Tôi sinh năm 2001, và các bạn biết ngày 11/9/2001 là ngày gì không? thử hỏi bác google nhé. tôi nghĩ các bạn sẽ ngạc nhiên đấy. Ngày này lại được coi là dấu ấn kinh hoàng trong lịch sử nước Mỹ, và tôi sinh trước 2 tiếng khi nó xảy ra.
Dù sao thì đây cũng có thể được xem như món quà nho nhỏ mà tôi muốn chia sẻ với mọi người trong ngày sinh nhật của mình, hãy ủng hộ câu truyện của tôi nhé, cảm ơn rất nhiều!
Tôi đã tìm lại được cô bé ấy. Cô bé mà lúc nào cũng nở nụ cười đáng yêu trên gương mặt đẹp mê hồn. Người mà lúc nào cũng lẽo đẽo đi sau tôi gọi “chồng à, chồng ơi”.Người mà khiến tôi không thể ngừng cười mỗi khi nhìn thấy gương mặt phụng phịu đáng yêu vô cùng!
Tôi đã xin phép bố mẹ cho mình trở về Việt Nam thay vì định cư ở Mỹ vì lí do nhớ quê hương, bố mẹ tôi tuy có nghi ngờ là tôi sẽ đi tìm Nguyệt Linh, nhưng tôi đã cố gắng thuyết phục bằng mọi cách,và cuối cùng, tôi được đồng ý.
Khi về đây, việc đầu tiên tôi nghĩ tới là tìm cô bé đó, và bây giờ tôi cũng đã biết rằng cô ấy bị bố mẹ bỏ rơi nên mới phải làm thêm kiếm sống, thật tội nghiệp!
Tôi gặp lại cô ấy trong quán cà phê mà cô ấy làm, nhưng hình như cô ấy không nhớ tôi thì phải, vì với tính cách của cô bé 2 năm trước, thì khi nhìn thấy tôi, cô nhóc đó sẽ ôm chầm lấy tôi mà reo lên:”chồng à, vợ nhớ chồng lắm đấy!” Và hình như, cô nhóc ấy đã khác trước rất nhiều, ko còn điệu đà như trước nữa, có vẻ trầm lặng hơn nhưng vẫn dễ thương như thế!
Hay là tình cảm của cô nhóc đó không còn là tình cảm giữa một cô bé 14 tuổi với một thằng nhóc cũng 14 tuổi nữa, hay là vì tôi đã bỏ đi 2 năm nên nhóc đó hận tôi nên quên tôi luôn rồi?
Nguyệt Linh à, hình như tôi chưa nói với cậu câu này thì phải. 2 năm trước..tôi cũng thích cậu, và bây giờ…tôi vẫn thích cậu như thế, thậm chí còn hơn thế…
Vợ à, chồng xin lỗi, nhưng đừng quên chồng nhé. Chồng sẽ không để mất vợ thêm một lần nữa đâu!
**********
Chỉ chưa đầy một tuần nữa thôi là tôi sẽ bắt đầu học cấp 3, tại cái ngôi trường mà tôi vẫn hằng khao khát, học bán sống bán chết để thi đỗ vào trường đó.Và giờ đây, nó đã thành hiện thực. Vì tôi nhận được giấy thông báo trúng tuyển rồi.^^
Nó có tên tiếng anh là gì gì đấy tôi cũng chả nhớ, chỉ biết nó nghĩa là kì diệu
“Karishma?”
“Hả?” Tôi giật thót người,quay sang nhìn về phía tiếng nói
Diệu Anh ngồi lù lù ở trước mặt tôi, bên cạnh là thằng cha Khánh Minh.
Ơ…hai đứa này ngồi ở đây từ bao giờ vậy? Đây là cái quán fast food mà tôi làm thêm, chứ có phải nhà tôi đâu?
Hôm nay quán vắng khách, vì thế tôi mới có thời gian ngồi mơ mộng, nên 2 ông bà này ngồi cạnh tôi từ khi nào cũng chả biết.
