Nam Nhiễm nữ cải nam trang xuất hiện trên phố bày sạp, cô đặt lên đó chỉ vài tờ giấy trắng và một cây bút.
Hệ thống còn đang ngơ ngác không hiểu Nam Nhiễm muốn làm gì, cô đã kéo ghế ngồi xuống, chống cằm nhàn nhã ngắm nhìn dòng người qua lại.
Cây quạt trên tay cô khẽ phất.
Vài người đi ngang qua thoáng ngoái đầu nhìn lại, nhưng vẫn không dừng bước.
“Ký chủ đang làm gì?” 777 không nhịn được lên tiếng.
Nam Nhiễm nhìn từ xa, một nam nhân mày kiếm mắt sáng đang tiến lại gần, trong đầu đáp như không đáp: “Ôm cây đợi thỏ.”
Nam nhân mặc bạch y khí chất xuất chúng, gương mặt tuấn tú, miệng ngậm cười đi lại trên phố.
Một người khác theo bên cạnh hắn ta dáng vẻ cung kính, có thể đoán là quan hệ chủ tớ.
Không ngoài dự đoán của Nam Nhiễm, nam nhân bạch y tò mò dừng lại trước sạp hàng của cô: “Các hạ đây là đang…”
Nam Nhiễm đặt quạt xuống bàn im lặng quan sát mặt mũi đối phương.
Hộ vệ bên cạnh hắn thấy vậy, giơ kiếm định xử tội Nam Nhiễm thất lễ, nửa chừng bị chủ tử ngăn lại.
Nam nhân bạch y tiếp tục: “Không biết các hạ có ý gì?”
Nam Nhiễm thần bí gật đầu: “Công tử tuấn tú như vậy gặp vận đào hoa cũng dễ hiểu. Chỉ là hậu viện đông đảo, sủng hạnh người mới thật không dễ. Không biết ta nên xưng hô với công tử thế nào?”
Hắn ta thoáng sửng sốt nhưng rồi bật cười: “Tại hạ họ Tiêu. Thứ cho ta không hiểu ý các hạ.”
Nam Nhiễm chậm rãi đáp lời: “Hóa ra là Tiêu công tử. Nếu chúng ta đã hữu duyên như vậy, ta liền tặng cho công tử một lá thư.”
Cô cúi đầu viết vài dòng trên giấy rồi gác bút đưa đối phương: “Hi vọng sẽ giúp ích cho Tiêu công tử.”
Ánh mắt Tiêu công tử đảo qua một lượt, nụ cười ở khóe miệng càng thêm sâu: “Đa tạ các hạ. Các hạ có tiện tiết lộ quý danh?”
Nam Nhiễm nhìn hắn, nửa đùa nửa thật lên tiếng: “Trùng hợp ta cũng họ Tiêu.”
Đối phương sững sờ giây lát rồi cong môi đầy hứng thú, hắn thế mà nhận ra lời nói dối của mình bị vạch trần.
“Hẹn ngày tương phùng.”
Dứt lời, hắn ta rời khỏi, trước khi đi còn không quên ngoái lại nhìn thêm lần nữa.
Nam Nhiễm từ xa thấy hắn hạ lệnh gì đó cho thuộc hạ, cô dám chắc hắn đang phân phó điều tra danh tính của mình.
Dù ngươi có là hoàng đế bệ hạ cũng đố ngươi tìm được ta.
777 ngờ nghệch nhìn nam chính Hiên Viên Ngạn và ký chủ vừa giao lưu qua lại, nội tâm khủng hoảng.
Aaaaaaaaa!
Có ai nói cho nó biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra không?
Hệ thống nó tò mò chết mất: “Ký chủ để hắn biết Dương Bát Nhã xuất hiện ở Di Hồng Viện làm gì?”
Nam Nhiễm ác ý che miệng cười: “Đương nhiên để hắn ôm mỹ nhân về rồi. Ngươi đừng quên dù không có ta, sau này Dương Bát Nhã vẫn được Hiên Viên Ngạn đưa vào cung. Chỉ là sớm hay muộn, nếu vậy ta có lòng tốt trước khi Hiên Viên Ngạn có tình cảm với Dung Hề, tặng cho hắn một mỹ nhân xem thử tình yêu của nam nữ chính mà ngươi nói rốt cuộc bền chặt đến cỡ nào.”
