Ngồi trong phòng thăm, chị cậu trông thật mệt mỏi. Thấy cậu tới thăm, ánh mắt mới sáng lên đôi chút.
Tiểu Câu ngồi trước mặt chị, lại không biết nên hỏi từ đâu.
Ngược lại Ngô Việt lại là người mở lời : “Vết thương của em đã khỏi chưa? Sao lại xuất viện?”
“Chị … thực sự giết người sao?”
Ngô Việt thần sắc phức tạp nhìn em trai mình : “Tên súc sinh đó còn không bằng heo chó! Chết là đáng đời!” Xem ra cô đã biết Tiểu Câu gặp chuyện gì.
Tiểu Câu không được tự nhiên xoa xoa mặt bàn, chỉ hận không thể xát thủng mặt bàn. Mặt mũi đàn ông của cậu coi như mất hết! Trong lòng hỗn loạn, chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui xuống. Nhưng trước khi chui vào, nhất định phải hỏi rõ mọi chuyện.
“…… Hôm đó chị làm sao tìm được em?”
“Là Trang Nghiêm tìm được em.” Nhắc tới tên Trang Nghiêm, khuôn mặt của nha đầu béo lại đỏ ửng.
“Vậy sao chị lại đánh chết người?” Vừa nhắc tới chuyện này, chị cậu lại im lặng.
Ngô Việt trời sinh không biết nói dối,Tiểu Câu vừa nhìn mặt chị đã biết trong chuyện này nhất định có ẩn tình.
Tiểu Câu rất tức giận, con mẹ nó, sao họ có thể làm vậy? Để tránh tiếng xấu liền bắt người khác chịu tội thay?
Trước khi đến đây, Tiểu Câu đã đến cục cảnh sát hỏi thăm. Họ Lý chết vì bị người khác đánh đập dã man, xương sườn chọc vào phổi. Ngô Việt tuy béo, thoạt nhìn rất khỏe, nhưng đều là mỡ, hơn nữa chưa từng đánh người bao giờ, từ nhỏ đến lớn bị người khác trêu chọc đều ôm đầu chạy về nhà.
Nếu người không phải do chị cậu đánh chết, vậy thì là ai?
Tiểu Câu nghĩ đi nghĩ lại, toàn thân đột nhiên đổ mồ hôi lạnh. Không biết nặng nhẹ, ra tay hung ác, có thể khiến chị cậu cam tâm chịu tiếng xấu thay, ngoại trừ Trang Nghiêm còn có ai!
“Có phải là do Trang Nghiêm làm không?!”
Ngô Việt luống cuống, ánh mắt lo sợ liếc người cảnh sát đứng sau lưng.
“Em nói bừa gì thế! Người là do chị đánh chết!”
“Chị! Chị không thể đứng ra gánh tội thay người ta, chị có biết giết người phải đền mạng không hả?”
Ngô Việt nhìn Tiểu Câu nói : “Tiểu Câu, chúng ta phải biết đền ơn … Chuyện nhà mình, không cần phải kéo người ngoài…… Nghe nói pháp viện có thể chỉ phán chị tội ngộ sát, nhiều lắm là vài năm sẽ được ra tù.”
“Chị nghe ai nói?”
Chị cậu lại không nói.
Tiểu Câu nhìn chỉ muốn sôi máu : Bà chị ngốc, chuyện này đâu dính dáng gì đến chị! Cho dù Trang Nghiêm vì em mới giết người thì người gánh tội thay cũng không phải là em! Trang Nghiêm là thủ phạm, phải làm sao bây giờ? Mình có thể trơ mắt nhìn anh ấy vào tù sao! Trang Nghiêm ca, anh chết đi đâu rồi? Hiện tại em không biết phải làm gì hết!
