CHƯƠNG 18
Cô bám vào cơ thể của người đàn ông xa lạ, dang rộng hai chân về phía anh ta, người đàn ông kia cười nhạo báng, ở trước mặt anh, duỗi eo làm t̠ình với Thời Di cho đến khi cô phát ra những âm thanh dâm đãng.
“Chú út… A, a, chú út, thoải mái quá…”
Thời Dung tỉnh khỏi giấc mộng, cả người đầy mồ hôi lạnh, nhưng bộ ρhận sinh dục dưới háng lại cứng hơn bao giờ hết, hơi co giật vì không được an ủi, anh nhìn chằm chằm hồi lâu, cố gắng hết sức để nghĩ ra điều gì đó có thể xoa dịu ham muốn của anh, lại chống đỡ không nổi một giọng nói nho nhỏ trong lòng...
...Cô ở ngay phòng bên.
Anh hít một hơi, cam chịu đặt tay lên và di chuyển nó.
A, cô ở ngay bên cạnh.
Sát vách.
Con quỷ bên trong anh đang bay trên vai anh, lặng lẽ đưa ra đề nghị.
...Thời Di luôn ngủ rất say, cô ấy không tỉnh dậy, thủ dâm với cô ấy chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?
Cái quái gì vậy. Chết tiệt.
A, cái quái gì vậy.
Tiếng rên ɾỉ của người phụ nữ trong giấc mơ vẫn còn ám ảnh anh trong đêm khuya, anh không còn phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.
“...A ...Ưm, ưm...”
Âm thanh dần dần trở nên rõ ràng hơn, tâm trí anh cũng vậy – âm thanh đó vang lên từ bên ngoài, từ phòng của cô.
Thời Di vẫn còn thức.
Cô đang tự an ủi.
Thời Dung nín thở, dương vật dưới háng sưng đau, anh chạm vào nó, cố nén cảm giác áy náy trong lòng, cử động lên xuống.
“Không được... Ưm... Thật thoải mái...”
Thời Dung nhắm mắt lại, tưởng tượng có một bức tường ngăn cách, cô đang nằm trên giường, hoàn toàn trần trụi, đầu ngón tay tùy ý xoa xoa hạt thịt ẩn sâu trong cơ thể, ngón giữa vươn vào trong hoa huyệt, không khí ướt át cũng trở nên ngọt ngào.
Anh biết điểm nhạy cảm của cô, tưởng tượng lúc này Thời Di đang thở hổn hển và rên ɾỉ dưới người anh, dương vật lại càng trướng to và đau đớn hơn.
Anh không nhịn được tưởng tượng, cô dùng hai bàn tay từng đưa cà phê cho anh đụng vào anh, chỉnh lại cà vạt, chạm vào lòng bàn tay anh.
Anh không khỏi rên ɾỉ, nhẹ nhàng gọi biệt danh của cô “Tiểu Di...”
Âm thanh của cô lập tức đứt quãng, chuyển động của tay anh càng lúc càng nhanh, một luồng ánh sáng trắng bao trùm trước mắt anh.
Khi hơi thở nặng nề biểu thị anh đã đến cao trào, chất lỏng sền sệt phun ra từ dương vật bắn tung tóe lên ga trải giường.
“Chờ chút.”
Thời Dung dừng lại ở cửa trước, nắm chặt nắm cửa, quay lại nhìn cô. Tưởng chừng như bình tĩnh, nhưng chỉ có anh mới biết móng tay của mình đã cắm chặt vào lòng bàn tay, chỉ có đau đớn tự ngược như vậy mới có thể kiềm chế được ham muốn ôm cô vào lòng.
/153
|