Những cánh hoa mai đã bắt đầu nở rộ, bừng lên một màu sắc vàng tươi dưới bầu trời tạo thành những đường nét cong cong, xiêng xiêng. Những tia nắng đâm xuyên qua những cành mai, lấp lo bóng râm. Hàn Ngọc đã chuẩn bị xong mọi thứ, nàng cùng Tiểu Châu đến Thiên Long Điện.
Ở đây các quần thần đã có mặt đầy đủ, các Tài nhân, Tiệp Dư, Chiêu Nghi, Nương Phi đều cũng đang dần dần tiến vào chỗ ngồi. Hôm nay nàng dùng một bộ y phục màu trắng tinh khôi. Tóc buộc lên giống nam tử, đôi mắt phi phàm. Nếu nhìn không kĩ, thì bọn cung nữ đã tưởng đây là một vị công tử khôi ngô tuấn tú nào đó của các triều thần.
Hoàng thượng bước đến, ngối trên ngai vàng. Tất cả mọi người kể cả sứ giả đều quỳ xuống hô vang “ Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”. Khí thế bức người khiến cho không khí triều chính càng trầm uất.
Hoàng thượng chỉ cười nhẹ, mời tất cả mọi người bình thân. Đôi mắt liếc sang Hàn Ngọc. Hắn trợn tròn mắt, đôi môi tính mấp máy gì đó rồi lại thôi. Hoàng thượng hồi nãy còn xém nhìn lộn là một tên nam tử to gan ngồi vào ghế của Hàn Ngọc. 3 sọc đen đằng sau đầu của hoàng thưởng khắc họa, tiếc là hắn không thể đi xuống đánh cho nàng vài cái để nàng hiện nguyên hình.
“ Muôn tâu hoàng thượng, thần là sứ giả của nước Thục, hôm nay xin dâng lên Hoàng Thượng 2 món lễ vật, một lễ vật dành cho triều chính, một lễ vật dành cho các vị nương nương ngồi đây. Nhưng mỗi món lễ vật, bên trong đều có câu đố, nếu nước Tề không giải được, xem như là không có duyên với vật này”
Khốn kiếp, bọn nước Thục nhà người, chẵng phải các ngươi sợ mỗi năm phải cống cho ta 2 bảo vật thì sẽ bị thiệt thòi. Nên lần này ra tay, xuất 1 cái giá lớn để bên ta không thể đoán được giá trị đồ vật. Như vậy năm nay bọn ngươi sẽ không phải nộp bất cứ thứ gì. Được, hay cho nước Thục nhà ngươi. Hoàng thượng nhìn thấu được tâm tư của sứ giả nước Thục.
Sứ giả dâng cao thanh kiếm, không cho ai lại gần. Mọi người nhìn thấy thanh kiếm này liền cười lớn. Sở Hán quát to, giọng nói khí thế:
“ Đây chỉ là một thanh kiếm vàng đồng, thì làm sao có thể được xem là báu vật. Chưa chắc nó có thể vượt qua được Lệ Kiếm của ta”
Sứ giả nước Thục nhếch môi cười, giọng tràn đầy tự tin nói ra
“ Đây là báu vật mà Tiên Hoàng nước Thục ta khai quật được, nhìn không có gì đặc biệt nhưng nó có thể chém được mọi thứ. Nhưng chúng ta không biết được xuất thân của nó từ đâu và nó có đặc điểm gì lợi hại. Nếu hôm nay triều đình Tề Quốc có thể cho ta một câu trả lời, ta đây xin cảm kích khôn nguôi”
Hắn biết chắc rằng bọn người này sẽ không biết được bảo vật này là gì. Ngay cả bọn hắn cũng đoán rất nhiều suy luận, nhưng không có cái nào hợp lí.
Trong triều không ai nói gì. Nhìn thanh kiếm và đoán già đoán non.
“ Các vị ái khanh, ai có thể có câu trả lời, mời nói”- Hoàng thượng lắc đầu cười khổ. Ngay cả hắn cũng không biết thanh kiếm này đến từ đâu, lợi hại ra sao. Này cũng được xem là bảo vật sao, không chừng bọn chúng lại bẫy các vị quần thần của Tề Quốc. Làm mất đi bộ mặt của triều đình.