Bất quá, nghi hoặc trong lòng Tiểu Câu không duy trì lâu. Mới ra khỏi nơi thăm phạm nhân, Tiểu Câu đã thấy một chiếc xe cao cấp có rèm che đậu trước cửa, từ trên xe đi xuống là một nam một nữ, người phụ nữ chính là mẹ của Trang Nghiêm. Bà nhìn thấy Tiểu Câu, ngây ra một lúc rồi mới giật mình, quay lại nói với người đàn ông đi cùng, “Luật sư Vương, ông cứ đi vào trước đi, tôi có chút chuyện.”
Nói xong, quay về phía Tiểu Câu nhẹ gật đầu : “Cậu bé, lên xe đi. Ta có vài lời muốn nói ……”
—————tượng gỗ là phân cách tuyến ——————–
Đã nói những gì, dường như rất lâu, nội dung rất nghiêm trọng, không thích hợp cho sự phát triển não bộ. Trải qua thời gian dài, phần lớn đều đã quên.
Chuyện cũ trước kia không khác gì một giấc mộng.
Ngủ thẳng cánh tới 5 giờ chiều, tỉnh dậy vẫn không mở nổi mắt. Một lát sau, đồng hồ báo thức reo vang, Tiểu Câu lười biếng bò ra khỏi chăn, không muốn đứng dậy cũng không được, bao tử réo ầm ĩ rồi.
Mở tủ lạnh, cơ bản không có gì ăn được.
Cậu nhìn sang điện thoại, con mẹ nó, sao không có thằng ngốc nào gọi điện cho mình, xem ra tiền cơm hôm nay không tiết kiệm được rồi.
Từ tủ quần áo lấy ra một bộ vét màu sáng, bên trong mặc áo sơ mi màu hồng, trên mặt đánh phấn xịt nước hoa, phòng chừng người đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi thúc tình trên người.
Người trong gương đầy vẻ phong tình, rốt cuộc không còn nhìn ra dáng vẻ quê mùa lúc trước, ngay cả cặp mắt nhỏ, nhờ trào lưu Hàn gần đây cũng được người ta tâng bốc thành “ánh mắt câu hồn đoạt mệnh”.
Tiểu Câu nhìn gương nghĩ : Qua vài năm, liệu có mốt môi sứt răng hô không nhỉ? Có lẽ đến lúc đó mình cũng như vậy, ai bảo mình là con người cầu tiến, luôn phục vụ chu đáo.
Vừa ra tới cửa chính, tâm trạng thoải mái khi vừa tỉnh ngủ lập tức tan thành mây khói.
Một chiếc BMWs màu bạc chắn ngang cửa. Cửa kính hạ xuống, lộ ra một cái mặt trắng cùng màu với bộ vét. Thấy Tiểu Câu đi ra, hất cằm, ý bảo cậu lại gần.
Tiểu Câu không có biện pháp, đành phải tới gần xe : “Thật trùng hợp nha, lại gặp cậu ở đây, lúc ngủ tôi còn mơ thấy cậu đó!”
Vét trắng cười lạnh : “Bình thường người nằm mơ thấy tôi đều không gặp được chuyện tốt.”
Tiểu Câu thầm nghĩ : A, hóa ra mày là ôn thần.
Nhưng trên mặt lại bày ra nụ cười quyến rũ, mím môi nói : “Muốn dọa tôi à? Đẹp trai giống như cậu có thể giết người đó! Cho dù như vậy, tôi cũng cam tâm tình nguyện chết vì cậu ….. “
“Mau thu lại bộ dáng bất nam bất nữ đó đi. Vừa nhìn đã khiến toàn thân nổi sảy.”
Tiểu Câu ngưng cười. Mẹ mày, muốn ông mày cười còn phải trả tiền đó. Đúng là đồ chết tiệt, cản ông mày lại còn ra oai.
Chờ Tiểu Câu lên xe, lái xe chạy về hướng đường cao tốc.
