Vào khoảng tháng Bảy, Tiểu Điền thông báo với Mặc Trì, tài khoản trong công ty của anh đã có hai mươi vạn đô la Mỹ, đủ để hoàn trả số tiền phạt vi phạm hợp đồng.
Về chuyện công nợ, Mặc Trì có phần được thở phào nhẹ nhõm, nhưng sức khỏe của anh đột nhiên đi xuống. Ngay đêm hôm đó, anh lên cơn sốt cao. Mấy ngày liền sau đó anh vẫn không hạ sốt. Bác sĩ nói, bệnh phổi của anh lại tái phát. Tiểu Điền hoảng hốt, bỏ hết công việc, cả ngày ở bên cạnh chăm sóc vị giám đốc mà cô hằng sùng kính. Hôm đó, Mặc Trì sốt lịm tới hôn mê bất tỉnh nhưng trong miệng anh vẫn lẩm bẩm hai chữ. Cô chú ý lắng nghe, đột nhiên nước mắt tuôn rơi. Cuối cùng, cô đã tìm ra đáp án cho mọi việc xảy ra trong thời gian qua.
Lúc Mặc Trì tỉnh lại, anh chỉ cảm thấy đau đầu, hoa mắt. Tiểu Điền cứ ở bên cạnh để chăm sóc anh khiến Mặc Trì vô cùng áy náy: “Tiểu Điền, cô hãy về nhà nghỉ ngơi đi”.
Nước mắt Tiểu Điền lại rơi lã chã, cô nói: “Ông chủ, nếu anh thật sự thương em thì anh hãy mau khỏe lại đi. Em đã có người yêu rồi, em đợi anh khỏe lại để tham dự hôn lễ của chúng em”.
Mặc Trì ngạc nhiên quá đỗi. Cô nhóc này chẳng nói chẳng rằng tìm được bạn trai từ lúc nào mà anh không hề hay biết.
Mặc Trì cố sức nói: “Có người yêu rồi thì càng không thể ở đây chăm sóc tôi, bạn trai cô sẽ không vui đâu”.
“Anh ấy dám sao? Anh ấy mà không vui thì... em sẽ trừ lương!”
“Trừ lương ư?”, Mặc Trì cảm thấy khó hiểu: “Bạn trai cô là nhân viên nghiệp vụ mới đến à?”
“Không phải. Người ta giỏi tiếng Anh như thế thì làm gì mà để ý đến em chứ? Chúng ta vừa mới có thêm một nhân viên nghiệp vụ mới vì dạo này em bận công việc nội vụ quá”, Tiểu Điền lo sợ nói. Đợt tuyển nhân viên lần này vẫn chưa được Mặc Trì thông qua nên cô không biết anh có tức giận hay không.
Mặc Trì hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận, anh còn biểu dương Tiểu Điền: “Cô ngày càng tháo vát đấy”.
Tiểu Điền đột nhiên mỉm cười: “Ông chủ, em báo với anh một tin vui, lô hàng búp bê Trung Hoa lần trước công ty mình sản xuất cho phía Mỹ có tình hình tiêu thụ ở Bắc Mỹ rất khả quan. Đối tác yêu cầu chúng ta sản xuất thêm một vạn đôi nữa”.
Mặc Trì khẽ liếm đôi môi nứt nẻ, rồi lặng lẽ gật đầu. Búp bê Trung Hoa là ý tưởng sáng tạo của cả anh và Tư Tồn. Đơn hàng lần này lẽ nào là do Tư Tồn đặt?
Mặc Trì không nén nổi liền hỏi Tiểu Điền: “Có phải Ms Moselle Lee gọi điện cho cô không?”
Tiểu Điền lắc đầu: “Không phải chị Tư Tồn”.
Mặc Trì chau mày lại, anh không rõ từ bao giờ Tiểu Điền và Tư Tồn lại trở nên thân thiết như thế.
Tiểu Điền hứng khởi nói: “Gần đây đơn đặt hàng từ bên Mỹ thật sự rất nhiều, nếu tình hình này tiếp tục duy trì thì chẳng mấy chốc chúng ta có thể xây dựng được xưởng mới”.
Mặc Trì gật đầu, đột nhiên anh bắt được một điểm đáng nghi: “Tiểu Điền, cô không biết tiếng Anh, làm thế nào liên hệ được với đối tác bên Mỹ?”
Tiểu Điền luống cuống giải thích: “À, cô Tư là đại diện nghiệp vụ mới của công ty, cô ấy biết tiếng Anh”.
Tiểu Điền từng nói với Mặc Trì, đại diện nghiệp vụ mới của công ty rất tháo vát và nhanh nhẹn. Mặc Trì ở bệnh viện suốt nên chưa có cơ hội gặp gỡ nhân viên mới. Lần này, anh rất muốn được gặp gỡ người đã cùng Tiểu Điền tạo nên kỳ tích cho công ty.
“Tiểu Điền”, Mặc Trì nói: “Bao giờ có thời gian hãy sắp xếp cho đại diện nghiệp vụ mới của công ty tới đây gặp tôi. Tôi biết hẹn gặp người ta ở bệnh viên là rất bất lịch sự, nhưng tình hình hiện nay của tôi rất khó ngày một ngày hai có thể ra viện”.
Tiểu Điền đỏ mặt: “Bọn em vẫn còn chưa xác định ngày tháng”.
Mặc Trì cười nói: “Người tôi nói là cô đại diện nghiệp vụ biết tiếng Anh cơ”.
Tiểu Điền nói: “Chị ấy á? Chị ấy sẽ không đến đâu!”
“Tại sao?” Mặc Trì không hài lòng, ánh mắt bất ngờ sáng rực lên khiến Tiểu Điền sợ hết hồn.
“Chị ấy rất bận nên không có thời gian”. Trong lúc hoảng loạn, Tiểu Điền bịa ra một lí do nghe vô cùng hoang đường.
Quả nhiên Mặc Trì thật sự nổi giận. Anh ho hắng kịch liệt. Tiểu Điền sợ hãi, muốn giúp ông chủ xoa lưng cho thông khí nhưng lại không dám. Nhìn thấy Mặc Trì ho mỗi lúc một khổ sỡ, cô chỉ biết đi tìm bác sĩ giúp đỡ.
Bác sĩ phê bình Tiểu Điền một trận: “Phổi của bệnh nhân còn rất yếu, không được để anh ấy chịu kích động tâm lí”.
Tiểu Điền ân hận không dám ngẩng đầu lên. Hai mắt cô cứ nhìn chằm chằm xuống chân, đứng nghiêm bên giường Mặc Trì. Cô đang tự phạt mình đứng kiểm điểm chăng.
Mặc Trì thở dài một hơi: “Tôi là ông chủ, ngày mai hoặc là cô cùng người ta đến, hoặc là cô không bao giờ phải đến nữa”.
Tiểu Điền như muốn phát khóc đến nơi, làm sao cô dám nói không chứ.
Tháng Bảy là mùa nóng, nên dù phòng bệnh đã mở toang cửa sổ nhưng vẫn có chút nồm ẩm. Toàn thân Mặc Trì mềm nhũn không chút sức lực. Anh nằm dựa lưng vào thành giường, tay mân mê đôi búp bê Trung Hoa. Đây đã là sản phẩm của lô hàng thứ hai. Lô hàng đầu tiên được tiêu thụ rất mạnh ở Mỹ. Đôi búp bê này là kết tinh thiết kế của anh và Tư Tồn, nhưng ý tưởng và tình cảm của họ lại xuất phát từ một đôi búp bê khác. Đó là một đôi búp bê hôn lễ của Nga. Con búp bê gái là quà Tịnh Nhiên tặng họ trong ngày cưới, còn búp bê trai là sau này, Mặc Trì muốn lấy lòng Tư Tồn nên đã mua về cho cô. Sáu năm trước, Tư Tồn rời xa Trung Hoa đã mang theo con búp bê trai, để lại con búp bê gái. Mặc Trì biết, thứ Tư Tồn mang đi là nỗi nhung nhớ dành cho anh, còn thứ cô lưu lại là trái tim chỉ yêu mình anh mà thôi. Còn lần này, cô đã mang cả đôi búp bê đi mất. Cô mang đi tình yêu của anh hay là ôm theo nỗi uất ức vô tận bỏ đi?
