Cô mở mắt, cả một mảng trắng trần nhà đập vào mắt . Mùi thuốc sát trùng xộc vào hai cánh mũi. Không cần hỏi cũng biết là đang ở trong bệnh viện.
Lan Yên nheo mắt chưa kịp thích ứng với ánh sáng , khẽ cựa quậy, đưa tay lên ngang trán .
- Cô tỉnh rồi - Giọng nói mền dịu của một cô gái lọt vào tai Lan Yên . Ngay sau đó , cái rèm cửa màu kem bị kéo lại khiến ánh sáng trong phòng giảm đi phân nửa.
Bây giờ , Lan Yên mới mở to mắt nhìn một cô y tá mặc đồ trắng tiến lại gần mình. Cổ họng khô khốc của cô phát ra tiếng nói:
- Sao tôi lại ở đây ?
- Cô bị sốt cao phải vào phòng cấp cứu tận 2 lần lận - Y tá vừa nói vừa đưa cho cô một cốc nước ấm.
- Cô uống nước đi. Phải nhanh chóng bù lại lượng nước đã mất.
- Cảm ơn. - Lan Yên chống tay ngồi dậy , cầm ly nước đưa lên miệng. Dây truyền dịch loằng ngoằng vì bị cô hướng lên trên mà xuất hiện một ít máu hồng chảy ngược ra. Y tá vội đỡ cốc nước đặt tay cô xuống dưới giường rồi đưa ly lên trước miệng khô nẻ của cô.
Sau khi xử lí xong cơn khát, cô mới để ý tiêng 'ọt ọt' phát ra từ trong bụng mình. Cúi đầu , vỗ vỗ vào cái bụng xẹp lép đang đánh trống biêu tình, mặt cô tỏ ra mấy phần lúng túng.
Y tá rất tinh ý nhận ra hành động của cô lập tức xoay người đi ra phía cửa.
- Cô chắc hẳn đã đói rồi, để tôi xuống dưới mua cháo.
Một lúc sau, y tá quay trở lại phòng bệnh. Cô ấy kéo ghế ngồi xuống cạnh Lan Yên , mở nắp cốc cháo thịt đang bốc khói nghi ngút bên cạnh ra. Mùi thơm hấp dẫn của đồ ăn nhanh chóng làm tê liệt thần kinh cô . Cái bụng càng ngày càng kêu réo rắt.
Y tá cười hiền ân cần lấy thìa múc cháo lên thổi nhẹ rồi đút cho cô ăn. Lan Yên không quen với kiểu được chăm sóc tận tình như vậy bèn đỡ lấy chiếc thìa kêu cô y tá để mình tự làm nhưng cô ấy không chịu.
- Phong tổng dặn tôi chăm sóc chu đáo cho cô. Việc này cứ để tôi làm - Y tá ngước lên, khuôn mặt có chút bối dối.
- Phong tổng? Ý cô nói là cậu chủ Diệc Phong của tôi? - Lan Yên nhíu mày hỏi, vẫn ngoan ngoãn mở miệng ăn không có ý phản kháng.
- Ông chủ cô hả? Anh ấy thật ga lăng... Tối qua anh ấy ở lại đây đến rất khuya , khi cô vào phòng cấp cứu được một lát thì gọi chúng tôi đến chăm sóc cô. Sau đó liền lái xe về. Ai mà theo được đàn ông cực phẩm như anh thì thật có phúc... - Vẻ mặt y tá thoáng ửng đỏ, vừa nhìn là đã biết đồ mê trai.
- Ừ - Lan Yên gật đầu cúi xuống ăn cháo , hai bên lỗ tai lùng bùng toàn lời khen , đánh giá của y tá với Diệc Phong. Xời, cái gì mà ân cần, cái gì mà đàn ông cực phẩm ?? Khi nào tiếp xúc mới biết bản chất thật của anh không có tốt đẹp gì. Cô miễn cưỡng bắt ép lỗ tai phải hoạt động nên sắc mặt tái đi vài phần.
Cô y tá trước mặt cô như bị dính bùa, nói như một niềm đam mê , tay chân không ngừng theo lời nói mà phụ họa , hoàn toàn không có ý dừng lại . Kiên nhẫn nửa ngày trời mới đổi chủ đề. Lan Yên thở dốc đưa tay lên doay trán rồi kéo chăn nằm nghỉ. Y tá biết điều cũng không nói nữa mà đi ra ngoài đóng cửa phòng lại.
Đến chiều tối, đang lơ mơ ngủ thì cô nghe thấy tiếng người ở ngoài phòng bệnh liền tỉnh dậy.Bước vào là trợ lí của Diệc Phong.Anh khoác trên mình chiếc áo vest đen kết hợp với quần âu. Chắc là vừa tan ca trở về. trợ lí vòng qua sofa bước tới. Anh đặt túi trái cây lên mặt tủ bân cạnh, kéo ghế ngồi, hỏi han cô.
- Cô bé đỡ hơn chưa?
- Cũng khá ổn rồi ạ.Bao giờ em có thể xuất viện? - Cô kéo gối lên dựa đầu vào thành giường đáp.
- Cứ ở lại đây mấy hôm xem tình hình sức khỏe thế nào đã. Ở trường, anh xin nghỉ cho cô bé rồi, cứ yên tâm lo dưỡng bệnh đi. - Trợ lí cười cười nhàn nhã lấy dao gọt táo.
