“Đi tham quan viện bảo tàng.” Nói đến thứ mà mình yêu thích thì Thẩm Ngữ có vẻ có chút hưng phấn, “Bên trong rất lớn, em còn thấy văn tự Ai Cập trên bia đá…”
Thẩm Ngữ giống như radio dò đúng đài, cô bắt đầu kể cho anh nghe những gì mà mình đã nhìn thấy nghe thấy trong suốt mấy ngày qua, bất tri bất giác bước chân của hai người dần trở nên đồng điệu với nhau, từ một trước một sau biến thành bước song song.
Cô bỗng nhiên ngưng lại rồi ngượng ngùng nhỏ giọng nói, “Có phải là em nói nhiều quá không?”
Cô nhớ rõ là anh thích sự yên lặng.
“Không đâu, sau đó thì sao, em còn đi viện bảo tàng nào khác nữa không?”
Cô thẹn thùng lắc đầu, “Chỉ đi có một nơi, không đủ thời gian.”
Lồng ngực Diệp Lệ Thành lập tức cảm thấy ấm áp, đúng vậy, cô còn phải nhanh chóng quay về chuẩn bị cơm cho anh, làm sao mà đủ thời gian được.
“Ngày mai cho em nghỉ nửa ngày…” Diệp Lệ Thành đột nhiên dừng bước, trong giọng nói vô thức mang theo một chút mất mát, “À… Ngày mai là phải về rồi.”
Quay về nghĩa là phải đối diện với áp lực của vợ.
Tuy nói như vậy thì không ổn cho lắm nhưng thật sự thì hai tuần vừa qua là hai tuần mà Diệp Lệ Thành được thả lỏng nhất trong suốt một năm qua, không có ánh mắt thất vọng của vợ cũng như áp lực khi bị vợ mình ép phải trị liệu.
Cô cúi đầu nên không nhìn thấy ánh mắt thất vọng của anh. Thẩm Ngữ dừng bước, lấy hết can đảm hỏi, “Em có thể ôm chú một cái không?”
Người đàn ông dùng ánh mắt thăm dò nhìn cô, Thẩm Ngữ lắp bắp giải thích, “Em, em chỉ muốn lưu lại kỷ niệm, sau khi về nước thì không có lý do để ôm chú nữa…”
Dáng vẻ nhỏ bé đáng thương của cô khiến đáy lòng Diệp Lệ Thành mềm nhũn, nhưng anh còn chưa đáp lời thì Thẩm Ngữ đã ôm chặt anh, trong miệng nhỏ giọng nhắc mãi, “Chỉ một chút thôi, em chỉ ôm chú một chút.”
Diệp Lệ Thành cảm thấy bản thân điên rồi nên mới nghĩ là cô gái trước mặt có chút đáng yêu, anh cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên đã bán đứng suy nghĩ thật sự trong lòng anh.
Cô gái này mê luyến anh, lại còn mang cái dáng vẻ cầu mà không được như thế khiến cho thiên tính thích hưởng thụ cảm giác được sùng bái của đàn ông trong anh bị kích thích.
Sau khi trở về phòng, anh cẩn thận ngẫm lại, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, trước kia cũng có người theo đuổi anh như thế nhưng anh đâu có cái cảm giác như thế này đâu?
Có lẽ ‘cảm giác’ chính là một thứ rất kì diệu.
Sau khi nói thẳng với nhau, hai người ngoài mặt nhìn như bình thường nhưng thật ra bên trong đã nảy sinh một chút tình cảm ái muội.
Thậm chí lúc bay về Diệp Lệ Thành còn đổi sang vé khoang hạng nhất cho Thẩm Ngữ để cô ngồi ở cạnh mình.
Lúc về nước đã là hai giờ sáng, Diệp Lệ Thành không kêu tài xế tới đón mà là cùng Thẩm Ngữ bắt xe về.
Hai người kéo vali từ bãi đỗ xe đến nhà, ban đêm ở bãi đỗ xe vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng vang nhỏ của bánh xe đang bị kéo lê trên nền đất.
Có lẽ trong lòng bọn họ thầm biết đoạn tình cảm ái muội này sắp chết yểu nên cả hai đều ăn ý im lặng không nói gì, không khí có chút ngưng trọng.
Diệp Lệ Thành đi ở phía trước, đột nhiên, tay trái đang kéo vali bị một mảnh ấm áp bao trùm, anh cúi đầu thì thấy ngón út của mình và ngón út của cô đang câu vào nhau.
Diệp Lệ Thành định rút về, nhưng khi nhìn thấy khóe miệng cong cong của cô thì lại dừng động tác.
Hai người đi song song nhau, yên lặng nắm tay trên quãng đường yên ắng không người, lúc sắp đến hoa viên nhà Diệp Lệ Thành thì Thẩm Ngữ dừng bước, trong mắt tràn đầy nước mắt, nhưng cô lại cười nhìn anh rồi chậm rãi buông tay.
“Cảm ơn.”
Diệp Lệ Thành không biết cô đang cảm ơn cái gì, anh chỉ cảm dáng vẻ này của cô nhìn có chút đáng thương.
“Em có thể tiếp tục thích chú không?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Diệp Lệ Thành như bị ma xui quỷ khiến mà gật gật đầu.
Sau đó anh lại bổ sung thêm một câu, “Nhưng, tôi và em sẽ không có kết quả.”
“Em biết, em chỉ hy vọng có thể cùng chú lưu lại một đoạn hồi ức tốt đẹp.”
“Em…” Diệp Lệ Thành thở dài một hơi, “Hà cớ gì phải như thế? Tôi không đáng để em phải như vậy, tôi có vợ có con…”
Thẩm Ngữ dùng ngón trỏ đặt trên môi anh, “Em biết mà, chỉ là em thích chú, cho nên em sẽ không khiến chú khó xử.”
“Em chỉ muốn yên lặng ở bên cạnh chú.” Thẩm Ngữ ôm lấy eo anh nhỏ giọng nói, “Đừng đuổi em đi, chỉ một tháng thôi, sau một tháng em sẽ rời đi.”
Diệp Lệ Thành muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng, bất đắc dĩ nói, “Em không hối hận là được…”
Có thể là do muốn trốn tránh áp lực của vợ, có thể là do không đành lòng cự tuyệt sự nhiệt tình của cô, cũng có thể là do hưởng thụ cái cảm giác hư vinh khi được cô theo đuổi. Mặc kệ là nguyên nhân gì thì bắt đầu từ giờ phút này trở đi, Diệp Lệ Thành đã ngầm đồng ý cho Thẩm Ngữ được quyền bày tỏ tình yêu với mình.
------oOo------
/149
|