*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sil
Giản Chiếu che chở trước người Bạch Thấm, quỳ trên mặt đất, nói: "Là ta vẫn còn ái mộ Quý Phi, lấy nhược điểm để bắt nàng gặp mặt với ta, xin Hoàng Thượng khai ân."
"A Chiếu..." Bạch Thấm trong lòng đau xót, khuôn mặt tràn đầy vẻ đau thương.
"Đây có tính là tội Khi Quân không ?" Tề Uyên nhíu mày, giọng nói lạnh lùng.
A Viên nhìn gương mặt kiên định của Giản Chiếu, lòng như bị dây leo chậm rãi cuốn lấy, quấn chặt sít sao. Nàng nhìn về phía Tề Uyên theo bản năng, đánh bạo kéo lấy tay áo của ngài.
Tề Uyên cúi đầu nhìn sang, thấy thiếu nữ khẽ nhíu mày kia đang yên lặng nhìn mình.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng vô cùng mâu thuẫn. A Viên rũ mắt, không biết cuối cùng bản thân ra sao nữa.
Quý Phi của ngài ấy lén gặp ngoại nam, mình nên đứng bên cạnh ngài ấy tràn đầy phẫn nộ mới đúng, nhưng không hiểu sao, nhưng nàng lại cảm thấy tim mình vui sướng, nàng hy vọng Tề Uyên sớm biết được chuyện này, hy vọng Tề Uyên thất vọng với Hiền Quý Phi...
A Viên ảo não khẽ vuốt tóc: Tại sao mình lại xấu tính như vậy chứ?
Bạch Thấm nhìn A Viên bên cạnh anh, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia sáng: Có lẽ ý trời là như vậy.
Nàng tao nhã xách làn váy lên, chậm rãi quỳ xuống bên cạnh Giản Chiếu, đôi mắt dịu dàng lại mang theo vẻ kiên định: "Xin Hoàng Thượng tác thành cho thiếp và Giản Chiếu."
Tề Uyên đứng chắp tay, lãnh đạm hỏi:"Tác thành? Quý phi đang coi Trẫm thành cục bột, có thể tùy ý xoa nắn phải không ?"
"Thiếp không dám." Bạch Thấm nghẹn giọng, lòng bàn tay lạnh căm căm.
Giản Chiếu quỳ lên mấy bước, che chở cho Bạch Thấm ở phía sau, nhìn thoáng qua A Viên, lại chậm rãi mở miệng: "Hoàng Thượng ngài không dành cho Thấm nhi một nửa vị trí trong lòng, tại sao lại nắm lấy nàng ấy không bỏ? Ngài không yêu nàng, tại sao còn giữ nàng lại?"
anh ta dập đầu, giọng mát lạnh: "Từ lúc nàng vào Cung đã ra sức quản lý chuyện lớn chuyện bé trong Hậu Cung, không có công lao cũng có khổ lao..." Giản Chiếu ngước mắt lên, không hề do dự nói: "Ngài tha cho nàng một mạng, Liễu Ngọc Trai sẽ thuộc về ngài."
Đuôi mày Tề Uyên khẽ nhướng lên, trầm ngâm không nói, chỉ yên lặng nhìn đôi bích nhân trước mặt, đáy lòng hiện lên nỗi ghen ghét: Hai người họ tình đầu ý hợp, còn người của Trẫm vẫn còn như một đứa trẻ...
anh nghiêng đầu nhìn sang A Viên theo bản năng, đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười: Sắp cao đến bả vai Trẫm rồi.
A Viên đang rất muốn độn thổ thở dài sâu xa: Mình đang gặp phải chuyện gì nữa đây!
Tề Uyên đột nhiên cười nhẹ một tiếng: "Theo như lời của ngươi, nếu Trẫm thả nàng ra, vậy ai sẽ quản lý Hậu Cung?" anh dừng lại một chút, nhìn sang A Viên im như ve sầu mùa đông bên cạnh, ngữ khí chậm dần, nói: "cô đi về Cung Trường An trước đi, lát nữa Trẫm sẽ đến tìm cô."
"Nô tỳ có thể nói chuyện với Giản Thiếu gia được không ?"
Tề Uyên liếc mắt nhìn Giản Chiếu, đôi mắt tuy hiện lên vẻ không vui, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
A Viên lo lắng nhìn Bạch Thấm, mím môi đi đến trước mặt Giản Chiếu, hỏi nhỏ: "Liễu Ngọc Trai là sản nghiệp của ngài sao?"
"Đúng."
"Vậy có thể làm phiền Công tử chọn cho ta một cây Trâm Ngọc được không ? Đơn giản trang nhã là được rồi." A Viên nghĩ một lúc, lại nói thêm một câu: "Tìm cho ta một đôi Vòng Ngọc Mỡ Dê* đi."