- Việc này..... Cảm ơn anh . Hôm nào có thời gian, em sẽ mời anh đi ăn cơm. - Cô nói, tay nhận miếng táo đã gọt từ trợ lí đưa lên miệng.
- Không có gì đâu, đây là việc anh nên làm mà. Em muốn cảm ơn thì phải cảm ơn tổng giám đốc ý. Phong tổng vì đưa cô bé vào bệnh viện mà hoãn lại cả cuộc họp quan trọng đấy. - trợ lí lắc đầu giải thích
- Cậu chủ hoãn lại cuộc họp quan trọng vì em á?? - Lan Yên ngừng ăn táo trợn mắt lên hỏi
- Phải , đó không phải phong cách làm việc của boss . Em thật là có phúc!
Trợ lí cũng không nán lại lâu, khi dời đi còn dặn y tá chăm sóc cô chu đáo. Hai ngày sau đó, ngày nào trợ lí cũng ghé qua chỗ cô mấy lần để thăm bệnh. Y tá thì luôn bên cạnh 24\24 , khi nào nhàm chán thì nói chuyện , đọc báo cho cô nghe hoặc cùng cô ra vườn hoa hít thở không khí trong lành. Ngày thứ 3, Lan Yên xuất viện , thủ tục xuất viện cũng do một tay trợ lí lo. Ngồi trên xe trở về biệt thự, Lan Yên ríu rít cảm ơn . Tâm tình cô hôm nay không tệ nên cười nói rất nhiều. Đến khi nhớ ra cái gì đó liền nghi ngại hỏi về khoản tiền viện phí.
- Vấn đề này,cô bé không cần lo. Boss đã bảo anh sắp xếp ổn thỏa hết rồi. - Trợ lí thuần thục cua xe qua lối trở về biệt thự , nghiêng mặt qua chỗ cô nói
Về đến biệt thự cũng đã là buổi trưa. Trợ lí sau khi đưa cô về liền quay trở lại công ty. Lan Yên ngồi cuộn người trên ghế sofa , cô vội nhớ ra nghỉ lâu vậy chắc Khả Ngân sẽ tìm liền lấy điện thoại từ trong túi xách ra..
Màn hình nhấp nháy hiện lên hơn 50 cuộc gọi nhỡ cùng mấy chục tin nhắn. Ngoài Khả Ngân ra còn có một số điện thoại lạ. Cô kích vào tin nhắn thấy hội thoại bên kia hiện ra.
' Lan Yên , sao hôm nay em không đi học?'
'Lan Yên , em đang ở đâu vậy?'
'Thầy Khánh đây, em đang ở đâu?'
' Sao em không trả lời tin nhắn?'
'Thầy và Khả Ngân rất lo cho em , nhận được tin nhắn thì hãy trả lời .'
'Rốt cục em bị làm sao vậy? Nghe máy đi'
Kèm theo đó là 24 cuộc gọi nhỡ. Khi đọc lướt qua chữ Thầy Khánh , tim Lan Yên đập mạnh mấy cái. Anh ấy sao biết số điện thoại của cô? Chắc là lấy từ chỗ Khả Ngân. Cô mở tin nhắn của Khả Ngân ra thấy nội dung cũng gần tương tự của Trần Khánh chỉ có điều Khả Ngân ác mồm ,ác miệng hơn, nói cô không nghe sẽ lột da, rút gân cô để nấu súp. Khẩu khí đúng thật là mang đầy mùi hách dịch.
Cô nhấp dòng chữ Lão bà sống lại rồi vào ô trống rồi bấm gửi đi . nhanh chóng, chuông điện thoại của cô kêu lên giai điệu quen thuộc.Cô bắt máy, giọng Khả Ngân lanh lảnh truyền tới.
-Cậu... đi đâu? -Giọng nói đày chất vấn mang theo chút bực dọc , ngữ khí rợn người vang lên.
- Mình đi tránh đông tại bệnh viện, vừa về đến nhà, lão yêu tinh nhà cậu đã muốn lột da, rút gân mình nấu súp rồi hả? - Lan Yên trả lời, giọng hơi cười cười
- Bệnh viện? Sao cậu tới đó? -Khả Ngân sửng sốt hỏi
- Bị sốt phát ngất, được chưa hả cô nương. Bây giờ thì không sao rồi. -Lan Yên thành thực trả lời.
-Ừ... vậy nghỉ ngơi cho tốt đi, mình và thầy Khánh tìm hoài không biết cậu ở chỗ nào. Nghe vẻ thầy lo cho cậu lắm đấy.
Lan Yên nghe xong vế sau, trong lòng rấy lên cảm xúc vui vui, lòng tràn ngập tia ấm. Lát sau phát giác ra mặt mình đang nóng lên mới chịu nói tiếp:
- Mình không sao rồi để mọi người phải lo lắng.
-Ừ.. chăm sóc tốt cho bản thân , mình đi ăn trưa đây, mai gặp lại. - Khả Ngân buông giọng nhẹ nhõm nói
-Ừm,mai gặp lại.
Điên thoại vừa ngắt, chưa kip đặt xuống bàn đã lại đổ chuông.Là một dãy số lạ.