Vét trắng không nói câu nào, Tiểu Câu cũng không lên tiếng. Phong cảnh ngoài cửa sổ trôi vùn vụt về phía sau, Tiểu Câu lơ đãng nhìn ra ngoài.
“Ngô Tiểu Câu, Ngô Câu, hình như là một thanh bảo kiếm thời thượng cổ. Dùng cho anh đúng là phí cả cái tên hay.” Vét trắng đột nhiên nói chuyện.
Ngây ra một lúc, Tiểu Câu mới nhận ra tên kia đang nói mình. Từ nhỏ đến lớn không có mấy người gọi tên đầy đủ của mình, đột nhiên có người nói, nhất thời không phản ứng kịp.
“Mẹ của tôi đặt, có lẽ bà cũng không ngờ tôi lại có tiền đồ như vầy, mới đặt cái tên này.”
“Có biết tôi muốn mang anh đi đâu không?”
Tiểu Câu nở nụ cười : “Không phải là tới gặp Trang Nghiêm sao? Đoán là cậu và anh ta có xung đột, muốn dẫn tôi tới chọc tức anh ta.”
Vét trắng lúc này mới nhìn cậu một cái : “Xem ra anh cũng không phải đồ ngốc.”
Được người ta khen, Tiểu Câu trong lòng rất cao hứng : “Đúng vậy! Tôi thà bị coi thường, cũng không muốn vờ ngốc!”
Cậu lại nói tiếp : “Cậu yên tâm, chỉ cần trả tiền, tôi sẽ coi mình như cục shit, chọc anh ta tức chết!”
Có lẽ vét trắng rất giỏi tư duy, vừa nghe Tiểu Câu nói vậy đã cảm thấy buồn nôn, dịch người cách xa Tiểu Câu một chút.
Dòm biểu tình nhìn Tiểu Câu “thỉ mang tới Bắc Kinh vẫn là thỉ”, ngược lại khiến cậu rất đắc ý.
Trong lòng Tiểu Câu không khỏi cười trộm : Đáng đời đồ sạch sẽ, tao chọc mày tức chết trước!
Tiểu Câu ngồi trước mặt chị, lại không biết nên hỏi từ đâu.
Ngược lại Ngô Việt lại là người mở lời : “Vết thương của em đã khỏi chưa? Sao lại xuất viện?”
“Chị … thực sự giết người sao?”
Ngô Việt thần sắc phức tạp nhìn em trai mình : “Tên súc sinh đó còn không bằng heo chó! Chết là đáng đời!” Xem ra cô đã biết Tiểu Câu gặp chuyện gì.
Tiểu Câu không được tự nhiên xoa xoa mặt bàn, chỉ hận không thể xát thủng mặt bàn. Mặt mũi đàn ông của cậu coi như mất hết! Trong lòng hỗn loạn, chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui xuống. Nhưng trước khi chui vào, nhất định phải hỏi rõ mọi chuyện.
“…… Hôm đó chị làm sao tìm được em?”
“Là Trang Nghiêm tìm được em.” Nhắc tới tên Trang Nghiêm, khuôn mặt của nha đầu béo lại đỏ ửng.
“Vậy sao chị lại đánh chết người?” Vừa nhắc tới chuyện này, chị cậu lại im lặng.
Ngô Việt trời sinh không biết nói dối,Tiểu Câu vừa nhìn mặt chị đã biết trong chuyện này nhất định có ẩn tình.
Tiểu Câu rất tức giận, con mẹ nó, sao họ có thể làm vậy? Để tránh tiếng xấu liền bắt người khác chịu tội thay?
Trước khi đến đây, Tiểu Câu đã đến cục cảnh sát hỏi thăm. Họ Lý chết vì bị người khác đánh đập dã man, xương sườn chọc vào phổi. Ngô Việt tuy béo, thoạt nhìn rất khỏe, nhưng đều là mỡ, hơn nữa chưa từng đánh người bao giờ, từ nhỏ đến lớn bị người khác trêu chọc đều ôm đầu chạy về nhà.
