Nơi đó hoàn toàn nhẵn nhụi, không hề cảm nhận được sự tồn tại của lông.
Con ngươi của Diệp Lệ Thành nở to vì ngạc nhiên, anh giống như đứa trẻ mới nhận được đồ chơi mới rồi bắt đầu tìm tòi khám phá, cảm nhận sự mềm mại nhẵn nhụi ở nơi ấy.
Bị đối tượng công lược âu yếm như vậy, nơi riêng tư của cô bắt đầu chảy nước làm ướt chỗ vải xung quanh đó.
Cũng may Diệp Lệ Thành chỉ cảm thấy hứng thú với phần bên trên chứ không hứng thú với phía dưới, anh chỉ đang liên tục xoa nắn hai cánh hoa đầy đặn.
Nhưng tiệc vui rồi cũng chóng tàn, ngón tay anh vô tình đụng tới cửa động, đầu ngón tay cảm nhận được sự dính nhớp ướt át, lúc này Diệp Lệ Thành mới giật mình giương mắt nhìn Thẩm Ngữ. Anh phát hiện cơ thể người nằm dưới thân anh đã phiếm đỏ vì tình dục, đôi mắt mèo quyến rũ lúc này đang nhắm chặt lại, hàm răng trắng tinh cắn chặt môi dưới, dáng vẻ đầy khó nhịn.
Diệp Lệ Thành lập tức mất đi hứng thú, anh ngồi dậy từ trên người cô, vuốt phẳng lại những nếp gấp quần áo rồi không nói một lời mà rời khỏi phòng.
Diệp Lệ Thành là một người vô cùng cổ hủ, anh luôn chán ghét những người phụ nữ dâm đãng, nhìn thấy Thẩm Ngữ tuổi vẫn còn nhỏ mà lại nằm dưới thân mình lộ ra dáng vẻ động tình như thế khiến cho đáy lòng anh vô cùng kháng cự.
Vẫn là vợ anh tốt nhất, ưu nhã nội liễm, hoàn toàn không phải người không biết xấu hổ như Thẩm Ngữ, Diệp Lệ Thành thầm nghĩ.
Thật ra thì cũng không thể trách anh vì anh và Cố Uyển Như đều không phải người coi trọng tình dục, làm tình cũng rất quy củ. Cố Uyển Như từng bị bạn trai cũ cưỡng ép cướp đi lần đầu nên cô có bóng ma tâm lý với chuyện làm tình, mỗi lần như thế cô rất ít khi có được khoái cảm. Vậy nên càng miễn bàn đến chuyện tự ra nước, mỗi lần làm tình đều phải dựa vào bôi trơn, với cả Diệp Lệ Thành chỉ mới làm tình với mỗi Cố Uyển Như nên cũng không trách được việc anh cho rằng việc Thẩm Ngữ tự ra nước chính là một chuyện dâm đãng.
“Thế nào?” Diệp Lệ Thành mới vừa vào cửa, Cố Uyển Như lập tức tiến lên đón.
Đối mặt với người vợ xinh đẹp đầy ưu nhã này, Diệp Lệ Thành tự thấy xấu hổ trong lòng khi bản thân lại có ham muốn với người phụ nữ khác, anh lắc lắc đầu, tự mình phủ nhận dục vọng đối với Thẩm Ngữ.
Cố Uyển Như lộ ra biểu tình thất vọng.
Diệp Lệ Thành nhìn mà đau lòng, anh tiến lên ôm lấy cô rồi an ủi, “Có Lâm Lâm là đủ rồi, chúng ta không cần phải có thêm con trai đâu.”
“Em biết chúng ta có Lâm Lâm rồi, nhưng, nhưng sau này làm sao mà giống được!” Cố Uyển Như ai oán nói, “Em cũng hy vọng là mẹ có thể hiểu… Đều do cái bụng của em không biết điều!”
Nói xong, Cố Uyển Như nhớ đến năm mà cô ta mang thai Diệp Lâm Lâm, xác suất thụ thai của cô ta rất thấp nhưng cô vẫn dựa vào thụ tinh ống nghiệm rồi mất trăm ngàn đắng cay mới mang thai được. Sau mấy năm qua vất vả chăm sóc cho thân thể tốt lên thì lại xảy ra chuyện Diệp Lệ Thành bị tai nạn xe.
Chẳng lẽ, cả đời cô ta không thể nào có con trai hay sao?
Cố Uyển Như lau lau nước mắt, tâm như tro tàn.
“Được rồi, anh sẽ thử lại, thêm vài lần thì chắc sẽ có hiệu quả mà.” Diệp Lệ Thành trấn an nói, “Uyển Như, em phải tin anh.”
Cố Uyển Như dựa vào lòng Diệp Lệ Thành rồi gật gật đầu.
Sau khi Diệp Lệ Thành rời đi, Thẩm Ngữ nằm ngửa trên giường một hồi lâu rồi hồn mới trở về với xác. Cô mặt đỏ tai hồng thay đồ, trong đầu lại nhớ đến từng động tác của người đàn ông.
Chỗ đó nóng ghê…
Nghĩ xong, mặt Thẩm Ngữ đỏ như muốn chảy máu, cô vội vọt vào toilet vốc nước lạnh tát lên mặt, một lúc sau độ nóng trên mặt mới giảm bớt.
“Chú ấy… Không lẽ là chú đang tự mâu thuẫn ư?” Thẩm Ngữ vừa quay về lầu một vừa tự lẩm bẩm.
------oOo------
/149
|