-Alo - Cô nghe máy, chất giọng yếu ớt mang theo phần khàn khàn
Đáp lại bên kia là tiếng thở dài nam tính của một người đàn ông:
-Hừ... cuối cùng em cũng chịu nghe máy. Tôi còn tưởng em bị bắt cóc chứ. - Giọng Trần Khánh trầm ổn cất lên
-Thầy Khánh?? - Nghe giọng anh, lòng cô bỗng chốc trở nên hồi hộp , căng thẳng không biết phải nói như thế nào.
- Ừ. tôi đây, em thực sự làm tôi rất lo lắng. Có chuyện gì vậy? - Giọng anh ấm áp vang lên bên tai khiến Lan Yên trở lên nhẹ nhõm, vui vẻ. Anh đã lo lắng cho cô ư?
Miệng Lan Yên vén lên nét cười sán lạn , khuôn mặt bỗng chốc trở lên rạng rỡ, đôi mắt trong veo xuất hiện những tia ấm áp.Cô đáp:
- Em không sao. Chỉ là nhập viên mấy hôm do sốt cao mà thôi.
Anh thấp giọng dặn dò cô phải nghỉ ngơi cho tốt , uống thuốc đầy đủ và mặc áo ấm không sẽ lại bị ốm . Cô không khỏi vui mừng trước lời quan tâm của anh. Anh hỏi han cô mấy câu rồi im lặng để lại một khoảng trống yên tĩnh, dường như cô có thể nghe được hơi thở của anh . Thái độ của anh rất gần gũi khiến cô trở nên lúng túng.Lòng nhen nhóm cái gì đó dạo dực không thôi.
Cô muốn giữ máy để nghe giọng anh nhưng lại không biết phải nói gì , lại càng không đủ can đảm để đối mặt với không khí căng thẳng giữa hai người liền biện cớ để cúp máy.
Cô cười ngây ngô, mặt hiện lên vẻ thoải mái , ánh mắt lơ đãng nhìn ra nhìn xuyên qua phòng khách rộng trăm vuông hướng về phía cửa ra vào. Mối quan hệ giữa cô và Trần Khánh đang dần trở lên tốt đẹp.Cô cũng nhận ra sự quan tâm trong lời nói của anh với cô.
Môi Lan Yên khẽ vẽ lên một đường cong duyên dáng . Cô thu người lại trên chiếc ghế salong, lòng không khỏi nhảy câng câng lên từng nhịp.
Đến khi trước mắt cô xuất hiện một đôi giày nam sáng bóng, cô mới thu tầm mắt lại.Diệc Phong đang đứng ở cửa thay dép.
Lan Yên tâm trạng đang vui nên cũng chạy ra nghênh tiếp. Nghĩ đến Diệc Phong vì đưa cô vào bệnh viện mà hoãn lại cuộc họp quan trọng , giúp cô tìm y tá chăm sóc lại còn sai trợ lí ngày ngày đến thăm , lo liệu thủ tục xuất viện cho cô liền muốn đặc biệt đối xử tốt hơn với cậu chủ của mình một chút.
Diệc Phong ngẩng đầu lên, thấy Lan Yên mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái, mái tóc đen , mềm xoã ngang lưng, miệng xuất hiện nụ cười đẹp đến ngây người. Cặp mắt to tròn,trong veo như nước đang hồ hởi lại gần anh.
Tâm tình anh có chút thả lỏng. Khoé miệng câu lên nụ cười sủng nịnh .
Anh cởi áo khoác tiện tay vắt lên sofa thì bị một bàn tay nhỏ giành lấy.
- Cậu chủ để tôi. - Cô ôm chiếc áo treo lên móc, khoé miệng vẫn cười.
Diệc Phong lạnh lùng ngồi xuống sofa không nói một lời nào.
Cô đặt trước mặt anh một phần bánh ngọt và một ly cafe nóng, mắt trong trẻo mà ngước lên.
- Cậu chủ, bánh này tôi vừa làm, cậu ăn thử đj.
Diệc Phong chống hai tay lên thành ghế sofa, hai chân vắt chéo lên nhau, bộ dáng rất nhàn nhã nhìn cô chỉ khẽ ừ một tiếng.
Lan Yên chớp chớp mắt như nhớ ra việc phải làm lập tức bổ nhào đến chỗ anh, miệng câu lên nét cười nịnh nọt:
- Cậu chủ, chắc cậu mệt rồi, để tôi xoa bóp cho cậu. - Nói rồi, bàn tay cô nhanh như cắt lướt trên bả vai và cánh tay anh.
Cô dùng lực vừa phải, không còn mạnh bạo như mấy lần trước. Tay cô nóng rực di chuyển đều đều . Cách một lớp áo sơ mi , cô có thể cảm nhận được những bắp thịt rắn chắc của người đàn ông đang ma sát vào lòng bàn tay mình.
Anh thấy cổ họng đang chuyền đến cảm giác khô nóng. Cái cảm giác mềm mại, dễ chịu từ tay cô đang dần khơi gợi sức mạnh trong anh . Mắt anh vằn lên những tia máu như đang cố đè nén điều gì đó.
