Không gian trong phòng khách vẫn rất bình yên. Những vị khách bất ngờ vẫn chăm chú vào điện thoại của mình. Quỳnh Trâm bận rộn ngồi bên cửa sổ tắm nắng cho bé Pi và chải chuốt bộ lông mềm cho bé Po. Lần này cô không thể lấy cái bàn chải đánh răng nhỏ xíu để chải được nên đành dùng đến bàn chải đánh giày của Khải Minh vậy. Chắc là anh ta không biết đâu ha.
Ngoài cổng có tiếng động, Quỳnh Trâm rướn cổ ra nhìn thì thấy chiếc xe mui trần quen thuộc tiến vào trong sân. Khải Minh bước xuống xe thân mật ôm eo Enly tiến vào nhà. Vẻ mặt anh ta vẫn chẳng có gì gọi là bất ngờ hay chột dạ khi một loạt các nàng đến tìm mình.
- Ôi các tình yêu của anh!- Khải Minh thốt lên vui sướng, anh rời khỏi vòng tay của Enly và đến ôm hôn từng cô gái một. Mặc dù biết đây là kiểu xã giao khi gặp người quen của nước ngoài nhưng Quỳnh Trâm vẫn thấy nổi da gà lên.
- Ghét anh nha, dám để người ta chờ lâu.- Nanaly giận hờn đánh anh một cái.
- Anh đã hứa sẽ dẫn em đi chơi mà sao lại về trễ vậy?- Sam vẻ mặt hờ hững.
- Hôm nay anh phải chịu phạt vì bỏ mặc em đấy nhé!
-......
Các nàng nhiệt tình trách móc Khải Minh rồi là giận hờn làm nũng các kiểu. Quỳnh Trâm ở một bên mà cứ đơ người ra, cô cứ tưởng sẽ có một trận đánh ghen oanh liệt diễn ra ở đây cơ. Nhưng không, những cô gái kia chỉ quan tâm tới việc lấy lòng Khải Minh mà không hề để ý tới tình địch. Đúng là tình yêu thật phi thường đôi lúc ta thật kiên cường chấp nhận luôn cả việc chia sẻ người con trai của mình cho các cô gái khác. Người ta nói hãy làm chủ của một bông hoa thôi, nhưng xem tình hình này thì Khải Minh chính là ông chủ của một vườn hoa rồi. May mà cô mới chỉ nói thích anh thôi đấy, nếu mà cô giống như mấy cô gái kia du nhập vào trong vườn hoa của Khải Minh thì cô cơ bản không phải là một bông hoa mà chỉ là một cây cỏ dại ở bên rìa mà thôi. Nhưng có mấy ai biết rằng cỏ dại rất mạng mẽ và kiên cường khi đứng trước giông tố và khó khăn. Aizzz....
Quỳnh Trâm vẫn ngồi bên cửa sổ tiếp tục công việc của mình, cô lấy mấy gói đồ ăn vặt còn xót lại mang ra ăn. Cô đút cho bé Pi và bé Po cùng ăn với mình, dù Khải Minh có nói trăm ngàn lần thì thực sự cô vẫn không bỏ được thói quen cho thú cưng của anh ta ăn đồ vặt như thế này. Ngoài phòng khách ríu rít tiếng trò chuyện, một mình Khải Minh đang tiếp đón cả một vườn hoa của mình, anh ta có thấy mệt không? Có cần cô nấu mấy món ngon để tẩm bổ không? Aizzz....! Quỳnh Trâm ngao ngán lắc đầu.
Một lát sau tiếng nói chuyện ít đi chỉ thấy Khải Minh đứng dậy, đồng loạt 5 cô gái cũng đứng theo họ đi bên cạnh Khải Minh tiến ra ngoài. Cứ ngỡ là họ đi rồi nhưng ra tới cửa thì Khải Minh khựng bước lại, anh đổi hướng đi về phía cô.
- Mèo nhỏ!- Anh thân mật gọi.
Cô làm ngơ không hề để ý anh gọi, tiếp tục cho hai thú cưng ăn.
- Chúng tôi ra ngoài chơi, em có muốn tham gia không?- Anh hỏi.
- Một mình anh bị những bông hoa kia vây quanh còn chưa đủ mệt nữa hay sao mà còn muốn kéo thêm cả tôi?- Hứ, cô không rảnh thời gian theo anh vậy đâu nhé.
- Đúng là chỉ có em mới hiểu được tôi. Được rồi tôi đi đây, tối nhớ nấu cơm nhé!- Anh nháy mắt ra hiệu. Thực sự ra từ lúc về anh vẫn luôn chú ý tới cô nhưng ngược lại thài độ của cô loại thờ ơ không quan tâm. Cô nói thích anh, chẳng lẽ lại dễ dãi để mặc cho các cô gái khác bu quanh anh mà không có ý kiếm hay ghen tị gì? Mèo nhỏ này làm anh khó đoán được tâm tư.