777 bị cô chọc tức điên người: “Ký chủ khi không phá hoại nam nữ chính làm gì? Đây không phải nhiệm vụ của chúng ta!”
Nam Nhiễm bày ra vẻ mặt đáng đánh: “Tôi vui lòng.”
Bên này Hiên Viên Ngạn vừa trở về cung liền nhận được tin Tạ quốc sư cầu kiến.
Dân chúng hoàng thành đều biết rõ hoàng đế bệ hạ hậu ái Tạ Khúc tới mức nào, ngay cả lễ nghi quân thần cũng đặt sang một bên.
Vì vậy, khi gặp được người, Hiên Viên Ngạn thở phào nhẹ nhõm: “Vừa hay trẫm cũng có việc muốn thỉnh giáo Tạ quốc sư.”
Tạ Khúc không vì vậy mà kiêu ngạo, chỉ bình thản lên tiếng: “Thần không dám nhận. Bệ hạ có việc cứ nói.”
Hiên Viên Ngạn đã quá quen với dáng vẻ lạnh nhạt của hắn, lập tức mở miệng: “Sở quốc hiện có nội chiến, đây là thời cơ tốt để chúng ta dẫn binh tiến đánh mở rộng giang sơn. Chỉ có điều Dung đại tướng quân…”
Tạ Khúc thay hắn tiếp lời: “Thứ cho thần ngay thẳng, ý bệ hạ là e ngại Dung tướng quân thanh danh lớn mạnh, nếu một trận này khải hoàn chỉ sợ Tần quốc đổi chủ?”
Đối phương chẳng những không trách tội, ngược lại thở dài: “Ngươi nói không sai. Có điều ngoài người này, ta không chắc còn ai đủ năng lực để hoàn thành giao phó của trẫm. Trẫm cũng không thể ngự giá thân chinh, khanh nói có đúng không?”
Đợi một hồi lâu, Hiên Viên Ngạn còn cho rằng hắn không hiểu ý của mình thì Tạ Khúc mới kiên định lên tiếng: “Thần nguyện thay bệ hạ xông pha chiến trường, mở rộng giang sơn xã tắc.”
Hiên Viên Ngạn đạt được ý nguyện, cười càng thêm sáng lạn: “Tốt lắm! Không hổ danh là thần tử trẫm coi trọng nhất! Trẫm ban cho khanh mười vạn đại quân tiến đánh Sở quốc, đợi ngày khải hoàn trở về trẫm nhất định trọng thưởng.”
Tạ Khúc cúi đầu lĩnh chỉ: “Thần tuân mệnh! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Ánh mắt hắn lóe lên vài tia sáng rồi chợp tắt, Hiên Viên Ngạn không cách nào biết được chỉ vì một lần sai lầm này đã đẩy hắn rơi vào vạn kiếp bất phục.
Lễ hội hoa đăng ở Hoàng thành mỗi năm một lần, dân chúng từ khắp Bắc Nam đổ về càng thêm náo nhiệt.
Ngoài phố giăng đèn kết hoa, người qua kẻ lại chật kín đường đi. Mặt nạ đủ hình thù được treo trên vài sạp hàng thu hút sự chú ý của các cặp đôi nam thanh nữ tú.
Nam Nhiễm đi bên cạnh Tạ Khúc hai mắt sáng rực nhìn dáo dác khắp nơi.
Đồ nhà quê.
Lòng Tạ Khúc thầm khinh bỉ nhưng ngoài mặt hắn vẫn không rời cô nửa bước.
Nam Nhiễm hiểu rõ trong lòng đối phương có quỷ, nhưng ai tính kế ai còn chưa biết.
Theo ký ức của nguyên chủ, ngày này hắn ta cũng dẫn cô ra ngoài nhưng nửa đường gặp phải thích khách, thế nên không rõ cuối cùng vị quốc sư này tính toán làm gì.
Vì vậy, hiện tại Nam Nhiễm chỉ có một ý nghĩ trêu chọc hắn khiến bản thân và nguyên chủ vui vẻ.