Diệc Phong bất giác kéo tay cô ngã vào lòng mình. Đầu cô tựa vào khuôn ngực rắn chắc của anh, chưa kịp hoàn hồn thì đã bị hơi thở dồn dập của anh áp sát bên tai. Anh vùi đầu vào cổ cô nhẹ nhàng mơn trớn mà hôn nhỏ vụn lên khắp vùng da mẫn cảm của cô. Cô co người lại, khẽ bật cười thành tiếng :
- Haha... cậu.. làm gì vậy , tôi nhột quá.. haha. - Cô dãy dụa, nứơc mắt đã sắp trào ra do cảm giác ngứa ngáy ở cổ.
- Yên nào. - Anh gầm nhỏ giọng, hai tay xiết chặt eo cô. Mùi nước hoa dễ chịu từ người anh phảng phất trong không khí . Cô có cảm giác dưới đùi có một vật gì đó cương lên kèm theo sức nóng khiến toàn thân cô hoá đá.
Đầu lưỡi ướt át của anh khẽ tấn công da thịt cô. Dần dần, nụ hôn càng trở nên mất kiểm soát, anh dùng sức mạnh đến nỗi Lan Yên thấy từng cơn đau rát từ cần cổ truyền đến.
Tay người đàn ông bắt đầu chuyển động lên phía trên , tiếp xúc ở trước ngực cô . Ngón tay thon dài đưa lên cởi nút áo. Cô hoảng loạn, ý thức được vấn đề vội túm lấy cổ áo , dãy dụa không thôi. Tiếng thét của cô vang lên nhưng không làm anh dừng lại.
Lại rơi vào tình cảnh oái oăm giống lần trước, lần này cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô dùng sức đưa tay anh lên ngang miệng cắn không thương tiếc.
Nụ hôn của anh dịch chuyển đi nơi khác , mới đến xương quai xanh thì anh bất giác đẩy cô . Bàn tay truyền đến đau đớn khiến anh không khỏi kêu lên.
Cảm giác khó chịu đã vơi đi phân nửa. Anh nhìn mu bàn tay đang sưng đỏ của mình, tầm mắt đỏ ngầu định thần lại quét lên những dấu hôn đỏ ửng trên vùng cổ trắng nõn của cô. Cô không khóc, chỉ là mắt xuất hiện tia hoảng loạn, đôi môi mọng mím chặt lại , mái tóc dài dính vào khuôn mặt bên kia trông đầy vẻ kiều diễm.
Áo cô bị cởi bỏ hai nút, lộ ra xương quai xanh , đường cong của bộ ngực phô ra lúc ẩn , lúc hiện trông mà điên đảo chúng sinh.
Anh liếm nhẹ môi, gằn cơn thèm khát trong lòng mình xuống ,tay đưa lên cài lại nút áo cho cô. Lan Yên hơi run run lên, cơ hồ là định bỏ chạy nhưng tay chân mềm nhũn hoàn toàn không thể đứng dậy được.
Thấy anh không có ý định tiếp tục làm gì cô, cô mới thở phào yên tâm. Diệc Phong tiện tay, vén mấy lọn tóc mềm mại của cô ra sau tai , anh hơi nghiêng người tựa vào ghế sofa. Ngón tay chạm vào gò má phúng phính kia liền không chịu nổi mà nhéo một cái.
Tác động của anh làm cô định thần lại , má bị nhéo trở nên đỏ hồng, hơi đau. Đối diện với khuôn mặt lạnh của Diệc Phong, cô vẫn không khỏi rùng mình.
- Cậu chủ... mau buông tôi ra... - Giọng nói đã có phần lạc đi trở nên run rẩy như tiếng mèo kêu. Cô nghiêng người, cố gắng gạt tay anh ra khỏi mặt mình.
- Ăn cơm bệnh viện dư năng lượng nên đi quyến rũ tôi ? - Anh thấp giọng nói , âm hàn không ngừng toả ra trong lời nói. Tiểu quỷ này giám cắn anh..
- Hả.... Này, là cậu vô lễ với tôi . Tôi đâu có làm gì cậu. Đúng thật là Không vú . - Cô cũng đâu chịu thua gì , gân cổ lên phân bua.
Anh nhíu mày, vẻ mặt thoáng giận.
- Không vú????
- Ừ thì là vu khống đó... - cô hạ thấp ngữ điệu tỏ vẻ lưu manh.
- Ấu trĩ... điên . - Anh nhếch mép quay đi chỗ khác.
- Chẳng qua muốn tốt với cậu tý tại cậu chủ gíup tôi lo viện phí. Cậu còn nói tôi điên. Được thôi... cậu hào phóng vậy chắc không cần tôi báo đáp. Càng nhàn thân.. - Cô hí hửng
- Tôi bảo không cần bao giờ. Tốt nhất là cô nên lấy thân mà báo đáp. - Anh nghe được lời cô nói quay ra gằn giọng. Ngữ điệu đầy mùi nguy hiểm
Cô cũng đâu có ngu mà không hiểu anh nói gì. Nhưng chỉ đành giả nai mà thoát thân thôi.
- Thì tôi đang dùng thân để làm thuê đây.... À mà tôi đi nấu cơm.. - Cô cười cười vội nhảy xuống khỏi người anh xông vào căn bếp rộng rãi. Lòng bàn tay đã ướt nhẹp mồ hôi lạnh do kinh sợ.
----------------------------------------------------- ♦End chap 9♦ ----------------------------------
✥ Như lời hứa, up chap vào đúng ngày 2-9. Cái cảm giác hoàn thành lời hứa nó cao cả ghê gớm.
