“Đó kìa anh! Đó đó, sắp tới rồi!”
Rất nhanh sau đó, Triệu Uyển Quân đã dẫn Vân Hi tới hội trường học viện.
Lúc này trong hội trường, tuy đã tụ tập không ít học viên nhưng hiển nhiên buổi lễ tuyên dương khen thưởng vẫn chưa bắt đầu.
Ở một góc nào đó sau hội trường, Ninh Quang – một trong ba vị phó viện trưởng của học viện Tinh Diệu đang đứng nói chuyện với bốn giảng viên của Đông Nhược Tuyết và chủ nhiệm niên cấp. Ở cạnh họ còn có một số nhân viên văn phòng đến từ Sở Vinh Quang thành Tinh Diệu, dẫn đầu là phó sở trưởng.
Hiện tại, Trọng Thu Danh – một trong bốn giảng viên của Đông Nhược Tuyết đang kể những chuyện tốt đẹp về người học trò của cô ta. Những thành tựu, cống hiến của Đông Nhược Tuyết kể từ lúc mới vào học trong học viện cho đến khi tấn chức Võ giả cấp bốn lấy được quyền hạn một sao gì gì đó, ngay cả chuyện Đông gia có người thừa kế huân chương Vinh Quang ba sao cũng lôi ra kể… không bỏ sót một chuyện. Quả thật cô ta đã vẽ nên hình tượng một học viên thiên tài với tinh thần cầu tiến cùng những phẩm chất tốt đẹp khác.
Ngay cả Triệu Uyển Quân, người bạn thân nhất của Đông Nhược Tuyết khi nghe thấy những gì cô ta kể như vậy cũng không khỏi xuýt xoa: “Ầy! Không nghĩ tới Tiểu Tuyết lại có nhiều ưu điểm như vậy, thiệt sự đến giờ em mới biết đó! Các thầy các cô trong học viện biết nhìn người thật, những tiềm năng và ưu điểm của các học viên đều được họ nói ra hết!”
Vân Hi nghe thế chỉ biết cười trừ, ánh mắt nhìn thẳng về phía Đông Nhược Tuyết hiện đang bị hơn mười người đứng quanh.
“Anh Đông Phương, em dẫn anh qua đó nhé!”
Vừa nói Triệu Uyển Quân vừa dắt Vân Hi đi tới chỗ Đông Nhược Tuyết. Chỉ có điều, khi nàng gần đến nơi lại kinh ngạc ồ lên một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người một nữ học viên đứng cách đó không xa: “Sao cô ta lại ở đây?!”
"Cô ta?" Vân Hi thoáng nhìn qua nữ học viên kia. Cô gái này tuy là Võ giả cấp năm nhưng chân khí dao động trên người lại không bằng Tả Chân Chân, một trong mười học viên có thực lực xếp đầu học viện.
“Cô ta thì sao?”
“Cô ta tên Tịch Phương Phương, là học viên xuất sắc nhất lớp bọn em đó! Cô ta có tu vi cấp năm, lại có được quyền hạn một sao trong Nguyệt Thần giới nữa, tổng thể thực lực xếp ở vị trí thứ mười bảy trong học viện. Tuy rằng thành tích của cô ta tốt thật nhưng lại là một trong những người không được hoan nghênh nhất lớp em. Ỷ mình có chút thực lực, gia đình lại bề thế nên lúc nào cô ta cũng ra vẻ ta đây tài trí hơn người, xem thường bạn bè… Hơn nữa, có vẻ như cô ta thích châm chọc Tiểu Tuyết, hễ có cơ hội là lại gây khó cho Tiểu Tuyết. Cô ta chẳng có quan hệ tốt đẹp gì với Tiểu Tuyết hết á! Bây giờ Tiểu Tuyết dùng thực lực Võ giả cấp bốn tiến vào được tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới, nếu có ai đó vì chuyện này mà không vui thì chắc chắn phải có cô ta. Không biết sao cô ta lại có mặt ở đây nữa?!”
Vân Hi gật đầu, âm thầm nhớ lấy cô gái tên Tịch Phương Phương này.