“Mày học trường Karishma đúng không? Tao với Diệu Anh cũng học ở đấy nè!” Khánh Minh nhìn tôi nói. À ờ, trường đó tên Karishma
“Thật hả?” Tôi toác miệng ra cười,thế là có đồng minh rồi,hehe
“Ừ!Thứ 2 là đi xem trường và nhận lớp đấy” Diệu Anh nhắc
” Ừ, tao biết!” Tôi thích trường đó thế, làm gì có truyện ko biết lịch cơ chứ
” Thế truyện làm thêm mày tính sao?” Khánh Minh lắc lắc cốc soda, hỏi tôi
” Bọn mày yên tâm,tao sắp lịch cả rồi!” Tôi đã tính trước mọi truyện từ lâu rồi, các chỗ tôi làm thêm đều đồng ý cho tôi làm tối, họ biết tôi là học sinh mà!
“Ừ, có gì bọn tao sẽ giúp mày, cứ yên tâm đi!” -Đồng thanh
Ôi ôi, sao nhiều lúc tôi yêu 2 đứa nó ghê cơ!
Tôi chạy lại ôm 2 đứa nó, cười hì hì:
” Cảm ơn nha, tao yêu bọn mày nhất!”
” Bỏ ra, nóng chết được lại còn ôm với chả ấp!” – Đồng thanh phát nữa
Cảm xúc đang dâng trào tự dưng phun cho câu làm tắt ngóm cả cảm xúc. Đồ vô tâm!
“Gớm, được tao ôm chả sướng quá còn bày đặt. ” Tôi trề môi ra, kéo dài giọng
******
” Này, mày bị đơ à?” Khánh Minh khua khua tay trước mặt tôi
“Mày sao thế?Đơ rồi à?” Diệu Anh nhìn tôi chằm chằm!
Chính xác!Tôi đang bị đơ!
Trường gì mà to dã man,chắc to bằng cái tòa nhà Royal city luôn. Riêng cái cổng trường của nó đã phải to bằng bề dài của cái nhà tôi. Mà còn trang trí đủ các thể loại nữa,nhìn không quá màu mè mà lại cực kì đẹp.
Híc!Mới nhìn cái cổng trường tôi đã bị đơ, chắc vào trong sân trường tôi chết lâm sàng luôn quá!>.
“Thôi,tao với mày vào,để nó trao đổi ánh nhìn “mãnh liệt” với cái cổng trường cho đã,không lại mắc công làm kẻ phá đám!” Tiếng của Khánh Minh
“Ờ,đúng! Thôi mày cứ tự nhiên nhá!” Diệu Anh cũng gật gù,đi cùng Khánh Minh vào trong
“Ê ê,chờ tao!” Tôi tỉnh mộng khi thấy trống vắng ở 2 bên,cuống cuồng chạy theo bọn nó vào trong.
………………………
Vầng,hiện tại thì cái mồm tôi đang chạm suýt rớt xuống sàn luôn rồi!
Ôi mẹ ơi,trường gì 6 tầng. Một dãy phòng bộ môn, một dãy là phòng học,một dãy là nhà để xe,thêm một khu để bàn ghế dự trữ,cả cái cantin chắc phải to gấp 3 lần nhà tôi. Mà nhìn ở ngoài cũng thấy,phòng học nào cũng to,mỗi phòng chắc cũng tầm cái phòng khách nhà tôi! @@
“1,2,3,4,5…” Tôi nghe thấy tiếng người đang đếm số ở bên cạnh..
Tôi quay sang nhìn thằng Khánh Minh đang vừa đếm vừa nhìn tôi chỉ chỉ.
“Mày làm cái trò gì đấy?” Tôi nhăn mặt nhìn Khánh Minh,thằng này bị trúng tà à? Chả lẽ lại đi đếm số phòng học? Mà trường to từng này đếm đến sáng mai chưa hết
“À không,tao đang đếm số ruồi bay vào mốm mày từ nãy giờ!” Thằng cha đó vừa cười cười vừa nói
Gì cơ?
