Sâu bọ đấu nhau, chim sẻ rình mồi mà. Sở tài nhân quả thực là lợi hại. Mọi người trầm trồ bình luận.
“ Ngươi nói láo, ngươi vu oan cho ta, ta không có làm như vậy”- Sở tài nhân bây giờ đây càng nói càng vô lí, càng nói càng sai.
“ Hoàng thượng ơi hoàng thượng, xin ngài minh oan cho thần thiếp. Cầu phụ thân cho nữ nhi một lời công đạo”- Sở Linh hướng về phụ thân của mình nhờ sự giúp đỡ.
“ Ta.. ta”- Sở Hán giờ đây thật sự rất khỏ mở lời, miệng hắn đầy máu tươi, hắn đang tức muốn chết đi sống lại.
“ Thưa hoàng thượng, chúng thần tìm thấy một chút cánh bướm bị cháy trong phần trò tàn, hình như là cháy chưa hết”
Thục Phi giờ này đã tức khắc sụp đỗ không còn nói gì được nữa.
“ Ta chính thức phán tội các ngươi”- Hoàng thượng chuẩn bị nói thì Hàn Ngọc cướp lời
“ Hoàng thượng, khoan đã”- Hàn Ngọc cầu xin Hoàng thượng cho mình được nói
“ Nàng muốn nói gì”- Hoàng thượng khó hiểu nhìn Hàn Ngọc.
“ Thần thiếp có nghe quý phí kể rằng, hồi đó trong cung có 3 phi tần chết liên tiếp trong vòng 1 năm rưỡi. Sự việc liên tiếp nhau mà không có lời giải đáp. Chỉ có người trước khi chết nói được chữ Hồ. Thần thiếp nghĩ thực sự người trước khi chết đó muốn nói chữ Hồ Điệp. Và đang ám chỉ bọn Hồ Điệp. Còn Thục phi nương nương lại rất chuyên nghiệp trong khoản đào tạo bướm này, chúng ta không thể nghi ngờ có liên quan đến Thục Phi hay sao”- Hàn Ngọc chất vấn khiến cho chốn hậu cung một dịp sáng mắt, tất cả mọi người lo sợ vì đã bỏ qua một điểm vô cùng quan trọng này.
“ Hàn Ngọc, tại sao ngươi phải chèn ta đến chỗ chết ngươi mới chịu hã”- Thục Phi quát lớn,
“ Qủa là nữ nhi của ta, đệm vào đúng chỗ đúng thời cơ ạ, lần này nữ nhi của người khó thoát khỏi cái chết rồi”
“ Thì ra ả ta chính là hung thủ”
“ Qủa thực là ác ghê gớm”
“ Cả hai ngươi đều có tội, đều đáng chết, ta xét theo công lao mà Sở gia đã giúp cho đất nước nên không ban cái chết, phạt tước bỏ chức quyền, nhốt vào dịch đinh”
Hoàng thượng ơi là hoàng thượng, đến giờ phút này mà chàng còn ngại Sở gia hay sao. Những tội danh đó nếu là của ta thì ta sẽ phải chết không có chỗ chôn rồi. Chàng đúng thật là
“ Ta còn nghe nói Thục Phi nương nương đây gian díu với Trần Dương công tử ở Thục Linh cung a”- Hàn Ngọc nói lên làm toàn trường lạnh ngắt như tờ. Hoàng thượng chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm nhưng giờ thì biết sóng gió chuẩn bị nổi lên tiếp
“ Ngươi nói láo, ta không có cùng Trần Dương công tử làm việc bậy bạ, ta không có, Trần Dương công tử có đến thư phòng của ta dạy ta đàn, nhưng quả thực không có chuyện gì với ta”
“ Vậy ngài có muốn vạch nốt son trên người ngài ra cho mọi người nhìn không”
“ Ta..”
“ Sao, nương nương không dám vạch, để ta vạch cho nương nương”- Hàn Ngọc tiến lên
Hoàng thượng thây thế liền quát lớn “ Đủ rồi”. Nhưng hoàng thượng chưa kịp nói xong thì Thục Phi đã đâm đầu vào cột, tử tự và chết ngay tức khắc. Trong lúc đó còn nói “ Hàn Ngọc, ta có hóa quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi”.