“ Việt Vương Câu Tiễn, hảo kiếm, hảo kiếm”- Hàn Ngọc đứng dậy bước đến bên thanh kiếm, đôi mắt sáng lóe lên.
Tất cả quần thần đều ngạc nhiên nhìn Hàn Ngọc. Thục Phi, Sở Linh cũng trố mắt nhìn nàng. Nàng vì sao gọi cái kiếm quèn này là Việt Vương Câu Tiễn.
“ Tại sao công tử lại gọi kiếm này là Việt Vương Câu Tiễn” – Sứ giả cũng kinh ngạc hỏi lại, hắn đang nghĩ Hàn Ngọc chỉ đang đoán mò mà thôi.
“ Trên thanh kiếm này có khắc 8 chữ Việt Vương Câu Tiễn, tự tác dụng kiếm. Đây là một thanh kiếm của Việt Vương, trên thân kiếm hoa văn đều được điêu khắc rất là tỉ mỉ, không có sai sót. Sở Hán tướng quân, không biết người có thể cho ta mượn thanh kiếm của ngài được không.
Sở Hán im lặng đưa thanh kiếm cho Hàn Ngọc. Trong lòng không biết vị công tử này đang nghĩ gì. Ngoại trừ đám cung tầng ra, các vị triều thần lẫn các vị sứ giả đều không nhận ra nàng là con gái.
Hàn Ngọc rút kiếm, anh sáng thi nhau chiếu vào thanh kiếm là mọi người lóa mắt. Đây chính là tác dụng của Lệ Kiếm. Có thể khiến cho đối phương mất tập trung, phân tán ánh mắt mà bị hạ bởi một đòn quyết định. Thanh kiếm vừa chạm phải vào Việt Vương Câu Tiễn đã ngay lập tức bị vỡ vụn. Mà Việt Vương Câu Tiễn lại hoàn hảo, không tổn hao gì.
“ Ngươi, đây là Lệ Kiếm.”- Sở Hán tức đến nổi máu truyền lên tới não.
“ Mong Sở Hán đừng tức giận. Thanh kiếm này không phải là đệ nhất thì làm sao có thể cùng với vị tướng quân có mưu to, ước lớn đi đánh giặc. Làm sao có thể cùng với vị tướng quân có thiên tướng bá đạo, khát vọng chiếm lĩnh vinh quang đi ra ngoài giao đấu với người khác”.
“ Đúng, thanh kiếm này quả không xứng với ta”. Dường như Sở Hán không hề biết ý nghĩa sâu xa câu nói của Hàn Ngọc. Ngay cả hoàng thượng cũng phải ngẩn người
“ Ngươi cái đồ hỗn trướng, lại dám to gan đâm một nhát kiếm vào khát vọng trí mạng của Sở Hán, Hàn Ngọc a Han Ngọc, nàng nói ta phải thưởng nàng cái gì đây”- Hoàng thưởng lầm bầm trong miệng.
“Ý của ngài cũng thừa nhận thanh kiếm này không hợp với ngài, không có tư cách đồng hành cùng với chí lớn của ngài sao”- Hàn Ngọc lại lạnh lùng quăng ra từng chữ. Ý nghĩa đã rõ ràng hơn được vài phần và giờ khắc này Sở Hán đã lạnh run người, quỳ xuống hô to “ Muôn tâu hoàng thượng, hạ thần không có ý đó, hạ thần chỉ nghĩ là thanh kiếm này dù gì cũng không có gì đáng trân trọng, chỉ là một thanh kiếm rẻ mạt. Ta có thể tìm một thanh kiếm tốt hơn, thanh kiếm này không thể đồng hành cùng ta đi giết giặc nơi sa trường”.
Hắn nói như vậy nhưng trong lòng lại đau đớn đến tận cùng, hắn phải đánh đổi hơn một nửa khối tài sản kết xù của hắn để mua lấy thanh kiếm, mà giờ khắc này nó lại trở thành đống sắt vụn
“ Ý của ngài nói thanh kiếm này rẽ tiền”- Hàn Ngọc mỉm cười nhìn Sở Hán
Giờ đây Sở Hán có linh cảm vị công tử này đã nhìn thấu được hết tâm tư của hắn, bất giác hắn trở nên không thoải mái
“ Đúng, thanh kiếm này chỉ là một đồ vật rẻ tiền”
“ Vậy ta không cần đền cho ngài một thanh kiếm khác”- Hàn Ngọc thâm sâu nhìn hắn. giờ phút này hắn tức không thể xé tên nam tử này ra thành vạn mảnh
“ Không cần, chỉ là kiếm rẻ tiền mà thôi, ta đây có thể kiếm một thanh kiếm khác”
Sở Hàn bình thản ngồi xuống tại chỗ, uống một li rượu, trong lòng cục tức vẫn còn đang sôi trào.
