Bọn con lục tung hoa viên lên mới thấy có một tấm giấy trong đó chứa chất gì đỏ đỏ như những gì Lưu Thái Y miêu tả. Và Lưu Thái Y cũng nói cho con biết nếu sử dụng Thoái hồn đan và Đạt nhan đan sẽ tạo ra một chất không rõ. Nhưng theo con biết chất đó được gọi là Axit. Chất này một khi đã dính vào mặt thì sẽ sôi trào như tạt dầu lên mặt, đau đớn chịu không nổi. Không gì có thể cứu nổi. Lưu Thái Y cũng có nói một khi lấy Dẫn điệp đan ra thì đàn bướm tự khắc quay về chủ của nó. Lúc đó con vẫn chưa biết ai là chủ nhân của đàn bướm này. Con lấy thuốc đỗ vào một số nhành hoa trong vườn, trong đó bỏ thêm một tí hương hấp dẫn đàn bướm mới. Sau đó đốt Dẫn điệp đan, đàn hồ điệp bỗng chốc di chuyển ra khỏi Thiên điệp cung và bắt đầu đi đến Thục Linh cung. Hôm qua con xin phép về sớm là do A Châu báo đàn hồ điệp đã đi về Thục Linh cung. Với tính cách yêu nhan sắc hơn mạng sống của mình, Thục Phi chắc chắn sẽ sống không bằng chết tìm kiếm con để trả thù. Nhưng ả không có bằng chứng nên sẽ nhờ một người nào đó nói đã nhìn thấy đàn bướm đi qua ta. Vì phòng của Sở Linh ở một mình, chỉ có một cung nữ nên con dễ dàng đột nhập, lấy chiếc trâm cài của ả. Sau đó bỏ Đoạt nhan Đan còn thừa vào tủ của ả và một hình nhân mà con đã chuẩn bị sẵn, trên đó có tên họ, ngày sinh của con. Xong con tiếp tục để Dẫn điệp đan ở đó. Để ám chỉ mọi người Sở Linh muốn một mũi tên giết hai con nhạn. Sáng nay con muốn lấy chiếc trâm con yêu thích ra để cài thì chợt phát hiện nó đã mất, con với A Châu tìm hơn nửa canh giờ mà không thấy liền nghĩ đến hôm đó con cùng A Châu trèo cây, nên để dưới đất. Nhưng sau đó thì quên đem về. Sáng sớm con đã uy hiếp một tên thái giám hay chuyển quần áo từ dịch đình vào Thục Linh cung. Cùng tên đó chứng kiến cảnh Thục Phi và tên tiểu cung nữ kia giao dịch. Con bất ngờ phát hiện cây trâm đó đang ở trong tay Thục Phi. Con biết nàng sẽ tính kế con cho nên con đã uy hiếp tên thái giám đó, sau đó cho hắn một ít bạc để hắn kể sự thật nhưng lược bỏ đi một số chi tiết như ở đó có mặt của con. Và đợi đến lúc nào hoàng thượng cho truyền A Châu vào thì hắn sẽ đi bẩm báo với Thái giám. Còn A Châu con đã kêu em ấy bịa ra chuyện nhìn thấy Sở Linh đi vào trong cung của con để có thể buộc tội ả đã tính hãm hại con.
Nghe đến đây, Hàn thượng tướng quân mồ hôi lạnh đã chảy đầy trên người. Hắn không ngờ tất cả mọi chuyện không phải vì con gái của hắn may mắn, là ở nàng tính kể để một phát giết cả hai. Vì thế nàng mới tự tin có thể giết Sở Linh và cảnh cáo Sở Hán. Hắn dừng lại một lúc rồi tiếp tục hỏi
“ Vậy tại sao con biết Thục Phi đã mất chấm đỏ”
Hàn Ngọc cười lạnh. “ Lúc Trần Dương công tử dạy Thục Phi, con đã lén ở trên nóc nhà khoét một lỗ, cột Xuân dược vào vào trong và chờ cho đến khi mùi hương lan tỏa ra khắp phòng”
Hàn thượng tướng quân cười lên sảng khoải “ Không hổ là con gái của ta, thật là đa mưu túc trí a. Nhưng con dàn xếp như vậy có hơi ác quá không”
Hàn Ngọc lần này nghe thấy câu nói của Hàn Thượng tướng quân cũng cười lên ha hả “ Phụ thân là một người chuyên giết người trên sa trường mà muốn dạy con gái của mình nhân từ với kẻ thù sau. Nhưng ai muốn hại con thì con sẽ trả gấp trăm, gấp ngàn lần cho kẻ đó, lí do con quyết định giết chết Thục Phi không phải chỉ vì ả đã cố tình hãm hại con”.
Hàn Sinh uống một ít trà, mắt mở to, đâu óc mơ hồ “ Vậy còn lí do gì nữa”
Hàn Ngọc đứng lên, lòng bỗng trầm mặc
“ trước khi con bỏ Xuân dược vào, con đã lén nghe được Thục Phi muốn cùng với Sở Linh sau khi đại hội kết thúc sẽ ám sát hoàng thượng bằng cách hạ độc. Sở Hán và Sở Dương sẽ tấn công từ ngoài triều. Nên ả muốn hại con trước để Hàn gia ta không chú ý đến triều đình”
Hàn Sinh cứng người, tay vỗ mạnh xuống bàn : “ ả ta có mưu mô đến vậy sao”
Ánh mắt của Hàn Ngọc trở nên lơ đãn “ con nghĩ là do cha của cô ta đã ra hiệu cho cô ta bắt đầu hành động. Đầu tiên sẽ hại con, sau đó sẽ hại độc hoàng thượng. Nhưng bọn chúng cũng quá ngây thơ rồi, bọn chúng nghĩ Hoàng thượng sẽ dễ dàng bị chúng hạ độc hay sao. Cho dù bọn chúng muốn tạo phản thì cũng không có cơ hội. Nhưng con không muốn khi cuộc chiến nổ ra, người thiệt nhất lại là nhân dân, ngày cả Hàn gia ta canh gác thành cũng sẽ bị liên lụy rất lớn. Con tạm thời đình chỉ mọi hoạt động của bọn hắn, giết chết phe phái hậu cung của bọn chúng để từ từ giết sạch Sở Gia. Cuộc chiến mấy mươi năm của phụ thân và hắn cũng sắp điểm dừng rồi.