Khải Minh đi rồi, một chiếc xe cân 6 người đã biến mất, Quỳnh Trâm thu dọn mấy vụn bánh chỗ mình rồi đứng dậy chuẩn bị đi siêu thị. Aizzz nói gì thì nói cô cũng không thể bỏ mặc anh được. Đầu cô đang suy nghĩ xem nấu món gì ngon ngon cho anh ăn đây.
__________________
Tiếng động ngoài căn phòng làm người đang say giấc nồng trên giường bừng tỉnh giấc. Cô với chiếc đồng hồ trên bàn xem, 18h tối, ngoảnh ra cửa sổ thì đã tối om rồi.
- Thôi chết bữa tối còn chưa nấu.- Cô cuống cuồng bật dậy đi ra ngoài. Rõ dàng là bảo ngủ một lát thôi, thế nào lại ngủ quên được nhỉ?
Quỳnh Trâm ra khỏi phòng thì thấy cả căn nhà đã được bật điện sáng choang còn Khải Minh thì đang nhàn nhã ngồi trên ghế sôpha xem phim, bên cạnh là bé Pi ngoan ngoãn.
- Anh về sớm vậy?- Cô lên tiếng.
- Thấy nhớ em thì về thôi.- Anh quay ra nhìn cô cười cười.
- Bớt sến súa lại đi.- Cô lườm anh một cái. Suy nghĩ trong đầu anh cô còn không biết sao? Chắc chắn hôm nay ra ngoài chẳng ăn được bao nhiêu nên ôm cái bụng đói meo về nhà sớm chứ gì. Vậy mà còn bày đặt nhớ nọ nhớ kia.
Cô định quay người vào trong bếp nấu cơm thì chợt nhận ra nãy giờ không thấy bé Po đâu cả. Lạ nha, bình thường nó hay quấn quýt lấy cô, sao giờ lại không thấy, hồi chiều nó còn chơi với bé Pi ở đây mà.
- Bé Po, bé Po....em ở đâu?- Cô hô to rồi chạy đi tìm chung quanh nhà, mặc kệ cả nữa tối dự định nấu kia.
Tìm hết tất cả mọi chỗ mà không hề thấy, cô bắt đầu lo sợ nó xảy ra chuyện gì. Quay sang nhìn Khải Minh vẫn đang ung dung như không có chuyện gì, cô đi tới kéo tay anh.
- Khải Minh, anh mau đứng dậy tìm bé Po cho tôi. Nhanh lên nó biến mất rồi.
Cô cứ lôi lôi kéo kéo anh đứng dậy. Khải Minh bực mình quát lên.
- Phiền phức, tôi đã ném nó ra ngoài đường rồi.
Cô khựng lại, mắt mở to ngạc nhiên nhìn anh.
- Anh nói sao? Ném ra ngoài đường? Tại sao anh lại làm vậy hả?
Bây giờ người tức giận không phải Khải Minh nữa mà là Quỳnh Trâm. Cô không hiểu vô duyên vô cớ gì mà bé Po lại bị ném ra khỏi nhà như vậy?
- Chuyện này còn phải hỏi sao? Cô có biết khi tôi về nhà đã thấy những gì không?
- Mắt là của anh, nhìn thấy gì sao tôi biết được.- Quỳnh Trâm cũng không thể nghĩ ra được Khải Minh đã nhìn thấy cái gì ghê gớm tới mức phải đuổi bé Po của cô ra khỏi nhà.
- Để tôi nói cho cô biết nhé! Tôi đã nhìn thấy con chó đáng ghét đó đang cắn bé Pi đáng yêu của tôi, tôi mà về muộn một chút nữa thì không biết bé Pi đã xảy ra chuyện gì?- Khải Minh nâng bé Pi lên vuốt ve bộ lông của nó làm bộ đáng thương vô cùng.
- Đó là lí do ư?- Quỳnh Trâm nhìn anh hỏi có chút nghi ngờ lời anh vừa nói.
- Đúng vậy. Vì sự an toàn của bé Pi tôi nhất định không để cho con chó đó ở đây nữa.
- Không! Bé Po là thú cưng của tôi, nhất định tôi phải tìm nó về.- Cô lập tức phản đối gay gắt.