“ Như hoàng thượng cùng các triều thần đã thấy, kiếm nay có thể bổ mọi thứ, sắc nhọn, thanh mảnh, khi dùng kiếm lại không gây nên tiếng động. Thân kiếm rộng lực sát thương tăng cao. Nhưng chắc có lẽ sứ thần cũng không biết một bí mật bên trong thanh kiếm này. – Hàn Ngọc cười nhếch mép
“ Mong vị công tử đây chỉ giáo”- sứ giả nước Thục giờ đây đã nửa tin nửa ngờ Hàn Ngọc. Nhưng hắn vẫn phải hỏi cho ra lẽ. Vì tới giờ phút này, chỉ có mỗi Hàn Ngọc là có thể nói thanh kiếm tới mức này.
“ Xin hoàng thượng cho ta một chậu nước, một lò than”
Hoàng thượng liền cho người làm theo. Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hàn Ngọc liền vứt thanh kiêm này vào lò than. Thanh kiếm dần dần bắt đầu thay đổi hình dạng
“Cái này.. quá mức là khinh chúng ta rồi”- Sứ giả nước Thục tức giận.
“ Xin lỗi vì đã đắc tội, nhưng đây cũng chỉ là ta muốn chứng minh bí mật bên trong” – Hàn Ngọc cười to.
Thanh kiếm từ to biến lại nhỏ hơn, thon hơn, những con rồng bắt đầu xuất hiện trên thanh kiếm, trên người nó rực lên một sức nóng khủng khiếp, Con rồng sống động như thật xuất hiền bao phủ lấy mặt kiếm. Trên đó xuất hiện 2 chữ “Long Kiếm”. Kiếm này không chỉ mang hào quang sáng chói, ánh sáng chiếu vào còn sáng hơn cả Lệ Kiếm, khiến đối phương không thể nhìn thấy được gì, hạn chế tuyệt đối động tác của đối phương.
“ Xin Hoàng thượng cho thần 3 giọt máu của người”- Hàn Ngọc quỳ xuống cầu xin
“ To gan, làm càn, mong Hoàng Thượng chém đầu nàng ta, máu hoàng thượng sau có thể đem ra thử nghiệm.”- Sở Hán nghiến răng nói lớn. giờ phút này ai cũng đồng tình với Sở Hán, vị công tử này quá to gan rồi, đây là tội khi quân.
Hoàng thượng chỉ lắc đầu cười, nói “ Được”. Hoàng thượng cắn ngón tay, nhỏ vào trong đó 3 giọt máu. 3 giọt máu tiến vào bên trong miệng rồng lại biến đổi rồng từ màu trắng thành màu vàng kim. Uy năng hơn xa thanh kiếm mà Hoàng thượng đang sử dụng. Rồng này như tiên, lại như thần.Sau đó Hàn Ngọc đem kiếm nhúng nước. Rồng giờ đây đã thanh tao, đầy Đế Khí. Thanh kiếm đã cố định.
Trong thanh kiếm này có 108 cái cơ quan. Mỗi cơ quan đều có thể dồn đối phương đến con đường chết. Hoàng thượng, mời ngài thử bấm vào miệng rồng ở trên tay cầm. Hoàng thượng nghe thấy thế liên giơ tay lên một tấm bia đã chuẩn bị sẵn, bấm vào miệng rồng. hơn chục phi châm bắn ra từ miệng rồng trên mặt kiếm đồng loạt lao đến tâm của tấm bia.
Mọi người đều biến sắc, cực kì kinh ngạc. Không ngờ thanh kiếm này lại bắn ra được kim châm. Không những thế sau khi bắn vào tâm bia, tâm bi từ màu trắng biến hòa thành màu đen. Là một loại kịch độc mà thái y cũng không thể lí giải được đây là độc gì. Chỉ biết độc này có thể giết chết mọi người ngay tức khắc. Trong 108 đạo cơ quan trên thanh kiếm chưa đựng hơn ngàn vạn phi châm, sử dụng vô tận. Cho nên nó mới có tên là Tiễn.