Minna tiếp tục vote và cmt cho au nhé! Arigatou gozaimasu.©©
♥Aiko♥
Lan Yên nheo mắt chưa kịp thích ứng với ánh sáng , khẽ cựa quậy, đưa tay lên ngang trán .
- Cô tỉnh rồi - Giọng nói mền dịu của một cô gái lọt vào tai Lan Yên . Ngay sau đó , cái rèm cửa màu kem bị kéo lại khiến ánh sáng trong phòng giảm đi phân nửa.
Bây giờ , Lan Yên mới mở to mắt nhìn một cô y tá mặc đồ trắng tiến lại gần mình. Cổ họng khô khốc của cô phát ra tiếng nói:
- Sao tôi lại ở đây ?
- Cô bị sốt cao phải vào phòng cấp cứu tận 2 lần lận - Y tá vừa nói vừa đưa cho cô một cốc nước ấm.
- Cô uống nước đi. Phải nhanh chóng bù lại lượng nước đã mất.
- Cảm ơn. - Lan Yên chống tay ngồi dậy , cầm ly nước đưa lên miệng. Dây truyền dịch loằng ngoằng vì bị cô hướng lên trên mà xuất hiện một ít máu hồng chảy ngược ra. Y tá vội đỡ cốc nước đặt tay cô xuống dưới giường rồi đưa ly lên trước miệng khô nẻ của cô.
Sau khi xử lí xong cơn khát, cô mới để ý tiêng 'ọt ọt' phát ra từ trong bụng mình. Cúi đầu , vỗ vỗ vào cái bụng xẹp lép đang đánh trống biêu tình, mặt cô tỏ ra mấy phần lúng túng.
Y tá rất tinh ý nhận ra hành động của cô lập tức xoay người đi ra phía cửa.
- Cô chắc hẳn đã đói rồi, để tôi xuống dưới mua cháo.
Một lúc sau, y tá quay trở lại phòng bệnh. Cô ấy kéo ghế ngồi xuống cạnh Lan Yên , mở nắp cốc cháo thịt đang bốc khói nghi ngút bên cạnh ra. Mùi thơm hấp dẫn của đồ ăn nhanh chóng làm tê liệt thần kinh cô . Cái bụng càng ngày càng kêu réo rắt.
Y tá cười hiền ân cần lấy thìa múc cháo lên thổi nhẹ rồi đút cho cô ăn. Lan Yên không quen với kiểu được chăm sóc tận tình như vậy bèn đỡ lấy chiếc thìa kêu cô y tá để mình tự làm nhưng cô ấy không chịu.
- Phong tổng dặn tôi chăm sóc chu đáo cho cô. Việc này cứ để tôi làm - Y tá ngước lên, khuôn mặt có chút bối dối.
- Phong tổng? Ý cô nói là cậu chủ Diệc Phong của tôi? - Lan Yên nhíu mày hỏi, vẫn ngoan ngoãn mở miệng ăn không có ý phản kháng.
- Ông chủ cô hả? Anh ấy thật ga lăng... Tối qua anh ấy ở lại đây đến rất khuya , khi cô vào phòng cấp cứu được một lát thì gọi chúng tôi đến chăm sóc cô. Sau đó liền lái xe về. Ai mà theo được đàn ông cực phẩm như anh thì thật có phúc... - Vẻ mặt y tá thoáng ửng đỏ, vừa nhìn là đã biết đồ mê trai.
- Ừ - Lan Yên gật đầu cúi xuống ăn cháo , hai bên lỗ tai lùng bùng toàn lời khen , đánh giá của y tá với Diệc Phong. Xời, cái gì mà ân cần, cái gì mà đàn ông cực phẩm ?? Khi nào tiếp xúc mới biết bản chất thật của anh không có tốt đẹp gì. Cô miễn cưỡng bắt ép lỗ tai phải hoạt động nên sắc mặt tái đi vài phần.
Cô y tá trước mặt cô như bị dính bùa, nói như một niềm đam mê , tay chân không ngừng theo lời nói mà phụ họa , hoàn toàn không có ý dừng lại . Kiên nhẫn nửa ngày trời mới đổi chủ đề. Lan Yên thở dốc đưa tay lên doay trán rồi kéo chăn nằm nghỉ. Y tá biết điều cũng không nói nữa mà đi ra ngoài đóng cửa phòng lại.
Đến chiều tối, đang lơ mơ ngủ thì cô nghe thấy tiếng người ở ngoài phòng bệnh liền tỉnh dậy.Bước vào là trợ lí của Diệc Phong.Anh khoác trên mình chiếc áo vest đen kết hợp với quần âu. Chắc là vừa tan ca trở về. trợ lí vòng qua sofa bước tới. Anh đặt túi trái cây lên mặt tủ bân cạnh, kéo ghế ngồi, hỏi han cô.
- Cô bé đỡ hơn chưa?
- Cũng khá ổn rồi ạ.Bao giờ em có thể xuất viện? - Cô kéo gối lên dựa đầu vào thành giường đáp.
- Cứ ở lại đây mấy hôm xem tình hình sức khỏe thế nào đã. Ở trường, anh xin nghỉ cho cô bé rồi, cứ yên tâm lo dưỡng bệnh đi. - Trợ lí cười cười nhàn nhã lấy dao gọt táo.
