CHƯƠNG 15
“Dù sao thì Bác sĩ Thời và cháu gái có mối quan hệ rất tốt.”
Sau khi đóng cửa phòng làm việc, anh tháo kính ra, rõ ràng không đau đầu, nhưng lại cau mày vô cùng cáu kỉnh, những lời y tá vừa nói, dù anh không muốn nghe cũng nghe hết cả rồi.
Nhưng không giống như những gì bọn họ tưởng tượng, anh không biết chuyện này, ngược lại, chưa đầy một phút trước, anh còn luôn cho rằng cháu gái dưới mắt mình vẫn còn độc thân.
Thảo nào dạo này khi về nhà không thấy cô ngồi trên ghế sofa uể oải xem TV; Viễn Chu vừa tan làm đã vội vã rời đi, chắc là đi đón Thời Di đi hẹn hò.
Họ đã ở bên nhau bao lâu rồi? Mối quan hệ được xác nhận khi nào? Tại sao cô không nói với anh?
…Có phải cô hối hận?
Càng ngày anh càng không thể hiểu được cô, có lẽ năm năm thực sự đã thay đổi một con người quá nhiều, bộ dáng rụt rè trước đây của cô cũng không còn nữa. Bây giờ khi nói về Thời Di, ngay cả anh cũng chỉ có thể dùng những tính từ cực kỳ khoa trương để miêu tả về cô.
Xinh đẹp thôi chưa đủ để tổng hợp hết sự quyến rũ ấy, lộng lẫy thôi chưa đủ để diễn tả sự mềm mại của cô, chẳng trách sự xuất hiện của cô lại khiến Viễn Chu say đắm ngay lập tức.
Chết tiệt, lẽ ra anh không nên để cô giao tài liệu vào ngày hôm đó.
Đáng chết.
Không, lẽ ra khi đó anh không nên...
Thời Dung thấp giọng chửi rủa, tức giận lấy điện thoại di động trong túi ra, trượt đến cửa sổ trò chuyện với cô.
Hai người ở cùng nhau, khi có việc cần thì gặp mặt nói, bây giờ khi bấm vào cửa sổ trò chuyện, anh mới phát hiện giữa hai người chỉ có một vài bản ghi cuộc gọi, kéo dài không quá mười giây.
Anh nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của cô, ma xui quỷ khiến bấm vào, cô mặc một chiếc váy đen bó sát, càng nổi bật lên làn da trắng nõn mềm mại, cô hơi ngả người ra sau, trông giống như một nữ hoàng cao cao tại thượng.
Vào đêm đó của năm năm trước, cô cũng mặc một chiếc váy đen bó sát, thân hình cong lộ ra dưới lớp váy, khóe mắt ửng đỏ say khướt của cô hơi nhếch lên vì ý cười, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc ngũ quan tương tự với anh sẽ trông mê hoặc như vậy khi ở trên người cô.
Lẽ ra anh không nên để cô đi vào lúc đó.
Đầu lưỡi của anh chạm vào răng hàm, anh nhét chiếc điện thoại trở lại với vẻ khó chịụ
Không biết có phải vì ban ngày nghĩ về chuyện đêm cách đây năm năm hay không, mà một người có chất lượng giấc ngủ vốn luôn rất tốt, có thể ngủ đến tận bình minh như Thời Dung, lần đầu tiên tỉnh dậy sau một giấc mộng lúc ba giờ sáng.
/153
|