Lúc này, Triệu Uyển Quân đã hô lớn: “Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Bồ xem mình dẫn ai đến nè, chắc chắn bồ đoán không ra đâu!”
Quả thực Đông Nhược Tuyết không đoán ra!
Mà cũng chẳng cần đoán!
Nghe thấy tiếng gọi, Đông Nhược Tuyết vội quay sang nhìn, vừa lúc thấy được Đông Phương đang ở sau lưng Triệu Uyển Quân.
Trong khoảnh khắc đó, chút ưu sầu còn vương trên đôi mày thanh tú của Đông Nhược Tuyết bỗng chốc tan theo mây khói, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu ấy thoáng ngạc nhiên rồi nở nụ cười rạng rỡ, phảng phất như tia nắng mai sau những ngày đông lạnh giá. Nàng vội bước tới hỏi trong nghẹn ngào: “Đông Phương! Anh không sao chứ?! Anh trở về rồi, thật tốt quá…”
“Không có chuyện gì đâu em! Anh không gặp phải đợt thú triều đó, em không cần lo lắng nữa!”
“Thật chứ? Thật không có chuyện gì cả chứ?! Có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không anh?"
“Thật! Không cần đâu em!”
“Tiểu Tuyết, bồ yên tâm đi! Mới nãy ảnh đi với mình đến đây, ảnh vẫn đều khỏe khắn mau mắn lắm, chẳng thấy chút khó chịu nào hết, chắc cũng không bị sao cả đâu! Coi bộ ảnh gặp may rồi”
"Không sao là tốt rồi! Tốt quá rồi!"
Vân Hi khẽ gật đầu!
“Thú triều bộc phát đâu phải chuyện giỡn đâu! Em nghe nói trải qua đợt thú triều này, thành Tinh Diệu chúng ta đã tổn thất hơn ba trăm Võ giả. Hơn nữa những Võ giả cấp sáu cấp bảy lại chiếm đa số, ngay cả bốn vị đại nhân cấp chín chuẩn Tiên thiên cũng hy sinh ở nơi sâu trong rừng Dạ Huyết. Tổn thấ lần này quá lớn, có thể nói là lớn nhất trong hơn mười năm qua! Cao thủ cấp chín còn ‘ngã xuống’ nữa là anh…”
Lúc này, đám học viên mới rồi vây quanh Đông Nhược Tuyết cũng xúm lại. Cả bọn rất kinh ngạc khi nghe được đoạn nói chuyện giữa hai người!
"Nhược Tuyết, mới rồi mình nghe bạn nói vậy thì hình như học đệ Đông Phương… Ấy, học trưởng… ảnh… chẳng lẽ mới từ ngoài thành Tinh Diệu trở lại sao?"
"Dạo gần đây chỉ có rừng Dạ Huyết bộc phát thú triều thôi mà, không lẽ… học trưởng Đông Phương lại vừa đi rừng Dạ Huyết sao?"
Đông Nhược Tuyết khẽ gật đầu xác nhận!
Đối với chuyến đi đến rừng Dạ Huyết của Vân Hi lần này, trong lòng nàng thực sự rất lo, nhưng giờ thấy Vân Hi an toàn trở về rồi, nàng lại cảm thấy tự hào, vì anh mình mà tự hào!
Thử hỏi!
Cả học viện Tinh Diệu này, biết bao nhiêu học viên như thế kia, lại có ai dám ra ngoài thành Tinh Diệu đến rừng Dạ Huyết tiến hành rèn luyện mà không có giảng viên đi kèm chứ?
Nàng vừa thừa nhận, đến trong miệng những học viên này đã trở nên có chút biến vị.
