Dương Kỷ Minh phụ trách lái xe, Đường Miễu ngồi ở vị trí phó lái vẫn đang khóa chặt mục tiêu.
Qua vài ngõ rẽ, chiếc xe phía trước đột nhiên mất tích.
Đường Miểu không khỏi lo lắng: "Có phải họ phát hiện ra chúng ta rồi không?"
Dương Kỷ Minh mím chặt môi, chạy thẳng về phía trước tựa như mục tiêu chưa hể biến mất.
Đường Miểu cho rằng anh đang lo lắng, nên tạm thời giữ im lặng.
Một lát sau, xe dừng lại ở một tòa nhà cũ kỹ nhưng vô cùng chắc chắn.
"Đây là đâu?"
Đường Miểu vừa xuống đã không khỏi nghi hoặc, thế nhưng cô cũng trông thấy nhóm người Đào Chấn bước vào trong.
"Đi thôi!"
Cá hai cũng lập tức theo vào.
Không nghĩ tới Đào Chấn đã phát hiện ra họ từ lâu, lúc này đang đứng đợi Đường Miểu và Dương Kỷ Minh.
Thấy người tới, ông ta không hể tỏ vẻ ngoài ý muốn: "Lâu rồi không gặp, Đường Miểu. Gặp chủ nhân sao không chào?"
Đường Miểu khinh bỉ: "Phi! Ông là cái thá gì? Nếu không phải bị ông ép tôi còn ra nông nỗi này sao?"
Cô đột nhiên nhớ tới Dương Kỷ Minh bên cạnh mình: "Dì sẽ giải thích chuyện này với con sau. Nhưng con hãy tin dì. Dì tuyệt đối không phản bội Dương gia."
Thế nhưng biểu cảm của Dương Kỷ Minh lúc này không giống cô ta nghĩ: "Vậy sao?"
Anh vừa dứt lời, Đào Chấn bất ngờ quay sang khom người cung kính: "Tôi đã chuẩn bị xong, người nên đến cũng sắp đến. Chẳng bao lâu nữa cả thế giới này sẽ do ngài làm chủ."
Đường Miểu trợn tròn mắt: "Các người đang nói gì vậy? Các người chuẩn bị làm gì?"
Dương Kỷ Minh cong môi, bước về phía chiếc ghế được chuẩn bị sẵn đặt giữa sảnh.
Đến lúc này Đường Miểu mới chú ý đến 8 người khác, những người này tuy mặt không nhiều biểu cảm, nhưng cảm ứng đồng loại khiến cô phát hiện họ đều là zom-bie.
Dương Kỷ Minh vừa phất tay, hai trong số đó liền tiến đến giữ chặt Đường Miểu.
Đường Miểu vẫn hoàn toàn mờ mịt, cô hét lớn: "Dương Kỷ Minh! Con quên hắn ta là kẻ thù giết ba mẹ con rồi sao? Dì thành ra bộ dạng người không ra người ma không ra ma cũng là tại ông ta! Con mau lại đây!"
Đào Chấn từ lúc nào đã đứng bên cạnh Dương Kỷ Minh.
Ông ấy định lên tiếng nhưng bị anh ta ra hiệu giữ im lặng.
Dương Kỷ Minh nhếch môi: "Dì út cho rằng tôi ngu ngốc hay mất trí nhớ quên đi chuyện năm xưa dì nhiều lần muốn giết tôi?"
Đường Miểu khiếp sợ nhìn chằm chằm đối phương: "Nhưng con không thể đứng về phe kẻ thù của Dương gia được!"
Dương Kỷ Minh đan tay vào nhau, hơi khom người nhìn về phía cô ta: "Dương gia? Có lẽ dì hiểu nhầm rồi. Kẻ thù của Dương gia phải là tôi mới đúng."
"Không thể nào! Không thể nào!"
Nhìn đối phương bị dọa sợ, không hiểu sao lòng Dương Kỷ Minh lại thêm phấn khích: "Các người không phải luôn nói tôi là nghiệt chủng sao? Nếu không phải tôi xuất hiện, dì đã hạnh phúc bên giáo sư Dương, tiến sĩ Đường đã có thể cao chạy xa bay với mối tình đầu của bà ta? Tôi sinh ra, các người mỗi ngày đều chỉ hận không thể giết chết tôi? Nếu không phải sợ địa vị mình bị lung lay trong giới, các người đã ngưng giày vò tôi thay vào đó lập tức giết chết tôi?"
Đường Miểu hoảng sợ tột độ không khỏi quỳ sụp xuống: "Thì ra mày đã biết tất cả."