“ Nếu như hoàng thượng gặp đối phương tầm xa, chỉ cần giơ kiếm từ xa, tức khắc đã lấy được mạng của đối phương. Nếu hoàng thượng bị địch bao vây, chỉ cần cầm thanh kiếm này xoay một vòng. Trong thanh kiếm này sẽ xuất hiện vô số phi châm, hoàng thường giơ kiếm tới đâu, phi châm sẽ bay ra tới đó. 100 người, 1000 người không phải là đối thủ.
“ Thực sự lợi hại như vậy”- Tất cả mọi người cùng đàm đạo
“ Không những thế, độc này đã có máu của hoàng thượng. Chỉ có máu của hoàng thượng mới giải được độc này và cũng chỉ có Hoàng Thượng không bao giờ bị trúng độc bởi thanh kiếm này. Nói một cách khác, thanh kiếm này đã nhận chủ hoàng thượng.
“ Hahahaha, hảo hảo…. đúng là một thanh kiếm tốt”
“ Không nhưng vậy, nếu hoàng thượng đánh tầm gần, những thanh kiếm rẻ tiền như Lệ Kiếm hay mắc tiền đều không thể sức mẻ thanh kiếm, ngược lại những thanh kiếm đó đều tự đoản”
“ Ngươi”- Sở Hán giờ này đã tức đến không thể chịu nổi. Hàn Ngọc từ nãy giờ đều châm châm đả kích hắn
“ Vị công tử này, cảm ơn người đã cho ta biết huyền diệu của thanh kiếm này, thanh kiếm này thật sự là của trời, thật sự là đáng quý, nước Thục xin tâm phục khẩu phục”- Vị sứ giả nói ra nhưng giọng tràn đầy tiếc nuối. Hắn tiếc vì đã giao một thiên vật cho Hoàng thượng nước Tề. Lời nói không thể rút lại. Nếu có thanh kiếm này, Quốc Vương nước Thục sẽ ó một lợi ích rất lớn. Thanh kiếm này còn là Long Kiếm, sinh ra để thiên tử chỉ đạo. Nước Thục bọn hắn đã sai lầm, thanh kiếm này bằng cả trăm, cả ngàn vật phẩm khác của Thục Quốc. Thật sự là đáng tiếc.
Ở đây các quần thần đã có mặt đầy đủ, các Tài nhân, Tiệp Dư, Chiêu Nghi, Nương Phi đều cũng đang dần dần tiến vào chỗ ngồi. Hôm nay nàng dùng một bộ y phục màu trắng tinh khôi. Tóc buộc lên giống nam tử, đôi mắt phi phàm. Nếu nhìn không kĩ, thì bọn cung nữ đã tưởng đây là một vị công tử khôi ngô tuấn tú nào đó của các triều thần.
Hoàng thượng bước đến, ngối trên ngai vàng. Tất cả mọi người kể cả sứ giả đều quỳ xuống hô vang “ Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”. Khí thế bức người khiến cho không khí triều chính càng trầm uất.
Hoàng thượng chỉ cười nhẹ, mời tất cả mọi người bình thân. Đôi mắt liếc sang Hàn Ngọc. Hắn trợn tròn mắt, đôi môi tính mấp máy gì đó rồi lại thôi. Hoàng thượng hồi nãy còn xém nhìn lộn là một tên nam tử to gan ngồi vào ghế của Hàn Ngọc. 3 sọc đen đằng sau đầu của hoàng thưởng khắc họa, tiếc là hắn không thể đi xuống đánh cho nàng vài cái để nàng hiện nguyên hình.
“ Muôn tâu hoàng thượng, thần là sứ giả của nước Thục, hôm nay xin dâng lên Hoàng Thượng 2 món lễ vật, một lễ vật dành cho triều chính, một lễ vật dành cho các vị nương nương ngồi đây. Nhưng mỗi món lễ vật, bên trong đều có câu đố, nếu nước Tề không giải được, xem như là không có duyên với vật này”
Khốn kiếp, bọn nước Thục nhà người, chẵng phải các ngươi sợ mỗi năm phải cống cho ta 2 bảo vật thì sẽ bị thiệt thòi. Nên lần này ra tay, xuất 1 cái giá lớn để bên ta không thể đoán được giá trị đồ vật. Như vậy năm nay bọn ngươi sẽ không phải nộp bất cứ thứ gì. Được, hay cho nước Thục nhà ngươi. Hoàng thượng nhìn thấu được tâm tư của sứ giả nước Thục.