Khải Minh thoáng nhìn qua vẻ mặt cương quyết của Quỳnh Trâm, anh biết cô đã muốn làm chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản lại. Và đúng như vậy, vừa dứt lời cô đã chạy ra ngoài biến mất trong màn đêm tối mặc cho anh gọi ở phía sau. Khải Minh thở dài, chẳng biết anh làm thế có phản lại tác dụng không nhỉ? Nhân lúc cô ngủ anh đã thực hiện kế hoạch đã ấp ủ suốt mấy ngày qua, điều anh muốn chỉ là đuổi con chó kia đi thôi chứ không phải là gây sự với Quỳnh Trâm. Nhưng giờ thì hay rồi, cô gái ngốc nghếch đó lại chạy đi ra ngoài tìm thú cưng về, phí hết công sức của anh rồi.
Quỳnh Trâm đi trong màn đêm, thứ ánh rõ nhất từ điện thoại và sáng le lói ở những câu đèn đường để giúp cô tìm bé Po.
- Pé Po em ở đâu ra đây nào.
Cô vừa chạy đi tìm vừa gọi, cô rất sợ bé Po bị lạc đường hoặc rơi vào tay kẻ xấu nhỡ bị người ta đánh đập thì tính sao đây? Huhu tội nghiệp bé Po của cô, phải mau mau tìm thấy nó dù sao cô cũng là người cứu và hứa chăm sóc cho nó mà.
- Pé Po đâu rồi? Mau ra đi, về nhà chị cho ăn xúc xích nhé!
Trong màn đêm tối thế này để tìm một con chó nhỏ không hề dễ chút nào, cô cũng không biết nó đã đi hướng nào thì làm sao mà tìm được.
Thững thững bước mãi cuối cùng thì Quỳnh Trâm cũng đành mang khuôn mặt buồn rười rượi quay về. Trời đã tối cô cũng không thể tìm được bé Po lúc này, thôi đành chờ ngày mai nhờ tới chị Ngọc Lan và Anh Thi tìm giúp vậy.
Về tới cổng Quỳnh Trâm nặng nề đẩy cổng định bước vào thì tiếng kêu quen thuộc níu bước chân cô lại.
- Gâu...gâu....gâu....
Cô quay ngoắt lại, không thể nghe nhầm được đây là tiếng của bé Po mà. Cô dõi nắng nghe tiếng kêu,chợt thấy bóng đen nhỏ bên gốc cây cạnh cổng. Cô vội chạy ngay tới thì đúng là bé Po thật, nó ngửng đầu lên vẫy đuôi với cô.
- Oa bé Po là em thật....Huza...!!!!
Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, hại cô một phen tìm kiếm mãi không thấy, ai ngờ lại ở gần nhà tới vậy. Lòng cô có thể buông xuống rồi, bé Po đã quay trở lại với cô đây nèk.
- Bé Po ngoan, chúng ta về nhà nha.- Cô ôm bé Po vào lòng sải bước tới cổng, bàn tay cô vừa chạm tới khung sắt liền khựng lại. Một điều quan trọng mà cô quên mất chính là: Khải... Minh... nhất... quyết... không... cho... bé... Po... vào... nhà... Aizzzz...!!! Đây mới là vấn đề khó khăn nhất nèk. Dẫu sao thì đây cũng là nhà của Khải Minh, anh ta dù gì cũng là chủ nhà. Lần trước cô tự tiện mang bé Po về nhà, nhưng lần này cô khó mà đem nó về lần nữa, không ai có thể nói trước được điều gì, khả năng Khải Minh ném bé Po ra khỏi nhà rất dễ xảy ra. Làm sao, làm sao bây giờ?
Két...!!!
- Oa....!!!!! Doạ chết người ta àk?
Quỳnh Trâm bị tiếng động làm cho giật nảy mình, nhìn tới người xuất hiện trước mặt mình cô vuốt ngược thở mạnh, cứ thử thách nhịp tim của cô thế này thì chẳng mấy mà cô phải uống thuốc trợ tim mất.
- Cô đứng đây làm gì? Không định vào nhà sao?- Khải Minh hất hàm hỏi cô, thấy cô đi lâu quá không về anh đâm ra lo lắng chạy đi tìm, ra cổng thì đã thấy cô đứng bần thần ở đây rồi.
- Vào, đương nhiên phải vào rồi.
Quỳnh Trâm hí hửng bước chân vào, cô cứ ngỡ là anh không hề để ý tới bé Po. Như vậy cũng tốt cô đỡ phải tốn nước miếng khô cổ họng để năn nỉ anh. Tuy nhiên...cô đã vọng tưởng quá rồi bởi bước chân của cô vừa vào thì đã bị anh ngăn lại. Cô ngước lên nhìn anh đầy ngạc nhiên lẫn tò mò.
- Cô có thể vào, còn thứ này phải vứt ở ngoài.