- Việc này..... Cảm ơn anh . Hôm nào có thời gian, em sẽ mời anh đi ăn cơm. - Cô nói, tay nhận miếng táo đã gọt từ trợ lí đưa lên miệng.
- Không có gì đâu, đây là việc anh nên làm mà. Em muốn cảm ơn thì phải cảm ơn tổng giám đốc ý. Phong tổng vì đưa cô bé vào bệnh viện mà hoãn lại cả cuộc họp quan trọng đấy. - trợ lí lắc đầu giải thích
- Cậu chủ hoãn lại cuộc họp quan trọng vì em á?? - Lan Yên ngừng ăn táo trợn mắt lên hỏi
- Phải , đó không phải phong cách làm việc của boss . Em thật là có phúc!
Trợ lí cũng không nán lại lâu, khi dời đi còn dặn y tá chăm sóc cô chu đáo. Hai ngày sau đó, ngày nào trợ lí cũng ghé qua chỗ cô mấy lần để thăm bệnh. Y tá thì luôn bên cạnh 24\24 , khi nào nhàm chán thì nói chuyện , đọc báo cho cô nghe hoặc cùng cô ra vườn hoa hít thở không khí trong lành. Ngày thứ 3, Lan Yên xuất viện , thủ tục xuất viện cũng do một tay trợ lí lo. Ngồi trên xe trở về biệt thự, Lan Yên ríu rít cảm ơn . Tâm tình cô hôm nay không tệ nên cười nói rất nhiều. Đến khi nhớ ra cái gì đó liền nghi ngại hỏi về khoản tiền viện phí.
- Vấn đề này,cô bé không cần lo. Boss đã bảo anh sắp xếp ổn thỏa hết rồi. - Trợ lí thuần thục cua xe qua lối trở về biệt thự , nghiêng mặt qua chỗ cô nói
Về đến biệt thự cũng đã là buổi trưa. Trợ lí sau khi đưa cô về liền quay trở lại công ty. Lan Yên ngồi cuộn người trên ghế sofa , cô vội nhớ ra nghỉ lâu vậy chắc Khả Ngân sẽ tìm liền lấy điện thoại từ trong túi xách ra..
Màn hình nhấp nháy hiện lên hơn 50 cuộc gọi nhỡ cùng mấy chục tin nhắn. Ngoài Khả Ngân ra còn có một số điện thoại lạ. Cô kích vào tin nhắn thấy hội thoại bên kia hiện ra.
' Lan Yên , sao hôm nay em không đi học?'
'Lan Yên , em đang ở đâu vậy?'
'Thầy Khánh đây, em đang ở đâu?'
' Sao em không trả lời tin nhắn?'
'Thầy và Khả Ngân rất lo cho em , nhận được tin nhắn thì hãy trả lời .'
'Rốt cục em bị làm sao vậy? Nghe máy đi'
Kèm theo đó là 24 cuộc gọi nhỡ. Khi đọc lướt qua chữ Thầy Khánh , tim Lan Yên đập mạnh mấy cái. Anh ấy sao biết số điện thoại của cô? Chắc là lấy từ chỗ Khả Ngân. Cô mở tin nhắn của Khả Ngân ra thấy nội dung cũng gần tương tự của Trần Khánh chỉ có điều Khả Ngân ác mồm ,ác miệng hơn, nói cô không nghe sẽ lột da, rút gân cô để nấu súp. Khẩu khí đúng thật là mang đầy mùi hách dịch.
Cô nhấp dòng chữ Lão bà sống lại rồi vào ô trống rồi bấm gửi đi . nhanh chóng, chuông điện thoại của cô kêu lên giai điệu quen thuộc.Cô bắt máy, giọng Khả Ngân lanh lảnh truyền tới.
-Cậu... đi đâu? -Giọng nói đày chất vấn mang theo chút bực dọc , ngữ khí rợn người vang lên.
- Mình đi tránh đông tại bệnh viện, vừa về đến nhà, lão yêu tinh nhà cậu đã muốn lột da, rút gân mình nấu súp rồi hả? - Lan Yên trả lời, giọng hơi cười cười
- Bệnh viện? Sao cậu tới đó? -Khả Ngân sửng sốt hỏi
- Bị sốt phát ngất, được chưa hả cô nương. Bây giờ thì không sao rồi. -Lan Yên thành thực trả lời.
-Ừ... vậy nghỉ ngơi cho tốt đi, mình và thầy Khánh tìm hoài không biết cậu ở chỗ nào. Nghe vẻ thầy lo cho cậu lắm đấy.
Lan Yên nghe xong vế sau, trong lòng rấy lên cảm xúc vui vui, lòng tràn ngập tia ấm. Lát sau phát giác ra mặt mình đang nóng lên mới chịu nói tiếp:
- Mình không sao rồi để mọi người phải lo lắng.
-Ừ.. chăm sóc tốt cho bản thân , mình đi ăn trưa đây, mai gặp lại. - Khả Ngân buông giọng nhẹ nhõm nói
-Ừm,mai gặp lại.
Điên thoại vừa ngắt, chưa kip đặt xuống bàn đã lại đổ chuông.Là một dãy số lạ.