Tư Tồn đã khôi phục lại cuộc sông bình thường ở Mỹ chưa? Một lần nữa, chính anh lại là người ép cô ra đi. Anh cho rằng mình đã quyết định hi sinh thì nên chấp nhận một hiện thực là Tư Tồn không còn ở đây nữa. Nhưng sự ra đi của cô đã mang theo cả trái tim anh. Anh nỗ lực phối hợp điều trị với bác sĩ với mong muốn sau khi hoàn toàn bình phục, anh có thể tìm kiếm cô. Anh nỗ lực làm việc với động lực duy nhất là trả hết nợ nần. Tương lai của Tư Chi Thanh sẽ ra sao, anh hoàn toàn không có kế hoạch gì hết. Nhưng cuộc sống không có Tư Tồn thì anh không thể nào châ'p nhận nổi. Có lẽ, do quá nhớ nhung cô nên ngày hôm qua, trong đầu anh đã hiện lên một ý tưởng rất phi thực tế. Không, không nên gọi nó là ý tưởng mà nên coi nó là khát khao...
Trong phòng bệnh vừa nóng vừa nồm, nhưng do sức khỏe của Mặc Trì suy nhược nên không thể bật quạt hay mở điều hòa. Anh mê man ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, anh trở về những ngày tháng mới ngoài hai mươi. Anh trở thành người có đủ hai chân, cùng Tư Tồn tay trong tay dạo chơi bên bờ biển. Gió biển thổi tung suôi tóc mềm mượt của Tư Tồn. Anh hạnh phúc nhìn cô mỉm cười, hai người ôm lấy nhau trong ánh chiều tà đỏ rực...
Lúc này, cơn gió từ trong mộng dường như đang thật sự thổi đến hiện thực. Mặc Trì cảm nhận được luồng gió mát nhè nhẹ, dìu dịu, lướt qua mặt anh, mang đi mọi nỗi buồn phiền, khiến anh cảm thấy thư thái như đang nằm trên mây. Mặc Trì không nỡ mở mắt ra, chỉ nở một nụ cười. Nếu giấc mơ không thể trở thành hiện thực thì ít nhất trong mơ, anh cũng được toại nguyện.
Bên tai anh truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ. Tiếp sau đó, y tá gọi anh: “Mặc Trì, đến giờ truyền dịch rồi”.
Mặc Trì lắc đầu, không muốn mở mắt.
Y tá đang bận rộn truyền nước cho anh nhưng anh lại nhìn thấy một bóng hình đáng ra không thể xuất hiện khiến tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tư Tồn đang đứng bên giường anh.
Cô cầm một chiếc quạt lớn và ngồi bên giường anh phe phẩy. Làn gió nhè nhẹ, dễ chịu lúc nãy tỏa ra từ chiếc quạt đó. Tiểu Điền ngồi bên cạnh Tư Tồn, vẫn ngủ gật như mọi khi. Cô y tá xuất hiện làm Tiểu Điền giật mình tỉnh giấc, cô liền nói với Mặc Trì: “Ông chủ, đây là đại diện nghiệp vụ mới của công ty chúng ta”.
Mặc Trì nhìn Tiểu Điền với ánh mắt còn đang mơ ngủ, sau đó anh lại nhìn Tư Tồn. Dường như giấc mộng “hoang đường” của anh đã trở thành sự thật. Anh không biết nên biểu đạt niềm ngạc nhiên sung sướng của mình như thế nào.
“Anh muốn gặp em, em đã đến rồi đây. Sao anh phải làm khó Tiểu Điền như thế?”, Tư Tồn điềm nhiên nói.
Tiểu Điền xen lời vào: “Em không sao cả. Ông chủ, chị Tư Tồn mới khó xử. Chị ấy làm bao nhiêu việc cho công ty nhưng đều không cho em nói với anh...”
“Tiếng Anh của em không tốt nên đơn hàng của nước ngoài đều do chị Tư Tồn đàm phán. Chị ấy còn về Mỹ hai lần để đàm phán hợp đồng lớn cho công ty. Đơn hàng ở Vũ Hán cũng là chị Tư Tồn nhắc nhở em nhất định phải giành được nó, những việc còn lại anh sẽ tự nghĩ cách giải quyết được”.
Mặc Trì nhìn Tư Tồn rồi hỏi: “Em vẫn còn ở Thẩm Quyến sao? ’
Tư Tồn vẫn chưa hết giận: “Em về Mỹ hai lần, mỗi lần một tuần, thời gian còn lại em làm việc cùng Tiểu Điền. Bây giờ bọn em là cặp đôi ăn ý trong công ty. Em quản lý đơn hàng nước ngoài còn cô ấy quản đơn hàng trong nước”.
Tiểu Điền đỏ mặt nói: “Chị Tư Tồn còn giới thiệu bạn trai cho em. Anh ấy tên là Tiểu Triệu”.
Mặc Trì đột nhiên muốn cười lớn, anh quá hiểu suy nghĩ của Tư Tồn. Vì Tiểu Điền ở bên cạnh chăm sóc anh ngày đêm nên nếu không tìm bạn trai cho cô ấy, chắc chắn Tư Tồn sẽ lên cơn ghen long trời lở đất mất.
Mặc Trì mỉm cười, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tư Tồn nói: “Anh gọi em đến đây để ngắm anh ngủ sao?”
Mặc Trì cười nói: “Có hai cô gái tài cán tháo vát bên cạnh thì anh chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là đủ rồi”.
Tiểu Điền nói: “Ông chủ, không thế được. Chuyện nghiệp vụ em với chị Tư Tồn còn làm được, chứ về lĩnh vực công xưởng với công nhân bọn em chẳng hiểu gì cả. Còn nữa, không ít khách hàng đã chỉ đích danh anh đàm phán với họ. Anh không biết mỗi lần đi gặp khách hàng bọn em khổ sở thế nào đâu”.
Tư Tồn giô'ng như người chị lớn giảng giải cho Tiểu Điền: “Những chuyện đó không có gì to tát cả. Đợi ông chủ của em khỏe lại, chắc chắn chúng ta sẽ bắt tay vào xây dựng công xưởng mới”.
Mặc Trì cảm thấy không hài lòng lắm. Lúc nãy Tư Tồn xưng hô như thế nào với Tiểu Điền nhỉ? “Õng chủ của em”, cứ như cô coi mình là người ngoài cuộc vậy.
Mặc Trì làm bộ hỏi Tư Tồn: “Lần này em định ở lại Trung Hoa bao lâu?”
Khuôn mặt Tư Tồn xám lại. Lần trước cô quay về Mỹ trong cơn tức giận nhưng khi vừa lên máy bay cô đã lo lắng cho bệnh tình của anh. Sau khi xuống máy bay, cô cuông cuồng tới trụ sở của CCR sắp xếp công việc rồi lại bay ngay về Trung Hoa. Cô lo lắng cho Mặc Trì nhưng không chịu nhún mình nên đành phải nhờ Tiểu Điền giúp đỡ chăm sóc anh. Cô biết Mặc Trì chắc chắn không chấp nhận dùng tiền của cô, thế nên đã nghĩ trăm phương ngàn kế, nảy ra ý tưởng tận dụng tên tuổi, uy tín của Tư Chi Thanh để thu hút đơn hàng của phía nước ngoài.
Mặc Trì thật sự có thể lĩnh hội được ý tưởng của cô, khiến Tư Chi Thanh có thể vượt qua được khó khăn. Trong quãng thời gian đó, cô quay lại Mỹ hai lần, một lần để đệ đơn từ chức lên Ban Quản trị CCR, lần còn lại để tìm hiểu tình hình tiêu thụ búp bê Trung Hoa ở thị trường Mỹ, đồng thời cô đứng trên danh nghĩa cổ đông, kiến nghị CCR tiếp tục tiêu thụ loại búp bê này. Tư Tồn kết thúc mọi việc bên Mỹ với tốc độ nhanh nhất có thể để trở về bên anh, vậy mà bây giờ anh còn dám hỏi cô định ở lại bao lâu. Lẽ nào anh không muốn mãi mãi ở bên cạnh cô sao? Tư Tồn khó chịu ra mặt, nói: “Ong chủ, ngài gọi tôi đến đây để hỏi tôi sẽ ở lại bao lâu sao? Bây giờ tôi là nhân viên chính thức của Tư Chi Thanh và gốc rễ của tôi ở Trung Hoa. Nếu ông không còn gì để hỏi nữa, tôi xin mạn phép đi trước”.