Sứ giả dâng cao thanh kiếm, không cho ai lại gần. Mọi người nhìn thấy thanh kiếm này liền cười lớn. Sở Hán quát to, giọng nói khí thế:
“ Đây chỉ là một thanh kiếm vàng đồng, thì làm sao có thể được xem là báu vật. Chưa chắc nó có thể vượt qua được Lệ Kiếm của ta”
Sứ giả nước Thục nhếch môi cười, giọng tràn đầy tự tin nói ra
“ Đây là báu vật mà Tiên Hoàng nước Thục ta khai quật được, nhìn không có gì đặc biệt nhưng nó có thể chém được mọi thứ. Nhưng chúng ta không biết được xuất thân của nó từ đâu và nó có đặc điểm gì lợi hại. Nếu hôm nay triều đình Tề Quốc có thể cho ta một câu trả lời, ta đây xin cảm kích khôn nguôi”
Hắn biết chắc rằng bọn người này sẽ không biết được bảo vật này là gì. Ngay cả bọn hắn cũng đoán rất nhiều suy luận, nhưng không có cái nào hợp lí.
Trong triều không ai nói gì. Nhìn thanh kiếm và đoán già đoán non.
“ Các vị ái khanh, ai có thể có câu trả lời, mời nói”- Hoàng thượng lắc đầu cười khổ. Ngay cả hắn cũng không biết thanh kiếm này đến từ đâu, lợi hại ra sao. Này cũng được xem là bảo vật sao, không chừng bọn chúng lại bẫy các vị quần thần của Tề Quốc. Làm mất đi bộ mặt của triều đình.
“ Việt Vương Câu Tiễn, hảo kiếm, hảo kiếm”- Hàn Ngọc đứng dậy bước đến bên thanh kiếm, đôi mắt sáng lóe lên.
Tất cả quần thần đều ngạc nhiên nhìn Hàn Ngọc. Thục Phi, Sở Linh cũng trố mắt nhìn nàng. Nàng vì sao gọi cái kiếm quèn này là Việt Vương Câu Tiễn.
“ Tại sao công tử lại gọi kiếm này là Việt Vương Câu Tiễn” – Sứ giả cũng kinh ngạc hỏi lại, hắn đang nghĩ Hàn Ngọc chỉ đang đoán mò mà thôi.
“ Trên thanh kiếm này có khắc 8 chữ Việt Vương Câu Tiễn, tự tác dụng kiếm. Đây là một thanh kiếm của Việt Vương, trên thân kiếm hoa văn đều được điêu khắc rất là tỉ mỉ, không có sai sót. Sở Hán tướng quân, không biết người có thể cho ta mượn thanh kiếm của ngài được không.
Sở Hán im lặng đưa thanh kiếm cho Hàn Ngọc. Trong lòng không biết vị công tử này đang nghĩ gì. Ngoại trừ đám cung tầng ra, các vị triều thần lẫn các vị sứ giả đều không nhận ra nàng là con gái.
Hàn Ngọc rút kiếm, anh sáng thi nhau chiếu vào thanh kiếm là mọi người lóa mắt. Đây chính là tác dụng của Lệ Kiếm. Có thể khiến cho đối phương mất tập trung, phân tán ánh mắt mà bị hạ bởi một đòn quyết định. Thanh kiếm vừa chạm phải vào Việt Vương Câu Tiễn đã ngay lập tức bị vỡ vụn. Mà Việt Vương Câu Tiễn lại hoàn hảo, không tổn hao gì.
“ Ngươi, đây là Lệ Kiếm.”- Sở Hán tức đến nổi máu truyền lên tới não.
“ Mong Sở Hán đừng tức giận. Thanh kiếm này không phải là đệ nhất thì làm sao có thể cùng với vị tướng quân có mưu to, ước lớn đi đánh giặc. Làm sao có thể cùng với vị tướng quân có thiên tướng bá đạo, khát vọng chiếm lĩnh vinh quang đi ra ngoài giao đấu với người khác”.