-Alo - Cô nghe máy, chất giọng yếu ớt mang theo phần khàn khàn
Đáp lại bên kia là tiếng thở dài nam tính của một người đàn ông:
-Hừ... cuối cùng em cũng chịu nghe máy. Tôi còn tưởng em bị bắt cóc chứ. - Giọng Trần Khánh trầm ổn cất lên
-Thầy Khánh?? - Nghe giọng anh, lòng cô bỗng chốc trở nên hồi hộp , căng thẳng không biết phải nói như thế nào.
- Ừ. tôi đây, em thực sự làm tôi rất lo lắng. Có chuyện gì vậy? - Giọng anh ấm áp vang lên bên tai khiến Lan Yên trở lên nhẹ nhõm, vui vẻ. Anh đã lo lắng cho cô ư?
Miệng Lan Yên vén lên nét cười sán lạn , khuôn mặt bỗng chốc trở lên rạng rỡ, đôi mắt trong veo xuất hiện những tia ấm áp.Cô đáp:
- Em không sao. Chỉ là nhập viên mấy hôm do sốt cao mà thôi.
Anh thấp giọng dặn dò cô phải nghỉ ngơi cho tốt , uống thuốc đầy đủ và mặc áo ấm không sẽ lại bị ốm . Cô không khỏi vui mừng trước lời quan tâm của anh. Anh hỏi han cô mấy câu rồi im lặng để lại một khoảng trống yên tĩnh, dường như cô có thể nghe được hơi thở của anh . Thái độ của anh rất gần gũi khiến cô trở nên lúng túng.Lòng nhen nhóm cái gì đó dạo dực không thôi.
Cô muốn giữ máy để nghe giọng anh nhưng lại không biết phải nói gì , lại càng không đủ can đảm để đối mặt với không khí căng thẳng giữa hai người liền biện cớ để cúp máy.
Cô cười ngây ngô, mặt hiện lên vẻ thoải mái , ánh mắt lơ đãng nhìn ra nhìn xuyên qua phòng khách rộng trăm vuông hướng về phía cửa ra vào. Mối quan hệ giữa cô và Trần Khánh đang dần trở lên tốt đẹp.Cô cũng nhận ra sự quan tâm trong lời nói của anh với cô.
Môi Lan Yên khẽ vẽ lên một đường cong duyên dáng . Cô thu người lại trên chiếc ghế salong, lòng không khỏi nhảy câng câng lên từng nhịp.
Đến khi trước mắt cô xuất hiện một đôi giày nam sáng bóng, cô mới thu tầm mắt lại.Diệc Phong đang đứng ở cửa thay dép.
Lan Yên tâm trạng đang vui nên cũng chạy ra nghênh tiếp. Nghĩ đến Diệc Phong vì đưa cô vào bệnh viện mà hoãn lại cuộc họp quan trọng , giúp cô tìm y tá chăm sóc lại còn sai trợ lí ngày ngày đến thăm , lo liệu thủ tục xuất viện cho cô liền muốn đặc biệt đối xử tốt hơn với cậu chủ của mình một chút.
Diệc Phong ngẩng đầu lên, thấy Lan Yên mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái, mái tóc đen , mềm xoã ngang lưng, miệng xuất hiện nụ cười đẹp đến ngây người. Cặp mắt to tròn,trong veo như nước đang hồ hởi lại gần anh.
Tâm tình anh có chút thả lỏng. Khoé miệng câu lên nụ cười sủng nịnh .
Anh cởi áo khoác tiện tay vắt lên sofa thì bị một bàn tay nhỏ giành lấy.
- Cậu chủ để tôi. - Cô ôm chiếc áo treo lên móc, khoé miệng vẫn cười.
Diệc Phong lạnh lùng ngồi xuống sofa không nói một lời nào.
Cô đặt trước mặt anh một phần bánh ngọt và một ly cafe nóng, mắt trong trẻo mà ngước lên.
- Cậu chủ, bánh này tôi vừa làm, cậu ăn thử đj.
Diệc Phong chống hai tay lên thành ghế sofa, hai chân vắt chéo lên nhau, bộ dáng rất nhàn nhã nhìn cô chỉ khẽ ừ một tiếng.
Lan Yên chớp chớp mắt như nhớ ra việc phải làm lập tức bổ nhào đến chỗ anh, miệng câu lên nét cười nịnh nọt:
- Cậu chủ, chắc cậu mệt rồi, để tôi xoa bóp cho cậu. - Nói rồi, bàn tay cô nhanh như cắt lướt trên bả vai và cánh tay anh.
Cô dùng lực vừa phải, không còn mạnh bạo như mấy lần trước. Tay cô nóng rực di chuyển đều đều . Cách một lớp áo sơ mi , cô có thể cảm nhận được những bắp thịt rắn chắc của người đàn ông đang ma sát vào lòng bàn tay mình.
Anh thấy cổ họng đang chuyền đến cảm giác khô nóng. Cái cảm giác mềm mại, dễ chịu từ tay cô đang dần khơi gợi sức mạnh trong anh . Mắt anh vằn lên những tia máu như đang cố đè nén điều gì đó.
Diệc Phong bất giác kéo tay cô ngã vào lòng mình. Đầu cô tựa vào khuôn ngực rắn chắc của anh, chưa kịp hoàn hồn thì đã bị hơi thở dồn dập của anh áp sát bên tai. Anh vùi đầu vào cổ cô nhẹ nhàng mơn trớn mà hôn nhỏ vụn lên khắp vùng da mẫn cảm của cô. Cô co người lại, khẽ bật cười thành tiếng :
- Haha... cậu.. làm gì vậy , tôi nhột quá.. haha. - Cô dãy dụa, nứơc mắt đã sắp trào ra do cảm giác ngứa ngáy ở cổ.