Này này! Cái trường này to dã man như thế, ngạc nhiên một tí không được à?Lại còn đá xoáy tôi nữa
“Bộp!”
“Hehe..Au”
Khánh Minh đang nhe răng cười cười thì bị tôi táng cho một phát vào đầu,đành kết thúc màn khoe răng lên ôm đầu kêu rên…
Hehe,cho đáng đời nhà mi!!!
Mà sao tôi cứ thấy sống lưng lành lạnh nhể? Kiểu như có người đang nhìn mình ý…
1..2..3 Nói tóm lại là có khoảng mấy người nhìn tôi,chuyện gì thế? Mặt tôi có cái gì à?
Mà không đúng,không phải là có mấy người nhìn tôi,mà hầu hết quân số cái trường này đều nhìn tôi..
Thôi đi Nguyệt Linh!Mày ảo tưởng chắc?Có nhìn cũng là nhìn Khánh Minh,nhìn gì mày. Ngày trước thằng cha này cũng là hotboy của trường mà. Ngày nào chả có đứa nhờ tôi gửi thư,gửi hoa,gửi bánh, gửi tất tần tật cái gì gửi được để thể hiện tình yêu nồng-sờ-cháy.
Lúc đó thì trừ thư với hoa ra tụi tôi vứt giả nó,còn cái gì mà tụi tôi giải quyết được thì tôi với Diệu Anh đều trấn lột của nó hết. Dù sao thì nó cũng đâu có cần đến mấy cái đó. Làm bạn của hotboy cũng hay lắm chứ!
Mà nếu ngắm Khánh Minh thì chắc chỉ có con gái thôi chứ,sao có cả con trai cũng ngắm nó à? @@
À phải rồi! Ngắm Diệu Anh,con nhỏ này cũng xinh xắn mà!
À mà khoan…
Tôi đứng lại cho 2 đứa kia đi trước,rồi tách ra đi sang bên trái cũng song song với bọn nó. Thế đấy,một hotboy,một hotgirl, đâu ra lòi ra một con nhỏ hot… hot gì chả biết,vớ vẩn không dưng lại bị người ta ghét không lí do!
“Mày làm trò mèo gì đấy?” Thấy hành động lạ của tôi, Diệu Anh quay ra hỏi,cả Khánh Minh cũng quay sang nhìn tôi
“Bọn mày hiểu mà!” Tôi nói ngắn gọn
Với tài suy đoán của bọn nó,không hiểu mới là hiện tượng lạ của thế giới
Hehe!Thoát nạn rồi! Sung suớng quá cơ
Ơ,nhưng mà sao mọi nguời lại chuyển huớng sang phía mình đứng chứ không phải 2 đứa kia nữa?
Tôi ngó ngang ngó dọc xem có ai ở đằng sau mình không…
Chả có ai cả, ơ thế nhìn mình à? Ai làm ơn giải thích là tôi bị làm sao mà mọi người cứ nhìn tôi như thế ko?
“Thôi đi Nguyệt Linh!” Tiếng Diệu Anh vang lên cạnh tai tôi
“Hả?!”Tôi giật mình,quay sang nhìn 2 bên, 2 đứa kia đã đứng cạnh tôi từ bao giờ…
“Mày nghĩ là bọn họ nhìn tao với Diệu Anh à?” tiếng Khánh Minh tỏ vẻ khinh khỉnh
” Chứ chả lẽ nhìn tao?” Tôi hỏi vặn lại
Làm ơn nhìn lại mặt hàng của 2 người đi,không nhìn 2 nguời thì ai chứ?!
Nói trăm phần trăm là không phải nhìn tôi, với lại tôi không thích bị nhìn kiểu soi mói nên tôi mới tách khỏi hai đứa nó chứ.
Lèm bèm một lúc để cãi nhau xem người ta nhìn ai, thì cũng đến cửa lớp bọn tôi. Tụi tôi học cùng một lớp mà.
