Diệp Lệ Thành bắt đầu cử động ngón tay, anh phát hiện mỗi khi móng tay anh cọ vào hạt đậu thì âm thanh rên rỉ của cô sẽ lớn hơn một chút, vì thế Diệp Lệ Thành đưa ngón tay liên tục ấn vào hạt đậu nhỏ đó.
Thẩm Ngữ khó chịu mà vặn vẹo mông, cô muốn trốn khỏi cơn khoái cảm này.
Diệp Lệ Thành ngại chơi không đã nên liền ngồi lên đùi cô, lầm bầm cảnh cáo một câu, “Đừng nhúc nhích!”
Đôi chân đang lộn xộn lập tức dừng lại.
Đang hứng thú nghiên cứu tiểu huyệt Thẩm Ngữ nên Diệp Lệ Thành cũng không nghĩ nhiều, anh còn cho rằng Thẩm Ngữ chỉ là vô tình dừng lại mà thôi.
Còn nếu không phải thì anh cũng không thèm để ý, làm ra động tĩnh lớn như vậy thì làm sao Thẩm Ngữ có thể ngủ được, có lẽ là do muốn dẫn dụ anh nên mới giả vờ ngủ mà thôi.
Tuy tiểu huyệt đầy đặn ướt át ‘ngon miệng’ đang ở trước mặt nhưng Diệp Lệ Thành cũng chỉ bẻ ra nhìn thôi chứ không có suy nghĩ muốn làm tình hay gì cả. Không bàn đến tình yêu anh dành cho vợ thì trước sự chứng giám của lương tâm, anh không thể vô duyên vô cớ làm loại chuyện này với Thẩm Ngữ được. Trong quan niệm của anh, trinh tiết của phụ nữ là rất quan trọng.
Tiểu huyệt của cô chưa trải sự đời nên vẫn còn mang màu hồng nhạt, chính điều đó đã khiến cho người đàn ông càng thêm tò mò mà đưa tay vào trong tìm hiểu.
Anh cũng quan sát thấy âm đế của cô cực kỳ mẫn cảm, anh tự thôi miên rằng anh chỉ đang giúp cô mà thôi nhưng thật ra là do lòng hiếu kỳ của anh đang lấn át thì đúng hơn, anh cũng quên luôn cả việc cô đã từng cao trào một lần.
Diệp Lệ Thành dựa vào bản năng đàn ông mà bắt đầu xoa nắn hạt đậu, vừa xoa vừa quan sát biểu cảm của cô, không ngờ là một lúc sau cô bắt đầu run rẩy, rên rỉ đứt quãng, nơi đó cũng bắt đầu chảy nước.
Đây là cao trào sao?
Diệp Lệ Thành kinh ngạc nhìn ngón tay mình, dễ dàng như vậy sao? Thế có nghĩa là anh cũng có thể khiến cho Uyển Như cao trào?
Nghĩ như vậy xong tâm tình Diệp Lệ Thành rất thoải mái, anh tự cho mình một cái cớ rằng: Xem đi, anh làm như thế này chỉ là do muốn khiến Uyển Như cao trào mà thôi.
Cơn cao trào khiến Thẩm Ngữ mất không ít sức lực, cơ thể cô dần dần ấm lại sau đó thật sự ngủ say, còn khăn trải giường dính đầy dâm thủy và cục diện rối rắm này thì quăng lại cho Diệp Lệ Thành.
***
Mưa to suốt đêm, đến lúc sáng thì mưa cũng chỉ nhẹ đi chứ không dứt hẳn.
Đêm qua lăn lộn tốn không ít thời gian nên Diệp Lệ Thành dậy trễ hơn so với bình thường một tiếng, lúc ảnh tỉnh dậy thì đã là bảy giờ rưỡi.
Điều khiến cho anh bất ngờ là lúc vừa tỉnh lại thì anh thấy một cục trắng mịn đang nằm trên tay, cúi đầu nhìn thì thấy cục trắng mịn nằm trong ngực mình chính là Thẩm Ngữ.
Anh nhanh chóng rút tay ra, đứng dậy mặc quần áo, bực dọc chính mình thế mà lại ngủ quên. Rửa mặt xong anh đứng nhìn cô một chút, quần áo của cô vẫn còn ướt nên đương nhiên là không mặc được, nhưng cũng không thể hong khô nó nhanh. Nếu để Thẩm Ngữ mặc áo sơ mi của mình, bị người khác nhìn thấy thì cũng không ổn cho lắm.
Lúc Diệp Lệ Thành đang phát sầu thì Thẩm Ngữ cũng đã tỉnh giấc, cô yên lặng nhặt áo sơ mi lên, mặc vào rồi mới đi ra ngoài.
Không đợi Diệp Lệ Thành mở miệng, cô cầm quần áo còn đang ướt sũng nước rồi nói: “Hôm nay em xin nghỉ buổi sáng nha chú Diệp.”
“Hửm?” Diệp Lệ Thành chưa kịp phản ứng.
Cô ngượng ngùng nắm chặt quần áo, “Em có việc phải về nhà một chuyến, giữa trưa em sẽ tới.”
Lúc này Diệp Lệ Thành mới nâng mắt lên nhìn cô, vừa nhìn là đã lập tức rời mắt đi, anh không được tự nhiên nói: “Được rồi, hôm nay nghỉ ngơi một ngày đi.”
Cả người cô trần truồng và chỉ mặc mỗi áo sơ mi của anh, khung cảnh này quá là ái muội rồi.
Đàn ông chính là như thế, ban ngày ra vẻ quân tử, ban đêm thì lại không ngăn được những suy nghĩ dơ bẩn.
“Không cần đâu, giữa trưa em đến được.” Thẩm Ngữ nói, cô đi đến phòng tắm thay quần áo, khi ra ngoài thì trên tay còn cầm theo chiếc túi đựng áo sơ mi cô vừa mặc, “Em sẽ giặt sạch áo sơ mi rồi trả cho chú.”
Nói xong thì cô nhanh chóng rời đi như đang sợ anh từ chối.
------oOo------
/149
|