Bởi vì cậu là người ở nông thôn, Hạ Trầm lại là người sống ở thành phố, cho nên mỗi lần Ôn Vãn gửi tiền về giúp gia đình cậu, điều này rất dễ cho Hạ Trầm tìm ra địa chỉ.
Cậu là người đơn giản không nghĩ nhiều, trung thực lấy hóa đơn gửi tiền ra, vừa nhìn Hạ Trầm ngây ngẩn cả người, địa chỉ khi còn ở Thanh châu, là rời Thanh Châu trước một ngày .
Tin tức lại bị cắt giữa chừng, cậu cũng không thấy được nét mặt của Hạ Trầm có chỗ không đúng, cố ý muốn anh ở lại ăn cơm. Hạ Trầm từ chối nói có chuyện phải đi, trước khi đi còn lấy đồ từ trong xe ra biếu cậu.
Cậu từ chối mấy lần nhưng không được, đành nhận lấy, chỉ là vẻ mặt có chút buồn buồn: "Cậu và tiểu Vãn không có chuyện gì thật chứ?" Cẩn thận ngẫm lại ông sẽ hiểu, nếu như không có chuyện gì sao lại muốn xem hóa đơn gửi tiền?
Hạ Trầm không muốn nói dối, trầm ngâm chốc lát gật đầu một cái: "Cháu đang tìm cô ấy, chỉ là cậu yên tâm, đây là lần đầu tiên cháu làm cho cô ấy đau lòng nhưng sẽ là lần cuối cùng ."
Cữu cữu nhìn anh vẻ mặt nghiêm túc của anh, chuyện của bọn trẻ ông không tiện dính vào, suy nghĩ một chút nói: "Tiểu vãn là người có tính cách hơi cực đoan, nếu đối xử tốt với nó thì nó sẽ giao hết tâm tình của mình cho người đó, nhưng nếu làm nó buồn, sẽ giống ốc núp vào bên trong vỏ trốn thật kỹ, còn nếu muốn được nó tin tưởng lại càng khó khăn."
Hạ Trầm cũng hiểu những điều này, khó khăn nhất không phải tìm được Ôn Vãn, mà là làm như thế nào để cô ấy tin tưởng mình , gương vỡ rất khó lành, nhưng anh muốn thử mọt lần.
Hạ Trầm cũng không biết mình làm rời khỏi nhà cậu như thế nào, những lời nói của cậu vẫn còn vang trong đầu anh, là anh mãi không yên lòng.
-
Buổi tối vẫn như cũ tới phòng của ngủ Ôn Vãn, nhưng mới vừa nằm xuống anh liền phát hiện không bình thường, mùi của cô không còn, đem gương mặt vùi vào gối cô nhưng thế nào cũng không ngửi được hơi thở của cô.
Nóng nảy, toàn thân anh giống như muốn tức giận, Hạ Trầm liền nhảy xuống giường ngay cả giày cũng không mang, tìm đến quản gia hỏi lớn: "Người nào động vào những thứ này ? Ta nói rồi không được chạm vào mà!"
Vẻ mặt quản gia vẻ mặt buồn thiu, chờ anh phát hỏa xong mới nói: "Người làm mới tới nên không biết, phát hiện ra thì đã dọn dẹp xong." Căn phòng cũng không thay đổi gì nhiều, mà mùi vị từ từ cũng tản đi hết, chỉ là trong người tưởng tưởng ra thôi.
Nhưng trong lòng nghĩ là một việc, ông không dám nói ra ngoài.
Hạ Trầm không nhịn được đi tới đi lui, cuối cùng phất tay một cái: "Tất cả đều cút ra ngoài hết, người nào dọn dẹp căn phòng này, lập tức sa thải."
Quản gia đã theo anh rất nhiều năm, lần đầu tiên thấy anh nói như vậy, khí sắc lại không được tốt, nhưng không dám nói gì nhiều.
Một đêm đó Hạ Trầm ngủ không được, kể từ khi Ôn Vãn rời đi, giấc ngủ của anh ngày càng tệ, lúc này nằm ở trên giường nhìn trần nhà, chóp mũi cũng không ngửi được mùi vị quen thuộc, anh lại càng đau lòng.
