Chương 4:
Lòng bàn tay người đàn ông nóng bỏng, dán lên mông thịt của nàng nhẹ nhàng đυ.ng chạm qua lại khiến cho Lâm Oanh theo bản năng muốn tránh né.
Loại tránh né này cũng không hề liên quan gì tới ý nghĩ của bản thân nàng, đơn thuần là phản ứng theo bản năng của động vật khi cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.
Tần Diễn rút ra dây lưng cùng với áo khoác ném thành đống, đâu thể nào cho phép nàng trốn tránh nữa, nhìn nàng hình như còn muốn chơi chút trò tình thú gì đó liền trực tiếp duỗi tay ra kéo qυầи ɭóŧ của nàng xuống, tìm đúng vị trí thuận thế đẩy toàn bộ cây côn ŧᏂịŧ vào bên trong.
“Ô a……”
Cô gái nhỏ bị đau tới mức không nhịn được mà trực tiếp khóc thành tiếng, Tần Diễn ý thức được có điều không đúng, ký ức bị giấc ngủ ngắn ngủi làm rối loạn vào lúc này cũng quay trở lại đúng quỹ đạo.
Hắn trầm giọng mà mắng một tiếng, theo bản năng muốn rút ra ngoài lại bị mật huyệt của cô gái nhỏ gắt gao siết chặt lấy không thể động đậy được, hắn chỉ có thể hạ giọng xuống trấn an cảm xúc của Lâm Oanh trước : “Cô bé ngoan, trước tiên thả lỏng ra một chút, để tôi rút ra.”
Lâm Oanh biết hắn đã nhận ra bản thân không phải là Hứa Oánh, nhưng đau đớn lúc trước khiến nàng ngay cả năng lực tổ chức ngôn ngữ đều đã đánh mất hết, một bên khóc nức nở đồng thời chỉ có thể không ngừng nhấn mạnh: “Không cần, em không cần……”
“Lâm Oanh, em đang nghĩ cái gì vậy?”
Tần Diễn lúc đầu chỉ coi là do nàng quá đau nên nói không lựa lời, nhưng tiểu huyệt mềm mại đẫm nước của cô gái nhỏ càng hút càng chặt, hắn hiểu được ý đồ của Lâm Oanh
“Em vừa mới từ trong núi tới đây, thi đậu trường cao trung thực nghiệm ——”
Hắn cũng thực sự bị siết tới mức đau đớn cùng cực, nhục huyệt mềm ấm chật hẹp của cô gái gắt gao hấp thụ phần qυყ đầυ của hắn.
Kiểu siết chặt mà lại mềm mại ấy khiến cả người hắn căng cứng, sắc dục ở mỗi một ngóc ngách trong cơ thể chờ thời mà bùng phát, chỉ cần sơ suất một chút sẽ bị nó khống chế.
Đau đớn đang giảm bớt từng chút từng chút một, dần dần được thay thế bởi cảm giác thỏa mãn tê dại, nhưng nước mắt của Lâm Oanh lại càng rơi nhiều hơn.
Nàng biết chính mình đang làm chuyện vô sỉ gì, cho nên nàng nói không thành lời, nàng không có gì để biện hộ cho bản thân, chỉ có thể một bên khóc một bên lắc đầu.
“Chú đừng đi……Em không muốn anh đi……”
Tần Diễn thật là muốn điên rồi, hắn không biết tại sao tiểu huyệt của Lâm Oanh vừa nhiều nước lại vừa hút chặt như vậy, hắn chỉ vừa muốn nắm quyền chủ động của cơ thể, chống chọi lại cái loại sung sướиɠ cực độ này cũng đã tiêu hao toàn bộ tâm tư và sức lực.
Huống chi tất cả chuyện này vốn đều là phí công.
Hắn đã hoàn toàn cắm vào rồi, máu đỏ tượng trưng cho lần đầu của người con gái trộn cùng dâʍ ŧᏂủy̠ theo khe hở rất nhỏ ở chỗ giao hợp chảy ra ngoài, cho dù hiện tại có rút ra cũng chẳng thể nào làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Nương theo sự kinh ngạc trong khoảnh khắc kia, men say của Tần Diễn cũng tan biến toàn bộ, hắn nhìn cô gái nhỏ hai mắt đỏ bừng đẫm lệ, thân thể trẻ vị thành niên non trẻ khó khăn mà nuốt vào tính vật thô tráng của hắn, huyệt khẩu màu hồng nhạt non nớt bị kéo căng tới cực hạn, tới mức gần như sắp bị đẩy vào chỗ trũng.
“Chú Tần……”
Cô gái nhỏ hai đầu chân mày nhăn lại, khi gọi hắn nước mắt vẫn còn đang lã chã rớt xuống.
Hiện tại, nàng cuối cùng có thể gọi hắn là chú Tần, cũng rốt cuộc có thể không cần phải giả bộ thành người khác nữa rồi.
“Chú có thể, có thể di chuyển một chút không?” Nàng bị kéo căng vô cùng khó chịu.
Trong mắt của cô gái ngoại trừ nước mắt ra thì không có lấy một tia tạp chất, đơn thuần hệt như một khối thủy tinh trong suốt, dường như hoàn toàn không biết bản thân hiện tại nói ra những lời này đối với đàn ông mà nói có ý nghĩa gì.
Lâm Oanh nhìn thấy người đàn ông liếc nhìn nàng, hai con ngươi ngược sáng, một loại cảm xúc bình tĩnh nhìn không hiểu, giống như một mảng đêm đen vô tận, làm người khác chăm chú ngắm nhìn đồng thời cũng bị chiếm đoạt tâm trí.
“Tần……”
Nàng lại một lần mở miệng thử gọi hắn, nhưng chữ “Chú”* còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã thấy phần thân dưới trống rỗng, đã bị người đàn ông nắm lấy cánh tay, vô cùng thô bạo lật người trên ghế sô pha, mặt úp xuống đệm.
“Tuổi vẫn còn nhỏ, đã lẳиɠ ɭơ như vậy rồi?”
Giọng người đàn ông khàn khàn, âm lượng cũng không lớn, nhưng cảm giác nhục nhã đem tới lại cực kỳ mãnh liệt. Lâm Oanh dùng tay che mặt lại, lòng bàn tay dính đầy nước mắt, thân thể lại càng run rẩy dữ dội hơn.
Tần Diễn lại chẳng có tâm tình mà đi quản mấy chuyện này, thô bạo vươn tay, xốc lên làn váy của cô gái, cùng lúc đó là âm thanh tiếng vải bị xé rách vang vọng khắp phòng khách, giây tiếp theo Lâm Oanh lại một lần nữa bị hắn đâm xuyên qua.
lần này đâm vào còn mạnh hơn so với lần trước, người đàn ông dường như hận không thể cứ như vậy triệt để xé rách nàng thành hai nửa giống nhau rồi đem dươиɠ ѵậŧ của bản thân đâm vào sâu bên trong.
“Dâʍ đãиɠ.”
/145
|