…
Lớp 10a1
Vâng,tôi lại bị đơ!
Nó còn to hơn so với mức tôi tuởng tuợng rất nhiều. Có màn chiếu,bàn đơn,tủ để đồ,bàn giáo viên thì ở giữa, to như cái giường cỡ nhỏ luôn. Chắc ngất luôn quá
“Ê Minh!” Tôi nghe thấy Diệu Anh gọi Khánh Minh
“Mày tát cho nó phát!” Phũ phàng
Diệu Anh ạ, chắc phải để ra một hôm gợi lại xem tao với mày làm bạn kiểu gì thôi!
Bỗng nhiên, tầm nhìn của tôi bị che khuất bởi một cái mặt to trình ình..
Vâng, là mặt bạn Minh cu te. và lại là cái trò dí sát mặt.
“Mày có tỉnh không? hay là để tao làm cho mày tỉnh nhá” Khánh Minh nhìn tôi với cái ánh mắt mê hoặc
“Cốp!”Tôi lấy đầu đập vào mũi nó.
Tôi nói rồi, tôi miễn nhiễm!
“Tao tỉnh rồi!” Tôi làm mặt bơ đời, nhìn nó khinh khỉnh
Tôi đi tìm một chỗ ngồi,có thể nhìn ra cửa sổ,cũng có thể dựa lưng vào tuờng. Tuyệt!
Hai đứa kia, Diệu Anh ngồi trên, Khánh Minh ngồi duới tôi,vì là bàn đơn, nên cũng chả có chuyện ngồi cạnh.
Khoảng 3 phút sau khi bọn tôi yên vị thì có một cô giáo đi vào, mặc một bộ áo dài màu trắng!
Xin đính chính,tôi thấy áo dài Việt Nam rất đẹp. Nhưng nhìn cô giáo thì giống như những nguời sống ở thập niên 70,còn bọn học sinh thì giống như đám du côn sành điệu ý. Đứa nào đứa đấy, ko ngoại trừ tôi ,đều ăn mặc nhốn nha nhốn nháo. Riêng cô giáo thì đúng chuẩn “thanh niên” nghiêm túc! hai bên 2 kiểu khác biệt, chả ra thể thống gì luôn !
“Đầu tiên, cô tên là Trúc, cô sẽ là chủ nhiệm của lớp 10 a1,rất vui vì đuợc biết các em” cô giáo lên tiếng
Tôi có cảm giác là cô chủ nhiệm này có vẻ hiền..
” Tôi cũng xin giới thiệu luôn hai bạn học sinh đặc biệt của lớp ta!” Cô Trúc nói tiếp
“Xin mời 2 em lên đây!” Tôi thấy tiếng đẩy ghế ngay đằng sau mình. Tôi quay ra đằng sau thì thấy Khánh Minh đang nhét tay vào túi quần ung dung đi lên trên.
Xí!Thằng cha hách dịch!
Mà hai người cơ mà, ai nữa?
“Em vào đi!” Cả lớp cũng cô Trúc huớng ánh nhìn ra ngoài cửa
Một bóng ngươi bước vào,tay cũng đút túi quần,dáng đi y như Khánh Minh,thong dong bước vào…
Tôi đứng hình tại chỗ!!!
Thế quái nào mà lại có cái truyện như thế này xảy ra cơ chứ?!!
Tôi không tin, chả lẽ Trái Đất này lại tròn đến thế?
Tại sao…lại là cậu ta chứ? Vũ Quốc Thiên, tại sao lại là cậu cơ chứ?
HẾT CHAP!!
Mình thấy chap này không có hay lắm, nhưng dự đoán nó sẽ mở ra nhiều thứ thú vị hơn…
Các bạn biết vì sao Nguyệt Linh lại bị nhìn không? Vì chị ấy là một mỹ nữ đấy, ở đoạn đầu nhân vật bí ẩn cũng nói rằng chị ấy có guơng mặt đẹp mê hồn mà.