( Nàng trách ta không trừng phạt thích đáng nên tự tay ép chết Thục Phi sao, ta nhìn lầm nàng rồi)- Hoàng thượng suy nghĩ
“ Ngươi nói láo, ngươi vu oan cho ta, ta không có làm như vậy”- Sở tài nhân bây giờ đây càng nói càng vô lí, càng nói càng sai.
“ Hoàng thượng ơi hoàng thượng, xin ngài minh oan cho thần thiếp. Cầu phụ thân cho nữ nhi một lời công đạo”- Sở Linh hướng về phụ thân của mình nhờ sự giúp đỡ.
“ Ta.. ta”- Sở Hán giờ đây thật sự rất khỏ mở lời, miệng hắn đầy máu tươi, hắn đang tức muốn chết đi sống lại.
“ Thưa hoàng thượng, chúng thần tìm thấy một chút cánh bướm bị cháy trong phần trò tàn, hình như là cháy chưa hết”
Thục Phi giờ này đã tức khắc sụp đỗ không còn nói gì được nữa.
“ Ta chính thức phán tội các ngươi”- Hoàng thượng chuẩn bị nói thì Hàn Ngọc cướp lời
“ Hoàng thượng, khoan đã”- Hàn Ngọc cầu xin Hoàng thượng cho mình được nói
“ Nàng muốn nói gì”- Hoàng thượng khó hiểu nhìn Hàn Ngọc.
“ Thần thiếp có nghe quý phí kể rằng, hồi đó trong cung có 3 phi tần chết liên tiếp trong vòng 1 năm rưỡi. Sự việc liên tiếp nhau mà không có lời giải đáp. Chỉ có người trước khi chết nói được chữ Hồ. Thần thiếp nghĩ thực sự người trước khi chết đó muốn nói chữ Hồ Điệp. Và đang ám chỉ bọn Hồ Điệp. Còn Thục phi nương nương lại rất chuyên nghiệp trong khoản đào tạo bướm này, chúng ta không thể nghi ngờ có liên quan đến Thục Phi hay sao”- Hàn Ngọc chất vấn khiến cho chốn hậu cung một dịp sáng mắt, tất cả mọi người lo sợ vì đã bỏ qua một điểm vô cùng quan trọng này.
“ Hàn Ngọc, tại sao ngươi phải chèn ta đến chỗ chết ngươi mới chịu hã”- Thục Phi quát lớn,
“ Qủa là nữ nhi của ta, đệm vào đúng chỗ đúng thời cơ ạ, lần này nữ nhi của người khó thoát khỏi cái chết rồi”
“ Thì ra ả ta chính là hung thủ”
“ Qủa thực là ác ghê gớm”
“ Cả hai ngươi đều có tội, đều đáng chết, ta xét theo công lao mà Sở gia đã giúp cho đất nước nên không ban cái chết, phạt tước bỏ chức quyền, nhốt vào dịch đinh”
Hoàng thượng ơi là hoàng thượng, đến giờ phút này mà chàng còn ngại Sở gia hay sao. Những tội danh đó nếu là của ta thì ta sẽ phải chết không có chỗ chôn rồi. Chàng đúng thật là
“ Ta còn nghe nói Thục Phi nương nương đây gian díu với Trần Dương công tử ở Thục Linh cung a”- Hàn Ngọc nói lên làm toàn trường lạnh ngắt như tờ. Hoàng thượng chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm nhưng giờ thì biết sóng gió chuẩn bị nổi lên tiếp
“ Ngươi nói láo, ta không có cùng Trần Dương công tử làm việc bậy bạ, ta không có, Trần Dương công tử có đến thư phòng của ta dạy ta đàn, nhưng quả thực không có chuyện gì với ta”
“ Vậy ngài có muốn vạch nốt son trên người ngài ra cho mọi người nhìn không”
“ Ta..”
“ Sao, nương nương không dám vạch, để ta vạch cho nương nương”- Hàn Ngọc tiến lên
Hoàng thượng thây thế liền quát lớn “ Đủ rồi”. Nhưng hoàng thượng chưa kịp nói xong thì Thục Phi đã đâm đầu vào cột, tử tự và chết ngay tức khắc. Trong lúc đó còn nói “ Hàn Ngọc, ta có hóa quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi”.
( Nàng trách ta không trừng phạt thích đáng nên tự tay ép chết Thục Phi sao, ta nhìn lầm nàng rồi)- Hoàng thượng suy nghĩ
/92
|