*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sil
A Viên nhìn đôi mắt sâu thẳm đẹp đẽ kia của hắn, sững người lại một lúc. Nàng đang há miệng thở ra muốn nói gì đó lại chỉ thấy người trước mặt từ từ nói: "Nhớ thức ăn cô làm."
A Viên nhìn khóe miệng đang cong lên của hắn, tức giận chọc vào ngực của hắn: "Đồ vô lương tâm!"
Tề Uyên cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ trắng như tuyết kia, đôi mắt mang theo nụ cười thản nhiên: "Ở đây khó nói lắm, đi theo ta."
A Viên khẽ gật đầu, yên lặng đi theo.
Nàng ngoan ngoãn đi theo phía sau Tề Uyên, thất thần nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "thì ra ngài cũng biết nơi này khó nói lắm à..."
Tề Uyên nghe vậy, bước chân hơi dừng lại, trong lòng nổi ý muốn trêu đùa liền xoay người dừng lại. hắn yên lặng nhìn tiểu nha đầu đang thát thần kia, thấy nàng sắp xửa đâm lòng mình cũng không trốn, chỉ đến khi thiếu nữ trực tiếp đâm vào ngực hắn mơi khẽ cong đôi môi mỏng đang mím lại.
"Oái..." A Viên che mũi, giọng nói vốn mềm mại lại trở nên buồn rầu: "Người của ngài là làm từ gỗ sao..."
Tề Uyên rũ mắt, nhìn thấy nước mắt trên khéo mắt A Viên liền thu lại ý cười trong mắt, cũng nghiêm túc lại. hắn khẽ nhíu mày, cúi đầu trầm giọng hỏi: "Có đau không?"
"Ngài nói đi!" A Viên buồn bực nói, tức giận chỉ về cái cây phía trước: "Có cây kia kìa, ngài đâm vào một cái thử xem!"
Tề Uyên ngước mắt nhìn, thản nhiên nói: "Đó là cây Tiên Hoàng chính tay trồng đó."
A Viên khẽ rụt cổ theo bản năng: "Vậy, vậy đổi cây khác đi."
Tề Uyên:...
Nàng nhìn ánh mắt Tề Uyên trầm xuống, giật mình nhận ra một điểu: "Tại sao ngài lại quen thuốc với khu vực xung quanh Điện Dưỡng Tâm như vậy?"
Tề Uyên đưa tay véo búi tóc trên đầu nàng, lãnh đạm nói : "nói cái gì cũng tin."
"Hả?" A Viên ngơ ngác nhìn hắn, một lúc lâu sau mới phản ứng được là hắn đang đùa mình.
Nàng đi theo bên cạnh Tề Uyên được một đoạn, người phía trước lại dừng lại. A Viên bịt mũi mình lại theo bản năng, thở dài nhẹ nhõm: May mà lần này không đi theo phía sau hắn nữa...
Tề Uyên cũng không nói chuyện mà chỉ thản nhiên đánh giá cái Đình. hắn nhìn từng dây chồi non trên mặt đất, nhíu mày: Cái tên đầu gỗ Ngụy Toàn này, đây mà là nơi hẻo lánh, ít người qua lại sao?
"Đây là cái Đình mà ngài nói hay sao?" A Viên nhìn cái đình lịch sự tao nhã trước mắt, nghiêng đầu nhìn Tề Uyên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngài chắc là có ít người qua lại sao?"
"Chắc chắn." Tề Uyên giọng lạnh lẽo, nhấc chân muốn bước vào. hắn nhìn thiếu nữ mặt đầy hào hứng bên cạnh, đột nhiên hỏi: "Ở Ngự tiền có quen không ?"
A Viên vừa ngồi xuống liền che miệng ngáp một cái, giọng mềm nhũn: "Ngoại trừ việc nguyên liệu nấu ăn không phong phú như Cục Thượng Thực ra thì những thứ khác đều tốt lắm." Nàng dụi mắt, lười biếng nói: "Tóm lại là không nhìn thấy Hoàng Thượng là tốt rồi!"
Biểu cảm Tề Uyên hơi trầm xuống, đôi mắt khẽ lộ ra vẻ bất mãn.
"Đúng rồi, ta còn chưa nói với ngài, Liễu Tư thiện nhận ta làm đồ đệ đó! Ngài ấy chính là nữ quan Ngự thiện số một số hai trong Cung! Phần mộ tổ tiên của ta sợ là bốc khói xanh* rồi!" A Viên nói lời này liền kích động trong lòng, quên ngay cả chuyện buồn ngủ: "Phải là bốc khói lớn đấy!"
*) Phần mộ tổ tiên bốc khói xanh: Gặp chuyện vô cùng may mắn
Tề Uyên nhìn chăm chú vào đôi mắt ướt của nàng, con ngươi mang đầy vẻ kích động, thu lại vẻ bất mãn trong mắt, mặt lộ ra ý cười gần như không thể thấy được.
A Viên lấy tay xoa nước mặt trên khóe mắt, giọng mềm nhũn: "Bận rộn cả một ngày, bây giờ mắt ta nhìn ngài cũng đều từ một thành hai* mất rồi, ngài muốn ăn gì? Để mai ta làm cho."
*) Nguyên bản cv ghi là “Bóng chồng”, ý chỉ bệnh Song Thị (Diplopia), một trong những triệu chứng khó chịu và nguy hiểm của mắt, nhìn một vật thành hai, có thể xảy ra khi nhìn bằng một mắt hoặc nhìn bằng cả 2 mắt.