“ Đúng, thanh kiếm này quả không xứng với ta”. Dường như Sở Hán không hề biết ý nghĩa sâu xa câu nói của Hàn Ngọc. Ngay cả hoàng thượng cũng phải ngẩn người
“ Ngươi cái đồ hỗn trướng, lại dám to gan đâm một nhát kiếm vào khát vọng trí mạng của Sở Hán, Hàn Ngọc a Han Ngọc, nàng nói ta phải thưởng nàng cái gì đây”- Hoàng thưởng lầm bầm trong miệng.
“Ý của ngài cũng thừa nhận thanh kiếm này không hợp với ngài, không có tư cách đồng hành cùng với chí lớn của ngài sao”- Hàn Ngọc lại lạnh lùng quăng ra từng chữ. Ý nghĩa đã rõ ràng hơn được vài phần và giờ khắc này Sở Hán đã lạnh run người, quỳ xuống hô to “ Muôn tâu hoàng thượng, hạ thần không có ý đó, hạ thần chỉ nghĩ là thanh kiếm này dù gì cũng không có gì đáng trân trọng, chỉ là một thanh kiếm rẻ mạt. Ta có thể tìm một thanh kiếm tốt hơn, thanh kiếm này không thể đồng hành cùng ta đi giết giặc nơi sa trường”.
Hắn nói như vậy nhưng trong lòng lại đau đớn đến tận cùng, hắn phải đánh đổi hơn một nửa khối tài sản kết xù của hắn để mua lấy thanh kiếm, mà giờ khắc này nó lại trở thành đống sắt vụn
“ Ý của ngài nói thanh kiếm này rẽ tiền”- Hàn Ngọc mỉm cười nhìn Sở Hán
Giờ đây Sở Hán có linh cảm vị công tử này đã nhìn thấu được hết tâm tư của hắn, bất giác hắn trở nên không thoải mái
“ Đúng, thanh kiếm này chỉ là một đồ vật rẻ tiền”
“ Vậy ta không cần đền cho ngài một thanh kiếm khác”- Hàn Ngọc thâm sâu nhìn hắn. giờ phút này hắn tức không thể xé tên nam tử này ra thành vạn mảnh
“ Không cần, chỉ là kiếm rẻ tiền mà thôi, ta đây có thể kiếm một thanh kiếm khác”
Sở Hàn bình thản ngồi xuống tại chỗ, uống một li rượu, trong lòng cục tức vẫn còn đang sôi trào.
“ Như hoàng thượng cùng các triều thần đã thấy, kiếm nay có thể bổ mọi thứ, sắc nhọn, thanh mảnh, khi dùng kiếm lại không gây nên tiếng động. Thân kiếm rộng lực sát thương tăng cao. Nhưng chắc có lẽ sứ thần cũng không biết một bí mật bên trong thanh kiếm này. – Hàn Ngọc cười nhếch mép
“ Mong vị công tử đây chỉ giáo”- sứ giả nước Thục giờ đây đã nửa tin nửa ngờ Hàn Ngọc. Nhưng hắn vẫn phải hỏi cho ra lẽ. Vì tới giờ phút này, chỉ có mỗi Hàn Ngọc là có thể nói thanh kiếm tới mức này.
“ Xin hoàng thượng cho ta một chậu nước, một lò than”
Hoàng thượng liền cho người làm theo. Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hàn Ngọc liền vứt thanh kiêm này vào lò than. Thanh kiếm dần dần bắt đầu thay đổi hình dạng
“Cái này.. quá mức là khinh chúng ta rồi”- Sứ giả nước Thục tức giận.
“ Xin lỗi vì đã đắc tội, nhưng đây cũng chỉ là ta muốn chứng minh bí mật bên trong” – Hàn Ngọc cười to.
Thanh kiếm từ to biến lại nhỏ hơn, thon hơn, những con rồng bắt đầu xuất hiện trên thanh kiếm, trên người nó rực lên một sức nóng khủng khiếp, Con rồng sống động như thật xuất hiền bao phủ lấy mặt kiếm. Trên đó xuất hiện 2 chữ “Long Kiếm”. Kiếm này không chỉ mang hào quang sáng chói, ánh sáng chiếu vào còn sáng hơn cả Lệ Kiếm, khiến đối phương không thể nhìn thấy được gì, hạn chế tuyệt đối động tác của đối phương.