Nếu người không phải do chị cậu đánh chết, vậy thì là ai?
Tiểu Câu nghĩ đi nghĩ lại, toàn thân đột nhiên đổ mồ hôi lạnh. Không biết nặng nhẹ, ra tay hung ác, có thể khiến chị cậu cam tâm chịu tiếng xấu thay, ngoại trừ Trang Nghiêm còn có ai!
“Có phải là do Trang Nghiêm làm không?!”
Ngô Việt luống cuống, ánh mắt lo sợ liếc người cảnh sát đứng sau lưng.
“Em nói bừa gì thế! Người là do chị đánh chết!”
“Chị! Chị không thể đứng ra gánh tội thay người ta, chị có biết giết người phải đền mạng không hả?”
Ngô Việt nhìn Tiểu Câu nói : “Tiểu Câu, chúng ta phải biết đền ơn … Chuyện nhà mình, không cần phải kéo người ngoài…… Nghe nói pháp viện có thể chỉ phán chị tội ngộ sát, nhiều lắm là vài năm sẽ được ra tù.”
“Chị nghe ai nói?”
Chị cậu lại không nói.
Tiểu Câu nhìn chỉ muốn sôi máu : Bà chị ngốc, chuyện này đâu dính dáng gì đến chị! Cho dù Trang Nghiêm vì em mới giết người thì người gánh tội thay cũng không phải là em! Trang Nghiêm là thủ phạm, phải làm sao bây giờ? Mình có thể trơ mắt nhìn anh ấy vào tù sao! Trang Nghiêm ca, anh chết đi đâu rồi? Hiện tại em không biết phải làm gì hết!
Bất quá, nghi hoặc trong lòng Tiểu Câu không duy trì lâu. Mới ra khỏi nơi thăm phạm nhân, Tiểu Câu đã thấy một chiếc xe cao cấp có rèm che đậu trước cửa, từ trên xe đi xuống là một nam một nữ, người phụ nữ chính là mẹ của Trang Nghiêm. Bà nhìn thấy Tiểu Câu, ngây ra một lúc rồi mới giật mình, quay lại nói với người đàn ông đi cùng, “Luật sư Vương, ông cứ đi vào trước đi, tôi có chút chuyện.”
Nói xong, quay về phía Tiểu Câu nhẹ gật đầu : “Cậu bé, lên xe đi. Ta có vài lời muốn nói ……”
—————tượng gỗ là phân cách tuyến ——————–
Đã nói những gì, dường như rất lâu, nội dung rất nghiêm trọng, không thích hợp cho sự phát triển não bộ. Trải qua thời gian dài, phần lớn đều đã quên.
Chuyện cũ trước kia không khác gì một giấc mộng.
Ngủ thẳng cánh tới 5 giờ chiều, tỉnh dậy vẫn không mở nổi mắt. Một lát sau, đồng hồ báo thức reo vang, Tiểu Câu lười biếng bò ra khỏi chăn, không muốn đứng dậy cũng không được, bao tử réo ầm ĩ rồi.
Mở tủ lạnh, cơ bản không có gì ăn được.
Cậu nhìn sang điện thoại, con mẹ nó, sao không có thằng ngốc nào gọi điện cho mình, xem ra tiền cơm hôm nay không tiết kiệm được rồi.
Từ tủ quần áo lấy ra một bộ vét màu sáng, bên trong mặc áo sơ mi màu hồng, trên mặt đánh phấn xịt nước hoa, phòng chừng người đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi thúc tình trên người.
Người trong gương đầy vẻ phong tình, rốt cuộc không còn nhìn ra dáng vẻ quê mùa lúc trước, ngay cả cặp mắt nhỏ, nhờ trào lưu Hàn gần đây cũng được người ta tâng bốc thành “ánh mắt câu hồn đoạt mệnh”.