Cô thật sự quay lưng đi mất, Tiểu Điền vội vã đuổi theo sau. Sau đó cô quay lại phòng bệnh, nhăn nhó nói với ông chủ: “Ông chủ, tại sao hai người cứ phải làm khổ nhau như thế này?”
Mặc Trì nằm trên giường bệnh, trong lòng ảo não vô cùng. Tiểu Điền giúp công ty giành được bao nhiêu đơn hàng, anh đã cảm thâV chắc chắn phải có cao nhân nào đó đứng sau chỉ điểm. Ai có thể sẵn sàng giúp đỡ anh trong thời khắc khó khăn này chứ? Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy chỉ có thể là Tư Tồn. Anh đã có dự cảm, đại diện nghiệp vụ mới của công ty chính là cô. Anh không thể chờ thêm giây phút nào nữa nên vội vàng ép Tiểu Điền đưa người đó tới gặp anh. Khi “người ấy” thật sự đã đến, anh lại đuổi người ta đi với một câu nói hồ đồ.
Lần trước, anh nản lòng nên mới nói là không còn yêu Tư Tồn. Nhưng khi vừa nói ra câu đó, anh đã cảm thâ'y hối hận muốh chết. Anh không muốn liên lụy tới cô, không muốn cô phải khổ sở gánh vác món nợ khổng lồ cùng anh, càng không muốn khiến cô ngày đêm nơm nớp lo lắng anh sẽ ra đi bất cứ lúc nào. Thế nhưng, khi tự mình nói rằng không yêu cô nữa thì chính anh cũng không thể tha thứ được cho mình.
Trong phòng anh có một đôi nạng gỗ, vì bác sĩ cho phép anh được đi lại trong phạm vi nhỏ, chỉ là không được phép rời khỏi bệnh viện. Mặc Trì không thèm để tâm tới lời nói của bác sĩ. Anh đi tìm dép lê, chống nạng, tránh đi qua phòng của bác sĩ trực ban rồi chầm chậm xuống tầng, rời khỏi bệnh viện.
Lúc tới cổng bệnh viện, anh đã mệt tối mức mồ hôi đầm đìa, may là bên đường đỗ rất nhiều taxi. Anh gọi một chiếc rồi nói với tài xế: “Hãy đưa tôi tới Tư Chi Thanh”. Tài xế liền đáp lại: “Bây giờ làm gì còn Tư Chi Thanh nữa, cháy hết rồi còn đâu”.
Lồng ngực Mặc Trì đau nhói. Anh luôn coi tiền bạc là vật ngoài thân, nhưng suy cho cùng Tư Chi Thanh vẫn là tâm huyết bao năm qua của anh. Xe chạy nhanh về phía trước, chỉ qua một lần rẽ là nhìn thấy công xưởng. Làm sao anh có thể nhận ra đây là công xưởng Tư Chi Thanh cuồn cuộn sức sống ngày nào.7 Giờ đây nơi đó chỉ ỉà một đống đổ nát.
Nhưng ngay sau đó, Mặc Trì lại cười. Ngay bên cạnh đống đổ nát anh nhìn thấy một cánh cửa, bên ngoài có treo biển: Công ty trách nhiệm hữu hạn mĩ nghệ Tư Chi Thanh. Văn phòng mới vô cùng rộng rãi, khoáng đạt để đón tiếp quan khách từ khắp nơi tới bàn chuyện làm ăn.
Mặc Trì chầm chậm dịch chuyển cây nạng và đi vào cửa. Tiểu Điền vội chạy ra đón anh: “Ông chủ, sao anh lại đến đây? Bác sĩ có biết không?” Cồ dìu anh vào trong, để anh ngồi lên sô pha, sau đó luống cuống tắt hết quạt trong phòng. Cô rót nước cho anh rồi lai kiếm một chiếc quạt tay, giúp anh quạt mát.
Mặc Trì ngăn cô lại: “Không cần để ý đến tôi. Tôi chỉ ngồi đây một lúc thôi”. Anh quan sát bốn phía của văn phòng. Nơi đây chỉ có hai chiếc bàn làm việc đối diện nhau, hai chiếc ghế, một két sắt, một bộ sô pha và một bàn trà. Nhưng trên bàn làm việc, thiết bị được lắp đặt đầy đủ: điện thoại, máy fax, giá đựng văn kiện...
Tư Tồn cùng Tiểu Điền thật sự có khả năng quản lý công ty đâu ra đấy. Mặc Trì làm bộ lơ đãng hỏi: “Tư Tồn đâu rồi?”
Tiểu Điền đang uống nước, nghe Mặc Trì hỏi đến Tư Tồn thì suýt nữa sặc: “Chị Tư Tồn về Mỹ rồi”.
Lòng Mặc Trì trầm xuống. Ban sáng cô còn bảo gốc rễ của cô ở Trung Hoa cơ mà?
Tiểu Điền lại nói tiếp: “Công ty của chị Tư Tồn ở bên Mỹ có việc gấp. Lúc sáng chị ấy đến là để thăm anh trước khi đi”. Tiểu Điền học theo khẩu khí của Mặc Trì, xem ra cô bênh Tư Tồn chằm chặp. Bao giờ cô ấy về?” Mặc Trì không nén nổi liền hỏi thêm một câu, tim anh đập thình thịch.
“Chắc là lâu lắm đấy, nói gì thì nói chị ấy cũng là cổ đông lớn nhất của công ty đó”.
Mặc Trì khẽ gật đầu. Phải rồi, cô ây vẫn còn một thân phận khác. Cô ấy là con gái của Lý Thiệu Đường, là CEO và cổ động lớn nhất một công ty tầm cỡ của Mỹ. Chôn chân trong văn phòng làm việc nhỏ bé này, nói gì thì nói cũng thiệt thòi cho cô quá.
Mặc Trì cố nặn ra một nụ cười: “Tiểu Điền, ngày mai tôi xuất viện, tôi sẽ đến cùng làm việc với cô”.
Tiểu Điền kinh hãi kêu lên: “Không được, anh vẫn chưa được xuất viện cơ mà”.
Mặc Trì nói: “Tôi đã có thể xuất viện rồi, chỉ cần hàng ngày tan ca xong tới bệnh viện truyền dịch ỉà được”. Tiểu Điền nhìn anh, đột nhiên nói với vẻ khó xử: “Thế cũng được. Chị Tư Tồn đi rồi, nhiều việc thế này mình em cũng không ôm hết”.
Mặc Trì nói là làm, ngay hôm sau đã xuất viện. Anh dọn về ở trong phòng chung cư trước kia đã thuê cho Tư Tồn. Lúc rời đi, Tư Tồn chỉ mang theo một số vật dụng tùy thân còn hoa và cá vàng vẫn ở lại. Hồi mới thuê nhà, Mặc Trì đã đóng tiền thuê và phí dọn dẹp vệ sinh cho cả năm nên hàng ngày cô giúp việc vẫn đến lau dọn đều đặn. Anh dọn về đó, ngày ngày ngắm nhìn chậu cây xương rồng và lại nhớ đến Tư Tồn.
Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, Mặc Trì tới văn phòng làm việc. Anh không dùng tới chân giả nữa. Tiểu Điền sợ anh ngồi không thoải mái nên đã chèn dưới ghế của anh một lớp nệm rất dày. Cô lại lo anh nóng nên trải thêm lên ghế một tấm chiếu cói.
Mặc Trì nhanh chóng hòa nhập với nhịp điệu của công việc. Anh tiếp đón khách hàng, liên hệ với công xưởng gia công, yêu cầu của anh với châ"t lượng sản phẩm vô cùng khắt khe. Cuối năm 1987, anh đã hoàn trả được toàn bộ số nợ với Công ty Viễn Đông, ngoài ra còn dôi ra một chút lợi nhuận.
Sau Tết năm 1988, công xưởng mối của Tư Chi Thanh được xây dựng lại trên nền đất cũ. Trải qua bao khó khăn, cuối cùng Tư Chi Thanh lại tràn trề sinh lực và bước vào guồng sản xuất mới. Tiếng máy móc lại xinh xịch đêm ngày, công nhân tràn trề khí thế quay lại làm việc.