Cái thứ mà anh nói là bé Po đáng yêu của cô mà, sao lại xem nó cứ như rác mà vứt đi vậy? Tên đáng ghét này không phải là không để ý mà là cố tình ngơ đi thôi. Nếu đã không cho bé Po vào nhà thì cô cũng sẽ không đi nha.
- Vào nhà!- Khải Minh lạnh lùng nói.
- Anh phải đồng ý cho cả bé Po vào nữa.- Cô mặc cả.
- Không!- Anh dứt khoát.
- Vậy thì tôi cũng sẽ không vào.- Cô đứng lì ở cổng không nhúc nhích.
Tình hình xem ra gay cấn lắm, không khí xung quanh căng như dây đàn, chẳng ai chịu lên tiếng, cũng chẳng ai chịu dịu giọng làm hoà. Khải Minh không muốn bao công sức đuổi con chó kia đi lại đổ xuống sông xuống biển hết. Còn Quỳnh Trâm thì không muốn thú cưng của mình bị bỏ rơi ngoài này. Cứ thế này thì không ổn, mắt trừng mắt im lặng vậy sao?
- Tôi và thú cưng cô chọn ai?
Ố ồ...!!!hỏi xoáy đáp xoay àk?
Sau mấy giây bần thần thì Quỳnh Trâm cũng có thể bắt nhịp được ý đồ trong đầu Khải Minh, anh tính đem bản thân mình và thú cưng của cô ra cân sao? Hừm...cậu chủ đã lầy lội như vậy thì cô cũng phải chơi lầy lội theo chứ.
- Tôi chọn anh nhưng không thể bỏ mặc bé Po được.
Khải Minh biết cô đang trả lời nửa vời, anh tiếp tục hỏi.
- Tôi và thú cưng ai quan trọng hơn?
- Anh đương nhiên là quan trọng hơn nhưng bé Po cũng rất quan trọng mà.- Cô nhẹ giọng trả lời.
- Nói vậy thì chẳng khác nào tôi chỉ hơn thú cưng của cô có một xíu.
Khải Minh bị câu trả lời của cô làm cho xoay vòng vòng đến phát cáu. Anh vô tình lớn tiếng với cô, nói xong anh thấy có chút hối hận nhưng đã muộn rồi bởi vì....
- Oa....cậu chủ mắng Su, cậu chủ không thương Su nữa....hic hic...
Chẳng hiểu nước mắt ở đâu mà tuôn ra như suối vậy, cô cúi gằm mặt nức nở bộ dáng như đứa trẻ vừa bị ăn hiếp vậy.
(Yul: Bó tay =.=' )
Khải Minh luống cuống không biết làm sao nữa. Đột ngột khóc như thế làm anh không kịp phản ứng, anh thấy sợ những giọt nước mắt của cô và thấy mềm lòng bởi giọng nói ngọt ngào kia. Sự kết hợp hoàn hảo giữa giọng nói và nước mắt của cô đã thành công hạ gục được anh. Chưa dến một phút anh đã bất lực nói:
- Được rồi đừng khóc nữa, cả cô và con chó đáng ghét này sẽ được vào nhà.- Anh giơ cờ trắng đầu hàng nhận thua.
- Nó tên là bé Po, không phải con chó đáng ghét.- Cô nấc lên vài tiếng hờn dỗi.
- Được được, là bé Po đáng yêu.
Giờ cô là nhất rồi, cô nói gì thù đúng là như vậy. Anh dỗ dành rồi kéo tay cô đi vào, đến bó tay với ôsin này.
Nước mắt như mưa hồi nãy thoáng cái đã biến mất thay vào đó là nụ cười toe toét của Quỳnh Trâm.
- Khải Minh, tối nay anh muốn ăn gì để tôi nấu.- Cô như con cún nhỏ theo sau anh nịnh bợ. Nấu vài món coi như bù đắp cho anh ta đi.
- Giờ tôi muốn ăn thịt chó.- Anh nghiến răng nghiến lợi nói, mặt không quay lại, chân vẫn bước đều.
- Anh độc ác quá, định làm thịt bé...- Cô lắp bắp kêu lên.
- Nếu có thể tôi rất muốn làm thịt nó, nhưng vì màn bảo vệ quá vững chắc tôi không thể làm gì được.- Anh thật sự thất bại trong kế hoạch lần này.
Quỳnh Trâm à một tiếng vỡ lẽ ra, cô nhịn cười, đúng là anh không thể làm thịt bé Po được vì đã có cô ở đây rồi. Hahahaa...
Và tối đó Khải Minh đã kéo theo cả Quỳnh Trâm đi ăn món lẩu chó đặc sản ở trung tâm thành phố thật. Aizzz...người ta nói ăn thịt chó để giải xui, đằng này Khải Minh lại ăn thịt chó để giải cơn tức giận đang ngùn ngụt bốc cháy trong lòng.
