Chương 11:
Hai từ nghe có vẻ cùng một ý nghĩa nhưng thực tế lại khác nhau một trời một vực.
Lâm Oanh quay đầu đi, nước mắt bắt đầu chảy ra. Người đàn ông không có nhiều kiên nhẫn trực tiếp dùng tay xâm nhập vào giữa hai chân nàng mà không hề có màn dạo đầu.
Nàng thực sự như được làm từ nước, Tần Diễn vốn tưởng rằng sẽ sờ đến một mảnh khô ráo nhưng thực không ngờ khu vườn bí ẩn của nàng đã ướŧ áŧ từ lâu. Ngón tay tiến vào liền được tầng tầng lớp lớp thịt non ẩm ướt bao vây.
Hắn mơ hồ nhớ tới lần trước nàng cũng giống như vậy, càng thao nước càng nhiều. Không cần phải âu yếm hay kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỉ cần không ngừng thọc vào rút ra là đủ rồi.
“Nước thật nhiều.”
Như thế tiết kiệm cho hắn không ít thời gian, ngón tay Tần Diễn ra vào ngưng ngừng ở tiểu huyệt phấn nộn, mỗi lần đều cảm giác mềm mượt hơn.
“Ân…”
Lâm Oanh rất thỏa mãn, chỉ một ngón tay đã khiễn cả người căng thẳng, khóe mắt bị nước mắt làm cho đỏ hồng, yêu mị không giống bộ dạng đáng có của lứa tuổi này.
Tần Diễn chỉ nhìn lướt qua, chậm rãi rút tay đem dâʍ ŧᏂủy̠ lau ở váy nàng.
Hắn vừa vào cửa chỉ mới cởϊ áσ khoác, hiện tại trên người còn lại sơ mi đen thuần, vẫn là một bộ dạng chỉnh tề. Hắn nắm lấy thắt lưng da sáng bóng rút ra đồng thời ra lệnh:
“Nhấc mông lên.”
Lâm Oanh vốn tưởng rằng lần này Tần Diễn sẽ đem nàng vào phòng ngủ không nghĩ vẫn là ở chỗ này.
Cô gái nhỏ có chút hoảng loạng màn nhìn thoáng xung quanh “Chú Tần, lại làm ở đây sao?”.
“Không được sao?”.
Tần Diễn đè nàng xuống, nhắc một chân lên rồi đem dươиɠ ѵậŧ tiến vào.
“Lần trước không phải cũng ở chỗ này sao?”.
“Ưm……”
Lần trước hắn tiến vào quá dũng mãnh, Lâm Oanh không thể cảm thận được rõ ràng thứ đó của hắn có bao nhiêu thô cứng nhưng lần này đỉnh qυყ đầυ chạm vào chỗ sau nhất của huyệt nhỏ khiến nàng suýt nữa thở không nổi.
Nàng nhìn thân dưới, cảm thấy eo lưng sắp gãy. Người đàn ông không chút thương hoa tiếc ngọc mà đẩy mạnh vào bên trong, được tiểu huyệt của nàng bao bọc, quấn lấy.
Âm huyệt của nàng thật chật, cảm giác như không cho dươиɠ ѵậŧ cắm vào được rút ra. Một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ như một lưỡi nhỏ không xương, quấn lấy hắn mà liếʍ mυ"ŧ khiến hắn theo bản năng mà cắn răng.
“Ô……”
Cảm giác tê dại, căng trướng từ giữ hai chân truyền đến khiến Lâm Oanh vừa sướиɠ vừa sợ. Cảm giác như nửa người dưới bị chơi đến hư rồi lại không tự chủ mà bắt đầu khát khao hắn trầm luân với mình.
Cho đến khi tay hắn rời khỏi lưng nàng, nắm lấy mông nàng bắt đầu thao.
“Ha a… Ân, ân a a……”
Lại giống lần trước thô bạo mà ra vào, mỗi một lần côn ŧᏂịŧ đều giống như một thanh dao, phá vỡ nàng từng lớp thịt non, nghiền áp, rút ra và cứ lặp lại như thế.
Lâm Oanh thân thể nhỏ gầy cơ hồ bị nam nhân dẫn lên tiên cảnh, chỉ còn ngón chân đạp lên dép lê có thể chống đỡ một cách khó khăn. Thân thể giống như treo ở trên ngọn cây lung lay sắp đổ, đung đưa đến run bần bật dưới từng nhịp ra vào của hắn.
Đầu óc nàng giờ đây đã bị tìиɧ ɖu͙© quấy loạn đến một mảnh hỗn độn, thân thể lại vì khẩn trương mà căng chặt, phía sau có thể thấy tấm lưng gầy guộc, nổi lên khung xương quyến rũ.
“Nha ân…… Đừng, con…… A……”
Tần Diễn cũng nhăn lại hai hàng mi, ngón tay bấu thật sâu vào mông cô gái nhỏ, cơ bắp đều căng cứng lên. Chỉ một thoáng chốc như vậy phòng khách chỉ còn tiếng vọng của cô gái đang hưởng thụ lại vang lên tiếng rêи ɾỉ cùng với âm thanh tinh hoàn va chạm vào bờ mông.
Dươиɠ ѵậŧ người đàn ông lắp đầy thân thể nàng, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy từng chút một dọc theo hai đùi căng chặt. Cẳng chân cùng mắt cá chân nàng nhanh chóng tạo ra dấu vết loang lổ ở sàn cẩm thạch.
Đại não nàng đã trống rỗng, cái chân đang đung đưa kia càng ngày càng cứng, cuối cùng lại giống như một dây đàn bị đứt, đột nhiên run run một chút đưa nàng đạt được kɧoáı ©ảʍ.
Tần Diễn động tác ngắn ngủi tạm dừng bởi vì hình ảnh cao trào của cô gái, nhưng dươиɠ ѵậŧ rút ra tới cửa huyêt, lại một lần hung hăng mà đưa vào.
Lâm Oanh bị cắm đột ngột đến toàn thân nhảy dựng, cao trào tiểu huyệt không được mà co rút lại run rẩy, kịch liệt kɧoáı ©ảʍ một chút làm dư vị cao trào không còn sót lại chút gì, tiểu cô nương run rẩy mà quay đầu lại nhìn hắn, lại bắt gặp ánh mặt của người đàn ông.
Ánh mắt lạnh lẽo như một con dã thú
————
Tác giả tác h kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá hu hu làm sao bây giờ, mị cũng bị na9 làm phát ghét. Nhưng mà nhịn xuống đợi ngày bị vả mặt
/145
|