Thấy chỗ đông người tụ tập, cô liền chạy đến xem vừa hay chứng kiến một màn tay không đập vỡ đá trong truyền thuyết. Nơi này thử thách dân chúng xem có ai đủ can đảm đặt một tảng đá lớn trên ngực trong tư thế nằm ngửa, nam nhân vạm vỡ đối diện sẽ tay không đập vỡ tảng đá. Ai duy trì đến khi màn biểu diễn kết thúc sẽ nhận được phần thưởng là một chiếc đèn hoa sen tinh xảo.
Nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng ai sẽ liều mạng chỉ vì một cái đèn cơ chứ.
Vì vậy, đa phần người xuất hiện ở đây đều để xem náo nhiệt.
Kẻ ngốc đâm đầu vào tường thì không có nhưng lại đúng lúc có một kẻ thích giả ngốc hại người.
Nam Nhiễm diễn kịch tới nghiện, đôi mắt tròn xoe lấp lánh ánh nước nhìn Tạ Khúc, chỉ vài giây lại cụp mắt.
“Phụ thân trước kia từng hứa sinh thần mười lăm tuổi của ta sẽ tặng ta một chiếc đèn hoa sen, chỉ là chưa kịp tặng ông ấy đã… Có phải nếu còn thời gian, chiếc đèn phụ thân tặng cũng sẽ đẹp như vậy không? Nếu hiện tại có người tặng ta vật này, người đó muốn ta làm gì ta nhất định cũng sẽ làm.”
Tạ Khúc cười khẩy: “Kêu ngươi đi chết ngươi cũng chịu?”
Nam Nhiễm âm thầm trợn trắng mắt, nhưng khi ngước lên chỉ còn lại vẻ tủi thân cùng uất ức: “Tạ công tử nhất định không hiểu, tình cảm là thứ khó nói nhất trên đời. Nếu sau này, ngài toàn tâm toàn ý yêu một người, những ký ức về người đó có khi còn thống khổ hơn cái chết.”
Tạ Khúc sửng sốt vài giây, lát sau lại khinh thường ra mặt: “Nực cười! Một tỳ nữ như ngươi đang dạy đời ta à? Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy thứ tình cảm mà ngươi nói đều chỉ đến vậy mà thôi.”
Dứt lời, hắn ta tiến đến gần người chủ trì.
Dân chúng vây quanh khiếp sợ đánh giá thân hình thư sinh ốm yếu của Tạ Khúc.
Ngay cả Nam Nhiễm cũng cho rằng đối phương chui đầu vào rọ, chuẩn bị rửa mắt xem màn đập đá chấn động của Tạ quốc sư đại danh đỉnh đỉnh.
Đáng tiếc Tạ Khúc lại ra bài không như lẽ thường: “Ra một cái giá đi, chiếc đèn của ngươi ta mua. Dù ngươi có đợi tới sáng mai cũng không ai vì nó mà tham gia trò bịp của ngươi đâu, làm vậy chẳng phải chỉ để bán một chiếc đèn rách giá cao thôi sao.”
Nam nhân vạm vỡ nhất thời ngây người, ngay sau đó liền tức giận nắm cổ áo đối phương: “Ngươi nói ai giở trò bịp? Đèn của ta là đèn rách? Tên tiểu tử ngươi chán sống rồi phải không?”
Ngay lúc nắm đấm của hắn rơi xuống làm những người xung quanh khiếp sợ không thôi, bất ngờ Tạ Khúc dễ như trở bàn tay hất ngã đối phương.
Thuộc hạ thân cận âm thầm theo sau Tạ Khúc thấy vậy liền rút kiếm chặn ngang cổ nam nhân, khiến hắn không cử động được.
Đối phương sợ tới mức tè ra quần.
Tạ Khúc lúc này ung dung bước tới nơi treo phần thưởng, thản nhiên gỡ đèn hoa sen xuống.
Trước khi đi hắn không quên ném cho người chủ trì một túi bạc.
Vừa quay đầu lại, hắn phát hiện tỳ nữ đi cùng mình đã biến mất, tay cầm đèn bất giác siết chặt: Khá lắm! Tốt nhất là trốn cho kỹ đừng để ta tìm được ngươi!