Thời gian lâu dài, biến mất không chỉ có những thứ này, mà tình cảm ngày càng mơ hồ. Nguyên đêm khó ngủ, ngoài cửa sổ bắt đầu vài giọt mưa tí tách , anh nghiêng mặt sang bên nhìn ngoài cửa sổ, không nhịn được bắt đầu điên cuồng nhớ nhung Ôn Vãn.
Lúc này cô đang làm gì? Cùng Chu Hiển Thanh ở với nhau ư, có nhớ anh không dù chỉ một chút?
Ngày thứ hai A Tước tới tìm anh, nghe giọng anh khàn khàn thì thầm mới phát hiện có cái gì không đúng, người này cư nhiên lại phát sốt! Anh cực kỳ tức giận, ẩn nhẫn tức giận cuối cùng phát hỏa: "Hạ Trầm, con mẹ nó rốt cục xảy ra chuyện gì? Tự làm khổ mình, tự trừng phạt mình, cô ấy cũng không thấy đâu!"
Hạ Trầm không nói chuyện, mi tâm vẫn nhíu thật sâu, giống như là không giãn ra được.
Tính khí A Tước coi như là tạm được , cũng bị Hạ Trầm liên tiếp kích thích nổi giận, cuối cùng đem cháo đẩy trước mặt anh: "Ăn xong, sau đó lên giường ngủ."
Hạ Trầm cau mày, thật lâu mới đẩy cháo ra: "Không có khẩu vị."
A Tước không có biện pháp không thể làm gì khác hơn là tìm thuốc hạ sốt cho anh, cũng may uống thuốc xong người này đàng hoàng buồn ngủ. Thường ngày thân thể Hạ Trầm rất tốt, dù sao hồi trẻ cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, bình thường cảm mạo cũng chỉ là chuyện nhỏ
A Tước đè ép cái trán, chợt phát hiện chuyện có chút khó giải quyết, hiện tại Hạ Trầm không quan tâm đến chuyện công ty, không biết là sa sút thật hay là có tính toán riêng, nhưng dáng vẻ bây giờ, chẳng ra làm sao.
Ôn Vãn không biết chạy đi nơi nào, làm sao một chút tin tức cũng không có chứ?
Trong túi xách điện thoại đột ngột rung mấy cái, anh lấy ra nhận, cố ý hạ thấp giọng: "Chu Hiển Thanh đã trở lại?"
Âm lượng thấp như vậy, người nằm trên giường vốn đang ngủ say chợt mở mắt ra, lập tức bắn ngời dậy, A Tước đơn giản giao phó mấy câu liền vội vã cúp điện thoại: "Cậu——"
"Tìm Chu Hiển Thanh." Hạ Trầm đã vén góc chăn lên, hướng đến tủ quần áo đi tới.
-
Cùng Chu Hiển Thanh hẹn ở một quán trà cách Hạ thị không xa, không ngờ đối phương lại vui vẻ đồng ý. Trực giác A Tước trực giác mách bảo, lần gặp mặt này không đơn giản.
Chu Hiển Thanh ngoài ý muốn đến sớm nhất, một thân thoải mái, nhàn tản ngồi ở bên cạnh bàn thưởng thức trà, một thời gian không thấy hình anh đen hơn một chút. Nghĩ đến toàn bộ thời gian vừa rồi, sắc mặt Hạ Trầm liền đi xuống, anh ngồi đối diện, đi thẳng vào vấn đề: "Ôn Vãn đâu?"
Chu Hiển Thanh lại không nhanh không chậm uống một hớp trà, lúc này mới giương mắt nhìn anh, nói: "Không biết."
Hạ Trầm mặt không thay đổi nhìn anh.
Chu Hiển Thanh không có biểu cảm gì, đặt tách trà xuống, nghiêm túc nói: "Tôi không biết thật, vốn ở Thái rất tốt, nhưng buổi sáng hôm sau tỉnh lại, tôi không thấy cô ấy, cũng không liên lạc được."
