĩ lập lại!
Ngọc Lâm hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn ở nơi đầu sóng ngọn gió như trong cung gặp phải chuyện gì nên cũng vung tay đi rồi.
An Vương tiến vào thư phòng quỳ xuống đất liền tố khổ. Lần trước, sau khi toàn bộ thị thiếp trong phủ hắn được ngự y chẩn đoán không có việc gì, hắn chạy tới phủ Cảnh Vương làm loạn một trận, sau khi về phủ cũng tỉ mỉ điều tra trong phủ. Hắn dùng ra thủ đoạn cả người vậy mà khiến hắn tìm được thi thể Tố Vi nhảy giếng tự sát. Dù sao đầu trâu mặt ngựa, kẻ xấu xí gì cũng đều điều tra, Ngọc Tranh đơn giản tra xét toàn bộ chuyện ai hạ dược với nàng ta!
Càng tra, An Vương càng phát hiện trong phủ hắn hỗn loạn. Lần trước tiễn đi nhiều mỹ nhân như vậy, cho rằng trong phủ đã tốt hơn không ít, không ngờ phát hiện những người đó hoá ra chỉ là một góc núi băng. Hậu viện của hắn chướng khí mù mịt giống như địa bàn Ma giới yêu nghiệt hoành hành.
Thái Tử phát hiện đồ ăn mà phòng bếp chuẩn bị cho hắn luôn khác biệt với người khác, ngay cả xoong nồi gia vị đĩa muỗng sử dụng cũng hoàn toàn không giống. Thân là Thái Tử, đồ ăn của hắn độc đáo một chút không có gì đáng trách, nhưng cũng không cần biến thành gia vị cũng hoàn toàn khác biệt với Tô thị chứ? Hắn trước nay cũng không cảm thấy chính mình là một người chú ý như vậy!
Theo manh mối một đường điều tra, tra đến trên người Tố Vi liền đứt. Thị vệ nói cho hắn, cơm của An Vương luôn sẽ dùng dầu hạt bông xào nấu, mà Thái Tử yêu thích đồ ăn dùng dầu cây bông xào ra, chuyện này chính là Tố Vi nói cho Trang Thanh. Trang Thanh là quản sự phòng bếp, tất cả đồ ăn của Ngọc Tranh đều phải qua tay Trang Thanh. Hắn ta quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, nói chính mình cái gì cũng không biết, dầu cây bông có thể khiến nam tử đoạn tuyệt con nối dõi càng không hiểu. Hắn tự mình xào rau nhiều năm như vậy, mỗi lần khi đồ ăn dọn lên, luôn sẽ tự mình thử qua mới dám cho Thái Tử dùng... Nói đến bản thân tự mình nếm đồ ăn, sắc mặt Trang Thanh cũng trắng bệch.
Trách không được hắn và Tố Vi thành thân nhiều năm như vậy cũng không có con nối dõi. Lúc trước, khi khắc khẩu với Tố Vi, hắn còn tức giận bất bình, ở trong lòng chỉ trích Thái Tử ban cho hắn đôi giày rách tự mình mang. Hoá ra, chính mình không chỉ mang giày rách của Thái Tử, còn phải giống Thái Tử mắc bệnh quái đoạn tuyệt con nối dõi!
Tố Vi bị Thái Tử và Trang Thanh mắng đến mười tám đời tổ tông không cần phải nói, nhưng hiện giờ người mấu chốt đã chết. Thái Tử giận dữ, lại điều tra ra kết quả càng làm hắn khiếp sợ. Hoá ra Tố Vi không phải tự sát mà là bị người giết hại! Người giết hại Tố Vi lại chính là Đồng thị hắn yêu thích nhất!
Từ sau khi Đồng thị biết được Thái Tử không cách nào có con nối dõi vẫn luôn mơ màng hồ đồ, mấy ngày nay mọi việc một việc nối tiếp một việc theo nhau mà đến, nàng mười sáu tuổi căn bản không cách nào bình tĩnh tự nhiên đối diện. Vốn dĩ muốn về nhà mẹ đẻ bình tĩnh lại, không nghĩ tới lại tới một đạo thánh chỉ phế trữ quân. Đạo thánh chỉ này giống như sóng to trên sông lớn, nháy mắt bao phủ một chút lý trí cuối cùng của Đồng thị. Nàng giống như điên rồi, liều mạng treo lụa trắng trong phòng: "Mẫu thân nói cái gì mà chỉ cần ta vào Đông Cung thì có thể có một vị trí nhỏ, Thái Tử sẽ nâng niu ta trên lòng bàn tay mà yêu thương, chỉ cần ta hạ sinh trưởng tử, sau này ta chính là Hoàng Quý Phi... Nhưng hôm nay Thái Tử không chỉ không thể sinh dục, hắn còn bị phế đi, nếu hắn cái gì cũng không phải, vậy ta chỉ là một đứa thiếp thị! Vì sao, vì sao, ta mới tiến vào năm ngày mà thôi, chỉ mới năm ngày mà thôi..."
"Nương nương, nương nương..." Toàn bộ người Hinh Viên cũng đều kinh hoảng hồn bay phách tán. Mọi người gà bay chó sủa chồng lên nhau cứu người: "Nương nương, ngài tuyệt đối không thể làm việc ngốc, ngày sau này còn dài!"
Lôi lôi kéo kéo, cuối cùng Đồng thị thật ra được cứu, nhưng sau khi cứu được người, chờ đến không phải Ngọc Tranh thương tiếc thăm hỏi nâng niu trong lòng bàn tay che chở, mà là sai gã sai vặt đến truyền một đạo khẩu dụ: Đồng thị thân thể mệt nhọc nên cứ ở Hinh Viên bảo dưỡng thân thể cho tốt, không có sự đồng ý của An Vương, không cho phép ra ngoài.
Thái độ Mặt Trời phía Đông mưa phía Tây* này của Thái Tử làm cho toàn bộ nha hoàn Hinh Viên lạnh thấu tim.
*Mặt Trời phía Đông mưa phía Tây: được trích từ bài dân ca "Trúc Chi Từ", nói về tình yêu nam nữ. "Mặt Trời phía Đông mưa phía Tây", ý chỉ là vừa vô tình lại có tình. "Mặt Trời phía Đông" là "Có tình" (有晴), "Mưa phía Tây" là "Vô tình" (无晴). "Tình" (晴) và "Tình" (情) hài âm, "Có tình", "Vô tình" là ẩn ý cho "Có tình", "Vô tình". Tóm lại, ý chỉ là người hư tình giả ý, là kẻ đa tình lại vô tình.
(Nguồn: Baidu).
Trong mắt Thái Tử trước nay không thiếu nữ nhân. Ngày đó thề non hẹn biển với ngươi, qua một đêm, trở mặt là có thể không nhận nợ. Đồng thị lập tức già đi mười tuổi, nằm trên giường, trong miệng chỉ lặp lại một câu: "Không phải như thế, ta gả là Thất hoàng tử, hắn không phải Mục Vương, hắn chính là Hành Vương, tên chữ Phất Ải... Ta không gả cho Ngọc Tranh, ta gả chính là Ngọc Hành... Ta là Thất hoàng tử phi..."
/369
|