Hệ thống còn đang ngơ ngác không hiểu Nam Nhiễm muốn làm gì, cô đã kéo ghế ngồi xuống, chống cằm nhàn nhã ngắm nhìn dòng người qua lại.
Cây quạt trên tay cô khẽ phất.
Vài người đi ngang qua thoáng ngoái đầu nhìn lại, nhưng vẫn không dừng bước.
“Ký chủ đang làm gì?” 777 không nhịn được lên tiếng.
Nam Nhiễm nhìn từ xa, một nam nhân mày kiếm mắt sáng đang tiến lại gần, trong đầu đáp như không đáp: “Ôm cây đợi thỏ.”
Nam nhân mặc bạch y khí chất xuất chúng, gương mặt tuấn tú, miệng ngậm cười đi lại trên phố.
Một người khác theo bên cạnh hắn ta dáng vẻ cung kính, có thể đoán là quan hệ chủ tớ.
Không ngoài dự đoán của Nam Nhiễm, nam nhân bạch y tò mò dừng lại trước sạp hàng của cô: “Các hạ đây là đang…”
Nam Nhiễm đặt quạt xuống bàn im lặng quan sát mặt mũi đối phương.
Hộ vệ bên cạnh hắn thấy vậy, giơ kiếm định xử tội Nam Nhiễm thất lễ, nửa chừng bị chủ tử ngăn lại.
Nam nhân bạch y tiếp tục: “Không biết các hạ có ý gì?”
Nam Nhiễm thần bí gật đầu: “Công tử tuấn tú như vậy gặp vận đào hoa cũng dễ hiểu. Chỉ là hậu viện đông đảo, sủng hạnh người mới thật không dễ. Không biết ta nên xưng hô với công tử thế nào?”
Hắn ta thoáng sửng sốt nhưng rồi bật cười: “Tại hạ họ Tiêu. Thứ cho ta không hiểu ý các hạ.”
Nam Nhiễm chậm rãi đáp lời: “Hóa ra là Tiêu công tử. Nếu chúng ta đã hữu duyên như vậy, ta liền tặng cho công tử một lá thư.”
Cô cúi đầu viết vài dòng trên giấy rồi gác bút đưa đối phương: “Hi vọng sẽ giúp ích cho Tiêu công tử.”
Ánh mắt Tiêu công tử đảo qua một lượt, nụ cười ở khóe miệng càng thêm sâu: “Đa tạ các hạ. Các hạ có tiện tiết lộ quý danh?”
Nam Nhiễm nhìn hắn, nửa đùa nửa thật lên tiếng: “Trùng hợp ta cũng họ Tiêu.”
Đối phương sững sờ giây lát rồi cong môi đầy hứng thú, hắn thế mà nhận ra lời nói dối của mình bị vạch trần.
“Hẹn ngày tương phùng.”
Dứt lời, hắn ta rời khỏi, trước khi đi còn không quên ngoái lại nhìn thêm lần nữa.
Nam Nhiễm từ xa thấy hắn hạ lệnh gì đó cho thuộc hạ, cô dám chắc hắn đang phân phó điều tra danh tính của mình.
Dù ngươi có là hoàng đế bệ hạ cũng đố ngươi tìm được ta.
777 ngờ nghệch nhìn nam chính Hiên Viên Ngạn và ký chủ vừa giao lưu qua lại, nội tâm khủng hoảng.
Aaaaaaaaa!
Có ai nói cho nó biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra không?
Hệ thống nó tò mò chết mất: “Ký chủ để hắn biết Dương Bát Nhã xuất hiện ở Di Hồng Viện làm gì?”
Nam Nhiễm ác ý che miệng cười: “Đương nhiên để hắn ôm mỹ nhân về rồi. Ngươi đừng quên dù không có ta, sau này Dương Bát Nhã vẫn được Hiên Viên Ngạn đưa vào cung. Chỉ là sớm hay muộn, nếu vậy ta có lòng tốt trước khi Hiên Viên Ngạn có tình cảm với Dung Hề, tặng cho hắn một mỹ nhân xem thử tình yêu của nam nữ chính mà ngươi nói rốt cuộc bền chặt đến cỡ nào.”