Mà các bạn có đoán ra nhân vật xưng tôi ở đầu chap là ai không? hơi khó, nhỉ? Thử đoán đi, tôi sẽ để chap sau dành riêng cho bạn nào đoán đúng.
Dù sao thì đây cũng có thể được xem như món quà nho nhỏ mà tôi muốn chia sẻ với mọi người trong ngày sinh nhật của mình, hãy ủng hộ câu truyện của tôi nhé, cảm ơn rất nhiều!
Tôi đã tìm lại được cô bé ấy. Cô bé mà lúc nào cũng nở nụ cười đáng yêu trên gương mặt đẹp mê hồn. Người mà lúc nào cũng lẽo đẽo đi sau tôi gọi “chồng à, chồng ơi”.Người mà khiến tôi không thể ngừng cười mỗi khi nhìn thấy gương mặt phụng phịu đáng yêu vô cùng!
Tôi đã xin phép bố mẹ cho mình trở về Việt Nam thay vì định cư ở Mỹ vì lí do nhớ quê hương, bố mẹ tôi tuy có nghi ngờ là tôi sẽ đi tìm Nguyệt Linh, nhưng tôi đã cố gắng thuyết phục bằng mọi cách,và cuối cùng, tôi được đồng ý.
Khi về đây, việc đầu tiên tôi nghĩ tới là tìm cô bé đó, và bây giờ tôi cũng đã biết rằng cô ấy bị bố mẹ bỏ rơi nên mới phải làm thêm kiếm sống, thật tội nghiệp!
Tôi gặp lại cô ấy trong quán cà phê mà cô ấy làm, nhưng hình như cô ấy không nhớ tôi thì phải, vì với tính cách của cô bé 2 năm trước, thì khi nhìn thấy tôi, cô nhóc đó sẽ ôm chầm lấy tôi mà reo lên:”chồng à, vợ nhớ chồng lắm đấy!” Và hình như, cô nhóc ấy đã khác trước rất nhiều, ko còn điệu đà như trước nữa, có vẻ trầm lặng hơn nhưng vẫn dễ thương như thế!
Hay là tình cảm của cô nhóc đó không còn là tình cảm giữa một cô bé 14 tuổi với một thằng nhóc cũng 14 tuổi nữa, hay là vì tôi đã bỏ đi 2 năm nên nhóc đó hận tôi nên quên tôi luôn rồi?
Nguyệt Linh à, hình như tôi chưa nói với cậu câu này thì phải. 2 năm trước..tôi cũng thích cậu, và bây giờ…tôi vẫn thích cậu như thế, thậm chí còn hơn thế…
Vợ à, chồng xin lỗi, nhưng đừng quên chồng nhé. Chồng sẽ không để mất vợ thêm một lần nữa đâu!
**********
Chỉ chưa đầy một tuần nữa thôi là tôi sẽ bắt đầu học cấp 3, tại cái ngôi trường mà tôi vẫn hằng khao khát, học bán sống bán chết để thi đỗ vào trường đó.Và giờ đây, nó đã thành hiện thực. Vì tôi nhận được giấy thông báo trúng tuyển rồi.^^
Nó có tên tiếng anh là gì gì đấy tôi cũng chả nhớ, chỉ biết nó nghĩa là kì diệu
“Karishma?”
“Hả?” Tôi giật thót người,quay sang nhìn về phía tiếng nói
Diệu Anh ngồi lù lù ở trước mặt tôi, bên cạnh là thằng cha Khánh Minh.
Ơ…hai đứa này ngồi ở đây từ bao giờ vậy? Đây là cái quán fast food mà tôi làm thêm, chứ có phải nhà tôi đâu?
Hôm nay quán vắng khách, vì thế tôi mới có thời gian ngồi mơ mộng, nên 2 ông bà này ngồi cạnh tôi từ khi nào cũng chả biết.