“ Xin Hoàng thượng cho thần 3 giọt máu của người”- Hàn Ngọc quỳ xuống cầu xin
“ To gan, làm càn, mong Hoàng Thượng chém đầu nàng ta, máu hoàng thượng sau có thể đem ra thử nghiệm.”- Sở Hán nghiến răng nói lớn. giờ phút này ai cũng đồng tình với Sở Hán, vị công tử này quá to gan rồi, đây là tội khi quân.
Hoàng thượng chỉ lắc đầu cười, nói “ Được”. Hoàng thượng cắn ngón tay, nhỏ vào trong đó 3 giọt máu. 3 giọt máu tiến vào bên trong miệng rồng lại biến đổi rồng từ màu trắng thành màu vàng kim. Uy năng hơn xa thanh kiếm mà Hoàng thượng đang sử dụng. Rồng này như tiên, lại như thần.Sau đó Hàn Ngọc đem kiếm nhúng nước. Rồng giờ đây đã thanh tao, đầy Đế Khí. Thanh kiếm đã cố định.
Trong thanh kiếm này có 108 cái cơ quan. Mỗi cơ quan đều có thể dồn đối phương đến con đường chết. Hoàng thượng, mời ngài thử bấm vào miệng rồng ở trên tay cầm. Hoàng thượng nghe thấy thế liên giơ tay lên một tấm bia đã chuẩn bị sẵn, bấm vào miệng rồng. hơn chục phi châm bắn ra từ miệng rồng trên mặt kiếm đồng loạt lao đến tâm của tấm bia.
Mọi người đều biến sắc, cực kì kinh ngạc. Không ngờ thanh kiếm này lại bắn ra được kim châm. Không những thế sau khi bắn vào tâm bia, tâm bi từ màu trắng biến hòa thành màu đen. Là một loại kịch độc mà thái y cũng không thể lí giải được đây là độc gì. Chỉ biết độc này có thể giết chết mọi người ngay tức khắc. Trong 108 đạo cơ quan trên thanh kiếm chưa đựng hơn ngàn vạn phi châm, sử dụng vô tận. Cho nên nó mới có tên là Tiễn.
“ Nếu như hoàng thượng gặp đối phương tầm xa, chỉ cần giơ kiếm từ xa, tức khắc đã lấy được mạng của đối phương. Nếu hoàng thượng bị địch bao vây, chỉ cần cầm thanh kiếm này xoay một vòng. Trong thanh kiếm này sẽ xuất hiện vô số phi châm, hoàng thường giơ kiếm tới đâu, phi châm sẽ bay ra tới đó. 100 người, 1000 người không phải là đối thủ.
“ Thực sự lợi hại như vậy”- Tất cả mọi người cùng đàm đạo
“ Không những thế, độc này đã có máu của hoàng thượng. Chỉ có máu của hoàng thượng mới giải được độc này và cũng chỉ có Hoàng Thượng không bao giờ bị trúng độc bởi thanh kiếm này. Nói một cách khác, thanh kiếm này đã nhận chủ hoàng thượng.
“ Hahahaha, hảo hảo…. đúng là một thanh kiếm tốt”
“ Không nhưng vậy, nếu hoàng thượng đánh tầm gần, những thanh kiếm rẻ tiền như Lệ Kiếm hay mắc tiền đều không thể sức mẻ thanh kiếm, ngược lại những thanh kiếm đó đều tự đoản”
“ Ngươi”- Sở Hán giờ này đã tức đến không thể chịu nổi. Hàn Ngọc từ nãy giờ đều châm châm đả kích hắn
“ Vị công tử này, cảm ơn người đã cho ta biết huyền diệu của thanh kiếm này, thanh kiếm này thật sự là của trời, thật sự là đáng quý, nước Thục xin tâm phục khẩu phục”- Vị sứ giả nói ra nhưng giọng tràn đầy tiếc nuối. Hắn tiếc vì đã giao một thiên vật cho Hoàng thượng nước Tề. Lời nói không thể rút lại. Nếu có thanh kiếm này, Quốc Vương nước Thục sẽ ó một lợi ích rất lớn. Thanh kiếm này còn là Long Kiếm, sinh ra để thiên tử chỉ đạo. Nước Thục bọn hắn đã sai lầm, thanh kiếm này bằng cả trăm, cả ngàn vật phẩm khác của Thục Quốc. Thật sự là đáng tiếc.
/92
|