“Ngoài thành Tinh Diệu nguy cơ trùng trùng, ngay cả mấy học trưởng cấp năm cấp sáu khi ra ngoài rèn luyện cũng gặp phải nguy hiểm, nếu không cẩn thận có khi lại chết chứ chẳng chơi. Học trưởng Đông Phương lại có thể vì học tỷ Tiểu Hàm mà đến rừng Dạ Huyết hai lần, mỗi quyết tâm đó thôi cũng khiến ta phải xúc động rồi…”
“Ừ, đúng đó! Chỉ vì một câu nói của học tỷ Tiểu Hàm thôi mà học trưởng Đông Phương lại không ngại dấn thân vào nơi nguy hiểm, đến hiểm địa cấp C như rừng Dạ Huyết những hai lần bắt Huyết Khiếu Ưng… đã thế lại còn có thể an toàn quay về đây khi gặp phải đợt thú triều hiếm có đó. Nếu học tỷ biết được tin này không biết sẽ có phản ứng gì nhỉ?!”
“Ta nghe nói học trưởng giờ đã có thực lực Võ giả cấp bốn trung kỳ, thậm chí hậu kỳ rồi, hơn nữa đang chuẩn bị xung kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới đó mi! Ta nghĩ, nếu như học trưởng thật sự thành công, với thực lực mạnh như vậy chắc học tỷ sẽ quan tâm thôi, có khi ‘phải lòng’ học trưởng luôn ấy… hi hi!”
"E hèm! Ta phải đi báo cho học tỷ Tiểu Hàm biết tin này đã!"
“Ơ…”
Nhìn đám học muội đang hừng hực lửa bà tám, Đông Nhược Tuyết thực bó tay luôn!
Chẳng qua khi nghe đám học muội nói như thế, trong lòng nàng cũng có đôi chút nghi ngờ. Rốt cuộc lần thứ hai anh Đông Phương đi đến rừng Dạ Huyết phải chăng vì bắt Huyết Khiếu Ưng hay vì lấy lòng Tiểu Hàm nhỉ? Chẳng phải hôm đó, lúc vừa tỉnh lại ổng đã nói "đây không coi là kết thúc” sao, cái giọng điệu quả quyết không thể chối từ đó quả thực quá kiên định rồi!
"Chúc mừng em đã mở ra tầng đầu tiên, lấy được quyền hạn một sao trong Nguyệt Thần giới!"
Đông Nhược Tuyết thôi nghĩ đến chuyện Lục Tiểu Hàm, khẽ nhìn lại anh rồi mở lời chân thành: “Đông Phương, cảm ơn anh! Nếu không nhờ anh dạy mấy kỹ xảo phát lực kia để em có thể nắm giữ được bí quyết chân chính của Liệt Không Cửu Kích trong thời gian ngắn thì... Có lẽ em chẳng thể lấy được quyền hạn một sao ở Nguyệt Thần giới nhanh đến vậy đâu!”
“Anh em trong nhà cả, sao em lại nói thế chứ!” Trong khi nói chuyện, ánh mắt Vân Hi nhìn về phía vị phó sở trưởng đang đi cạnh lãnh đạo học viện kia, sau rồi cất giọng hỏi: “Ông ta tới đây có phải để khen tặng huân chương Vinh Quang một sao cho em không?”
“Dạ, đúng thế! Em mới Võ giả cấp bốn đã lấy được quyền hạn một sao trong Nguyệt Thần giới nên ở học viện cũng được xem như học viên ưu tú, dựa theo những điều khoản liên quan trong bộ luật ban hành ở thành Tinh Diệu thì vị phó sở trưởng này đến đây để trao huân chương Vinh Quang một sao cho em đó!” Nói đến đây, Đông Nhược Tuyết nở nụ cười tươi rói: "Có huân chương Vinh Quang một sao chẳng khác nào chúng ta có quyền cư ngụ chính thức tại thành Tinh Diệu, về sau cũng không cần phải lo lắng đến chuyện nộp thuế định cư khi chúng ta trưởng thành. Nếu có thể lên được hai sao thì căn hộ nhỏ chúng ta đang ở cũng có thể kế thừa đó!"
“Nếu em tiếp nhận khen thưởng huân chương Vinh Quang này thì không thể kế thừa huân chương Vinh Quang của gia tộc đúng không?”
“Đúng rồi…”
Vân Hi lắc đầu: "Anh có chuyện muốn hỏi ý em!"
“Chuyện gì vậy anh?”
"Anh hy vọng em sẽ thừa kế huân chương Vinh Quang ba sao của Đông gia chúng ta!”