Năm xưa Đường Miểu vừa gặp đã yêu Dương Tiến, hai người còn dự định kết hôn với nhau. Chỉ là không ngờ một đêm say rượu Dương Tiến nhận nhầm chị gái
Đường Miểu thành bà nên vô tình phát sinh quan hệ.
Sau đó, Đường Miểu biết được nhưng vì quá yêu đối phương nên bỏ qua tất cả. Tuy nhiên, trời không chiều lòng người, chị của bà ta là Đường Phương lại có thai ngoài ý muốn, lúc phát hiện đứa bé đã lớn không bỏ được.
Dương Tiến và Đường Phương đều là người có tiếng trong giới, nếu chuyện này bại lộ chẳng khác nào đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của họ.
Vì vậy hai người đành kết hộn với nhau, thuận lợi sinh con.
Đường Phương vì chuyện này mà không đến được với mối tình đầu. Vì vậy, cả ba người dồn hết oán hận lên đứa trẻ Dương Kỷ Minh.
Hắn sống trong sự nguyền rủa, nhục mạ, bạo lực, thậm chí nhiều lần còn bị Đường Miểu lén lút ra tay sát hại. Nếu không phải được phát hiện kịp thời, Dương Kỷ Minh đã không còn sống đến bây giờ.
Dương Kỷ Minh hận! Hắn ta hận sao mình lại sinh ra trên đời này! Hận những kẻ máu mủ ruột thịt lại chẳng khác gì cầm thú.
Hắn ta vẫn luôn lén lút làm nghiên cứu để cường hóa cơ thể khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ.
Đào Chấn phát hiện ra tài năng của hẳn ta nên đã hợp tác với Dương Kỷ Minh.
Không ngờ Dương Kỷ Minh lại hạ độc Đào Chấn uy hiếp ông ta phải làm việc cho mình, trung thành tuyệt đối.
Dương Kỷ Minh cuối cùng cũng tạo ra vi rút zombie, vì muốn trả thù hắn ta đã để Đào Chấn ra mặt thử nghiệm trên cơ thể sống đầu tiên là Đường Miểu. Không nghĩ tới Đường Miểu tuy mạnh hơn và có trí thức của loài người nhưng chỉ số cơ thể, hơi thở, nhịp tim hoàn toàn không khác một người chết.
Qua vài ngõ rẽ, chiếc xe phía trước đột nhiên mất tích.
Đường Miểu không khỏi lo lắng: "Có phải họ phát hiện ra chúng ta rồi không?"
Dương Kỷ Minh mím chặt môi, chạy thẳng về phía trước tựa như mục tiêu chưa hể biến mất.
Đường Miểu cho rằng anh đang lo lắng, nên tạm thời giữ im lặng.
Một lát sau, xe dừng lại ở một tòa nhà cũ kỹ nhưng vô cùng chắc chắn.
"Đây là đâu?"
Đường Miểu vừa xuống đã không khỏi nghi hoặc, thế nhưng cô cũng trông thấy nhóm người Đào Chấn bước vào trong.
"Đi thôi!"
Cá hai cũng lập tức theo vào.
Không nghĩ tới Đào Chấn đã phát hiện ra họ từ lâu, lúc này đang đứng đợi Đường Miểu và Dương Kỷ Minh.
Thấy người tới, ông ta không hể tỏ vẻ ngoài ý muốn: "Lâu rồi không gặp, Đường Miểu. Gặp chủ nhân sao không chào?"
Đường Miểu khinh bỉ: "Phi! Ông là cái thá gì? Nếu không phải bị ông ép tôi còn ra nông nỗi này sao?"
Cô đột nhiên nhớ tới Dương Kỷ Minh bên cạnh mình: "Dì sẽ giải thích chuyện này với con sau. Nhưng con hãy tin dì. Dì tuyệt đối không phản bội Dương gia."
Thế nhưng biểu cảm của Dương Kỷ Minh lúc này không giống cô ta nghĩ: "Vậy sao?"
Anh vừa dứt lời, Đào Chấn bất ngờ quay sang khom người cung kính: "Tôi đã chuẩn bị xong, người nên đến cũng sắp đến. Chẳng bao lâu nữa cả thế giới này sẽ do ngài làm chủ."
Đường Miểu trợn tròn mắt: "Các người đang nói gì vậy? Các người chuẩn bị làm gì?"
Dương Kỷ Minh cong môi, bước về phía chiếc ghế được chuẩn bị sẵn đặt giữa sảnh.