Ôsin quái quỷ...
Xoay sở đủ trò...
Kế hoạch bất thành...
Anh thua thảm hại...
Ngoài cổng có tiếng động, Quỳnh Trâm rướn cổ ra nhìn thì thấy chiếc xe mui trần quen thuộc tiến vào trong sân. Khải Minh bước xuống xe thân mật ôm eo Enly tiến vào nhà. Vẻ mặt anh ta vẫn chẳng có gì gọi là bất ngờ hay chột dạ khi một loạt các nàng đến tìm mình.
- Ôi các tình yêu của anh!- Khải Minh thốt lên vui sướng, anh rời khỏi vòng tay của Enly và đến ôm hôn từng cô gái một. Mặc dù biết đây là kiểu xã giao khi gặp người quen của nước ngoài nhưng Quỳnh Trâm vẫn thấy nổi da gà lên.
- Ghét anh nha, dám để người ta chờ lâu.- Nanaly giận hờn đánh anh một cái.
- Anh đã hứa sẽ dẫn em đi chơi mà sao lại về trễ vậy?- Sam vẻ mặt hờ hững.
- Hôm nay anh phải chịu phạt vì bỏ mặc em đấy nhé!
-......
Các nàng nhiệt tình trách móc Khải Minh rồi là giận hờn làm nũng các kiểu. Quỳnh Trâm ở một bên mà cứ đơ người ra, cô cứ tưởng sẽ có một trận đánh ghen oanh liệt diễn ra ở đây cơ. Nhưng không, những cô gái kia chỉ quan tâm tới việc lấy lòng Khải Minh mà không hề để ý tới tình địch. Đúng là tình yêu thật phi thường đôi lúc ta thật kiên cường chấp nhận luôn cả việc chia sẻ người con trai của mình cho các cô gái khác. Người ta nói hãy làm chủ của một bông hoa thôi, nhưng xem tình hình này thì Khải Minh chính là ông chủ của một vườn hoa rồi. May mà cô mới chỉ nói thích anh thôi đấy, nếu mà cô giống như mấy cô gái kia du nhập vào trong vườn hoa của Khải Minh thì cô cơ bản không phải là một bông hoa mà chỉ là một cây cỏ dại ở bên rìa mà thôi. Nhưng có mấy ai biết rằng cỏ dại rất mạng mẽ và kiên cường khi đứng trước giông tố và khó khăn. Aizzz....
Quỳnh Trâm vẫn ngồi bên cửa sổ tiếp tục công việc của mình, cô lấy mấy gói đồ ăn vặt còn xót lại mang ra ăn. Cô đút cho bé Pi và bé Po cùng ăn với mình, dù Khải Minh có nói trăm ngàn lần thì thực sự cô vẫn không bỏ được thói quen cho thú cưng của anh ta ăn đồ vặt như thế này. Ngoài phòng khách ríu rít tiếng trò chuyện, một mình Khải Minh đang tiếp đón cả một vườn hoa của mình, anh ta có thấy mệt không? Có cần cô nấu mấy món ngon để tẩm bổ không? Aizzz....! Quỳnh Trâm ngao ngán lắc đầu.
Một lát sau tiếng nói chuyện ít đi chỉ thấy Khải Minh đứng dậy, đồng loạt 5 cô gái cũng đứng theo họ đi bên cạnh Khải Minh tiến ra ngoài. Cứ ngỡ là họ đi rồi nhưng ra tới cửa thì Khải Minh khựng bước lại, anh đổi hướng đi về phía cô.
- Mèo nhỏ!- Anh thân mật gọi.
Cô làm ngơ không hề để ý anh gọi, tiếp tục cho hai thú cưng ăn.
- Chúng tôi ra ngoài chơi, em có muốn tham gia không?- Anh hỏi.
- Một mình anh bị những bông hoa kia vây quanh còn chưa đủ mệt nữa hay sao mà còn muốn kéo thêm cả tôi?- Hứ, cô không rảnh thời gian theo anh vậy đâu nhé.
- Đúng là chỉ có em mới hiểu được tôi. Được rồi tôi đi đây, tối nhớ nấu cơm nhé!- Anh nháy mắt ra hiệu. Thực sự ra từ lúc về anh vẫn luôn chú ý tới cô nhưng ngược lại thài độ của cô loại thờ ơ không quan tâm. Cô nói thích anh, chẳng lẽ lại dễ dãi để mặc cho các cô gái khác bu quanh anh mà không có ý kiếm hay ghen tị gì? Mèo nhỏ này làm anh khó đoán được tâm tư.