Hôm đó, sau khi chủ trì xong một cuộc họp, Mặc Trì liền tới phân xưởng tìm hiểu tiến độ sản xuất. Đến chiều tối, anh cảm thấy hơi mệt, vì thế sau khi rời công xưởng, một mình anh tới bên bờ biển. Gió lạnh từ biển thổi vào khiến Mặc Trì ho liên tục nhưng trong lòng anh lại cảm thây thoải mái dễ chịu. Anh nhìn về phía xa nơi đường chân trời giao cắt với biển xanh. Tư Tồn đang ở bên kia bờ đại dương. Nửa năm nay, cô đã hoàn toàn bặt vô âm tín. Cô thật sự đã biến mâ't rồi hay sao?
Anh biết anh yêu cô, thế là đủ rồi. Tình yêu này có thể nâng đỡ anh đi qua những tháng ngày khó khăn nhất, chắc chắn cũng sẽ giúp Tư Tồn sống tốt ở bên kia đại dương.
Cô thông minh đến thế, anh dám chắc cô còn lâu mới tin rằng anh không yêu cô.
Mặc Trì cười, nói khẽ với gió biển: “Tư Tồn, em hãy bảo trọng nhé! ”
Gió biển nhè nhẹ thổi qua, hình như Mặc Trì nghe thấy Tư Tồn đang gọi tên anh. Mặc Trì nhíu mày, chắc vì quá nhớ cô nên anh mới tự tạo ra ảo giác này. Am thanh đó rỗ ràng hơn khiến Mặc Trì bất giác quay đầu lại nhìn. Anh nhìn thấy ở nơi không xa, một dáng hình mặc váy đỏ đang chạy về phía anh. Tà váy tung bay trong gió, mái tóc ngắn tự nhiên đang đùa với gió. Dáng hình thân thuộc đó, khuôn mặt thân thuộc đó nếu không phải Tư Tồn còn có thể là ai?
Mặc Trì đột nhiên như vừa chợt tỉnh cơn mơ, anh chạy về phía Tư Tồn. Chân giả anh vừa lắp nên việc đi lại vẫn chưa được tô't lắm. Tư thế của anh giống như đang chạy nhưng thực tế còn chậm hơn đang đi. Mỗi bên chân của anh phải đặt vững xuống đất mới có thể nhấc được bước tiếp theo. Cuối cùng họ đã đứng trước mặt nhau, sau đó không còn ngại ngần gì nữa, họ ôm lấy nhau.
Rất lâu sau đó, hai người mới buông tay ra. Tư Tồn vùi đầu vào lòng Mặc Trì, nước mắt cô làm ướt thẫm áo sơ mi của anh. Mặc Trì nâng niu khuôn mặt Tư Tồn và dịu dàng hôn cô. Tư Tồn khẽ nép vào lòng Mặc Trì, thủ thỉ nói: “Không phải anh đã nói không còn yêu em nữa sao?”
“Em hãy quên những lời mất trí đó đi. Nằm trong bệnh viện lâu quá, anh đâm ra lẩn thẩn đấy mà”.
“Sau này anh không được phép nói là không cần em, kể cả lúc bị bệnh hay khi công ty phá sản”.
Mặc Trì cười: “Anh làm gì đến mức lúc nào cũng đen đủi như thế?” Tư Tồn lại nũng nịu: “Kể cả lúc anh làm ăn phát đạt cũng không được phép nói như vậy”. Mặc Trì ôm lấy cô thật chặt, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô: “Được rồi, từ nay về sau chúng mình sẽ mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ rời xa nhau nữa. Được chưa nào cô bé?”
Tư Tồn sụt sịt mũi: “Anh nói lời phải giữ lấy lời, không được đuổi em đi đấu đấy”.
Trong mắt Mặc Trì đột nhiên hiện lên vẻ ưu phiền: “Nhưng em còn cuộc sống, sự nghiệp ở Mỹ...”
“Tất cả chấm dứt rồi. Em đã cho kết thúc mọi hoạt động của CCR trên nước Mỹ, bồi thường cho cổ đông, sau đó dự định sẽ bắt đầu gây dựng lại ở Trung Hoa”.
Mặc Trì cảm thâV vô cùng kinh ngạc, như không tin vào tai mình, liền hỏi lại: “Em quay lại Trung Hoa thật sao?”
Tư Tồn gật đầu nói: “Di nguyện của ba em là lá rụng về cội. Em đã an táng di cốt của ba ở Thượng Hải. Em nghĩ, ba hi vọng con gái và công ty của ba sẽ cùng ông trở về Trung Hoa”.
Tư Tồn mỉm cười rồi nói tiếp: “Hiện nay, Cruise đã tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của CCR ở Mỹ. Kế hoạch đầu tư vào Trung Hoa bị hoãn lại suốt thời gian qua đã được khởi động trở lại. Cồng ty mà anh ấy lựa chọn hợp tác chính là Tư Chi Thanh, chỉ có điều quy mô của Tư Chi Thanh bây giờ chưa đủ lớn. Nếu em góp vốn, không biết ý của ngài Giám đốc thế nào?”
“Anh không cần em góp vốn nhưng anh lại có hứng thú với nội dung về điều khoản hợp tác”.
Tư Tồn cười nói: “Được thôi. Chúng ta về văn phòng của anh, em sẽ đưa anh xem bản fax của Cruise”.
Đột nhiên Mặc Trì kéo Tư Tồn lại: “Hôm nay chúng ta không nói chuyện làm ăn. Anh có chuyện khác nhất định phải nói với em .
“Chuyện gì cơ?” Đôi hàng mi của Tư Tồn khẽ chớp chớp.
Mặc Trì cầm tay Tư Tồn, anh hồi hộp tới mức run lẩy bẩy. Cùng lúc đó, nhịp thở của anh trở nên gấp gáp. Tư Tồn lo lắng hỏi: “Mặc Trì, anh thấy thế nào rồi? Chỗ nào không được khỏe sao?”
Mặc Trì nắm chặt tay cô, anh đeo một chiếc nhẫn bạch kim có đính kim cương lên ngón tay áp út trên bàn tay trái của cô. Mặt Tư Tồn ngẩn ra không hiểu gì: “Mặc Trì, anh muốn làm gì?”
Mặc Trì mồ hôi đầm đìa, căng thẳng nói: “Tư Tồn, em có đồng ý làm vợ anh không?” Nói rồi, anh nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, chỉ sợ cô sẽ nói ra đáp án khiến lòng anh đau nhói.
Tư Tồn nhìn chiếc nhẫn, khuôn mặt thoáng ửng đỏ: “Anh đã đeo nhẫn lên tay em rồi, em có còn cơ hội nói “không” nữa không?”
Mặc Trì thở phào nhẹ nhõm, tay anh nắm chặt tay cô. Lúc nãy vì quá hồi hộp, anh lảo đảo suýt nữa ngã soài lên bờ cát. Tư Tồn nhanh nhẹn đỡ lấy cánh tay anh.
Nước biển nhuốm màu vàng rực rỡ của ánh chiều tà. Hai người bước đi chầm chậm, thì thầm nói chuyện. Mặc Trì xúc động nói: “Rõ ràng chúng ta đã kết hôn mười một nãm rồi, vậy mà hôm nay anh mới chính thức cầu hôn em”.
“Anh đang cầu hôn em ư? Rõ ràng là ép hôn chứ, nhẫn đeo vào tay rồi mới chịu cầu hôn”.
“Không phải như vậy đâu, chỉ vì anh sợ em không đồng ý”.
“Chúng ta tự do yêu đương, sao em lại không đồng ý chứ?”
“Rõ ràng chúng ta bị ép duyên, em còn nhớ cô Lưu Xuân Hồng không?”, Mặc Trì cười nói: “Chính cô ấy bàn chuyện với mẹ, rồi mẹ mới đưa em đến bên cạnh anh. Nhưng anh vẫn luôn cảm kích cô ấy. Nếu có cơ hội chúng ta nhất định sẽ quay về thành phố X cảm ơn một số người”.
Tư Tồn xoay chiếc nhẫn rồi nói: “Trước đây em còn lo lắng không biết gặp đồng chí Lưu Xuân Hồng sẽ phải ăn nói thế nào. Em đã hứa với cô ấy sẽ yêu anh cả đời nhưng giữa chừng lại bỏ đi mất. Bây giờ em không còn sợ nữa. Có cái này rồi, em có thể nói với cô ấy, em vẫn luôn chấp hành nhiệm vụ tổ chức giao cho em, đó chính là một lòng một dạ yêu đồng chí Mặc Trì”.