Đến lúc này Đường Miểu mới chú ý đến 8 người khác, những người này tuy mặt không nhiều biểu cảm, nhưng cảm ứng đồng loại khiến cô phát hiện họ đều là zom-bie.
Dương Kỷ Minh vừa phất tay, hai trong số đó liền tiến đến giữ chặt Đường Miểu.
Đường Miểu vẫn hoàn toàn mờ mịt, cô hét lớn: "Dương Kỷ Minh! Con quên hắn ta là kẻ thù giết ba mẹ con rồi sao? Dì thành ra bộ dạng người không ra người ma không ra ma cũng là tại ông ta! Con mau lại đây!"
Đào Chấn từ lúc nào đã đứng bên cạnh Dương Kỷ Minh.
Ông ấy định lên tiếng nhưng bị anh ta ra hiệu giữ im lặng.
Dương Kỷ Minh nhếch môi: "Dì út cho rằng tôi ngu ngốc hay mất trí nhớ quên đi chuyện năm xưa dì nhiều lần muốn giết tôi?"
Đường Miểu khiếp sợ nhìn chằm chằm đối phương: "Nhưng con không thể đứng về phe kẻ thù của Dương gia được!"
Dương Kỷ Minh đan tay vào nhau, hơi khom người nhìn về phía cô ta: "Dương gia? Có lẽ dì hiểu nhầm rồi. Kẻ thù của Dương gia phải là tôi mới đúng."
"Không thể nào! Không thể nào!"
Nhìn đối phương bị dọa sợ, không hiểu sao lòng Dương Kỷ Minh lại thêm phấn khích: "Các người không phải luôn nói tôi là nghiệt chủng sao? Nếu không phải tôi xuất hiện, dì đã hạnh phúc bên giáo sư Dương, tiến sĩ Đường đã có thể cao chạy xa bay với mối tình đầu của bà ta? Tôi sinh ra, các người mỗi ngày đều chỉ hận không thể giết chết tôi? Nếu không phải sợ địa vị mình bị lung lay trong giới, các người đã ngưng giày vò tôi thay vào đó lập tức giết chết tôi?"
Đường Miểu hoảng sợ tột độ không khỏi quỳ sụp xuống: "Thì ra mày đã biết tất cả."
Năm xưa Đường Miểu vừa gặp đã yêu Dương Tiến, hai người còn dự định kết hôn với nhau. Chỉ là không ngờ một đêm say rượu Dương Tiến nhận nhầm chị gái
Đường Miểu thành bà nên vô tình phát sinh quan hệ.
Sau đó, Đường Miểu biết được nhưng vì quá yêu đối phương nên bỏ qua tất cả. Tuy nhiên, trời không chiều lòng người, chị của bà ta là Đường Phương lại có thai ngoài ý muốn, lúc phát hiện đứa bé đã lớn không bỏ được.
Dương Tiến và Đường Phương đều là người có tiếng trong giới, nếu chuyện này bại lộ chẳng khác nào đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của họ.
Vì vậy hai người đành kết hộn với nhau, thuận lợi sinh con.
Đường Phương vì chuyện này mà không đến được với mối tình đầu. Vì vậy, cả ba người dồn hết oán hận lên đứa trẻ Dương Kỷ Minh.
Hắn sống trong sự nguyền rủa, nhục mạ, bạo lực, thậm chí nhiều lần còn bị Đường Miểu lén lút ra tay sát hại. Nếu không phải được phát hiện kịp thời, Dương Kỷ Minh đã không còn sống đến bây giờ.
Dương Kỷ Minh hận! Hắn ta hận sao mình lại sinh ra trên đời này! Hận những kẻ máu mủ ruột thịt lại chẳng khác gì cầm thú.
Hắn ta vẫn luôn lén lút làm nghiên cứu để cường hóa cơ thể khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ.
Đào Chấn phát hiện ra tài năng của hẳn ta nên đã hợp tác với Dương Kỷ Minh.
Không ngờ Dương Kỷ Minh lại hạ độc Đào Chấn uy hiếp ông ta phải làm việc cho mình, trung thành tuyệt đối.
Dương Kỷ Minh cuối cùng cũng tạo ra vi rút zombie, vì muốn trả thù hắn ta đã để Đào Chấn ra mặt thử nghiệm trên cơ thể sống đầu tiên là Đường Miểu. Không nghĩ tới Đường Miểu tuy mạnh hơn và có trí thức của loài người nhưng chỉ số cơ thể, hơi thở, nhịp tim hoàn toàn không khác một người chết.
/71
|