Khải Minh đi rồi, một chiếc xe cân 6 người đã biến mất, Quỳnh Trâm thu dọn mấy vụn bánh chỗ mình rồi đứng dậy chuẩn bị đi siêu thị. Aizzz nói gì thì nói cô cũng không thể bỏ mặc anh được. Đầu cô đang suy nghĩ xem nấu món gì ngon ngon cho anh ăn đây.
__________________
Tiếng động ngoài căn phòng làm người đang say giấc nồng trên giường bừng tỉnh giấc. Cô với chiếc đồng hồ trên bàn xem, 18h tối, ngoảnh ra cửa sổ thì đã tối om rồi.
- Thôi chết bữa tối còn chưa nấu.- Cô cuống cuồng bật dậy đi ra ngoài. Rõ dàng là bảo ngủ một lát thôi, thế nào lại ngủ quên được nhỉ?
Quỳnh Trâm ra khỏi phòng thì thấy cả căn nhà đã được bật điện sáng choang còn Khải Minh thì đang nhàn nhã ngồi trên ghế sôpha xem phim, bên cạnh là bé Pi ngoan ngoãn.
- Anh về sớm vậy?- Cô lên tiếng.
- Thấy nhớ em thì về thôi.- Anh quay ra nhìn cô cười cười.
- Bớt sến súa lại đi.- Cô lườm anh một cái. Suy nghĩ trong đầu anh cô còn không biết sao? Chắc chắn hôm nay ra ngoài chẳng ăn được bao nhiêu nên ôm cái bụng đói meo về nhà sớm chứ gì. Vậy mà còn bày đặt nhớ nọ nhớ kia.
Cô định quay người vào trong bếp nấu cơm thì chợt nhận ra nãy giờ không thấy bé Po đâu cả. Lạ nha, bình thường nó hay quấn quýt lấy cô, sao giờ lại không thấy, hồi chiều nó còn chơi với bé Pi ở đây mà.
- Bé Po, bé Po....em ở đâu?- Cô hô to rồi chạy đi tìm chung quanh nhà, mặc kệ cả nữa tối dự định nấu kia.
Tìm hết tất cả mọi chỗ mà không hề thấy, cô bắt đầu lo sợ nó xảy ra chuyện gì. Quay sang nhìn Khải Minh vẫn đang ung dung như không có chuyện gì, cô đi tới kéo tay anh.
- Khải Minh, anh mau đứng dậy tìm bé Po cho tôi. Nhanh lên nó biến mất rồi.
Cô cứ lôi lôi kéo kéo anh đứng dậy. Khải Minh bực mình quát lên.
- Phiền phức, tôi đã ném nó ra ngoài đường rồi.
Cô khựng lại, mắt mở to ngạc nhiên nhìn anh.
- Anh nói sao? Ném ra ngoài đường? Tại sao anh lại làm vậy hả?
Bây giờ người tức giận không phải Khải Minh nữa mà là Quỳnh Trâm. Cô không hiểu vô duyên vô cớ gì mà bé Po lại bị ném ra khỏi nhà như vậy?
- Chuyện này còn phải hỏi sao? Cô có biết khi tôi về nhà đã thấy những gì không?
- Mắt là của anh, nhìn thấy gì sao tôi biết được.- Quỳnh Trâm cũng không thể nghĩ ra được Khải Minh đã nhìn thấy cái gì ghê gớm tới mức phải đuổi bé Po của cô ra khỏi nhà.
- Để tôi nói cho cô biết nhé! Tôi đã nhìn thấy con chó đáng ghét đó đang cắn bé Pi đáng yêu của tôi, tôi mà về muộn một chút nữa thì không biết bé Pi đã xảy ra chuyện gì?- Khải Minh nâng bé Pi lên vuốt ve bộ lông của nó làm bộ đáng thương vô cùng.
- Đó là lí do ư?- Quỳnh Trâm nhìn anh hỏi có chút nghi ngờ lời anh vừa nói.
- Đúng vậy. Vì sự an toàn của bé Pi tôi nhất định không để cho con chó đó ở đây nữa.
- Không! Bé Po là thú cưng của tôi, nhất định tôi phải tìm nó về.- Cô lập tức phản đối gay gắt.
Khải Minh thoáng nhìn qua vẻ mặt cương quyết của Quỳnh Trâm, anh biết cô đã muốn làm chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản lại. Và đúng như vậy, vừa dứt lời cô đã chạy ra ngoài biến mất trong màn đêm tối mặc cho anh gọi ở phía sau. Khải Minh thở dài, chẳng biết anh làm thế có phản lại tác dụng không nhỉ? Nhân lúc cô ngủ anh đã thực hiện kế hoạch đã ấp ủ suốt mấy ngày qua, điều anh muốn chỉ là đuổi con chó kia đi thôi chứ không phải là gây sự với Quỳnh Trâm. Nhưng giờ thì hay rồi, cô gái ngốc nghếch đó lại chạy đi ra ngoài tìm thú cưng về, phí hết công sức của anh rồi.