Rất nhanh sau đó, Triệu Uyển Quân đã dẫn Vân Hi tới hội trường học viện.
Lúc này trong hội trường, tuy đã tụ tập không ít học viên nhưng hiển nhiên buổi lễ tuyên dương khen thưởng vẫn chưa bắt đầu.
Ở một góc nào đó sau hội trường, Ninh Quang – một trong ba vị phó viện trưởng của học viện Tinh Diệu đang đứng nói chuyện với bốn giảng viên của Đông Nhược Tuyết và chủ nhiệm niên cấp. Ở cạnh họ còn có một số nhân viên văn phòng đến từ Sở Vinh Quang thành Tinh Diệu, dẫn đầu là phó sở trưởng.
Hiện tại, Trọng Thu Danh – một trong bốn giảng viên của Đông Nhược Tuyết đang kể những chuyện tốt đẹp về người học trò của cô ta. Những thành tựu, cống hiến của Đông Nhược Tuyết kể từ lúc mới vào học trong học viện cho đến khi tấn chức Võ giả cấp bốn lấy được quyền hạn một sao gì gì đó, ngay cả chuyện Đông gia có người thừa kế huân chương Vinh Quang ba sao cũng lôi ra kể… không bỏ sót một chuyện. Quả thật cô ta đã vẽ nên hình tượng một học viên thiên tài với tinh thần cầu tiến cùng những phẩm chất tốt đẹp khác.
Ngay cả Triệu Uyển Quân, người bạn thân nhất của Đông Nhược Tuyết khi nghe thấy những gì cô ta kể như vậy cũng không khỏi xuýt xoa: “Ầy! Không nghĩ tới Tiểu Tuyết lại có nhiều ưu điểm như vậy, thiệt sự đến giờ em mới biết đó! Các thầy các cô trong học viện biết nhìn người thật, những tiềm năng và ưu điểm của các học viên đều được họ nói ra hết!”
Vân Hi nghe thế chỉ biết cười trừ, ánh mắt nhìn thẳng về phía Đông Nhược Tuyết hiện đang bị hơn mười người đứng quanh.
“Anh Đông Phương, em dẫn anh qua đó nhé!”
Vừa nói Triệu Uyển Quân vừa dắt Vân Hi đi tới chỗ Đông Nhược Tuyết. Chỉ có điều, khi nàng gần đến nơi lại kinh ngạc ồ lên một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người một nữ học viên đứng cách đó không xa: “Sao cô ta lại ở đây?!”
"Cô ta?" Vân Hi thoáng nhìn qua nữ học viên kia. Cô gái này tuy là Võ giả cấp năm nhưng chân khí dao động trên người lại không bằng Tả Chân Chân, một trong mười học viên có thực lực xếp đầu học viện.
“Cô ta thì sao?”
“Cô ta tên Tịch Phương Phương, là học viên xuất sắc nhất lớp bọn em đó! Cô ta có tu vi cấp năm, lại có được quyền hạn một sao trong Nguyệt Thần giới nữa, tổng thể thực lực xếp ở vị trí thứ mười bảy trong học viện. Tuy rằng thành tích của cô ta tốt thật nhưng lại là một trong những người không được hoan nghênh nhất lớp em. Ỷ mình có chút thực lực, gia đình lại bề thế nên lúc nào cô ta cũng ra vẻ ta đây tài trí hơn người, xem thường bạn bè… Hơn nữa, có vẻ như cô ta thích châm chọc Tiểu Tuyết, hễ có cơ hội là lại gây khó cho Tiểu Tuyết. Cô ta chẳng có quan hệ tốt đẹp gì với Tiểu Tuyết hết á! Bây giờ Tiểu Tuyết dùng thực lực Võ giả cấp bốn tiến vào được tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới, nếu có ai đó vì chuyện này mà không vui thì chắc chắn phải có cô ta. Không biết sao cô ta lại có mặt ở đây nữa?!”
Vân Hi gật đầu, âm thầm nhớ lấy cô gái tên Tịch Phương Phương này.
