CHƯƠNG 10
Vừa mở cửa, anh đã ngửi thấy mùi cà phê quen thuộc từ quán cà phê của bệnh viện.
Không biết nghĩ đến điều gì, lông mi Thời Dung run run, hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
“Anh có muốn một tách cà phê thơm đậm không?” Viễn Chu nâng cốc trong tay lên, cười rạng rỡ hỏi “Hôm nay Bác sĩ Thời sẽ khiêu chiến đại ma vương của khoa phẫu thuật cột sống. Vừa nghe được điều này, em lập tức gửi tiếp tế đến.”
Cậu ta đặt cà phê lên bàn, xắn tay áo lên “Sau khi đột phá thành công cấp độ này, có phải sẽ tiện tay giữ luôn vị trí giám đốc? Đến lúc đó còn nhờ Giám đốc Thời hỗ trợ nhiều hơn cho tiểu nhân.”
Thời Dung liếc nhìn cậu ta, cả bệnh viện đều biết rõ cuộc họp liên miên này đại biểu cho điều gì giám đốc phía trên đã nghỉ hưu, hàng ngày đội mũ rơm đi câu cá, chức vụ giám đốc hiện tại bỏ trống, ai cũng biết vị trí này không có lựa chọn nào khác ngoài Thời Dung, dẫn đến những cuộc họp liên ngành liên tục gần đây. Mặc dù đây là chuyện thường lệ trước khi thăng chức nhưng văn bản bổ nhiệm đã được ký, cuộc họp chỉ mang tính hình thức.
Cho nên Viễn Chu nói không sai, Thời Dung cũng không nói thêm gì nữa, chỉ xua tay nói không cần “Không cần, cảm ơn.” Anh cầm cốc cà phê trên bàn lên, từ chối lòng tốt của Viễn Chụ
Viễn Chu thở dài “Ai giỏi như vậy, lại nhanh chân đến trước?”
Thời Dung cười cười, không trả lời vấn đề này, ngược lại bảo “Tôi mang từ nhà đến.”
Viễn Chu không tiếp tục hỏi nữa, cậu ta đến đây để hỏi chi tiết buổi chiều “Em có thể lấy bệnh án ca A7 của anh được không? Ca bệnh này có phần giống với bệnh nhân của em, em muốn đọc lại trước khi họp.”
Đương nhiên không có vấn đề gì, Thời Dung gật đầu, mở máy tính ra, sau khi xác nhận bệnh án thì gửi vào email bệnh viện của Viễn Chụ
Điện thoại di động đặt trên bàn đột nhiên rung lên, Thời Dung nhìn số người gọi thấy là Thời Di. Dãy số này là số Thời Dung đưa cho cô sau khi cô hạ cánh.
Anh không khỏi cau mày, mặc dù đứa trẻ này bình thường không khiến người khác lo lắng. Nhưng mỗi lần cô chủ động tìm anh đều có rất nhiều phiền toái phía sau, nhưng anh vẫn không thể không quan tâm được.
Buổi sáng, cô cùng dậy sớm với anh, tuy không có thời gian mua bữa sáng nhưng vẫn pha cho anh một tách cà phê. Chỉ có một giờ thôi, chuyện gì có thể xảy ra với cô?
Sau khi nói với Viễn Chu, anh nhấc điện thoại lên “Sao vậy?”
“Chú út…” Giọng nói ngọt ngào của cô lướt qua màng nhĩ anh, khiến anh bối rối như thể cô đang thì thầm vào tai mình “Tài liệu của chú để quên ở nhà, để ở cửa trước nè.”
/153
|