Câu Chuyện Về Số Mệnh Của Chúng Ta

Chương 17 - Chương 16

/20


Edit: Hân Gia

Lúc ăn cơm, mỗi người ở đây đều im lặng không lên tiếng, nhưng tâm tư khác nhau, hình như suy nghĩ có sự khác biệt, thỉnh thoảng Nhã Mật và Hoa Đức sẽ nói một chút chuyện linh tinh, nỗ lực cứu vẫn tình cảnh.

Sau khi ăn xong bữa cơm, Cảnh Quân Minh lại mở miệng: Quân Uy, cha cùng mẹ kế con muốn ở Đài Loan một thời gian ngắn, bởi vì Nhã Mật rất nhớ tất cả của Đài Loan, vì lẽ đó mà chúng ta trở về, cha mẹ của con bé vẫn nhờ chúng ta cố gắng chăm sóc nó, nếu con đã mua nhà ở nội thành, liền để cho con bé đến nhà các ngươi ở đi!

Đúng đấy! Tình cảm của hai đứa luôn luôn không tệ, con có thể chăm sóc nó thật tốt, ở Đài Loan con bé cũng chỉ có con là người đàn ông khá thân thiết mà nó có thể dựa vào, con nên dành thời gian giúp đỡ nó, nếu không mẹ và cha con cũng không thể thả lỏng được đâu. Reithy phụ họa nói.

Mặt Cảnh Quân Uy không hề có cảm xúc, chậm chạp không có trả lời.

Cảnh Quân Minh nhịn không được mà nhẹ ngâm nga một tiếng: Sao vậy? Không muốn? Con đừng quên, trước khi con xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì, mỗi ngày Nhã Mật đều ở bên cạnh con.

Làm sao mà con quên được chứ? Nhã Mật, ý của em thế nào?

Nhã Mật cười đến xán lạn: Anh Cảnh, anh sẽ chiêu đãi người khách ở xa này thật tốt chứ? Nếu như anh không rảnh, còn có Hướng Tình mà. Cô làm nũng lôi kéo tay Quan Hướng Tình, tiếng nói ngọt ngào nói: Hướng Tình, cô có hoan nghênh tôi đến ở nhà hai người không? Mặc dù Đài Loan là quê hương của tôi, gia đình tôi cũng ở đây, nhưng mà sau khi tôi đến nước Pháp học thiết kế thời trang thì, cha mẹ của tôi đều đi theo tôi, bây giờ cái nhà ở đây cũng không có ai ở, tôi lại một thân một mình, sợ nhất là vắng vẻ, không bằng tôi đến nhà cô được không?

Nếu cô đã nói như thế, đương nhiên là chúng tôi sẽ chiêu đãi cô thật tốt. Quan Hướng Tình cười nói.

Quá tốt rồi. Nhã Mật cười vỗ tay, sau đó quay về phía Cảnh Quân Uy làm một cái mặt quỷ: Anh Cảnh, cứ như vậy được không, anh sẽ không phản đối việc em đến nhà của hai người ở chứ?

Vốn là anh không phản đối, chỉ là cho rằng nếu em không muốn ở nhà của chính mình, cũng còn ngôi nhà trên núi Dương Minh của bọn anh, em cùng cha mẹ anh trở về, hẳn là bọn họ sẽ không phản đối em vào ở mới đâu. Cảnh Quân Uy tuỳ việc mà xét.

Cảnh Quân Minh, Reithy cùng Nhã Mật nhìn nhau, hơi thay đổi sắc mặt, Cảnh Quân Minh muốn phát hỏa.

Nhã Mật khẽ cười một tiếng: Anh Cảnh, anh nói như thế cũng không sai, nhưng mà bác trai bác gái tuổi cũng không còn trẻ, làm sao em có thể không biết ngại mà quấy rầy bọn họ chứ, với lại, em bằng tuổi với Hướng Tình, nếu em muốn đi đâu đó dạo chơi, có cô ấy đi cùng em, em sẽ không buồn nữa!

Đúng đấy! Ở nhà trên núi Dương Minh, Nhã Mật muốn đi nơi nào cũng phải ngồi xe, rất không tiện, các con người trẻ tuổi ở chung một chỗ, không phải tốt hon so với chúng ta hay sao? Reithy cũng lên tiếng khuyên bảo.

Cảnh Quân Uy không lên tiếng, bầu không khí có chút đông cứng lại, đúng lúc Quan Hướng Tình kéo lại cánh tay của anh, anh mới nói.

Nếu em muốn ở nhà anh, anh cũng không phản đối.

Cảnh Quân Minh cùng Reithy thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Cảnh Quân Uy nhạy cảm nhận ra được, nhưng mặt lại không chút biến sắc, nắm tay Quan Hướng Tình, đồng thời đứng lên, dự định rời đi.

Nhã Mật cũng đi theo, kéo một cái tay khác của anh, làm nũng nói: Anh Cảnh, chờ chút đi! Không phải anh đồng ý để em ở nhà hai người sao? Không bằng bây giờ hai người theo em đi lấy hành lý, sau đó em lại cùng hai người về nhà.

Không cần, bây giờ đã muộn rồi, để em đến ở, cũng quá mệt mỏi, không bằng chờ sáng sớm ngày mai tỉnh dậy, em hãy tới đi! Đến lúc đó anh sẽ để Hoa Đức đến đón em.

Cảnh Quân Minh lập tức đổi sắc mặt, Reithy thì lại giống như là muốn mở miệng nói chuyện.

Nhã Mật cướp lời trước, cười tủm tỉm nói: Được! Anh Cảnh vẫn chu đáo giống như trước đây, chỉ là, anh Cảnh, em có thể có một yêu cầu hay không?

Yêu cầu gì?

Cô vẫn lôi kéo tay anh: Anh đồng ý trước đi mà!

Gương mặt Cảnh Quân Uy lạnh lùng, không nói gì, hai mắt mạnh mẽ nhìn chằm chằm cô.

Qua một hồi lâu, bầu không khí ngưng tụ, ngay cả nụ cười của Nhã Mật cũng muốn cứng lại rồi.

Ngay trước khi Cảnh Quân Minh lại mở miệng thì rốt cục Cảnh Quân Uy cũng lên tiếng.

Nhã Mật, em biết rõ tính của anh, vì thế nên em nói ra yêu cầu của em trước đi.

Được rồi! Em


/20

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status