Gương mặt Hạ Trầm lạnh dọa người, anh chợt lướt qua cái bàn một Thanh kềm ở Chu Hiển tiếng của váy, giọng nói vẫn như cũ mang theo cảm giác áp bức: "Cậu đã làm gì với cô ấy?"
Chu Hiển Thanh thản nhiên nhìn lại anh, lạnh lùng cười một tiếng: "Cho tôi là anh sao?"
Hạ Trầm nhìn chằm chằm đôi mắt cũng đỏ lên, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống Chu Hiển Thanh. Chu Hiển Thanh tuyệt không sợ anh, nhàn nhạt khạc ra một câu: "Cô để lại một lá thư cho dì Lâm , nội dung cụ thể thế nào tôi còn chưa có xem qua, nhưng đại khái nói muốn an tĩnh một thời gia, còn đi nơi nào thì tôi không biết, nhưng nhất định sẽ trở lại nhanh thôi."
Hạ Trầm không nghĩ tới kết quả lại như vậy, trở lại? Lúc nào thì trở lại? Một năm hai năm, hay là năm năm mười năm? Đến lúc đó nói không chừng cô đã có con với người khác!
Anh không chấp nhận nổi!
Chu Hiển Thanh nhìn vẻ mặt cứng ngứng của anh, nhưng lại không muốn châm chọc, ngược lại trầm ngâm mấy giây nghiêm túc nói: "Cho nên hôm nay tôi gặp anh, chính là nói cho anh biết, để cho cô ấy an tĩnh một thời gian, dù sao tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột."
Hạ Trầm không trả lời Chu Hiển Thanh, Chu Hiển Thanh cũng không nhìn ra được điều gì từ khuôn mặt căng thẳng của anh , lại nói: "Tiểu vãn trong khoảng thời gian này cảm xúc rất tốt, muốn đôi bên bĩnh tĩnh lẫn nhau, đối với anh cũng có chỗ tốt."
Anh nói xong, trong tay đẩy tới một xấp hình.
Hạ Trầm nhàn nhạt thoáng liền nhìn thấy, là bọn họ ở cùng nhau, cho dù chỉ thấy mơ hồ không rõ nhưng trên mặt Ôn Vãn là nụ cười xán lán không che giấu được.
Cô trước kia ở bên cạnh không cười vui vẻ như vậy , có một ít ngượng ngùng, lại rất xấu hổ, nhưng vẫn rất cuốn hút, người bên cạnh cô cũng sẽ không kìm được mà cũng cười theo.
Quả nhiên chỉ còn mình anh là không tìm được lối ra? Vui vẻ là cái tư vị gì, anh đã không còn nhớ nổi.
Tròng mắt Hạ Trầm nhìn một hồi lâu, lúc này mới đưa tay lấy tới, rất nhiều, nhưng mỗi tấm đều là hai người chụp chung. Chu Hiển Thanh còn thân mật khoác lên vai Ôn Vãn, giống như là tuyên thệ chủ quyền. . . . . .
Trên tay anh dùng sức, mấy tám hình biến dạng, lúc này mới nhớ tới, anh với Ôn Vãn thế mà lại không có một tấm hình chụp chung nào.
Mấy tấm hình sau, hai người cười thành tiếng , ánh mắt Ôn Vãn cười với Chu Hiển Thanh, thế nào lại rất chói mắt đây?
Hạ Trầm cảm thấy trái tim ngày càng đau nhói, nhưng đột nhiên nhớ tới, ban đầu với Tưởng Thắng, có giống đối với Ôn Vãn không?
Quá châm chọc rồi, báo ứng tới nhanh như vậy sao.
Hạ Trầm biết có lẽ Chu Hiển Thanh muốn anh trở thành như vậy, nhưng anh lại không ngụy trang được, trước kia có thể lừa gạt mọi người, nhưng bây giờ ai cũng không lừa được rồi.