777 bị cô chọc tức điên người: “Ký chủ khi không phá hoại nam nữ chính làm gì? Đây không phải nhiệm vụ của chúng ta!”
Nam Nhiễm bày ra vẻ mặt đáng đánh: “Tôi vui lòng.”
Bên này Hiên Viên Ngạn vừa trở về cung liền nhận được tin Tạ quốc sư cầu kiến.
Dân chúng hoàng thành đều biết rõ hoàng đế bệ hạ hậu ái Tạ Khúc tới mức nào, ngay cả lễ nghi quân thần cũng đặt sang một bên.
Vì vậy, khi gặp được người, Hiên Viên Ngạn thở phào nhẹ nhõm: “Vừa hay trẫm cũng có việc muốn thỉnh giáo Tạ quốc sư.”
Tạ Khúc không vì vậy mà kiêu ngạo, chỉ bình thản lên tiếng: “Thần không dám nhận. Bệ hạ có việc cứ nói.”
Hiên Viên Ngạn đã quá quen với dáng vẻ lạnh nhạt của hắn, lập tức mở miệng: “Sở quốc hiện có nội chiến, đây là thời cơ tốt để chúng ta dẫn binh tiến đánh mở rộng giang sơn. Chỉ có điều Dung đại tướng quân…”
Tạ Khúc thay hắn tiếp lời: “Thứ cho thần ngay thẳng, ý bệ hạ là e ngại Dung tướng quân thanh danh lớn mạnh, nếu một trận này khải hoàn chỉ sợ Tần quốc đổi chủ?”
Đối phương chẳng những không trách tội, ngược lại thở dài: “Ngươi nói không sai. Có điều ngoài người này, ta không chắc còn ai đủ năng lực để hoàn thành giao phó của trẫm. Trẫm cũng không thể ngự giá thân chinh, khanh nói có đúng không?”
Đợi một hồi lâu, Hiên Viên Ngạn còn cho rằng hắn không hiểu ý của mình thì Tạ Khúc mới kiên định lên tiếng: “Thần nguyện thay bệ hạ xông pha chiến trường, mở rộng giang sơn xã tắc.”
Hiên Viên Ngạn đạt được ý nguyện, cười càng thêm sáng lạn: “Tốt lắm! Không hổ danh là thần tử trẫm coi trọng nhất! Trẫm ban cho khanh mười vạn đại quân tiến đánh Sở quốc, đợi ngày khải hoàn trở về trẫm nhất định trọng thưởng.”
Tạ Khúc cúi đầu lĩnh chỉ: “Thần tuân mệnh! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Ánh mắt hắn lóe lên vài tia sáng rồi chợp tắt, Hiên Viên Ngạn không cách nào biết được chỉ vì một lần sai lầm này đã đẩy hắn rơi vào vạn kiếp bất phục.
Lễ hội hoa đăng ở Hoàng thành mỗi năm một lần, dân chúng từ khắp Bắc Nam đổ về càng thêm náo nhiệt.
Ngoài phố giăng đèn kết hoa, người qua kẻ lại chật kín đường đi. Mặt nạ đủ hình thù được treo trên vài sạp hàng thu hút sự chú ý của các cặp đôi nam thanh nữ tú.
Nam Nhiễm đi bên cạnh Tạ Khúc hai mắt sáng rực nhìn dáo dác khắp nơi.
Đồ nhà quê.
Lòng Tạ Khúc thầm khinh bỉ nhưng ngoài mặt hắn vẫn không rời cô nửa bước.
Nam Nhiễm hiểu rõ trong lòng đối phương có quỷ, nhưng ai tính kế ai còn chưa biết.
Theo ký ức của nguyên chủ, ngày này hắn ta cũng dẫn cô ra ngoài nhưng nửa đường gặp phải thích khách, thế nên không rõ cuối cùng vị quốc sư này tính toán làm gì.
Vì vậy, hiện tại Nam Nhiễm chỉ có một ý nghĩ trêu chọc hắn khiến bản thân và nguyên chủ vui vẻ.