Hết
Về chuyện công nợ, Mặc Trì có phần được thở phào nhẹ nhõm, nhưng sức khỏe của anh đột nhiên đi xuống. Ngay đêm hôm đó, anh lên cơn sốt cao. Mấy ngày liền sau đó anh vẫn không hạ sốt. Bác sĩ nói, bệnh phổi của anh lại tái phát. Tiểu Điền hoảng hốt, bỏ hết công việc, cả ngày ở bên cạnh chăm sóc vị giám đốc mà cô hằng sùng kính. Hôm đó, Mặc Trì sốt lịm tới hôn mê bất tỉnh nhưng trong miệng anh vẫn lẩm bẩm hai chữ. Cô chú ý lắng nghe, đột nhiên nước mắt tuôn rơi. Cuối cùng, cô đã tìm ra đáp án cho mọi việc xảy ra trong thời gian qua.
Lúc Mặc Trì tỉnh lại, anh chỉ cảm thấy đau đầu, hoa mắt. Tiểu Điền cứ ở bên cạnh để chăm sóc anh khiến Mặc Trì vô cùng áy náy: “Tiểu Điền, cô hãy về nhà nghỉ ngơi đi”.
Nước mắt Tiểu Điền lại rơi lã chã, cô nói: “Ông chủ, nếu anh thật sự thương em thì anh hãy mau khỏe lại đi. Em đã có người yêu rồi, em đợi anh khỏe lại để tham dự hôn lễ của chúng em”.
Mặc Trì ngạc nhiên quá đỗi. Cô nhóc này chẳng nói chẳng rằng tìm được bạn trai từ lúc nào mà anh không hề hay biết.
Mặc Trì cố sức nói: “Có người yêu rồi thì càng không thể ở đây chăm sóc tôi, bạn trai cô sẽ không vui đâu”.
“Anh ấy dám sao? Anh ấy mà không vui thì... em sẽ trừ lương!”
“Trừ lương ư?”, Mặc Trì cảm thấy khó hiểu: “Bạn trai cô là nhân viên nghiệp vụ mới đến à?”
“Không phải. Người ta giỏi tiếng Anh như thế thì làm gì mà để ý đến em chứ? Chúng ta vừa mới có thêm một nhân viên nghiệp vụ mới vì dạo này em bận công việc nội vụ quá”, Tiểu Điền lo sợ nói. Đợt tuyển nhân viên lần này vẫn chưa được Mặc Trì thông qua nên cô không biết anh có tức giận hay không.
Mặc Trì hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận, anh còn biểu dương Tiểu Điền: “Cô ngày càng tháo vát đấy”.
Tiểu Điền đột nhiên mỉm cười: “Ông chủ, em báo với anh một tin vui, lô hàng búp bê Trung Hoa lần trước công ty mình sản xuất cho phía Mỹ có tình hình tiêu thụ ở Bắc Mỹ rất khả quan. Đối tác yêu cầu chúng ta sản xuất thêm một vạn đôi nữa”.
Mặc Trì khẽ liếm đôi môi nứt nẻ, rồi lặng lẽ gật đầu. Búp bê Trung Hoa là ý tưởng sáng tạo của cả anh và Tư Tồn. Đơn hàng lần này lẽ nào là do Tư Tồn đặt?
Mặc Trì không nén nổi liền hỏi Tiểu Điền: “Có phải Ms Moselle Lee gọi điện cho cô không?”
Tiểu Điền lắc đầu: “Không phải chị Tư Tồn”.
Mặc Trì chau mày lại, anh không rõ từ bao giờ Tiểu Điền và Tư Tồn lại trở nên thân thiết như thế.
Tiểu Điền hứng khởi nói: “Gần đây đơn đặt hàng từ bên Mỹ thật sự rất nhiều, nếu tình hình này tiếp tục duy trì thì chẳng mấy chốc chúng ta có thể xây dựng được xưởng mới”.
Mặc Trì gật đầu, đột nhiên anh bắt được một điểm đáng nghi: “Tiểu Điền, cô không biết tiếng Anh, làm thế nào liên hệ được với đối tác bên Mỹ?”
Tiểu Điền luống cuống giải thích: “À, cô Tư là đại diện nghiệp vụ mới của công ty, cô ấy biết tiếng Anh”.
Tiểu Điền từng nói với Mặc Trì, đại diện nghiệp vụ mới của công ty rất tháo vát và nhanh nhẹn. Mặc Trì ở bệnh viện suốt nên chưa có cơ hội gặp gỡ nhân viên mới. Lần này, anh rất muốn được gặp gỡ người đã cùng Tiểu Điền tạo nên kỳ tích cho công ty.
“Tiểu Điền”, Mặc Trì nói: “Bao giờ có thời gian hãy sắp xếp cho đại diện nghiệp vụ mới của công ty tới đây gặp tôi. Tôi biết hẹn gặp người ta ở bệnh viên là rất bất lịch sự, nhưng tình hình hiện nay của tôi rất khó ngày một ngày hai có thể ra viện”.
Tiểu Điền đỏ mặt: “Bọn em vẫn còn chưa xác định ngày tháng”.
Mặc Trì cười nói: “Người tôi nói là cô đại diện nghiệp vụ biết tiếng Anh cơ”.
Tiểu Điền nói: “Chị ấy á? Chị ấy sẽ không đến đâu!”
“Tại sao?” Mặc Trì không hài lòng, ánh mắt bất ngờ sáng rực lên khiến Tiểu Điền sợ hết hồn.
“Chị ấy rất bận nên không có thời gian”. Trong lúc hoảng loạn, Tiểu Điền bịa ra một lí do nghe vô cùng hoang đường.
Quả nhiên Mặc Trì thật sự nổi giận. Anh ho hắng kịch liệt. Tiểu Điền sợ hãi, muốn giúp ông chủ xoa lưng cho thông khí nhưng lại không dám. Nhìn thấy Mặc Trì ho mỗi lúc một khổ sỡ, cô chỉ biết đi tìm bác sĩ giúp đỡ.
Bác sĩ phê bình Tiểu Điền một trận: “Phổi của bệnh nhân còn rất yếu, không được để anh ấy chịu kích động tâm lí”.
Tiểu Điền ân hận không dám ngẩng đầu lên. Hai mắt cô cứ nhìn chằm chằm xuống chân, đứng nghiêm bên giường Mặc Trì. Cô đang tự phạt mình đứng kiểm điểm chăng.
Mặc Trì thở dài một hơi: “Tôi là ông chủ, ngày mai hoặc là cô cùng người ta đến, hoặc là cô không bao giờ phải đến nữa”.
Tiểu Điền như muốn phát khóc đến nơi, làm sao cô dám nói không chứ.
Tháng Bảy là mùa nóng, nên dù phòng bệnh đã mở toang cửa sổ nhưng vẫn có chút nồm ẩm. Toàn thân Mặc Trì mềm nhũn không chút sức lực. Anh nằm dựa lưng vào thành giường, tay mân mê đôi búp bê Trung Hoa. Đây đã là sản phẩm của lô hàng thứ hai. Lô hàng đầu tiên được tiêu thụ rất mạnh ở Mỹ. Đôi búp bê này là kết tinh thiết kế của anh và Tư Tồn, nhưng ý tưởng và tình cảm của họ lại xuất phát từ một đôi búp bê khác. Đó là một đôi búp bê hôn lễ của Nga. Con búp bê gái là quà Tịnh Nhiên tặng họ trong ngày cưới, còn búp bê trai là sau này, Mặc Trì muốn lấy lòng Tư Tồn nên đã mua về cho cô. Sáu năm trước, Tư Tồn rời xa Trung Hoa đã mang theo con búp bê trai, để lại con búp bê gái. Mặc Trì biết, thứ Tư Tồn mang đi là nỗi nhung nhớ dành cho anh, còn thứ cô lưu lại là trái tim chỉ yêu mình anh mà thôi. Còn lần này, cô đã mang cả đôi búp bê đi mất. Cô mang đi tình yêu của anh hay là ôm theo nỗi uất ức vô tận bỏ đi?