Chu Hiển Thanh nhìn một hồi phản ứng của anh, đứng dậy muốn đi, Hạ Trầm cũng không cản anh, chỉ là khi anh sau lưng vô cùng rõ ràng nói một câu: "Tôi sẽ không buông tha, cho dù cô ấy muốn tự do, cũng không thể cách tôi quá xa, ít nhất phải để cho tôi biết cô ấy ở nơi nào, bên cạnh là ai."
Cô nếu là không tha thứ anh, không sao, bao lâu đều sẽ chờ. Cô nếu là không yêu cũng không còn quan hệ, nếu để cho cô yêu là tốt rồi, nhưng mà lần này sẽ không tính toán lại kế rồi. . . . . .
Chu Hiển Thanh bước chân dừng một chút, đưa lưng về phía anh mà đứng, một đôi hắc trầm con ngươi đáy mắt đen tối không rõ, nhưng cái gì cũng không nói rồi rời đi.
-
Hạ Trầm không thể không đi tìm Ôn Vãn , nếu như cô đi Thái, thì anh có lòng tin rồi. Ở bên đó anh có không ít người quen, tất cả đều là những người có máu mặt. Hiệu suất làm việc của họ rất cao, nhờ giúp đỡ một chút chắc chắn chỉ mấy ngày là có tin tức.
Đối phương cho anh xem đoạn phim chiếu Ôn Vãn, Hạ Trầm nhìn phía trên thấy người phụ nữ tóc đen áo trắng tinh, hô hấp tạp ngừng mấy giây.
Xem ra cô sống rất tốt, so với những tấm hình Chu Hiển Thanh chụp thì tâm tình cô tốt hơn nhiều, ánh mắt dịu dàng, đứng chính giữa một đám nhóc, hình như là ở học văn, dáng vẻ rất chăm chú, nghiêm túc.
Hạ Trầm thấy trong lòng hồi hộp và căng thẳng, người phụ nữu này. . . . . . Thật là chẳng đáng yêu chút nào.
Chưa từng có một khắc là như vậy đăm đăm nội tâm mừng rỡ qua, chỉ là canh chừng cô hình, đã cảm thấy có loại thỏa mãn cảm xúc ở trong lồng ngực chảy xuôi.
Đối phương lại gọi điện thoại tới đây xác nhận, Hạ Trầm là biết tiếng Thái , cùng đối phương đơn giản sau khi trao đổi, đối phương chợt nửa đùa nói: "Lần này giúp cái người này bao lớn vội, về sau cần phải nhớ chăm sóc thật tốt tiểu đệ."
Chơi anh cửa đi cái này, sợ nhất chính là thiếu người nhân tình, tương lai làm như thế nào còn còn nói không cho phép.
Hạ Trầm lập tức mua vé máy bay lên đường, A Tước không yên lòng, châm chước nói: "Hay là cậu dẫn theo mấy người, dù sao bên đó cũng không phải là địa bàn của chúng ta, trước kia còn đắc tội nhiều người. . . . . ."
Hạ Trầm cũng không phải lo lắng, chỉ đơn giản sắp xếp đồ đạc, xoay người lại nhìn A Tước, vẻ mặt hơi nghiêm trang: "Tớ không muốn dọa cô ấy."
A Tước há miệng, vẫn như cũ tràn đầy lo lắng, Hạ Trầm nhếch miệng lên cười yếu ớt: "Đầm rồng hang hổ thì tớ cũng xông vào, cậu đối với tớ không có lòng tin như vậy?"
A Tước nhớ tới khi ở Tam Giác Vàng , trong lòng thoáng an tâm một chút, nhưng vẫn là mặt lạnh nhìn anh: "Lỡ như cậu gặp chuyện không may thì sao, Ôn Vãn cũng chỉ đau lòng một thời gian, nhưng rất nhanh thích người khác, cho nên cậu tốt nhất là chuẩn bị tâm lý đi."
Hạ Trầm thu lại nụ cười, không vui hung hăng nhìn anh chằm chằm, cuối cùng hướng ngực anh đấm một cái: "Yên tâm, đời này cưới không được cô ấy, tớ chết không nhắm mắt."