Lúc này, Triệu Uyển Quân đã hô lớn: “Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Bồ xem mình dẫn ai đến nè, chắc chắn bồ đoán không ra đâu!”
Quả thực Đông Nhược Tuyết không đoán ra!
Mà cũng chẳng cần đoán!
Nghe thấy tiếng gọi, Đông Nhược Tuyết vội quay sang nhìn, vừa lúc thấy được Đông Phương đang ở sau lưng Triệu Uyển Quân.
Trong khoảnh khắc đó, chút ưu sầu còn vương trên đôi mày thanh tú của Đông Nhược Tuyết bỗng chốc tan theo mây khói, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu ấy thoáng ngạc nhiên rồi nở nụ cười rạng rỡ, phảng phất như tia nắng mai sau những ngày đông lạnh giá. Nàng vội bước tới hỏi trong nghẹn ngào: “Đông Phương! Anh không sao chứ?! Anh trở về rồi, thật tốt quá…”
“Không có chuyện gì đâu em! Anh không gặp phải đợt thú triều đó, em không cần lo lắng nữa!”
“Thật chứ? Thật không có chuyện gì cả chứ?! Có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không anh?"
“Thật! Không cần đâu em!”
“Tiểu Tuyết, bồ yên tâm đi! Mới nãy ảnh đi với mình đến đây, ảnh vẫn đều khỏe khắn mau mắn lắm, chẳng thấy chút khó chịu nào hết, chắc cũng không bị sao cả đâu! Coi bộ ảnh gặp may rồi”
"Không sao là tốt rồi! Tốt quá rồi!"
Vân Hi khẽ gật đầu!
“Thú triều bộc phát đâu phải chuyện giỡn đâu! Em nghe nói trải qua đợt thú triều này, thành Tinh Diệu chúng ta đã tổn thất hơn ba trăm Võ giả. Hơn nữa những Võ giả cấp sáu cấp bảy lại chiếm đa số, ngay cả bốn vị đại nhân cấp chín chuẩn Tiên thiên cũng hy sinh ở nơi sâu trong rừng Dạ Huyết. Tổn thấ lần này quá lớn, có thể nói là lớn nhất trong hơn mười năm qua! Cao thủ cấp chín còn ‘ngã xuống’ nữa là anh…”
Lúc này, đám học viên mới rồi vây quanh Đông Nhược Tuyết cũng xúm lại. Cả bọn rất kinh ngạc khi nghe được đoạn nói chuyện giữa hai người!
"Nhược Tuyết, mới rồi mình nghe bạn nói vậy thì hình như học đệ Đông Phương… Ấy, học trưởng… ảnh… chẳng lẽ mới từ ngoài thành Tinh Diệu trở lại sao?"
"Dạo gần đây chỉ có rừng Dạ Huyết bộc phát thú triều thôi mà, không lẽ… học trưởng Đông Phương lại vừa đi rừng Dạ Huyết sao?"
Đông Nhược Tuyết khẽ gật đầu xác nhận!
Đối với chuyến đi đến rừng Dạ Huyết của Vân Hi lần này, trong lòng nàng thực sự rất lo, nhưng giờ thấy Vân Hi an toàn trở về rồi, nàng lại cảm thấy tự hào, vì anh mình mà tự hào!
Thử hỏi!
Cả học viện Tinh Diệu này, biết bao nhiêu học viên như thế kia, lại có ai dám ra ngoài thành Tinh Diệu đến rừng Dạ Huyết tiến hành rèn luyện mà không có giảng viên đi kèm chứ?
Nàng vừa thừa nhận, đến trong miệng những học viên này đã trở nên có chút biến vị.
“Ngoài thành Tinh Diệu nguy cơ trùng trùng, ngay cả mấy học trưởng cấp năm cấp sáu khi ra ngoài rèn luyện cũng gặp phải nguy hiểm, nếu không cẩn thận có khi lại chết chứ chẳng chơi. Học trưởng Đông Phương lại có thể vì học tỷ Tiểu Hàm mà đến rừng Dạ Huyết hai lần, mỗi quyết tâm đó thôi cũng khiến ta phải xúc động rồi…”
“Ừ, đúng đó! Chỉ vì một câu nói của học tỷ Tiểu Hàm thôi mà học trưởng Đông Phương lại không ngại dấn thân vào nơi nguy hiểm, đến hiểm địa cấp C như rừng Dạ Huyết những hai lần bắt Huyết Khiếu Ưng… đã thế lại còn có thể an toàn quay về đây khi gặp phải đợt thú triều hiếm có đó. Nếu học tỷ biết được tin này không biết sẽ có phản ứng gì nhỉ?!”