Tiểu Câu nhìn gương nghĩ : Qua vài năm, liệu có mốt môi sứt răng hô không nhỉ? Có lẽ đến lúc đó mình cũng như vậy, ai bảo mình là con người cầu tiến, luôn phục vụ chu đáo.
Vừa ra tới cửa chính, tâm trạng thoải mái khi vừa tỉnh ngủ lập tức tan thành mây khói.
Một chiếc BMWs màu bạc chắn ngang cửa. Cửa kính hạ xuống, lộ ra một cái mặt trắng cùng màu với bộ vét. Thấy Tiểu Câu đi ra, hất cằm, ý bảo cậu lại gần.
Tiểu Câu không có biện pháp, đành phải tới gần xe : “Thật trùng hợp nha, lại gặp cậu ở đây, lúc ngủ tôi còn mơ thấy cậu đó!”
Vét trắng cười lạnh : “Bình thường người nằm mơ thấy tôi đều không gặp được chuyện tốt.”
Tiểu Câu thầm nghĩ : A, hóa ra mày là ôn thần.
Nhưng trên mặt lại bày ra nụ cười quyến rũ, mím môi nói : “Muốn dọa tôi à? Đẹp trai giống như cậu có thể giết người đó! Cho dù như vậy, tôi cũng cam tâm tình nguyện chết vì cậu ….. “
“Mau thu lại bộ dáng bất nam bất nữ đó đi. Vừa nhìn đã khiến toàn thân nổi sảy.”
Tiểu Câu ngưng cười. Mẹ mày, muốn ông mày cười còn phải trả tiền đó. Đúng là đồ chết tiệt, cản ông mày lại còn ra oai.
Chờ Tiểu Câu lên xe, lái xe chạy về hướng đường cao tốc.
Vét trắng không nói câu nào, Tiểu Câu cũng không lên tiếng. Phong cảnh ngoài cửa sổ trôi vùn vụt về phía sau, Tiểu Câu lơ đãng nhìn ra ngoài.
“Ngô Tiểu Câu, Ngô Câu, hình như là một thanh bảo kiếm thời thượng cổ. Dùng cho anh đúng là phí cả cái tên hay.” Vét trắng đột nhiên nói chuyện.
Ngây ra một lúc, Tiểu Câu mới nhận ra tên kia đang nói mình. Từ nhỏ đến lớn không có mấy người gọi tên đầy đủ của mình, đột nhiên có người nói, nhất thời không phản ứng kịp.
“Mẹ của tôi đặt, có lẽ bà cũng không ngờ tôi lại có tiền đồ như vầy, mới đặt cái tên này.”
“Có biết tôi muốn mang anh đi đâu không?”
Tiểu Câu nở nụ cười : “Không phải là tới gặp Trang Nghiêm sao? Đoán là cậu và anh ta có xung đột, muốn dẫn tôi tới chọc tức anh ta.”
Vét trắng lúc này mới nhìn cậu một cái : “Xem ra anh cũng không phải đồ ngốc.”
Được người ta khen, Tiểu Câu trong lòng rất cao hứng : “Đúng vậy! Tôi thà bị coi thường, cũng không muốn vờ ngốc!”
Cậu lại nói tiếp : “Cậu yên tâm, chỉ cần trả tiền, tôi sẽ coi mình như cục shit, chọc anh ta tức chết!”
Có lẽ vét trắng rất giỏi tư duy, vừa nghe Tiểu Câu nói vậy đã cảm thấy buồn nôn, dịch người cách xa Tiểu Câu một chút.
Dòm biểu tình nhìn Tiểu Câu “thỉ mang tới Bắc Kinh vẫn là thỉ”, ngược lại khiến cậu rất đắc ý.
Trong lòng Tiểu Câu không khỏi cười trộm : Đáng đời đồ sạch sẽ, tao chọc mày tức chết trước!
/46
|