Quỳnh Trâm đi trong màn đêm, thứ ánh rõ nhất từ điện thoại và sáng le lói ở những câu đèn đường để giúp cô tìm bé Po.
- Pé Po em ở đâu ra đây nào.
Cô vừa chạy đi tìm vừa gọi, cô rất sợ bé Po bị lạc đường hoặc rơi vào tay kẻ xấu nhỡ bị người ta đánh đập thì tính sao đây? Huhu tội nghiệp bé Po của cô, phải mau mau tìm thấy nó dù sao cô cũng là người cứu và hứa chăm sóc cho nó mà.
- Pé Po đâu rồi? Mau ra đi, về nhà chị cho ăn xúc xích nhé!
Trong màn đêm tối thế này để tìm một con chó nhỏ không hề dễ chút nào, cô cũng không biết nó đã đi hướng nào thì làm sao mà tìm được.
Thững thững bước mãi cuối cùng thì Quỳnh Trâm cũng đành mang khuôn mặt buồn rười rượi quay về. Trời đã tối cô cũng không thể tìm được bé Po lúc này, thôi đành chờ ngày mai nhờ tới chị Ngọc Lan và Anh Thi tìm giúp vậy.
Về tới cổng Quỳnh Trâm nặng nề đẩy cổng định bước vào thì tiếng kêu quen thuộc níu bước chân cô lại.
- Gâu...gâu....gâu....
Cô quay ngoắt lại, không thể nghe nhầm được đây là tiếng của bé Po mà. Cô dõi nắng nghe tiếng kêu,chợt thấy bóng đen nhỏ bên gốc cây cạnh cổng. Cô vội chạy ngay tới thì đúng là bé Po thật, nó ngửng đầu lên vẫy đuôi với cô.
- Oa bé Po là em thật....Huza...!!!!
Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, hại cô một phen tìm kiếm mãi không thấy, ai ngờ lại ở gần nhà tới vậy. Lòng cô có thể buông xuống rồi, bé Po đã quay trở lại với cô đây nèk.
- Bé Po ngoan, chúng ta về nhà nha.- Cô ôm bé Po vào lòng sải bước tới cổng, bàn tay cô vừa chạm tới khung sắt liền khựng lại. Một điều quan trọng mà cô quên mất chính là: Khải... Minh... nhất... quyết... không... cho... bé... Po... vào... nhà... Aizzzz...!!! Đây mới là vấn đề khó khăn nhất nèk. Dẫu sao thì đây cũng là nhà của Khải Minh, anh ta dù gì cũng là chủ nhà. Lần trước cô tự tiện mang bé Po về nhà, nhưng lần này cô khó mà đem nó về lần nữa, không ai có thể nói trước được điều gì, khả năng Khải Minh ném bé Po ra khỏi nhà rất dễ xảy ra. Làm sao, làm sao bây giờ?
Két...!!!
- Oa....!!!!! Doạ chết người ta àk?
Quỳnh Trâm bị tiếng động làm cho giật nảy mình, nhìn tới người xuất hiện trước mặt mình cô vuốt ngược thở mạnh, cứ thử thách nhịp tim của cô thế này thì chẳng mấy mà cô phải uống thuốc trợ tim mất.
- Cô đứng đây làm gì? Không định vào nhà sao?- Khải Minh hất hàm hỏi cô, thấy cô đi lâu quá không về anh đâm ra lo lắng chạy đi tìm, ra cổng thì đã thấy cô đứng bần thần ở đây rồi.
- Vào, đương nhiên phải vào rồi.
Quỳnh Trâm hí hửng bước chân vào, cô cứ ngỡ là anh không hề để ý tới bé Po. Như vậy cũng tốt cô đỡ phải tốn nước miếng khô cổ họng để năn nỉ anh. Tuy nhiên...cô đã vọng tưởng quá rồi bởi bước chân của cô vừa vào thì đã bị anh ngăn lại. Cô ngước lên nhìn anh đầy ngạc nhiên lẫn tò mò.
- Cô có thể vào, còn thứ này phải vứt ở ngoài.
Cái thứ mà anh nói là bé Po đáng yêu của cô mà, sao lại xem nó cứ như rác mà vứt đi vậy? Tên đáng ghét này không phải là không để ý mà là cố tình ngơ đi thôi. Nếu đã không cho bé Po vào nhà thì cô cũng sẽ không đi nha.
