Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình

Chương 65: Hộ thê

/100


Editor: Sil

Tiếng nói vừa dứt, một người đàn ông mặc Long bào màu đen, sắc mặt âm trầm đá cửa bước vào.

Người trong phòng đều kinh hoàng, nhất là Vương thị.

Chỉ thấy người bà ra run lên, "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, đôi môi trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Thảo dân Vương thị bái kiến Hoàng Thượng."

"Thảo dân Thường Xuân Sinh bái kiến Hoàng Thượng."

"Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng." Thu Lan thấy Tề Uyên đến đây làm chỗ dựa cho A Viên, khuôn mặt liền lộ ra ý cười.

Người trong phòng ai nấy đều quỳ xuống, chỉ có A Viên là vẫn ngồi trên ghế không động đậy, nghiêng đầu không nói câu nào.

"Con ranh chết tiệt kia, Hoàng Thượng tới mà không hành lễ, mi muốn chết cũng đừng để liên lụy đến nhà chúng ta!" Vương thị cắn răng hung tợn nói, đôi mắt lộ ra ánh sáng âm u màu xanh như con sói đói.

A Viên nhíu mày, mũi đau xót, nước mắt ào ào rơi xuống, rơi trên chiếc váy màu xanh nhạt, ngay lập tức mất hút, chỉ để lại vết nước nhạt.

"To gan!" Ngụy Toàn cao giọng, kéo dài âm cuối, chỉ hai chữ ngắn ngủn đã lộ ra vẻ lạnh lùng âm u chỉ có trong nơi thâm Cung.

"Thảo dân, thảo dân chỉ đang dạy nữ nhi vô lễ..."

Tề Uyên lãnh lùng quét mắt liếc nhìn bà ta một cái, giọng nói trong trẻo lạnh lùng ẩn chứa nỗi tức giận: "Vả miệng."

"Tuân lệnh."

Giọng nói của Ngụy Toàn lộ ra nét sung sướng, móc ra một ván gỗ nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trong tay áo, ra lệnh cho hai tên tiểu Thái giám ghì chặt bà ta lại lại, cười lạnh đi tới.

"Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng..." Thường Xuân Sinh đập đầu bình bịch, trên trán rất nhanh đã sưng đỏ cả một mảng.

Vương thị giãy dụa kịch liệt, từ nhỏ bà ta đã làm ruộng lớn lên, cũng có mấy phần lực, hai tên tiểu Thái giám phía sau cũng có hơi tốn sức.

"Vô dụng." Tề Uyên ánh mắt lạnh lẽo, tiện tay gọi Ngự Lâm quân đi theo đến: "đi, tự mình đè xuống."

"rõ."

Trong lúc hai người họ hành lễ, khôi giáp lóe sáng lạnh lẽ, khiến Vương thị hoảng hốt mà theo bản năng dừng động tác lại.

Cho đến khi hai đôi tay to lớn mạnh mẽ ghì mình lại, bà ta mới sực tỉnh lại giãy dụa kích liệt. Vương thị nghẹn đến đỏ mặt, sử dụng toàn bộ sức lực từ khi sinh ra cũng không giãy dụa được.

một tiếng “bốp” vang dội, Vương thị hét một tiếng thảm thiết, ngay lập tức phun ra một búng máu. Khuôn mặt đau rát, trong lòng vừa sợ lại vừa giận, bà ta ngẩng đầu lên, nhìn A Viên làm như chẳng có việc gì: "Đồ vong ân phụ nghĩa, cứ trơ mắt nhìn ta bị đánh như vậy sao?"

"Đánh." Tề Uyên lạnh giọng, bình tĩnh đi đến trước mặt A Viên, ngữ khí dần dần chậm lại: "Khiến nàng phải chịu tủi thân rồi."

A Viên ngửi được mùi hương mát lạnh quen thuộc kia, quay đầu đi theo bản năng, không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật đáng thương của mình.

Tề Uyên nhíu mày, hơi khuỵu người nhìn xuống, đập vào mắt là một mảng sưng đỏ, trai tim ngay lập tức thắt lại.

Độ ấm xung quanh không ngừng hạ xuống, A Viên biết ngài tức giận, vội kéo tay áo ngài, khẽ lắc đầu.

"Đánh chết." Tề Uyên mở miệng, lời nói ngấm đầy hơi lạnh, bàn tay buông thõng bên người nắm thật chặt, gân xanh dựng lên, khẽ run rẩy.

"Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng..." Thường Xuân Sinh gục xuống dập đầu liên tục, đôi mắt lộ ra nỗi sợ hãi rưng rưng nước mắt.

Vương thị nghe vậy, sững sờ hồi lâu, đến khi bản thân bị kéo ra cửa mới kêu thảm một tiếng, bà ta nắm chặt lấy ván cửa gào lên: "Ta dạy dỗ con bạch nhãn lang* này thì phạm luật gì! Dù ngài có là thiên tử cũng không thể tùy tiện đánh chết người được!"

*) Bạch nhãn lang: hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.

(Nguồn: 

/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status