Tư Tồn đã khôi phục lại cuộc sông bình thường ở Mỹ chưa? Một lần nữa, chính anh lại là người ép cô ra đi. Anh cho rằng mình đã quyết định hi sinh thì nên chấp nhận một hiện thực là Tư Tồn không còn ở đây nữa. Nhưng sự ra đi của cô đã mang theo cả trái tim anh. Anh nỗ lực phối hợp điều trị với bác sĩ với mong muốn sau khi hoàn toàn bình phục, anh có thể tìm kiếm cô. Anh nỗ lực làm việc với động lực duy nhất là trả hết nợ nần. Tương lai của Tư Chi Thanh sẽ ra sao, anh hoàn toàn không có kế hoạch gì hết. Nhưng cuộc sống không có Tư Tồn thì anh không thể nào châ'p nhận nổi. Có lẽ, do quá nhớ nhung cô nên ngày hôm qua, trong đầu anh đã hiện lên một ý tưởng rất phi thực tế. Không, không nên gọi nó là ý tưởng mà nên coi nó là khát khao...
Trong phòng bệnh vừa nóng vừa nồm, nhưng do sức khỏe của Mặc Trì suy nhược nên không thể bật quạt hay mở điều hòa. Anh mê man ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, anh trở về những ngày tháng mới ngoài hai mươi. Anh trở thành người có đủ hai chân, cùng Tư Tồn tay trong tay dạo chơi bên bờ biển. Gió biển thổi tung suôi tóc mềm mượt của Tư Tồn. Anh hạnh phúc nhìn cô mỉm cười, hai người ôm lấy nhau trong ánh chiều tà đỏ rực...
Lúc này, cơn gió từ trong mộng dường như đang thật sự thổi đến hiện thực. Mặc Trì cảm nhận được luồng gió mát nhè nhẹ, dìu dịu, lướt qua mặt anh, mang đi mọi nỗi buồn phiền, khiến anh cảm thấy thư thái như đang nằm trên mây. Mặc Trì không nỡ mở mắt ra, chỉ nở một nụ cười. Nếu giấc mơ không thể trở thành hiện thực thì ít nhất trong mơ, anh cũng được toại nguyện.
Bên tai anh truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ. Tiếp sau đó, y tá gọi anh: “Mặc Trì, đến giờ truyền dịch rồi”.
Mặc Trì lắc đầu, không muốn mở mắt.
Y tá đang bận rộn truyền nước cho anh nhưng anh lại nhìn thấy một bóng hình đáng ra không thể xuất hiện khiến tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tư Tồn đang đứng bên giường anh.
Cô cầm một chiếc quạt lớn và ngồi bên giường anh phe phẩy. Làn gió nhè nhẹ, dễ chịu lúc nãy tỏa ra từ chiếc quạt đó. Tiểu Điền ngồi bên cạnh Tư Tồn, vẫn ngủ gật như mọi khi. Cô y tá xuất hiện làm Tiểu Điền giật mình tỉnh giấc, cô liền nói với Mặc Trì: “Ông chủ, đây là đại diện nghiệp vụ mới của công ty chúng ta”.
Mặc Trì nhìn Tiểu Điền với ánh mắt còn đang mơ ngủ, sau đó anh lại nhìn Tư Tồn. Dường như giấc mộng “hoang đường” của anh đã trở thành sự thật. Anh không biết nên biểu đạt niềm ngạc nhiên sung sướng của mình như thế nào.
“Anh muốn gặp em, em đã đến rồi đây. Sao anh phải làm khó Tiểu Điền như thế?”, Tư Tồn điềm nhiên nói.
Tiểu Điền xen lời vào: “Em không sao cả. Ông chủ, chị Tư Tồn mới khó xử. Chị ấy làm bao nhiêu việc cho công ty nhưng đều không cho em nói với anh...”
“Tiếng Anh của em không tốt nên đơn hàng của nước ngoài đều do chị Tư Tồn đàm phán. Chị ấy còn về Mỹ hai lần để đàm phán hợp đồng lớn cho công ty. Đơn hàng ở Vũ Hán cũng là chị Tư Tồn nhắc nhở em nhất định phải giành được nó, những việc còn lại anh sẽ tự nghĩ cách giải quyết được”.
Mặc Trì nhìn Tư Tồn rồi hỏi: “Em vẫn còn ở Thẩm Quyến sao? ’
Tư Tồn vẫn chưa hết giận: “Em về Mỹ hai lần, mỗi lần một tuần, thời gian còn lại em làm việc cùng Tiểu Điền. Bây giờ bọn em là cặp đôi ăn ý trong công ty. Em quản lý đơn hàng nước ngoài còn cô ấy quản đơn hàng trong nước”.
Tiểu Điền đỏ mặt nói: “Chị Tư Tồn còn giới thiệu bạn trai cho em. Anh ấy tên là Tiểu Triệu”.
Mặc Trì đột nhiên muốn cười lớn, anh quá hiểu suy nghĩ của Tư Tồn. Vì Tiểu Điền ở bên cạnh chăm sóc anh ngày đêm nên nếu không tìm bạn trai cho cô ấy, chắc chắn Tư Tồn sẽ lên cơn ghen long trời lở đất mất.
Mặc Trì mỉm cười, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tư Tồn nói: “Anh gọi em đến đây để ngắm anh ngủ sao?”
Mặc Trì cười nói: “Có hai cô gái tài cán tháo vát bên cạnh thì anh chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là đủ rồi”.
Tiểu Điền nói: “Ông chủ, không thế được. Chuyện nghiệp vụ em với chị Tư Tồn còn làm được, chứ về lĩnh vực công xưởng với công nhân bọn em chẳng hiểu gì cả. Còn nữa, không ít khách hàng đã chỉ đích danh anh đàm phán với họ. Anh không biết mỗi lần đi gặp khách hàng bọn em khổ sở thế nào đâu”.
Tư Tồn giô'ng như người chị lớn giảng giải cho Tiểu Điền: “Những chuyện đó không có gì to tát cả. Đợi ông chủ của em khỏe lại, chắc chắn chúng ta sẽ bắt tay vào xây dựng công xưởng mới”.
Mặc Trì cảm thấy không hài lòng lắm. Lúc nãy Tư Tồn xưng hô như thế nào với Tiểu Điền nhỉ? “Õng chủ của em”, cứ như cô coi mình là người ngoài cuộc vậy.
Mặc Trì làm bộ hỏi Tư Tồn: “Lần này em định ở lại Trung Hoa bao lâu?”
Khuôn mặt Tư Tồn xám lại. Lần trước cô quay về Mỹ trong cơn tức giận nhưng khi vừa lên máy bay cô đã lo lắng cho bệnh tình của anh. Sau khi xuống máy bay, cô cuông cuồng tới trụ sở của CCR sắp xếp công việc rồi lại bay ngay về Trung Hoa. Cô lo lắng cho Mặc Trì nhưng không chịu nhún mình nên đành phải nhờ Tiểu Điền giúp đỡ chăm sóc anh. Cô biết Mặc Trì chắc chắn không chấp nhận dùng tiền của cô, thế nên đã nghĩ trăm phương ngàn kế, nảy ra ý tưởng tận dụng tên tuổi, uy tín của Tư Chi Thanh để thu hút đơn hàng của phía nước ngoài.
Mặc Trì thật sự có thể lĩnh hội được ý tưởng của cô, khiến Tư Chi Thanh có thể vượt qua được khó khăn. Trong quãng thời gian đó, cô quay lại Mỹ hai lần, một lần để đệ đơn từ chức lên Ban Quản trị CCR, lần còn lại để tìm hiểu tình hình tiêu thụ búp bê Trung Hoa ở thị trường Mỹ, đồng thời cô đứng trên danh nghĩa cổ đông, kiến nghị CCR tiếp tục tiêu thụ loại búp bê này. Tư Tồn kết thúc mọi việc bên Mỹ với tốc độ nhanh nhất có thể để trở về bên anh, vậy mà bây giờ anh còn dám hỏi cô định ở lại bao lâu. Lẽ nào anh không muốn mãi mãi ở bên cạnh cô sao? Tư Tồn khó chịu ra mặt, nói: “Ong chủ, ngài gọi tôi đến đây để hỏi tôi sẽ ở lại bao lâu sao? Bây giờ tôi là nhân viên chính thức của Tư Chi Thanh và gốc rễ của tôi ở Trung Hoa. Nếu ông không còn gì để hỏi nữa, tôi xin mạn phép đi trước”.