(Nguồn:
Editor: Sil
A Viên nhìn đôi mắt sâu thẳm đẹp đẽ kia của hắn, sững người lại một lúc. Nàng đang há miệng thở ra muốn nói gì đó lại chỉ thấy người trước mặt từ từ nói: "Nhớ thức ăn cô làm."
A Viên nhìn khóe miệng đang cong lên của hắn, tức giận chọc vào ngực của hắn: "Đồ vô lương tâm!"
Tề Uyên cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ trắng như tuyết kia, đôi mắt mang theo nụ cười thản nhiên: "Ở đây khó nói lắm, đi theo ta."
A Viên khẽ gật đầu, yên lặng đi theo.
Nàng ngoan ngoãn đi theo phía sau Tề Uyên, thất thần nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "thì ra ngài cũng biết nơi này khó nói lắm à..."
Tề Uyên nghe vậy, bước chân hơi dừng lại, trong lòng nổi ý muốn trêu đùa liền xoay người dừng lại. hắn yên lặng nhìn tiểu nha đầu đang thát thần kia, thấy nàng sắp xửa đâm lòng mình cũng không trốn, chỉ đến khi thiếu nữ trực tiếp đâm vào ngực hắn mơi khẽ cong đôi môi mỏng đang mím lại.
"Oái..." A Viên che mũi, giọng nói vốn mềm mại lại trở nên buồn rầu: "Người của ngài là làm từ gỗ sao..."
Tề Uyên rũ mắt, nhìn thấy nước mắt trên khéo mắt A Viên liền thu lại ý cười trong mắt, cũng nghiêm túc lại. hắn khẽ nhíu mày, cúi đầu trầm giọng hỏi: "Có đau không?"
"Ngài nói đi!" A Viên buồn bực nói, tức giận chỉ về cái cây phía trước: "Có cây kia kìa, ngài đâm vào một cái thử xem!"
Tề Uyên ngước mắt nhìn, thản nhiên nói: "Đó là cây Tiên Hoàng chính tay trồng đó."
A Viên khẽ rụt cổ theo bản năng: "Vậy, vậy đổi cây khác đi."
Tề Uyên:...
Nàng nhìn ánh mắt Tề Uyên trầm xuống, giật mình nhận ra một điểu: "Tại sao ngài lại quen thuốc với khu vực xung quanh Điện Dưỡng Tâm như vậy?"
Tề Uyên đưa tay véo búi tóc trên đầu nàng, lãnh đạm nói : "nói cái gì cũng tin."
"Hả?" A Viên ngơ ngác nhìn hắn, một lúc lâu sau mới phản ứng được là hắn đang đùa mình.
Nàng đi theo bên cạnh Tề Uyên được một đoạn, người phía trước lại dừng lại. A Viên bịt mũi mình lại theo bản năng, thở dài nhẹ nhõm: May mà lần này không đi theo phía sau hắn nữa...
Tề Uyên cũng không nói chuyện mà chỉ thản nhiên đánh giá cái Đình. hắn nhìn từng dây chồi non trên mặt đất, nhíu mày: Cái tên đầu gỗ Ngụy Toàn này, đây mà là nơi hẻo lánh, ít người qua lại sao?
"Đây là cái Đình mà ngài nói hay sao?" A Viên nhìn cái đình lịch sự tao nhã trước mắt, nghiêng đầu nhìn Tề Uyên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngài chắc là có ít người qua lại sao?"
"Chắc chắn." Tề Uyên giọng lạnh lẽo, nhấc chân muốn bước vào. hắn nhìn thiếu nữ mặt đầy hào hứng bên cạnh, đột nhiên hỏi: "Ở Ngự tiền có quen không ?"
A Viên vừa ngồi xuống liền che miệng ngáp một cái, giọng mềm nhũn: "Ngoại trừ việc nguyên liệu nấu ăn không phong phú như Cục Thượng Thực ra thì những thứ khác đều tốt lắm." Nàng dụi mắt, lười biếng nói: "Tóm lại là không nhìn thấy Hoàng Thượng là tốt rồi!"
Biểu cảm Tề Uyên hơi trầm xuống, đôi mắt khẽ lộ ra vẻ bất mãn.
"Đúng rồi, ta còn chưa nói với ngài, Liễu Tư thiện nhận ta làm đồ đệ đó! Ngài ấy chính là nữ quan Ngự thiện số một số hai trong Cung! Phần mộ tổ tiên của ta sợ là bốc khói xanh* rồi!" A Viên nói lời này liền kích động trong lòng, quên ngay cả chuyện buồn ngủ: "Phải là bốc khói lớn đấy!"
*) Phần mộ tổ tiên bốc khói xanh: Gặp chuyện vô cùng may mắn
Tề Uyên nhìn chăm chú vào đôi mắt ướt của nàng, con ngươi mang đầy vẻ kích động, thu lại vẻ bất mãn trong mắt, mặt lộ ra ý cười gần như không thể thấy được.
A Viên lấy tay xoa nước mặt trên khóe mắt, giọng mềm nhũn: "Bận rộn cả một ngày, bây giờ mắt ta nhìn ngài cũng đều từ một thành hai* mất rồi, ngài muốn ăn gì? Để mai ta làm cho."
*) Nguyên bản cv ghi là “Bóng chồng”, ý chỉ bệnh Song Thị (Diplopia), một trong những triệu chứng khó chịu và nguy hiểm của mắt, nhìn một vật thành hai, có thể xảy ra khi nhìn bằng một mắt hoặc nhìn bằng cả 2 mắt.
(Nguồn:
/100
|