Thấy chỗ đông người tụ tập, cô liền chạy đến xem vừa hay chứng kiến một màn tay không đập vỡ đá trong truyền thuyết. Nơi này thử thách dân chúng xem có ai đủ can đảm đặt một tảng đá lớn trên ngực trong tư thế nằm ngửa, nam nhân vạm vỡ đối diện sẽ tay không đập vỡ tảng đá. Ai duy trì đến khi màn biểu diễn kết thúc sẽ nhận được phần thưởng là một chiếc đèn hoa sen tinh xảo.
Nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng ai sẽ liều mạng chỉ vì một cái đèn cơ chứ.
Vì vậy, đa phần người xuất hiện ở đây đều để xem náo nhiệt.
Kẻ ngốc đâm đầu vào tường thì không có nhưng lại đúng lúc có một kẻ thích giả ngốc hại người.
Nam Nhiễm diễn kịch tới nghiện, đôi mắt tròn xoe lấp lánh ánh nước nhìn Tạ Khúc, chỉ vài giây lại cụp mắt.
“Phụ thân trước kia từng hứa sinh thần mười lăm tuổi của ta sẽ tặng ta một chiếc đèn hoa sen, chỉ là chưa kịp tặng ông ấy đã… Có phải nếu còn thời gian, chiếc đèn phụ thân tặng cũng sẽ đẹp như vậy không? Nếu hiện tại có người tặng ta vật này, người đó muốn ta làm gì ta nhất định cũng sẽ làm.”
Tạ Khúc cười khẩy: “Kêu ngươi đi chết ngươi cũng chịu?”
Nam Nhiễm âm thầm trợn trắng mắt, nhưng khi ngước lên chỉ còn lại vẻ tủi thân cùng uất ức: “Tạ công tử nhất định không hiểu, tình cảm là thứ khó nói nhất trên đời. Nếu sau này, ngài toàn tâm toàn ý yêu một người, những ký ức về người đó có khi còn thống khổ hơn cái chết.”
Tạ Khúc sửng sốt vài giây, lát sau lại khinh thường ra mặt: “Nực cười! Một tỳ nữ như ngươi đang dạy đời ta à? Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy thứ tình cảm mà ngươi nói đều chỉ đến vậy mà thôi.”
Dứt lời, hắn ta tiến đến gần người chủ trì.
Dân chúng vây quanh khiếp sợ đánh giá thân hình thư sinh ốm yếu của Tạ Khúc.
Ngay cả Nam Nhiễm cũng cho rằng đối phương chui đầu vào rọ, chuẩn bị rửa mắt xem màn đập đá chấn động của Tạ quốc sư đại danh đỉnh đỉnh.
Đáng tiếc Tạ Khúc lại ra bài không như lẽ thường: “Ra một cái giá đi, chiếc đèn của ngươi ta mua. Dù ngươi có đợi tới sáng mai cũng không ai vì nó mà tham gia trò bịp của ngươi đâu, làm vậy chẳng phải chỉ để bán một chiếc đèn rách giá cao thôi sao.”
Nam nhân vạm vỡ nhất thời ngây người, ngay sau đó liền tức giận nắm cổ áo đối phương: “Ngươi nói ai giở trò bịp? Đèn của ta là đèn rách? Tên tiểu tử ngươi chán sống rồi phải không?”
Ngay lúc nắm đấm của hắn rơi xuống làm những người xung quanh khiếp sợ không thôi, bất ngờ Tạ Khúc dễ như trở bàn tay hất ngã đối phương.
Thuộc hạ thân cận âm thầm theo sau Tạ Khúc thấy vậy liền rút kiếm chặn ngang cổ nam nhân, khiến hắn không cử động được.
Đối phương sợ tới mức tè ra quần.
Tạ Khúc lúc này ung dung bước tới nơi treo phần thưởng, thản nhiên gỡ đèn hoa sen xuống.
Trước khi đi hắn không quên ném cho người chủ trì một túi bạc.
Vừa quay đầu lại, hắn phát hiện tỳ nữ đi cùng mình đã biến mất, tay cầm đèn bất giác siết chặt: Khá lắm! Tốt nhất là trốn cho kỹ đừng để ta tìm được ngươi!
/71
|