*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sil
"Cái gì? Bệnh sao? Phòng của nàng đều được sửa chữa một lần nữa mà, nơi ở cũng là Hoàng Thượng đích thân chọn, đông ấm hạ mát, sao lại bệnh được?" Ngụy Toàn biểu cảm đau khổ, nói.
"Theo hai Nữ Quan cùng phòng với nàng nói, thì tối hôm qua đã không ổn rồi." Liễu Tòng Trân nhẹ giọng nói: "Hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu khó chịu trong người, đại đa số các Thái y đều bị gọi đi hội chẩn, toàn bộ Thái Y Viện chỉ còn lại có Hồ Thái y ngày thường vẫn điên điên khùng khùng kia. Ta không còn cách nào khác mới phải mời ông ta, ông ta thế mà, thế mà nói A Viên đây là sợ hãi đến mức mất hồn mất vía. Ta thấy ông ta lấy một cốc nước bùa*, bắt A Viên phải uống, không dám tự chủ trương mới đến đây nhờ ngài quyết định..."
*) Nước bùa là có thật mọi người ạ. Đây là món đồ mà Đạo Giáo dùng để đuổi quỷ, chữa bệnh.
(Nguồn: Baidu)
Sợ hãi đến mức mất hồn mất vía? không phải vì chuyện thích khách ngày hôm qua sao...
Ngụy Toàn không dám chậm trễ, vội xoay người đi vào trong Điện: "Hoàng Thượng..."
"Khi nào ngươi mới sửa được tật xấu hễ gặp phải chuyện gì là cứ quýnh lên thế?" Tề Uyên nhíu mày, nói.
"Hoàng Thượng, A Viên bị bệnh rồi! Tề Hồ Thái y kia ông ta..."
hắn còn chưa dứt lời, chỉ thấy Tề Uyên đã ném bút trong tay đi, bật dậy định đi ra ngoài.
"Chao ôi? Hoàng Thượng, ngài đi mà mặc bộ quần áo này thì không thích hợp!" Ngụy Toàn ngăn hắn lại, thuật lại một lần lời nói của Liễu Tòng Trân cho Tề Uyên.
Trái tim căng thẳng của Tề Uyên khẽ thả lỏng ra, lãnh đạm nói : "Hồ Thái y có thể tin được."
"thì ra tật xấu hễ gặp phải chuyện gì là cứ quýnh lên này của nô tài là học theo Hoàng Thượng ngài đó nha." Ngụy Toàn híp mắt cười.
"Trẫm quýnh lên?" hắn khẽ nhướng mày, lập tức nghiêng đầu, đối mặt với đôi mắt tràn đầy ý cười kia của Ngụy Toàn, khẽ nhẹ một tiếng, trầm giọng nói:"không thể nào."
Dứt lời, đã thấy hắn thong thả đi đến trước bàn, ngồi xuống, thần thái như thường, tiện tay cầm một quyển tấu chương lên, nghiêm túc nhìn.
Ngụy Toàn nín cười, lui ra ngoài. Tề Uyên liếc ra bên ngoài, ném sổ con trên tay sang một bên mà lòng không yên*.
*) Nguyên văn: “Tâm phù khí táo”, chỉ tâm trạng không yên lòng, không tập trung được vào công việc của mình.
(Nguồn:
Editor: Sil
"Cái gì? Bệnh sao? Phòng của nàng đều được sửa chữa một lần nữa mà, nơi ở cũng là Hoàng Thượng đích thân chọn, đông ấm hạ mát, sao lại bệnh được?" Ngụy Toàn biểu cảm đau khổ, nói.
"Theo hai Nữ Quan cùng phòng với nàng nói, thì tối hôm qua đã không ổn rồi." Liễu Tòng Trân nhẹ giọng nói: "Hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu khó chịu trong người, đại đa số các Thái y đều bị gọi đi hội chẩn, toàn bộ Thái Y Viện chỉ còn lại có Hồ Thái y ngày thường vẫn điên điên khùng khùng kia. Ta không còn cách nào khác mới phải mời ông ta, ông ta thế mà, thế mà nói A Viên đây là sợ hãi đến mức mất hồn mất vía. Ta thấy ông ta lấy một cốc nước bùa*, bắt A Viên phải uống, không dám tự chủ trương mới đến đây nhờ ngài quyết định..."
*) Nước bùa là có thật mọi người ạ. Đây là món đồ mà Đạo Giáo dùng để đuổi quỷ, chữa bệnh.
(Nguồn: Baidu)
Sợ hãi đến mức mất hồn mất vía? không phải vì chuyện thích khách ngày hôm qua sao...
Ngụy Toàn không dám chậm trễ, vội xoay người đi vào trong Điện: "Hoàng Thượng..."
"Khi nào ngươi mới sửa được tật xấu hễ gặp phải chuyện gì là cứ quýnh lên thế?" Tề Uyên nhíu mày, nói.
"Hoàng Thượng, A Viên bị bệnh rồi! Tề Hồ Thái y kia ông ta..."
hắn còn chưa dứt lời, chỉ thấy Tề Uyên đã ném bút trong tay đi, bật dậy định đi ra ngoài.
"Chao ôi? Hoàng Thượng, ngài đi mà mặc bộ quần áo này thì không thích hợp!" Ngụy Toàn ngăn hắn lại, thuật lại một lần lời nói của Liễu Tòng Trân cho Tề Uyên.
Trái tim căng thẳng của Tề Uyên khẽ thả lỏng ra, lãnh đạm nói : "Hồ Thái y có thể tin được."
"thì ra tật xấu hễ gặp phải chuyện gì là cứ quýnh lên này của nô tài là học theo Hoàng Thượng ngài đó nha." Ngụy Toàn híp mắt cười.
"Trẫm quýnh lên?" hắn khẽ nhướng mày, lập tức nghiêng đầu, đối mặt với đôi mắt tràn đầy ý cười kia của Ngụy Toàn, khẽ nhẹ một tiếng, trầm giọng nói:"không thể nào."
Dứt lời, đã thấy hắn thong thả đi đến trước bàn, ngồi xuống, thần thái như thường, tiện tay cầm một quyển tấu chương lên, nghiêm túc nhìn.
Ngụy Toàn nín cười, lui ra ngoài. Tề Uyên liếc ra bên ngoài, ném sổ con trên tay sang một bên mà lòng không yên*.
*) Nguyên văn: “Tâm phù khí táo”, chỉ tâm trạng không yên lòng, không tập trung được vào công việc của mình.
(Nguồn:
/100
|