“Mày học trường Karishma đúng không? Tao với Diệu Anh cũng học ở đấy nè!” Khánh Minh nhìn tôi nói. À ờ, trường đó tên Karishma
“Thật hả?” Tôi toác miệng ra cười,thế là có đồng minh rồi,hehe
“Ừ!Thứ 2 là đi xem trường và nhận lớp đấy” Diệu Anh nhắc
” Ừ, tao biết!” Tôi thích trường đó thế, làm gì có truyện ko biết lịch cơ chứ
” Thế truyện làm thêm mày tính sao?” Khánh Minh lắc lắc cốc soda, hỏi tôi
” Bọn mày yên tâm,tao sắp lịch cả rồi!” Tôi đã tính trước mọi truyện từ lâu rồi, các chỗ tôi làm thêm đều đồng ý cho tôi làm tối, họ biết tôi là học sinh mà!
“Ừ, có gì bọn tao sẽ giúp mày, cứ yên tâm đi!” -Đồng thanh
Ôi ôi, sao nhiều lúc tôi yêu 2 đứa nó ghê cơ!
Tôi chạy lại ôm 2 đứa nó, cười hì hì:
” Cảm ơn nha, tao yêu bọn mày nhất!”
” Bỏ ra, nóng chết được lại còn ôm với chả ấp!” – Đồng thanh phát nữa
Cảm xúc đang dâng trào tự dưng phun cho câu làm tắt ngóm cả cảm xúc. Đồ vô tâm!
“Gớm, được tao ôm chả sướng quá còn bày đặt. ” Tôi trề môi ra, kéo dài giọng
******
” Này, mày bị đơ à?” Khánh Minh khua khua tay trước mặt tôi
“Mày sao thế?Đơ rồi à?” Diệu Anh nhìn tôi chằm chằm!
Chính xác!Tôi đang bị đơ!
Trường gì mà to dã man,chắc to bằng cái tòa nhà Royal city luôn. Riêng cái cổng trường của nó đã phải to bằng bề dài của cái nhà tôi. Mà còn trang trí đủ các thể loại nữa,nhìn không quá màu mè mà lại cực kì đẹp.
Híc!Mới nhìn cái cổng trường tôi đã bị đơ, chắc vào trong sân trường tôi chết lâm sàng luôn quá!>.
“Thôi,tao với mày vào,để nó trao đổi ánh nhìn “mãnh liệt” với cái cổng trường cho đã,không lại mắc công làm kẻ phá đám!” Tiếng của Khánh Minh
“Ờ,đúng! Thôi mày cứ tự nhiên nhá!” Diệu Anh cũng gật gù,đi cùng Khánh Minh vào trong
“Ê ê,chờ tao!” Tôi tỉnh mộng khi thấy trống vắng ở 2 bên,cuống cuồng chạy theo bọn nó vào trong.
………………………
Vầng,hiện tại thì cái mồm tôi đang chạm suýt rớt xuống sàn luôn rồi!
Ôi mẹ ơi,trường gì 6 tầng. Một dãy phòng bộ môn, một dãy là phòng học,một dãy là nhà để xe,thêm một khu để bàn ghế dự trữ,cả cái cantin chắc phải to gấp 3 lần nhà tôi. Mà nhìn ở ngoài cũng thấy,phòng học nào cũng to,mỗi phòng chắc cũng tầm cái phòng khách nhà tôi! @@
“1,2,3,4,5…” Tôi nghe thấy tiếng người đang đếm số ở bên cạnh..
Tôi quay sang nhìn thằng Khánh Minh đang vừa đếm vừa nhìn tôi chỉ chỉ.
“Mày làm cái trò gì đấy?” Tôi nhăn mặt nhìn Khánh Minh,thằng này bị trúng tà à? Chả lẽ lại đi đếm số phòng học? Mà trường to từng này đếm đến sáng mai chưa hết
“À không,tao đang đếm số ruồi bay vào mốm mày từ nãy giờ!” Thằng cha đó vừa cười cười vừa nói
Gì cơ?
Này này! Cái trường này to dã man như thế, ngạc nhiên một tí không được à?Lại còn đá xoáy tôi nữa
“Bộp!”