- Yên nào. - Anh gầm nhỏ giọng, hai tay xiết chặt eo cô. Mùi nước hoa dễ chịu từ người anh phảng phất trong không khí . Cô có cảm giác dưới đùi có một vật gì đó cương lên kèm theo sức nóng khiến toàn thân cô hoá đá.
Đầu lưỡi ướt át của anh khẽ tấn công da thịt cô. Dần dần, nụ hôn càng trở nên mất kiểm soát, anh dùng sức mạnh đến nỗi Lan Yên thấy từng cơn đau rát từ cần cổ truyền đến.
Tay người đàn ông bắt đầu chuyển động lên phía trên , tiếp xúc ở trước ngực cô . Ngón tay thon dài đưa lên cởi nút áo. Cô hoảng loạn, ý thức được vấn đề vội túm lấy cổ áo , dãy dụa không thôi. Tiếng thét của cô vang lên nhưng không làm anh dừng lại.
Lại rơi vào tình cảnh oái oăm giống lần trước, lần này cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô dùng sức đưa tay anh lên ngang miệng cắn không thương tiếc.
Nụ hôn của anh dịch chuyển đi nơi khác , mới đến xương quai xanh thì anh bất giác đẩy cô . Bàn tay truyền đến đau đớn khiến anh không khỏi kêu lên.
Cảm giác khó chịu đã vơi đi phân nửa. Anh nhìn mu bàn tay đang sưng đỏ của mình, tầm mắt đỏ ngầu định thần lại quét lên những dấu hôn đỏ ửng trên vùng cổ trắng nõn của cô. Cô không khóc, chỉ là mắt xuất hiện tia hoảng loạn, đôi môi mọng mím chặt lại , mái tóc dài dính vào khuôn mặt bên kia trông đầy vẻ kiều diễm.
Áo cô bị cởi bỏ hai nút, lộ ra xương quai xanh , đường cong của bộ ngực phô ra lúc ẩn , lúc hiện trông mà điên đảo chúng sinh.
Anh liếm nhẹ môi, gằn cơn thèm khát trong lòng mình xuống ,tay đưa lên cài lại nút áo cho cô. Lan Yên hơi run run lên, cơ hồ là định bỏ chạy nhưng tay chân mềm nhũn hoàn toàn không thể đứng dậy được.
Thấy anh không có ý định tiếp tục làm gì cô, cô mới thở phào yên tâm. Diệc Phong tiện tay, vén mấy lọn tóc mềm mại của cô ra sau tai , anh hơi nghiêng người tựa vào ghế sofa. Ngón tay chạm vào gò má phúng phính kia liền không chịu nổi mà nhéo một cái.
Tác động của anh làm cô định thần lại , má bị nhéo trở nên đỏ hồng, hơi đau. Đối diện với khuôn mặt lạnh của Diệc Phong, cô vẫn không khỏi rùng mình.
- Cậu chủ... mau buông tôi ra... - Giọng nói đã có phần lạc đi trở nên run rẩy như tiếng mèo kêu. Cô nghiêng người, cố gắng gạt tay anh ra khỏi mặt mình.
- Ăn cơm bệnh viện dư năng lượng nên đi quyến rũ tôi ? - Anh thấp giọng nói , âm hàn không ngừng toả ra trong lời nói. Tiểu quỷ này giám cắn anh..
- Hả.... Này, là cậu vô lễ với tôi . Tôi đâu có làm gì cậu. Đúng thật là Không vú . - Cô cũng đâu chịu thua gì , gân cổ lên phân bua.
Anh nhíu mày, vẻ mặt thoáng giận.
- Không vú????
- Ừ thì là vu khống đó... - cô hạ thấp ngữ điệu tỏ vẻ lưu manh.
- Ấu trĩ... điên . - Anh nhếch mép quay đi chỗ khác.
- Chẳng qua muốn tốt với cậu tý tại cậu chủ gíup tôi lo viện phí. Cậu còn nói tôi điên. Được thôi... cậu hào phóng vậy chắc không cần tôi báo đáp. Càng nhàn thân.. - Cô hí hửng
- Tôi bảo không cần bao giờ. Tốt nhất là cô nên lấy thân mà báo đáp. - Anh nghe được lời cô nói quay ra gằn giọng. Ngữ điệu đầy mùi nguy hiểm
Cô cũng đâu có ngu mà không hiểu anh nói gì. Nhưng chỉ đành giả nai mà thoát thân thôi.
- Thì tôi đang dùng thân để làm thuê đây.... À mà tôi đi nấu cơm.. - Cô cười cười vội nhảy xuống khỏi người anh xông vào căn bếp rộng rãi. Lòng bàn tay đã ướt nhẹp mồ hôi lạnh do kinh sợ.
----------------------------------------------------- ♦End chap 9♦ ----------------------------------
✥ Như lời hứa, up chap vào đúng ngày 2-9. Cái cảm giác hoàn thành lời hứa nó cao cả ghê gớm.
Minna tiếp tục vote và cmt cho au nhé! Arigatou gozaimasu.©©
♥Aiko♥
/10
|