Hành lí tư trang gồm 1 thùng mì tôm hảo hảo đã chuẩn bị xong! Chiến dịch bỏ nhà ra đi xin được phép bắt đầu!
Chướng ngại vật thứ nhất: Nhị boss Tuyết!~
-Tuyết ưi! Chó ngoan chó ngoan đừng...ng cắn chị nghen!
-Grrrr...gâu gâu gâu!
-Suỵt!Nhỏ tiếng thôi, ông bà chủ mà dậy là chết!
-Gâu gâu gâu gâu...grrrrrr....
Từ lớn đến nhỏ nó đã rất sợ và ghét con chó Tuyết đó đơn giản là vì nó lúc nào cũng...==...liếm mặt cậu chủ!?!
-Tuyết iu ghê! Ngoan chị cho thịt!
Ném cho nó một cái xúc xích mình mua để dành tháng sau ăn nó tiếc đứt ruột. Làm việc cho cậu chủ nó đã được cho ăn nhờ ở ké rồi nên một đồng dính túi cũng không có! Nguồn thu nhập duy nhất của nó là tiền thừa mỗi khi đi chợ, vỏn vẻn hai năm chỉ hơn 20 nghìn ziệt nam đồng. (Bà Kim đầu óc còn minh mẫn gớm! Lúc nào cũng đưa đủ tiền =.=)
Chú chó Tuyết nhìn miếng xúc xích 1 hồi...
-1 giây...
-2 giây...
Ăn rồi! Ăn rồi!
Nhị boss đã chịu thua miếng xúc xích! Ohhh Yeah...~~~!
Nó nhanh chóng lẻn được ra đến cổng chính giờ phải dụ được Đại boss Bảo vệ sao đây ta?
A nghĩ ra rồi!
-Anh
~ Bảo
~~ Vệ
~~~ Đẹp
~~~~ Giai
~~~~~ Ưi!
Nghe giọng ngọt như mía xay nhuyễn của nó khiến bác bảo vệ không khỏi một phen bị sặc trà lên tận mắt.
-Hic làm sao đây! Opa...opa mở cửa đi! Cậu chủ kêu em đi mua cá về nấu súp ăn! Em mòa hổng đi cậu chủ đánh em mất! ~♥ ((•)0(•)!? Cá mà đem đi nấu súp á!?)
-À...ưm...được rồi đi đê! Bác bảo vệ mặt mày đỏ rận nói bâng quơ. Ai biểu nó đẹp quá làm chi! ヾ(¯∇ ̄๑)
Ohhh Yahooo! Đại boss đã thua rồi. ヾ(〃^∇^)ノ
Chợt:
-Đứng lại con nhỏ kia! Là giọng của cậu chủ đây mà!
Chết òi!? (◐∇◐*)
Chướng ngại vật thứ nhất: Nhị boss Tuyết!~
-Tuyết ưi! Chó ngoan chó ngoan đừng...ng cắn chị nghen!
-Grrrr...gâu gâu gâu!
-Suỵt!Nhỏ tiếng thôi, ông bà chủ mà dậy là chết!
-Gâu gâu gâu gâu...grrrrrr....
Từ lớn đến nhỏ nó đã rất sợ và ghét con chó Tuyết đó đơn giản là vì nó lúc nào cũng...==...liếm mặt cậu chủ!?!
-Tuyết iu ghê! Ngoan chị cho thịt!
Ném cho nó một cái xúc xích mình mua để dành tháng sau ăn nó tiếc đứt ruột. Làm việc cho cậu chủ nó đã được cho ăn nhờ ở ké rồi nên một đồng dính túi cũng không có! Nguồn thu nhập duy nhất của nó là tiền thừa mỗi khi đi chợ, vỏn vẻn hai năm chỉ hơn 20 nghìn ziệt nam đồng. (Bà Kim đầu óc còn minh mẫn gớm! Lúc nào cũng đưa đủ tiền =.=)
Chú chó Tuyết nhìn miếng xúc xích 1 hồi...
-1 giây...
-2 giây...
Ăn rồi! Ăn rồi!
Nhị boss đã chịu thua miếng xúc xích! Ohhh Yeah...~~~!
Nó nhanh chóng lẻn được ra đến cổng chính giờ phải dụ được Đại boss Bảo vệ sao đây ta?
A nghĩ ra rồi!
-Anh
~ Bảo
~~ Vệ
~~~ Đẹp
~~~~ Giai
~~~~~ Ưi!
Nghe giọng ngọt như mía xay nhuyễn của nó khiến bác bảo vệ không khỏi một phen bị sặc trà lên tận mắt.
-Hic làm sao đây! Opa...opa mở cửa đi! Cậu chủ kêu em đi mua cá về nấu súp ăn! Em mòa hổng đi cậu chủ đánh em mất! ~♥ ((•)0(•)!? Cá mà đem đi nấu súp á!?)
-À...ưm...được rồi đi đê! Bác bảo vệ mặt mày đỏ rận nói bâng quơ. Ai biểu nó đẹp quá làm chi! ヾ(¯∇ ̄๑)
Ohhh Yahooo! Đại boss đã thua rồi. ヾ(〃^∇^)ノ
Chợt:
-Đứng lại con nhỏ kia! Là giọng của cậu chủ đây mà!
Chết òi!? (◐∇◐*)
/52
|