Diệp Lệ Thành cố gắng mở to đôi mắt nhập nhèm, nhìn thấy Thẩm Ngữ thì liền nhắm mắt lại.
Thẩm Ngữ sốt ruột muốn khóc, cô lần nữa lay anh, “Chú ăn một chút đi, hôm qua đến giờ chú chưa ăn gì cả…”
Giấc ngủ liên tục bị gián đoạn khiến cho Diệp Lệ Thành mất kiên nhẫn mà đẩy cánh tay kia ra, “Đừng làm phiền tôi.”
Diệp Lệ Thành dùng bốn phần lực, Thẩm Ngữ trọng tâm không vững nên lập tức ngã ra đất, một tiếng “Bịch” thật lớn vang lên, Diệp Lệ Thành cũng chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua.
Thẩm Ngữ cũng không vì thế mà nhụt chí, cô cắn răng ngậm một ngụm canh gà vào miệng rồi bổ nhào lên giường hôn Diệp Lệ Thành.
Diệp Lệ Thành không tin được mà trợn to hai mắt, lông mi run rẩy của cô gần trong gang tấc, anh quá bất ngờ nên quên luôn cả chuyện đẩy cô ra. Lúc anh vừa mở miệng định chất vấn cô thì canh gà mang theo vị thuốc và cả độ ấm trong miệng cô tràn sang miệng anh.
Có lẽ là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này nên Diệp Lệ Thành ngơ ngác mất một lúc, mặc cho cô làm càn.
Kỳ là hơn chính anh lại không cảm thấy ghê tởm, một lúc sau anh tỉnh táo lại thì vội đẩy cô ra.
“Cô điên rồi!?”
Thẩm Ngữ hiếm khi tranh cãi với anh thế nhưng lần này cô lại không hề sợ hãi trả lời, “Em không điên, chú ăn xong thì em đi ngay.”
Diệp Lệ Thành không muốn dây dưa với cô nữa, anh vọt tới nhà vệ sinh để súc miệng, anh muốn tẩy rửa hết hương vị của cô.
Thẩm Ngữ quật cường đi theo sau anh, Diệp Lệ Thành lau sạch bọt nước trên khóe miệng, lạnh lùng nhìn cô, đôi môi xuất hiện nụ cười châm chọc, “Cô đúng là ti tiện, vừa ra nước ngoài là đã bò lên giường tôi ngay.”
Thẩm Ngữ dùng sức cắn môi dưới, hai tay nắm chặt, nhưng lại không phản bác câu nào mà chỉ quật cường nhìn anh, lẳng lặng cam chịu.
Diệp Lệ Thành ánh mắt lạnh nhạt, châm chọc mà cười một tiếng, “Cô nghĩ cô là ai mà muốn quản tôi?”
Dứt lời, anh đi vòng qua người cô, quay về giường tiếp tục ngủ.
Thẩm Ngữ hốc mắt phiếm hồng, vừa tức vừa vội, tầm mắt dừng trên người đàn ông đang nằm trên giường: Em không tin em không trị được chú!
Cô lấy di động từ trong túi ra, gọi video cho Cố Uyển Như trước mặt Diệp Lệ Thành, sau đó đưa cameras sang quay Diệp Lệ Thành, lớn tiếng cáo trạng, “Dì ơi, chú Diệp bị sốt mà chẳng chịu ăn gì cả!”
Cố Uyển Như dong dài suốt mấy phút khiến Diệp Lệ Thành đau đầu không thôi, sau đó anh đành hứa với vợ mình là lát nữa sẽ ăn ngay.
Cố Uyển Như bảo nói là phải làm ngay, cô ta bắt anh phải ăn ngay bây giờ, không được tắt video call để cô ta nhìn. Thẩm Ngữ liền đưa một chén cháo sang, Diệp Lệ Thành hung hăng liếc mắt nhìn cô, cũng không từ chối nữa, từng ngụm từng ngụm ăn hết chén cháo.
Liên tiếp mấy ngày, mỗi ngày đúng thời gian đúng địa điểm Thẩm Ngữ đều sẽ mang đồ ăn đến, nhìn anh ăn xong thì rời đi ngay.
Diệp Lệ Thành từ phiền chán dần dần thành quen, chỉ là anh còn một chút không được tự nhiên, nhưng sau khi quan sát suốt mấy ngày qua thì anh xác định Thẩm Ngữ thật sự đối tốt với anh, hơn nữa đồ ăn còn hợp với khẩu vị của anh, thế nên sau đó không cần Thẩm Ngữ nhìn thì anh cũng sẽ ăn hết đống đồ ăn này.
Cứ như vậy qua một tuần thì Diệp Lệ Thành mới khỏi bệnh hẳn, thừa dịp hôm nay được nghỉ nên anh chuẩn bị xuống lầu phơi nắng.
Khách sạn này có người phục vụ là người Trung Quốc, là một chàng trai trẻ tuổi nhiệt tình, nhìn thấy Diệp Lệ Thành đi ngang qua quầy thì liền cười chào anh.
Diệp Lệ Thành cười cười đáp lại sau đó định đi, ngờ người phục vụ lại lộ ra nụ cười hâm mộ nhìn anh, sau đó cậu ta vẫy vẫy tay ý bảo anh đến chỗ đó.
Cậu ta dùng tay che bên miệng, nhỏ giọng nói, “Bạn gái của anh thật tốt.”
“Hửm?” Diệp Lệ Thành kinh ngạc nhìn cậu ta, “Tôi không có bạn gái.”
Người phục vụ “Ồ” một tiếng, tiếp tục nhỏ giọng bát quái, “Vậy cô gái tóc dài xinh đẹp đó là ai? Mỗi ngày cô ấy đều mượn phòng bếp của chúng tôi để nấu ăn cho anh.”
Trong lòng Diệp Lệ Thành trào lên cảm xúc phức tạp, anh còn cho rằng đồ ăn là do Thẩm Ngữ đặt.
Người phục vụ ngẫm nghĩ một chút, sau đó lộ ra biểu tình hâm mộ, “Chắc chắn là cô ấy thật sự rất thích anh, người anh em may mắn quá đi.”
Diệp Lệ Thành bề ngoài trẻ tuổi nên bị người phục vụ đối xử như thanh niên đồng tuổi chưa kết hôn.
------oOo------
/149
|