Hàn Sinh giờ phút này cũng nhẹ nhõm, mặt hắn tràn đầy vẻ tự hào. Một tiểu nha đầu ham chơi như con gái hắn mà lại giỏi cầm kì thi họa, giỏi vỏ công, đa mưu túc trí, lại còn biết nghĩ về hoàng thượng, về nhân dân thì đúng là phước lớn 9 đời nhà hắn. Bất giác Hàn Sinh nghĩ tới chuyện gì đó, liền hỏi
“ Hồi nãy khi con ép chết Thục Phi, ta nhìn thấy một tia thất vọng”
Hàn Ngọc cười khổ “ nếu như con nói là ả ta muốn tạo phản ai mà tin con chứ, nên thôi, thà không nói thì hơn”.
A Châu buồn tủi, giọng the thé “ tiểu thư chịu nhiều ủy khuất rồi”
Nghe đến đây, Hàn thượng tướng quân mồ hôi lạnh đã chảy đầy trên người. Hắn không ngờ tất cả mọi chuyện không phải vì con gái của hắn may mắn, là ở nàng tính kể để một phát giết cả hai. Vì thế nàng mới tự tin có thể giết Sở Linh và cảnh cáo Sở Hán. Hắn dừng lại một lúc rồi tiếp tục hỏi
“ Vậy tại sao con biết Thục Phi đã mất chấm đỏ”
Hàn Ngọc cười lạnh. “ Lúc Trần Dương công tử dạy Thục Phi, con đã lén ở trên nóc nhà khoét một lỗ, cột Xuân dược vào vào trong và chờ cho đến khi mùi hương lan tỏa ra khắp phòng”
Hàn thượng tướng quân cười lên sảng khoải “ Không hổ là con gái của ta, thật là đa mưu túc trí a. Nhưng con dàn xếp như vậy có hơi ác quá không”
Hàn Ngọc lần này nghe thấy câu nói của Hàn Thượng tướng quân cũng cười lên ha hả “ Phụ thân là một người chuyên giết người trên sa trường mà muốn dạy con gái của mình nhân từ với kẻ thù sau. Nhưng ai muốn hại con thì con sẽ trả gấp trăm, gấp ngàn lần cho kẻ đó, lí do con quyết định giết chết Thục Phi không phải chỉ vì ả đã cố tình hãm hại con”.
Hàn Sinh uống một ít trà, mắt mở to, đâu óc mơ hồ “ Vậy còn lí do gì nữa”
Hàn Ngọc đứng lên, lòng bỗng trầm mặc
“ trước khi con bỏ Xuân dược vào, con đã lén nghe được Thục Phi muốn cùng với Sở Linh sau khi đại hội kết thúc sẽ ám sát hoàng thượng bằng cách hạ độc. Sở Hán và Sở Dương sẽ tấn công từ ngoài triều. Nên ả muốn hại con trước để Hàn gia ta không chú ý đến triều đình”
Hàn Sinh cứng người, tay vỗ mạnh xuống bàn : “ ả ta có mưu mô đến vậy sao”
Ánh mắt của Hàn Ngọc trở nên lơ đãn “ con nghĩ là do cha của cô ta đã ra hiệu cho cô ta bắt đầu hành động. Đầu tiên sẽ hại con, sau đó sẽ hại độc hoàng thượng. Nhưng bọn chúng cũng quá ngây thơ rồi, bọn chúng nghĩ Hoàng thượng sẽ dễ dàng bị chúng hạ độc hay sao. Cho dù bọn chúng muốn tạo phản thì cũng không có cơ hội. Nhưng con không muốn khi cuộc chiến nổ ra, người thiệt nhất lại là nhân dân, ngày cả Hàn gia ta canh gác thành cũng sẽ bị liên lụy rất lớn. Con tạm thời đình chỉ mọi hoạt động của bọn hắn, giết chết phe phái hậu cung của bọn chúng để từ từ giết sạch Sở Gia. Cuộc chiến mấy mươi năm của phụ thân và hắn cũng sắp điểm dừng rồi.
Hàn Sinh giờ phút này cũng nhẹ nhõm, mặt hắn tràn đầy vẻ tự hào. Một tiểu nha đầu ham chơi như con gái hắn mà lại giỏi cầm kì thi họa, giỏi vỏ công, đa mưu túc trí, lại còn biết nghĩ về hoàng thượng, về nhân dân thì đúng là phước lớn 9 đời nhà hắn. Bất giác Hàn Sinh nghĩ tới chuyện gì đó, liền hỏi
“ Hồi nãy khi con ép chết Thục Phi, ta nhìn thấy một tia thất vọng”
Hàn Ngọc cười khổ “ nếu như con nói là ả ta muốn tạo phản ai mà tin con chứ, nên thôi, thà không nói thì hơn”.
A Châu buồn tủi, giọng the thé “ tiểu thư chịu nhiều ủy khuất rồi”
/92
|