A Tước xì một tiếng khinh miệt: "Cậu đúng là chẳng kiêng kị cái gì."
Cậu là người đơn giản không nghĩ nhiều, trung thực lấy hóa đơn gửi tiền ra, vừa nhìn Hạ Trầm ngây ngẩn cả người, địa chỉ khi còn ở Thanh châu, là rời Thanh Châu trước một ngày .
Tin tức lại bị cắt giữa chừng, cậu cũng không thấy được nét mặt của Hạ Trầm có chỗ không đúng, cố ý muốn anh ở lại ăn cơm. Hạ Trầm từ chối nói có chuyện phải đi, trước khi đi còn lấy đồ từ trong xe ra biếu cậu.
Cậu từ chối mấy lần nhưng không được, đành nhận lấy, chỉ là vẻ mặt có chút buồn buồn: "Cậu và tiểu Vãn không có chuyện gì thật chứ?" Cẩn thận ngẫm lại ông sẽ hiểu, nếu như không có chuyện gì sao lại muốn xem hóa đơn gửi tiền?
Hạ Trầm không muốn nói dối, trầm ngâm chốc lát gật đầu một cái: "Cháu đang tìm cô ấy, chỉ là cậu yên tâm, đây là lần đầu tiên cháu làm cho cô ấy đau lòng nhưng sẽ là lần cuối cùng ."
Cữu cữu nhìn anh vẻ mặt nghiêm túc của anh, chuyện của bọn trẻ ông không tiện dính vào, suy nghĩ một chút nói: "Tiểu vãn là người có tính cách hơi cực đoan, nếu đối xử tốt với nó thì nó sẽ giao hết tâm tình của mình cho người đó, nhưng nếu làm nó buồn, sẽ giống ốc núp vào bên trong vỏ trốn thật kỹ, còn nếu muốn được nó tin tưởng lại càng khó khăn."
Hạ Trầm cũng hiểu những điều này, khó khăn nhất không phải tìm được Ôn Vãn, mà là làm như thế nào để cô ấy tin tưởng mình , gương vỡ rất khó lành, nhưng anh muốn thử mọt lần.
Hạ Trầm cũng không biết mình làm rời khỏi nhà cậu như thế nào, những lời nói của cậu vẫn còn vang trong đầu anh, là anh mãi không yên lòng.
-
Buổi tối vẫn như cũ tới phòng của ngủ Ôn Vãn, nhưng mới vừa nằm xuống anh liền phát hiện không bình thường, mùi của cô không còn, đem gương mặt vùi vào gối cô nhưng thế nào cũng không ngửi được hơi thở của cô.
Nóng nảy, toàn thân anh giống như muốn tức giận, Hạ Trầm liền nhảy xuống giường ngay cả giày cũng không mang, tìm đến quản gia hỏi lớn: "Người nào động vào những thứ này ? Ta nói rồi không được chạm vào mà!"
Vẻ mặt quản gia vẻ mặt buồn thiu, chờ anh phát hỏa xong mới nói: "Người làm mới tới nên không biết, phát hiện ra thì đã dọn dẹp xong." Căn phòng cũng không thay đổi gì nhiều, mà mùi vị từ từ cũng tản đi hết, chỉ là trong người tưởng tưởng ra thôi.
Nhưng trong lòng nghĩ là một việc, ông không dám nói ra ngoài.
Hạ Trầm không nhịn được đi tới đi lui, cuối cùng phất tay một cái: "Tất cả đều cút ra ngoài hết, người nào dọn dẹp căn phòng này, lập tức sa thải."
Quản gia đã theo anh rất nhiều năm, lần đầu tiên thấy anh nói như vậy, khí sắc lại không được tốt, nhưng không dám nói gì nhiều.
Một đêm đó Hạ Trầm ngủ không được, kể từ khi Ôn Vãn rời đi, giấc ngủ của anh ngày càng tệ, lúc này nằm ở trên giường nhìn trần nhà, chóp mũi cũng không ngửi được mùi vị quen thuộc, anh lại càng đau lòng.