“Hehe..Au”
Khánh Minh đang nhe răng cười cười thì bị tôi táng cho một phát vào đầu,đành kết thúc màn khoe răng lên ôm đầu kêu rên…
Hehe,cho đáng đời nhà mi!!!
Mà sao tôi cứ thấy sống lưng lành lạnh nhể? Kiểu như có người đang nhìn mình ý…
1..2..3 Nói tóm lại là có khoảng mấy người nhìn tôi,chuyện gì thế? Mặt tôi có cái gì à?
Mà không đúng,không phải là có mấy người nhìn tôi,mà hầu hết quân số cái trường này đều nhìn tôi..
Thôi đi Nguyệt Linh!Mày ảo tưởng chắc?Có nhìn cũng là nhìn Khánh Minh,nhìn gì mày. Ngày trước thằng cha này cũng là hotboy của trường mà. Ngày nào chả có đứa nhờ tôi gửi thư,gửi hoa,gửi bánh, gửi tất tần tật cái gì gửi được để thể hiện tình yêu nồng-sờ-cháy.
Lúc đó thì trừ thư với hoa ra tụi tôi vứt giả nó,còn cái gì mà tụi tôi giải quyết được thì tôi với Diệu Anh đều trấn lột của nó hết. Dù sao thì nó cũng đâu có cần đến mấy cái đó. Làm bạn của hotboy cũng hay lắm chứ!
Mà nếu ngắm Khánh Minh thì chắc chỉ có con gái thôi chứ,sao có cả con trai cũng ngắm nó à? @@
À phải rồi! Ngắm Diệu Anh,con nhỏ này cũng xinh xắn mà!
À mà khoan…
Tôi đứng lại cho 2 đứa kia đi trước,rồi tách ra đi sang bên trái cũng song song với bọn nó. Thế đấy,một hotboy,một hotgirl, đâu ra lòi ra một con nhỏ hot… hot gì chả biết,vớ vẩn không dưng lại bị người ta ghét không lí do!
“Mày làm trò mèo gì đấy?” Thấy hành động lạ của tôi, Diệu Anh quay ra hỏi,cả Khánh Minh cũng quay sang nhìn tôi
“Bọn mày hiểu mà!” Tôi nói ngắn gọn
Với tài suy đoán của bọn nó,không hiểu mới là hiện tượng lạ của thế giới
Hehe!Thoát nạn rồi! Sung suớng quá cơ
Ơ,nhưng mà sao mọi nguời lại chuyển huớng sang phía mình đứng chứ không phải 2 đứa kia nữa?
Tôi ngó ngang ngó dọc xem có ai ở đằng sau mình không…
Chả có ai cả, ơ thế nhìn mình à? Ai làm ơn giải thích là tôi bị làm sao mà mọi người cứ nhìn tôi như thế ko?
“Thôi đi Nguyệt Linh!” Tiếng Diệu Anh vang lên cạnh tai tôi
“Hả?!”Tôi giật mình,quay sang nhìn 2 bên, 2 đứa kia đã đứng cạnh tôi từ bao giờ…
“Mày nghĩ là bọn họ nhìn tao với Diệu Anh à?” tiếng Khánh Minh tỏ vẻ khinh khỉnh
” Chứ chả lẽ nhìn tao?” Tôi hỏi vặn lại
Làm ơn nhìn lại mặt hàng của 2 người đi,không nhìn 2 nguời thì ai chứ?!
Nói trăm phần trăm là không phải nhìn tôi, với lại tôi không thích bị nhìn kiểu soi mói nên tôi mới tách khỏi hai đứa nó chứ.
Lèm bèm một lúc để cãi nhau xem người ta nhìn ai, thì cũng đến cửa lớp bọn tôi. Tụi tôi học cùng một lớp mà.
…
Lớp 10a1
Vâng,tôi lại bị đơ!