Cô thật sự quay lưng đi mất, Tiểu Điền vội vã đuổi theo sau. Sau đó cô quay lại phòng bệnh, nhăn nhó nói với ông chủ: “Ông chủ, tại sao hai người cứ phải làm khổ nhau như thế này?”
Mặc Trì nằm trên giường bệnh, trong lòng ảo não vô cùng. Tiểu Điền giúp công ty giành được bao nhiêu đơn hàng, anh đã cảm thâV chắc chắn phải có cao nhân nào đó đứng sau chỉ điểm. Ai có thể sẵn sàng giúp đỡ anh trong thời khắc khó khăn này chứ? Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy chỉ có thể là Tư Tồn. Anh đã có dự cảm, đại diện nghiệp vụ mới của công ty chính là cô. Anh không thể chờ thêm giây phút nào nữa nên vội vàng ép Tiểu Điền đưa người đó tới gặp anh. Khi “người ấy” thật sự đã đến, anh lại đuổi người ta đi với một câu nói hồ đồ.
Lần trước, anh nản lòng nên mới nói là không còn yêu Tư Tồn. Nhưng khi vừa nói ra câu đó, anh đã cảm thâ'y hối hận muốh chết. Anh không muốn liên lụy tới cô, không muốn cô phải khổ sở gánh vác món nợ khổng lồ cùng anh, càng không muốn khiến cô ngày đêm nơm nớp lo lắng anh sẽ ra đi bất cứ lúc nào. Thế nhưng, khi tự mình nói rằng không yêu cô nữa thì chính anh cũng không thể tha thứ được cho mình.
Trong phòng anh có một đôi nạng gỗ, vì bác sĩ cho phép anh được đi lại trong phạm vi nhỏ, chỉ là không được phép rời khỏi bệnh viện. Mặc Trì không thèm để tâm tới lời nói của bác sĩ. Anh đi tìm dép lê, chống nạng, tránh đi qua phòng của bác sĩ trực ban rồi chầm chậm xuống tầng, rời khỏi bệnh viện.
Lúc tới cổng bệnh viện, anh đã mệt tối mức mồ hôi đầm đìa, may là bên đường đỗ rất nhiều taxi. Anh gọi một chiếc rồi nói với tài xế: “Hãy đưa tôi tới Tư Chi Thanh”. Tài xế liền đáp lại: “Bây giờ làm gì còn Tư Chi Thanh nữa, cháy hết rồi còn đâu”.
Lồng ngực Mặc Trì đau nhói. Anh luôn coi tiền bạc là vật ngoài thân, nhưng suy cho cùng Tư Chi Thanh vẫn là tâm huyết bao năm qua của anh. Xe chạy nhanh về phía trước, chỉ qua một lần rẽ là nhìn thấy công xưởng. Làm sao anh có thể nhận ra đây là công xưởng Tư Chi Thanh cuồn cuộn sức sống ngày nào.7 Giờ đây nơi đó chỉ ỉà một đống đổ nát.
Nhưng ngay sau đó, Mặc Trì lại cười. Ngay bên cạnh đống đổ nát anh nhìn thấy một cánh cửa, bên ngoài có treo biển: Công ty trách nhiệm hữu hạn mĩ nghệ Tư Chi Thanh. Văn phòng mới vô cùng rộng rãi, khoáng đạt để đón tiếp quan khách từ khắp nơi tới bàn chuyện làm ăn.
Mặc Trì chầm chậm dịch chuyển cây nạng và đi vào cửa. Tiểu Điền vội chạy ra đón anh: “Ông chủ, sao anh lại đến đây? Bác sĩ có biết không?” Cồ dìu anh vào trong, để anh ngồi lên sô pha, sau đó luống cuống tắt hết quạt trong phòng. Cô rót nước cho anh rồi lai kiếm một chiếc quạt tay, giúp anh quạt mát.
Mặc Trì ngăn cô lại: “Không cần để ý đến tôi. Tôi chỉ ngồi đây một lúc thôi”. Anh quan sát bốn phía của văn phòng. Nơi đây chỉ có hai chiếc bàn làm việc đối diện nhau, hai chiếc ghế, một két sắt, một bộ sô pha và một bàn trà. Nhưng trên bàn làm việc, thiết bị được lắp đặt đầy đủ: điện thoại, máy fax, giá đựng văn kiện...
Tư Tồn cùng Tiểu Điền thật sự có khả năng quản lý công ty đâu ra đấy. Mặc Trì làm bộ lơ đãng hỏi: “Tư Tồn đâu rồi?”
Tiểu Điền đang uống nước, nghe Mặc Trì hỏi đến Tư Tồn thì suýt nữa sặc: “Chị Tư Tồn về Mỹ rồi”.
Lòng Mặc Trì trầm xuống. Ban sáng cô còn bảo gốc rễ của cô ở Trung Hoa cơ mà?
Tiểu Điền lại nói tiếp: “Công ty của chị Tư Tồn ở bên Mỹ có việc gấp. Lúc sáng chị ấy đến là để thăm anh trước khi đi”. Tiểu Điền học theo khẩu khí của Mặc Trì, xem ra cô bênh Tư Tồn chằm chặp. Bao giờ cô ấy về?” Mặc Trì không nén nổi liền hỏi thêm một câu, tim anh đập thình thịch.
“Chắc là lâu lắm đấy, nói gì thì nói chị ấy cũng là cổ đông lớn nhất của công ty đó”.
Mặc Trì khẽ gật đầu. Phải rồi, cô ây vẫn còn một thân phận khác. Cô ấy là con gái của Lý Thiệu Đường, là CEO và cổ động lớn nhất một công ty tầm cỡ của Mỹ. Chôn chân trong văn phòng làm việc nhỏ bé này, nói gì thì nói cũng thiệt thòi cho cô quá.
Mặc Trì cố nặn ra một nụ cười: “Tiểu Điền, ngày mai tôi xuất viện, tôi sẽ đến cùng làm việc với cô”.
Tiểu Điền kinh hãi kêu lên: “Không được, anh vẫn chưa được xuất viện cơ mà”.
Mặc Trì nói: “Tôi đã có thể xuất viện rồi, chỉ cần hàng ngày tan ca xong tới bệnh viện truyền dịch ỉà được”. Tiểu Điền nhìn anh, đột nhiên nói với vẻ khó xử: “Thế cũng được. Chị Tư Tồn đi rồi, nhiều việc thế này mình em cũng không ôm hết”.
Mặc Trì nói là làm, ngay hôm sau đã xuất viện. Anh dọn về ở trong phòng chung cư trước kia đã thuê cho Tư Tồn. Lúc rời đi, Tư Tồn chỉ mang theo một số vật dụng tùy thân còn hoa và cá vàng vẫn ở lại. Hồi mới thuê nhà, Mặc Trì đã đóng tiền thuê và phí dọn dẹp vệ sinh cho cả năm nên hàng ngày cô giúp việc vẫn đến lau dọn đều đặn. Anh dọn về đó, ngày ngày ngắm nhìn chậu cây xương rồng và lại nhớ đến Tư Tồn.
Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, Mặc Trì tới văn phòng làm việc. Anh không dùng tới chân giả nữa. Tiểu Điền sợ anh ngồi không thoải mái nên đã chèn dưới ghế của anh một lớp nệm rất dày. Cô lại lo anh nóng nên trải thêm lên ghế một tấm chiếu cói.
Mặc Trì nhanh chóng hòa nhập với nhịp điệu của công việc. Anh tiếp đón khách hàng, liên hệ với công xưởng gia công, yêu cầu của anh với châ"t lượng sản phẩm vô cùng khắt khe. Cuối năm 1987, anh đã hoàn trả được toàn bộ số nợ với Công ty Viễn Đông, ngoài ra còn dôi ra một chút lợi nhuận.
Sau Tết năm 1988, công xưởng mối của Tư Chi Thanh được xây dựng lại trên nền đất cũ. Trải qua bao khó khăn, cuối cùng Tư Chi Thanh lại tràn trề sinh lực và bước vào guồng sản xuất mới. Tiếng máy móc lại xinh xịch đêm ngày, công nhân tràn trề khí thế quay lại làm việc.
