“Ọt—-”
Âm thanh từ bụng của Lâm Úy phát ra ở bên trong lều vải yên tĩnh đặc biệt khuếch trương, cả người Lâm Úy cứng đờ, ngừng thở, trong lều chỉ còn nghe được tiếng mưa rơi xuống, còn có tiếng ngáy nho nhỏ của cái bạn bốn mắt kia.
Không có ai nghe thấy, Lâm Úy thở phào một hơi, đột nhiên không kịp phòng ngừa, bụng lại kêu thêm một tiếng, cậu đói.
Thành Tự nằm ở bên cạnh cậu cười ra tiếng.
Lâm Úy vừa thẹn vừa giận, hai tay đặt lên bụng của mình, ấn xuống, chỉ hy vọng nó đừng kêu nữa.
Thành Tự trở mình, nghiêng mặt hướng về Lâm Úy, từ khóe mắt, Lâm Úy có thể nhìn thấy lỗ tai của Thành Dự, trên đầu vành tai phải hơi nhọn, màu da có chút hồng, giống như ác ma trong truyền thuyết.
“Đói bụng hả?”
Thành Tự nhỏ giọng hỏi. Toàn bộ hơi thở của hắn phả lên mặt và lỗ tai của Lâm Úy, Lâm Úy nhún nhún vai muốn chà xát lỗ tai ngứa ngáy, nhưng không làm, cậu gật đầu, sau đó lập tức nhớ tới, trong này tối như vậy, Thành Tự chắc không nhìn thấy cậu gật đầu.
Bên cạnh truyền đến âm thanh sột soạt, là Thành Tự động đậy, Lâm Úy nằm ngửa nhìn đỉnh lều, một chút động tĩnh nào cũng đều làm cậu như chim sợ cành cong, mỗi một câu, mỗi một động tác của Thành Tự đều giống như kíp nổ bên trên đốm lửa lập lòe, sau khi thêu đốt tới cuối cùng sẽ là cái gì, Lâm Úy loáng thoáng biết rõ, nhưng muốn cậu nói, lại nói không nên lời.
Bụng của Lâm Úy chợt ấm áp, cậu giật mình, là tay của Thành Tự đặt lên trên.
“Hay là bụng không thoải mái?”
Lâm Úy bắt đầu cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Rõ ràng chỉ là một bàn tay, bàn tay và ngón tay bằng phẳng, kín kẽ áp sát vào bụng cậu, nhiệt độ từng chút từng chút xuyên qua lớp áo truyền đến trên da. Lâm Úy cảm thấy hình như mình bị bệnh rồi, cậu không rõ ràng lắm cảm giác của mình đối với Thành Tự là cái gì. Cậu chán ghét Thành Tự, chán ghét hắn không phân biệt được nặng nhẹ, nhưng đồng thời lại khát vọng hắn, khát vọng hắn tựa như một con suối khô khát vọng mưa xuân rơi xuống.
Hiện tại mưa rơi xuống rồi, tí tách trên lều vải, Lâm Úy cảm thấy những hạt mưa đó như đang trực tiếp đánh lên mặt cậu, mưa là lạnh, đánh vào gương mặt nóng bỏng của cậu, lập tức bị nhiệt độ hòa tan, biến thành dòng nước ấm, bao lấy cả người cậu.
“Không, không có.” Giọng của Lâm Úy nhỏ như muỗi kêu.
“Cậu nói cái gì?”
Thành Tự nhích tới gần thêm một chút, Lâm Úy cảm giác như môi của hắn đụng phải lỗ tai của mình, vừa chạm nhẹ vào liền tách ra, cảm giác giống như cánh hoa rơi lên làn da.
“Tớ nói…”
Nói cái gì nhỉ.
Ngôn ngữ vào giờ phút này đã mất đi ý nghĩa, có trăm ngàn phương thức có thể biểu đạt tâm trạng của cậu vào thời điểm này, ngoại trừ ngôn ngữ. Ngôn ngữ giống như miếng vỏ sần sùi không có độ ấm, trong đầu của cậu có đủ mọi màu sắc, hơi thở thì ẩm ướt, thân thể lại nóng bỏng như lửa, hết thảy đều lấn át ngôn ngữ.
“Tớ nghe không rõ…”
Thành Tự lại đến gần thêm chút nữa, tay vẫn đặt lên bụng của cậu như cũ, hiện tại gần như cả người cậu đều bị Thành Tự ôm vào trong ngực.
Lâm Úy dùng sức mà nhắm mắt lại, lại mở ra, dùng đầu lưỡi ẩm ướt liếm bờ môi khô khốc một cái. Mưa bên ngoài hình như lớn hơn rồi, nặng nề trút lên đỉnh lều, tạo ra tiếng vang không nhỏ.
Hiện tại, giờ phút này, nơi đây, hư ảo giống như không chân thật.