“Ta nghe nói học trưởng giờ đã có thực lực Võ giả cấp bốn trung kỳ, thậm chí hậu kỳ rồi, hơn nữa đang chuẩn bị xung kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới đó mi! Ta nghĩ, nếu như học trưởng thật sự thành công, với thực lực mạnh như vậy chắc học tỷ sẽ quan tâm thôi, có khi ‘phải lòng’ học trưởng luôn ấy… hi hi!”
"E hèm! Ta phải đi báo cho học tỷ Tiểu Hàm biết tin này đã!"
“Ơ…”
Nhìn đám học muội đang hừng hực lửa bà tám, Đông Nhược Tuyết thực bó tay luôn!
Chẳng qua khi nghe đám học muội nói như thế, trong lòng nàng cũng có đôi chút nghi ngờ. Rốt cuộc lần thứ hai anh Đông Phương đi đến rừng Dạ Huyết phải chăng vì bắt Huyết Khiếu Ưng hay vì lấy lòng Tiểu Hàm nhỉ? Chẳng phải hôm đó, lúc vừa tỉnh lại ổng đã nói "đây không coi là kết thúc” sao, cái giọng điệu quả quyết không thể chối từ đó quả thực quá kiên định rồi!
"Chúc mừng em đã mở ra tầng đầu tiên, lấy được quyền hạn một sao trong Nguyệt Thần giới!"
Đông Nhược Tuyết thôi nghĩ đến chuyện Lục Tiểu Hàm, khẽ nhìn lại anh rồi mở lời chân thành: “Đông Phương, cảm ơn anh! Nếu không nhờ anh dạy mấy kỹ xảo phát lực kia để em có thể nắm giữ được bí quyết chân chính của Liệt Không Cửu Kích trong thời gian ngắn thì... Có lẽ em chẳng thể lấy được quyền hạn một sao ở Nguyệt Thần giới nhanh đến vậy đâu!”
“Anh em trong nhà cả, sao em lại nói thế chứ!” Trong khi nói chuyện, ánh mắt Vân Hi nhìn về phía vị phó sở trưởng đang đi cạnh lãnh đạo học viện kia, sau rồi cất giọng hỏi: “Ông ta tới đây có phải để khen tặng huân chương Vinh Quang một sao cho em không?”
“Dạ, đúng thế! Em mới Võ giả cấp bốn đã lấy được quyền hạn một sao trong Nguyệt Thần giới nên ở học viện cũng được xem như học viên ưu tú, dựa theo những điều khoản liên quan trong bộ luật ban hành ở thành Tinh Diệu thì vị phó sở trưởng này đến đây để trao huân chương Vinh Quang một sao cho em đó!” Nói đến đây, Đông Nhược Tuyết nở nụ cười tươi rói: "Có huân chương Vinh Quang một sao chẳng khác nào chúng ta có quyền cư ngụ chính thức tại thành Tinh Diệu, về sau cũng không cần phải lo lắng đến chuyện nộp thuế định cư khi chúng ta trưởng thành. Nếu có thể lên được hai sao thì căn hộ nhỏ chúng ta đang ở cũng có thể kế thừa đó!"
“Nếu em tiếp nhận khen thưởng huân chương Vinh Quang này thì không thể kế thừa huân chương Vinh Quang của gia tộc đúng không?”
“Đúng rồi…”
Vân Hi lắc đầu: "Anh có chuyện muốn hỏi ý em!"
“Chuyện gì vậy anh?”
"Anh hy vọng em sẽ thừa kế huân chương Vinh Quang ba sao của Đông gia chúng ta!”
/91
|