Thời gian lâu dài, biến mất không chỉ có những thứ này, mà tình cảm ngày càng mơ hồ. Nguyên đêm khó ngủ, ngoài cửa sổ bắt đầu vài giọt mưa tí tách , anh nghiêng mặt sang bên nhìn ngoài cửa sổ, không nhịn được bắt đầu điên cuồng nhớ nhung Ôn Vãn.
Lúc này cô đang làm gì? Cùng Chu Hiển Thanh ở với nhau ư, có nhớ anh không dù chỉ một chút?
Ngày thứ hai A Tước tới tìm anh, nghe giọng anh khàn khàn thì thầm mới phát hiện có cái gì không đúng, người này cư nhiên lại phát sốt! Anh cực kỳ tức giận, ẩn nhẫn tức giận cuối cùng phát hỏa: "Hạ Trầm, con mẹ nó rốt cục xảy ra chuyện gì? Tự làm khổ mình, tự trừng phạt mình, cô ấy cũng không thấy đâu!"
Hạ Trầm không nói chuyện, mi tâm vẫn nhíu thật sâu, giống như là không giãn ra được.
Tính khí A Tước coi như là tạm được , cũng bị Hạ Trầm liên tiếp kích thích nổi giận, cuối cùng đem cháo đẩy trước mặt anh: "Ăn xong, sau đó lên giường ngủ."
Hạ Trầm cau mày, thật lâu mới đẩy cháo ra: "Không có khẩu vị."
A Tước không có biện pháp không thể làm gì khác hơn là tìm thuốc hạ sốt cho anh, cũng may uống thuốc xong người này đàng hoàng buồn ngủ. Thường ngày thân thể Hạ Trầm rất tốt, dù sao hồi trẻ cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, bình thường cảm mạo cũng chỉ là chuyện nhỏ
A Tước đè ép cái trán, chợt phát hiện chuyện có chút khó giải quyết, hiện tại Hạ Trầm không quan tâm đến chuyện công ty, không biết là sa sút thật hay là có tính toán riêng, nhưng dáng vẻ bây giờ, chẳng ra làm sao.
Ôn Vãn không biết chạy đi nơi nào, làm sao một chút tin tức cũng không có chứ?
Trong túi xách điện thoại đột ngột rung mấy cái, anh lấy ra nhận, cố ý hạ thấp giọng: "Chu Hiển Thanh đã trở lại?"
Âm lượng thấp như vậy, người nằm trên giường vốn đang ngủ say chợt mở mắt ra, lập tức bắn ngời dậy, A Tước đơn giản giao phó mấy câu liền vội vã cúp điện thoại: "Cậu——"
"Tìm Chu Hiển Thanh." Hạ Trầm đã vén góc chăn lên, hướng đến tủ quần áo đi tới.
-
Cùng Chu Hiển Thanh hẹn ở một quán trà cách Hạ thị không xa, không ngờ đối phương lại vui vẻ đồng ý. Trực giác A Tước trực giác mách bảo, lần gặp mặt này không đơn giản.
Chu Hiển Thanh ngoài ý muốn đến sớm nhất, một thân thoải mái, nhàn tản ngồi ở bên cạnh bàn thưởng thức trà, một thời gian không thấy hình anh đen hơn một chút. Nghĩ đến toàn bộ thời gian vừa rồi, sắc mặt Hạ Trầm liền đi xuống, anh ngồi đối diện, đi thẳng vào vấn đề: "Ôn Vãn đâu?"
Chu Hiển Thanh lại không nhanh không chậm uống một hớp trà, lúc này mới giương mắt nhìn anh, nói: "Không biết."
Hạ Trầm mặt không thay đổi nhìn anh.
Chu Hiển Thanh không có biểu cảm gì, đặt tách trà xuống, nghiêm túc nói: "Tôi không biết thật, vốn ở Thái rất tốt, nhưng buổi sáng hôm sau tỉnh lại, tôi không thấy cô ấy, cũng không liên lạc được."
