Aaaa!!!
Sau một tiếng la lớn Kiều Vân quay lại thì hốt hoảng khi thấy cậu nằm sát lề đường,đầu đập vào gốc cây gần đó,máu loang lỗ một mảng lớn. Còn có một cậu con trai khác nằm dưới cậu,mắt nhắm mắt mở rồi bất tỉnh. Nhỏ bàng hoàng chạy lại vừa gọi cấp cứu vừa ra sức lay cậu nói như hét
- Khang...Tỉnh lại đi...Mau... MAU...
CÓ NGHE TỚ NÓI GÌ KHÔNG HẢ??
Mọi người tụm lại xung quanh xì xào bàn tán. Vừa lúc đó xe cấp cứu đến. Nhỏ đưa cậu lên xe còn Trần Trí thì để cho các bác sĩ ở đó lo. Suốt cả chặnh đường nhỏ khóc đến muốn hết cả nước mắt,rồi lại ngất đi vì lo lắng.
Bệnh viện
Phòng cấp cứu đã sáng đèn hơn 3 tiếng đồng hồ. Ngoài cửa là bác quản gia của cậu. Khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng cho đến khí đèn cấp cứu tắt đi. Các bác sĩ bước ra đẩy theo một chiếc xe trên đó có cậu khuôn mặt giờ trắng bệch và trên tay còn có kim truyền nước biển. Bác sĩ nói
- Ông đừng lo. Thiếu gia hiện không có vấn đề gì nhưng mà...Do va đập mạnh nên dẫn đến việc mất trí nhớ tạm thời
- Mất...mất trí nhớ sao?? Sao có thể chứ -quản gia như không tin vài tai mình
- Nhưng có lẽ sẽ sớm hồi phục thôi.Có thể sáng mai cậu ấy sẽ tỉnh lại và đừng để cậu ấy kích động.Ông đừng lo quá. Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho thiếu gia -vị bác sữ nói rồi đưa cậu vào phòng hồi sức
Quản gia đi theo thầm cảm tạ ông trời vì đã cứu cậu chủ nhà mình.
_Sáng hôm sau_
Căn phòng im ắng, loáng thoáng tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim
Sau một tiếng la lớn Kiều Vân quay lại thì hốt hoảng khi thấy cậu nằm sát lề đường,đầu đập vào gốc cây gần đó,máu loang lỗ một mảng lớn. Còn có một cậu con trai khác nằm dưới cậu,mắt nhắm mắt mở rồi bất tỉnh. Nhỏ bàng hoàng chạy lại vừa gọi cấp cứu vừa ra sức lay cậu nói như hét
- Khang...Tỉnh lại đi...Mau... MAU...
CÓ NGHE TỚ NÓI GÌ KHÔNG HẢ??
Mọi người tụm lại xung quanh xì xào bàn tán. Vừa lúc đó xe cấp cứu đến. Nhỏ đưa cậu lên xe còn Trần Trí thì để cho các bác sĩ ở đó lo. Suốt cả chặnh đường nhỏ khóc đến muốn hết cả nước mắt,rồi lại ngất đi vì lo lắng.
Bệnh viện
Phòng cấp cứu đã sáng đèn hơn 3 tiếng đồng hồ. Ngoài cửa là bác quản gia của cậu. Khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng cho đến khí đèn cấp cứu tắt đi. Các bác sĩ bước ra đẩy theo một chiếc xe trên đó có cậu khuôn mặt giờ trắng bệch và trên tay còn có kim truyền nước biển. Bác sĩ nói
- Ông đừng lo. Thiếu gia hiện không có vấn đề gì nhưng mà...Do va đập mạnh nên dẫn đến việc mất trí nhớ tạm thời
- Mất...mất trí nhớ sao?? Sao có thể chứ -quản gia như không tin vài tai mình
- Nhưng có lẽ sẽ sớm hồi phục thôi.Có thể sáng mai cậu ấy sẽ tỉnh lại và đừng để cậu ấy kích động.Ông đừng lo quá. Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho thiếu gia -vị bác sữ nói rồi đưa cậu vào phòng hồi sức
Quản gia đi theo thầm cảm tạ ông trời vì đã cứu cậu chủ nhà mình.
_Sáng hôm sau_
Căn phòng im ắng, loáng thoáng tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim
/4
|