*) Ngọc Mỡ Dê:
(Nguồn:
Editor: Sil
Giản Chiếu che chở trước người Bạch Thấm, quỳ trên mặt đất, nói: "Là ta vẫn còn ái mộ Quý Phi, lấy nhược điểm để bắt nàng gặp mặt với ta, xin Hoàng Thượng khai ân."
"A Chiếu..." Bạch Thấm trong lòng đau xót, khuôn mặt tràn đầy vẻ đau thương.
"Đây có tính là tội Khi Quân không ?" Tề Uyên nhíu mày, giọng nói lạnh lùng.
A Viên nhìn gương mặt kiên định của Giản Chiếu, lòng như bị dây leo chậm rãi cuốn lấy, quấn chặt sít sao. Nàng nhìn về phía Tề Uyên theo bản năng, đánh bạo kéo lấy tay áo của ngài.
Tề Uyên cúi đầu nhìn sang, thấy thiếu nữ khẽ nhíu mày kia đang yên lặng nhìn mình.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng vô cùng mâu thuẫn. A Viên rũ mắt, không biết cuối cùng bản thân ra sao nữa.
Quý Phi của ngài ấy lén gặp ngoại nam, mình nên đứng bên cạnh ngài ấy tràn đầy phẫn nộ mới đúng, nhưng không hiểu sao, nhưng nàng lại cảm thấy tim mình vui sướng, nàng hy vọng Tề Uyên sớm biết được chuyện này, hy vọng Tề Uyên thất vọng với Hiền Quý Phi...
A Viên ảo não khẽ vuốt tóc: Tại sao mình lại xấu tính như vậy chứ?
Bạch Thấm nhìn A Viên bên cạnh anh, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia sáng: Có lẽ ý trời là như vậy.
Nàng tao nhã xách làn váy lên, chậm rãi quỳ xuống bên cạnh Giản Chiếu, đôi mắt dịu dàng lại mang theo vẻ kiên định: "Xin Hoàng Thượng tác thành cho thiếp và Giản Chiếu."
Tề Uyên đứng chắp tay, lãnh đạm hỏi:"Tác thành? Quý phi đang coi Trẫm thành cục bột, có thể tùy ý xoa nắn phải không ?"
"Thiếp không dám." Bạch Thấm nghẹn giọng, lòng bàn tay lạnh căm căm.
Giản Chiếu quỳ lên mấy bước, che chở cho Bạch Thấm ở phía sau, nhìn thoáng qua A Viên, lại chậm rãi mở miệng: "Hoàng Thượng ngài không dành cho Thấm nhi một nửa vị trí trong lòng, tại sao lại nắm lấy nàng ấy không bỏ? Ngài không yêu nàng, tại sao còn giữ nàng lại?"
anh ta dập đầu, giọng mát lạnh: "Từ lúc nàng vào Cung đã ra sức quản lý chuyện lớn chuyện bé trong Hậu Cung, không có công lao cũng có khổ lao..." Giản Chiếu ngước mắt lên, không hề do dự nói: "Ngài tha cho nàng một mạng, Liễu Ngọc Trai sẽ thuộc về ngài."
Đuôi mày Tề Uyên khẽ nhướng lên, trầm ngâm không nói, chỉ yên lặng nhìn đôi bích nhân trước mặt, đáy lòng hiện lên nỗi ghen ghét: Hai người họ tình đầu ý hợp, còn người của Trẫm vẫn còn như một đứa trẻ...
anh nghiêng đầu nhìn sang A Viên theo bản năng, đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười: Sắp cao đến bả vai Trẫm rồi.
A Viên đang rất muốn độn thổ thở dài sâu xa: Mình đang gặp phải chuyện gì nữa đây!
Tề Uyên đột nhiên cười nhẹ một tiếng: "Theo như lời của ngươi, nếu Trẫm thả nàng ra, vậy ai sẽ quản lý Hậu Cung?" anh dừng lại một chút, nhìn sang A Viên im như ve sầu mùa đông bên cạnh, ngữ khí chậm dần, nói: "cô đi về Cung Trường An trước đi, lát nữa Trẫm sẽ đến tìm cô."
"Nô tỳ có thể nói chuyện với Giản Thiếu gia được không ?"
Tề Uyên liếc mắt nhìn Giản Chiếu, đôi mắt tuy hiện lên vẻ không vui, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
A Viên lo lắng nhìn Bạch Thấm, mím môi đi đến trước mặt Giản Chiếu, hỏi nhỏ: "Liễu Ngọc Trai là sản nghiệp của ngài sao?"
"Đúng."
"Vậy có thể làm phiền Công tử chọn cho ta một cây Trâm Ngọc được không ? Đơn giản trang nhã là được rồi." A Viên nghĩ một lúc, lại nói thêm một câu: "Tìm cho ta một đôi Vòng Ngọc Mỡ Dê* đi."
*) Ngọc Mỡ Dê:
(Nguồn:
/100
|