Gương mặt Hạ Trầm lạnh dọa người, anh chợt lướt qua cái bàn một Thanh kềm ở Chu Hiển tiếng của váy, giọng nói vẫn như cũ mang theo cảm giác áp bức: "Cậu đã làm gì với cô ấy?"
Chu Hiển Thanh thản nhiên nhìn lại anh, lạnh lùng cười một tiếng: "Cho tôi là anh sao?"
Hạ Trầm nhìn chằm chằm đôi mắt cũng đỏ lên, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống Chu Hiển Thanh. Chu Hiển Thanh tuyệt không sợ anh, nhàn nhạt khạc ra một câu: "Cô để lại một lá thư cho dì Lâm , nội dung cụ thể thế nào tôi còn chưa có xem qua, nhưng đại khái nói muốn an tĩnh một thời gia, còn đi nơi nào thì tôi không biết, nhưng nhất định sẽ trở lại nhanh thôi."
Hạ Trầm không nghĩ tới kết quả lại như vậy, trở lại? Lúc nào thì trở lại? Một năm hai năm, hay là năm năm mười năm? Đến lúc đó nói không chừng cô đã có con với người khác!
Anh không chấp nhận nổi!
Chu Hiển Thanh nhìn vẻ mặt cứng ngứng của anh, nhưng lại không muốn châm chọc, ngược lại trầm ngâm mấy giây nghiêm túc nói: "Cho nên hôm nay tôi gặp anh, chính là nói cho anh biết, để cho cô ấy an tĩnh một thời gian, dù sao tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột."
Hạ Trầm không trả lời Chu Hiển Thanh, Chu Hiển Thanh cũng không nhìn ra được điều gì từ khuôn mặt căng thẳng của anh , lại nói: "Tiểu vãn trong khoảng thời gian này cảm xúc rất tốt, muốn đôi bên bĩnh tĩnh lẫn nhau, đối với anh cũng có chỗ tốt."
Anh nói xong, trong tay đẩy tới một xấp hình.
Hạ Trầm nhàn nhạt thoáng liền nhìn thấy, là bọn họ ở cùng nhau, cho dù chỉ thấy mơ hồ không rõ nhưng trên mặt Ôn Vãn là nụ cười xán lán không che giấu được.
Cô trước kia ở bên cạnh không cười vui vẻ như vậy , có một ít ngượng ngùng, lại rất xấu hổ, nhưng vẫn rất cuốn hút, người bên cạnh cô cũng sẽ không kìm được mà cũng cười theo.
Quả nhiên chỉ còn mình anh là không tìm được lối ra? Vui vẻ là cái tư vị gì, anh đã không còn nhớ nổi.
Tròng mắt Hạ Trầm nhìn một hồi lâu, lúc này mới đưa tay lấy tới, rất nhiều, nhưng mỗi tấm đều là hai người chụp chung. Chu Hiển Thanh còn thân mật khoác lên vai Ôn Vãn, giống như là tuyên thệ chủ quyền. . . . . .
Trên tay anh dùng sức, mấy tám hình biến dạng, lúc này mới nhớ tới, anh với Ôn Vãn thế mà lại không có một tấm hình chụp chung nào.
Mấy tấm hình sau, hai người cười thành tiếng , ánh mắt Ôn Vãn cười với Chu Hiển Thanh, thế nào lại rất chói mắt đây?
Hạ Trầm cảm thấy trái tim ngày càng đau nhói, nhưng đột nhiên nhớ tới, ban đầu với Tưởng Thắng, có giống đối với Ôn Vãn không?
Quá châm chọc rồi, báo ứng tới nhanh như vậy sao.
Hạ Trầm biết có lẽ Chu Hiển Thanh muốn anh trở thành như vậy, nhưng anh lại không ngụy trang được, trước kia có thể lừa gạt mọi người, nhưng bây giờ ai cũng không lừa được rồi.
Chu Hiển Thanh nhìn một hồi phản ứng của anh, đứng dậy muốn đi, Hạ Trầm cũng không cản anh, chỉ là khi anh sau lưng vô cùng rõ ràng nói một câu: "Tôi sẽ không buông tha, cho dù cô ấy muốn tự do, cũng không thể cách tôi quá xa, ít nhất phải để cho tôi biết cô ấy ở nơi nào, bên cạnh là ai."