- Vào nhà!- Khải Minh lạnh lùng nói.
- Anh phải đồng ý cho cả bé Po vào nữa.- Cô mặc cả.
- Không!- Anh dứt khoát.
- Vậy thì tôi cũng sẽ không vào.- Cô đứng lì ở cổng không nhúc nhích.
Tình hình xem ra gay cấn lắm, không khí xung quanh căng như dây đàn, chẳng ai chịu lên tiếng, cũng chẳng ai chịu dịu giọng làm hoà. Khải Minh không muốn bao công sức đuổi con chó kia đi lại đổ xuống sông xuống biển hết. Còn Quỳnh Trâm thì không muốn thú cưng của mình bị bỏ rơi ngoài này. Cứ thế này thì không ổn, mắt trừng mắt im lặng vậy sao?
- Tôi và thú cưng cô chọn ai?
Ố ồ...!!!hỏi xoáy đáp xoay àk?
Sau mấy giây bần thần thì Quỳnh Trâm cũng có thể bắt nhịp được ý đồ trong đầu Khải Minh, anh tính đem bản thân mình và thú cưng của cô ra cân sao? Hừm...cậu chủ đã lầy lội như vậy thì cô cũng phải chơi lầy lội theo chứ.
- Tôi chọn anh nhưng không thể bỏ mặc bé Po được.
Khải Minh biết cô đang trả lời nửa vời, anh tiếp tục hỏi.
- Tôi và thú cưng ai quan trọng hơn?
- Anh đương nhiên là quan trọng hơn nhưng bé Po cũng rất quan trọng mà.- Cô nhẹ giọng trả lời.
- Nói vậy thì chẳng khác nào tôi chỉ hơn thú cưng của cô có một xíu.
Khải Minh bị câu trả lời của cô làm cho xoay vòng vòng đến phát cáu. Anh vô tình lớn tiếng với cô, nói xong anh thấy có chút hối hận nhưng đã muộn rồi bởi vì....
- Oa....cậu chủ mắng Su, cậu chủ không thương Su nữa....hic hic...
Chẳng hiểu nước mắt ở đâu mà tuôn ra như suối vậy, cô cúi gằm mặt nức nở bộ dáng như đứa trẻ vừa bị ăn hiếp vậy.
(Yul: Bó tay =.=' )
Khải Minh luống cuống không biết làm sao nữa. Đột ngột khóc như thế làm anh không kịp phản ứng, anh thấy sợ những giọt nước mắt của cô và thấy mềm lòng bởi giọng nói ngọt ngào kia. Sự kết hợp hoàn hảo giữa giọng nói và nước mắt của cô đã thành công hạ gục được anh. Chưa dến một phút anh đã bất lực nói:
- Được rồi đừng khóc nữa, cả cô và con chó đáng ghét này sẽ được vào nhà.- Anh giơ cờ trắng đầu hàng nhận thua.
- Nó tên là bé Po, không phải con chó đáng ghét.- Cô nấc lên vài tiếng hờn dỗi.
- Được được, là bé Po đáng yêu.
Giờ cô là nhất rồi, cô nói gì thù đúng là như vậy. Anh dỗ dành rồi kéo tay cô đi vào, đến bó tay với ôsin này.
Nước mắt như mưa hồi nãy thoáng cái đã biến mất thay vào đó là nụ cười toe toét của Quỳnh Trâm.
- Khải Minh, tối nay anh muốn ăn gì để tôi nấu.- Cô như con cún nhỏ theo sau anh nịnh bợ. Nấu vài món coi như bù đắp cho anh ta đi.
- Giờ tôi muốn ăn thịt chó.- Anh nghiến răng nghiến lợi nói, mặt không quay lại, chân vẫn bước đều.
- Anh độc ác quá, định làm thịt bé...- Cô lắp bắp kêu lên.
- Nếu có thể tôi rất muốn làm thịt nó, nhưng vì màn bảo vệ quá vững chắc tôi không thể làm gì được.- Anh thật sự thất bại trong kế hoạch lần này.
Quỳnh Trâm à một tiếng vỡ lẽ ra, cô nhịn cười, đúng là anh không thể làm thịt bé Po được vì đã có cô ở đây rồi. Hahahaa...
Và tối đó Khải Minh đã kéo theo cả Quỳnh Trâm đi ăn món lẩu chó đặc sản ở trung tâm thành phố thật. Aizzz...người ta nói ăn thịt chó để giải xui, đằng này Khải Minh lại ăn thịt chó để giải cơn tức giận đang ngùn ngụt bốc cháy trong lòng.
Ôsin quái quỷ...
Xoay sở đủ trò...
Kế hoạch bất thành...
Anh thua thảm hại...
/51
|