Hôm đó, sau khi chủ trì xong một cuộc họp, Mặc Trì liền tới phân xưởng tìm hiểu tiến độ sản xuất. Đến chiều tối, anh cảm thấy hơi mệt, vì thế sau khi rời công xưởng, một mình anh tới bên bờ biển. Gió lạnh từ biển thổi vào khiến Mặc Trì ho liên tục nhưng trong lòng anh lại cảm thây thoải mái dễ chịu. Anh nhìn về phía xa nơi đường chân trời giao cắt với biển xanh. Tư Tồn đang ở bên kia bờ đại dương. Nửa năm nay, cô đã hoàn toàn bặt vô âm tín. Cô thật sự đã biến mâ't rồi hay sao?
Anh biết anh yêu cô, thế là đủ rồi. Tình yêu này có thể nâng đỡ anh đi qua những tháng ngày khó khăn nhất, chắc chắn cũng sẽ giúp Tư Tồn sống tốt ở bên kia đại dương.
Cô thông minh đến thế, anh dám chắc cô còn lâu mới tin rằng anh không yêu cô.
Mặc Trì cười, nói khẽ với gió biển: “Tư Tồn, em hãy bảo trọng nhé! ”
Gió biển nhè nhẹ thổi qua, hình như Mặc Trì nghe thấy Tư Tồn đang gọi tên anh. Mặc Trì nhíu mày, chắc vì quá nhớ cô nên anh mới tự tạo ra ảo giác này. Am thanh đó rỗ ràng hơn khiến Mặc Trì bất giác quay đầu lại nhìn. Anh nhìn thấy ở nơi không xa, một dáng hình mặc váy đỏ đang chạy về phía anh. Tà váy tung bay trong gió, mái tóc ngắn tự nhiên đang đùa với gió. Dáng hình thân thuộc đó, khuôn mặt thân thuộc đó nếu không phải Tư Tồn còn có thể là ai?
Mặc Trì đột nhiên như vừa chợt tỉnh cơn mơ, anh chạy về phía Tư Tồn. Chân giả anh vừa lắp nên việc đi lại vẫn chưa được tô't lắm. Tư thế của anh giống như đang chạy nhưng thực tế còn chậm hơn đang đi. Mỗi bên chân của anh phải đặt vững xuống đất mới có thể nhấc được bước tiếp theo. Cuối cùng họ đã đứng trước mặt nhau, sau đó không còn ngại ngần gì nữa, họ ôm lấy nhau.
Rất lâu sau đó, hai người mới buông tay ra. Tư Tồn vùi đầu vào lòng Mặc Trì, nước mắt cô làm ướt thẫm áo sơ mi của anh. Mặc Trì nâng niu khuôn mặt Tư Tồn và dịu dàng hôn cô. Tư Tồn khẽ nép vào lòng Mặc Trì, thủ thỉ nói: “Không phải anh đã nói không còn yêu em nữa sao?”
“Em hãy quên những lời mất trí đó đi. Nằm trong bệnh viện lâu quá, anh đâm ra lẩn thẩn đấy mà”.
“Sau này anh không được phép nói là không cần em, kể cả lúc bị bệnh hay khi công ty phá sản”.
Mặc Trì cười: “Anh làm gì đến mức lúc nào cũng đen đủi như thế?” Tư Tồn lại nũng nịu: “Kể cả lúc anh làm ăn phát đạt cũng không được phép nói như vậy”. Mặc Trì ôm lấy cô thật chặt, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô: “Được rồi, từ nay về sau chúng mình sẽ mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ rời xa nhau nữa. Được chưa nào cô bé?”
Tư Tồn sụt sịt mũi: “Anh nói lời phải giữ lấy lời, không được đuổi em đi đấu đấy”.
Trong mắt Mặc Trì đột nhiên hiện lên vẻ ưu phiền: “Nhưng em còn cuộc sống, sự nghiệp ở Mỹ...”
“Tất cả chấm dứt rồi. Em đã cho kết thúc mọi hoạt động của CCR trên nước Mỹ, bồi thường cho cổ đông, sau đó dự định sẽ bắt đầu gây dựng lại ở Trung Hoa”.
Mặc Trì cảm thâV vô cùng kinh ngạc, như không tin vào tai mình, liền hỏi lại: “Em quay lại Trung Hoa thật sao?”
Tư Tồn gật đầu nói: “Di nguyện của ba em là lá rụng về cội. Em đã an táng di cốt của ba ở Thượng Hải. Em nghĩ, ba hi vọng con gái và công ty của ba sẽ cùng ông trở về Trung Hoa”.
Tư Tồn mỉm cười rồi nói tiếp: “Hiện nay, Cruise đã tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của CCR ở Mỹ. Kế hoạch đầu tư vào Trung Hoa bị hoãn lại suốt thời gian qua đã được khởi động trở lại. Cồng ty mà anh ấy lựa chọn hợp tác chính là Tư Chi Thanh, chỉ có điều quy mô của Tư Chi Thanh bây giờ chưa đủ lớn. Nếu em góp vốn, không biết ý của ngài Giám đốc thế nào?”
“Anh không cần em góp vốn nhưng anh lại có hứng thú với nội dung về điều khoản hợp tác”.
Tư Tồn cười nói: “Được thôi. Chúng ta về văn phòng của anh, em sẽ đưa anh xem bản fax của Cruise”.
Đột nhiên Mặc Trì kéo Tư Tồn lại: “Hôm nay chúng ta không nói chuyện làm ăn. Anh có chuyện khác nhất định phải nói với em .
“Chuyện gì cơ?” Đôi hàng mi của Tư Tồn khẽ chớp chớp.
Mặc Trì cầm tay Tư Tồn, anh hồi hộp tới mức run lẩy bẩy. Cùng lúc đó, nhịp thở của anh trở nên gấp gáp. Tư Tồn lo lắng hỏi: “Mặc Trì, anh thấy thế nào rồi? Chỗ nào không được khỏe sao?”
Mặc Trì nắm chặt tay cô, anh đeo một chiếc nhẫn bạch kim có đính kim cương lên ngón tay áp út trên bàn tay trái của cô. Mặt Tư Tồn ngẩn ra không hiểu gì: “Mặc Trì, anh muốn làm gì?”
Mặc Trì mồ hôi đầm đìa, căng thẳng nói: “Tư Tồn, em có đồng ý làm vợ anh không?” Nói rồi, anh nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, chỉ sợ cô sẽ nói ra đáp án khiến lòng anh đau nhói.
Tư Tồn nhìn chiếc nhẫn, khuôn mặt thoáng ửng đỏ: “Anh đã đeo nhẫn lên tay em rồi, em có còn cơ hội nói “không” nữa không?”
Mặc Trì thở phào nhẹ nhõm, tay anh nắm chặt tay cô. Lúc nãy vì quá hồi hộp, anh lảo đảo suýt nữa ngã soài lên bờ cát. Tư Tồn nhanh nhẹn đỡ lấy cánh tay anh.
Nước biển nhuốm màu vàng rực rỡ của ánh chiều tà. Hai người bước đi chầm chậm, thì thầm nói chuyện. Mặc Trì xúc động nói: “Rõ ràng chúng ta đã kết hôn mười một nãm rồi, vậy mà hôm nay anh mới chính thức cầu hôn em”.
“Anh đang cầu hôn em ư? Rõ ràng là ép hôn chứ, nhẫn đeo vào tay rồi mới chịu cầu hôn”.
“Không phải như vậy đâu, chỉ vì anh sợ em không đồng ý”.
“Chúng ta tự do yêu đương, sao em lại không đồng ý chứ?”
“Rõ ràng chúng ta bị ép duyên, em còn nhớ cô Lưu Xuân Hồng không?”, Mặc Trì cười nói: “Chính cô ấy bàn chuyện với mẹ, rồi mẹ mới đưa em đến bên cạnh anh. Nhưng anh vẫn luôn cảm kích cô ấy. Nếu có cơ hội chúng ta nhất định sẽ quay về thành phố X cảm ơn một số người”.
Tư Tồn xoay chiếc nhẫn rồi nói: “Trước đây em còn lo lắng không biết gặp đồng chí Lưu Xuân Hồng sẽ phải ăn nói thế nào. Em đã hứa với cô ấy sẽ yêu anh cả đời nhưng giữa chừng lại bỏ đi mất. Bây giờ em không còn sợ nữa. Có cái này rồi, em có thể nói với cô ấy, em vẫn luôn chấp hành nhiệm vụ tổ chức giao cho em, đó chính là một lòng một dạ yêu đồng chí Mặc Trì”.
Hết
/30
|