Nó còn to hơn so với mức tôi tuởng tuợng rất nhiều. Có màn chiếu,bàn đơn,tủ để đồ,bàn giáo viên thì ở giữa, to như cái giường cỡ nhỏ luôn. Chắc ngất luôn quá
“Ê Minh!” Tôi nghe thấy Diệu Anh gọi Khánh Minh
“Mày tát cho nó phát!” Phũ phàng
Diệu Anh ạ, chắc phải để ra một hôm gợi lại xem tao với mày làm bạn kiểu gì thôi!
Bỗng nhiên, tầm nhìn của tôi bị che khuất bởi một cái mặt to trình ình..
Vâng, là mặt bạn Minh cu te. và lại là cái trò dí sát mặt.
“Mày có tỉnh không? hay là để tao làm cho mày tỉnh nhá” Khánh Minh nhìn tôi với cái ánh mắt mê hoặc
“Cốp!”Tôi lấy đầu đập vào mũi nó.
Tôi nói rồi, tôi miễn nhiễm!
“Tao tỉnh rồi!” Tôi làm mặt bơ đời, nhìn nó khinh khỉnh
Tôi đi tìm một chỗ ngồi,có thể nhìn ra cửa sổ,cũng có thể dựa lưng vào tuờng. Tuyệt!
Hai đứa kia, Diệu Anh ngồi trên, Khánh Minh ngồi duới tôi,vì là bàn đơn, nên cũng chả có chuyện ngồi cạnh.
Khoảng 3 phút sau khi bọn tôi yên vị thì có một cô giáo đi vào, mặc một bộ áo dài màu trắng!
Xin đính chính,tôi thấy áo dài Việt Nam rất đẹp. Nhưng nhìn cô giáo thì giống như những nguời sống ở thập niên 70,còn bọn học sinh thì giống như đám du côn sành điệu ý. Đứa nào đứa đấy, ko ngoại trừ tôi ,đều ăn mặc nhốn nha nhốn nháo. Riêng cô giáo thì đúng chuẩn “thanh niên” nghiêm túc! hai bên 2 kiểu khác biệt, chả ra thể thống gì luôn !
“Đầu tiên, cô tên là Trúc, cô sẽ là chủ nhiệm của lớp 10 a1,rất vui vì đuợc biết các em” cô giáo lên tiếng
Tôi có cảm giác là cô chủ nhiệm này có vẻ hiền..
” Tôi cũng xin giới thiệu luôn hai bạn học sinh đặc biệt của lớp ta!” Cô Trúc nói tiếp
“Xin mời 2 em lên đây!” Tôi thấy tiếng đẩy ghế ngay đằng sau mình. Tôi quay ra đằng sau thì thấy Khánh Minh đang nhét tay vào túi quần ung dung đi lên trên.
Xí!Thằng cha hách dịch!
Mà hai người cơ mà, ai nữa?
“Em vào đi!” Cả lớp cũng cô Trúc huớng ánh nhìn ra ngoài cửa
Một bóng ngươi bước vào,tay cũng đút túi quần,dáng đi y như Khánh Minh,thong dong bước vào…
Tôi đứng hình tại chỗ!!!
Thế quái nào mà lại có cái truyện như thế này xảy ra cơ chứ?!!
Tôi không tin, chả lẽ Trái Đất này lại tròn đến thế?
Tại sao…lại là cậu ta chứ? Vũ Quốc Thiên, tại sao lại là cậu cơ chứ?
HẾT CHAP!!
Mình thấy chap này không có hay lắm, nhưng dự đoán nó sẽ mở ra nhiều thứ thú vị hơn…
Các bạn biết vì sao Nguyệt Linh lại bị nhìn không? Vì chị ấy là một mỹ nữ đấy, ở đoạn đầu nhân vật bí ẩn cũng nói rằng chị ấy có guơng mặt đẹp mê hồn mà.
Mà các bạn có đoán ra nhân vật xưng tôi ở đầu chap là ai không? hơi khó, nhỉ? Thử đoán đi, tôi sẽ để chap sau dành riêng cho bạn nào đoán đúng.
/32
|