Cô nếu là không tha thứ anh, không sao, bao lâu đều sẽ chờ. Cô nếu là không yêu cũng không còn quan hệ, nếu để cho cô yêu là tốt rồi, nhưng mà lần này sẽ không tính toán lại kế rồi. . . . . .
Chu Hiển Thanh bước chân dừng một chút, đưa lưng về phía anh mà đứng, một đôi hắc trầm con ngươi đáy mắt đen tối không rõ, nhưng cái gì cũng không nói rồi rời đi.
-
Hạ Trầm không thể không đi tìm Ôn Vãn , nếu như cô đi Thái, thì anh có lòng tin rồi. Ở bên đó anh có không ít người quen, tất cả đều là những người có máu mặt. Hiệu suất làm việc của họ rất cao, nhờ giúp đỡ một chút chắc chắn chỉ mấy ngày là có tin tức.
Đối phương cho anh xem đoạn phim chiếu Ôn Vãn, Hạ Trầm nhìn phía trên thấy người phụ nữ tóc đen áo trắng tinh, hô hấp tạp ngừng mấy giây.
Xem ra cô sống rất tốt, so với những tấm hình Chu Hiển Thanh chụp thì tâm tình cô tốt hơn nhiều, ánh mắt dịu dàng, đứng chính giữa một đám nhóc, hình như là ở học văn, dáng vẻ rất chăm chú, nghiêm túc.
Hạ Trầm thấy trong lòng hồi hộp và căng thẳng, người phụ nữu này. . . . . . Thật là chẳng đáng yêu chút nào.
Chưa từng có một khắc là như vậy đăm đăm nội tâm mừng rỡ qua, chỉ là canh chừng cô hình, đã cảm thấy có loại thỏa mãn cảm xúc ở trong lồng ngực chảy xuôi.
Đối phương lại gọi điện thoại tới đây xác nhận, Hạ Trầm là biết tiếng Thái , cùng đối phương đơn giản sau khi trao đổi, đối phương chợt nửa đùa nói: "Lần này giúp cái người này bao lớn vội, về sau cần phải nhớ chăm sóc thật tốt tiểu đệ."
Chơi anh cửa đi cái này, sợ nhất chính là thiếu người nhân tình, tương lai làm như thế nào còn còn nói không cho phép.
Hạ Trầm lập tức mua vé máy bay lên đường, A Tước không yên lòng, châm chước nói: "Hay là cậu dẫn theo mấy người, dù sao bên đó cũng không phải là địa bàn của chúng ta, trước kia còn đắc tội nhiều người. . . . . ."
Hạ Trầm cũng không phải lo lắng, chỉ đơn giản sắp xếp đồ đạc, xoay người lại nhìn A Tước, vẻ mặt hơi nghiêm trang: "Tớ không muốn dọa cô ấy."
A Tước há miệng, vẫn như cũ tràn đầy lo lắng, Hạ Trầm nhếch miệng lên cười yếu ớt: "Đầm rồng hang hổ thì tớ cũng xông vào, cậu đối với tớ không có lòng tin như vậy?"
A Tước nhớ tới khi ở Tam Giác Vàng , trong lòng thoáng an tâm một chút, nhưng vẫn là mặt lạnh nhìn anh: "Lỡ như cậu gặp chuyện không may thì sao, Ôn Vãn cũng chỉ đau lòng một thời gian, nhưng rất nhanh thích người khác, cho nên cậu tốt nhất là chuẩn bị tâm lý đi."
Hạ Trầm thu lại nụ cười, không vui hung hăng nhìn anh chằm chằm, cuối cùng hướng ngực anh đấm một cái: "Yên tâm, đời này cưới không được cô ấy, tớ chết không nhắm mắt."
A Tước xì một tiếng khinh miệt: "Cậu đúng là chẳng kiêng kị cái gì."
/103
|