Lâm Úy hơi nghiêng đầu, thanh âm phảng phất như là từ chỗ sâu nhất trong cơ thể phát ra.
Cậu nói: “Dạy cho tớ…”
Thành Tự lần này không cười, Lâm Úy đã chuẩn bị để nghênh đón tiếng cười trêu chọc đặc biệt chỉ có ở trên người Thành Tự, nhưng hắn không có cười, trong lòng Lâm Úy thấp thỏm không yên, không biết có phải do mình đã nói sai cái gì rồi hay không, cậu muốn nói gì đó để cứu vớt lại, nhưng không nghĩ ra được gì hết, trong đầu trống rỗng.
Thành Tự nói: “Lần trước không học được sao, hửm?”
Lâm Úy lắc đầu, sau đó lập tức phản ứng lại, trong bóng tối Thành Tự không nhìn thấy cậu lắc đầu.
Nhưng không sao, Thành Tự dùng khuỷu tay hơi nâng người lên, ở trong lều vài tối tăm mơ hồ có thể nhìn thấy một chút hình dáng của hắn, đường cong nhấp nhô giống như dãy núi ẩn mình trong rặng mây mà ban ngày cậu nhìn thấy. Sau đó hắn cúi người, vừa vặn dừng ở phía trên gương mặt của Lâm Úy, hai người gần nhau đến nỗi có thể trông thấy rõ ràng ngũ quan của đối phương, Lâm Úy nhìn vào mắt Thành Tự, ánh mắt lấp lánh như sao, hình như mang theo một chút ý cười, lại tựa như không có, lãnh khốc đến độ cả người Lâm Úy đều muốn run rẩy.
“Nhưng mà,” hắn nói, “Ở đây không có hoa anh đào…”
Ở đây không có, thậm chí ở đây còn có một bạn học ngủ bên cạnh bất cứ lúc nào cũng đều có thể tỉnh dậy.
Lâm Úy nâng tay lên, ngón tay chạm vào cằm của Thành Tự, ấm áp, nhưng cũng không trơn nhẵn, hình như có chân râu, từ cằm hướng lên, sờ đến lỗ tai, là nóng, sau đó là hai má, rồi đến sống mũi cao thẳng, từ sống mũi đến chóp mũi, qua nhân trung, cuối cùng là tới đôi môi mềm mại.
Thành Tự không nói gì, hơi hé môi, cắn ngón tay Lâm Úy, khẽ dùng lực, giống như lắc lắc cho hả giận, Lâm Úy cảm giác ngón trỏ của mình thoáng đau đớn, không tính là rất đau, trong đau đớn còn mang theo chút ngưa ngứa, đầu ngón tay đụng phải đầu lưỡi mềm mại của Thành Tự, ướt át.
Lâm Úy nức nở một tiếng, chân bắt đầu cong lên, hận không thể cuộn mình lại.
Hàm răng của Thành Tự cắn cắn, ngay sau đó lại dùng đầu lưỡi quấn lấy đầu ngón tay của Lâm Úy, giống như đang quấn đóa hoa anh đào. Lâm Úy cảm thấy toàn bộ giác quan của mình đều dồn lên một đầu ngón tay nho nhỏ, cả người trên dưới đều bị khoang miệng của Thành Tự bao phủ, bị đầu lưỡi của Thành Tự liếm láp, sờ mút.
Thành Tự dùng răng nanh nhòn nhọn đâm vào ngón tay của Lâm Úy, hàm hồ nhỏ giọng hỏi: “Hiện tại học được chưa?”
Lâm Úy thở gấp, kèm theo tiếng nức nở khe khẽ, cậu cũng không muốn khóc, chỉ là không biết vì sao, lý trí gần như đều sụp đổ.
“Chưa được, chưa được…”
Thành Tự thở dài một hơi, tựa như thầy giáo đối mặt với cậu học trò chậm hiểu, bất đắc dĩ cực kỳ, nhả ngón tay ướt át của Lâm Úy ra, cúi xuống, chạm vào môi của cậu. Giống như người lữ khách lặn lội đường xa rốt cuộc uống được một ngụm nước suối ngọt lành, từ chỗ sâu trong cổ họng của Lâm Úy phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Bọn họ hôn rồi.
Hôn môi.
Lâm Úy đã hiểu ra đây là điều cậu muốn, môi kề môi dây dưa, bắt đầu nhấm nháp hương vị đầu lưỡi không thuộc về mình, mang theo vị bơ, vị ngọt anh đào, đầu lưỡi của cậu giống như sắp bị Thành Tự nuốt mất, tất cả đều hư ảo, chỉ có đụng chạm nơi đầu lưỡi là sự thật, là nóng, là ẩm.
‘Mỗi một ngày đều vô vị đều nhẫn nhịn
Nếu thật sự không nhịn được
Tôi sẽ hái đi toàn bộ vị ngọt trên người của người.’
Có đôi khi Lâm Úy cảm thấy mình rỗng tuếch, thời điểm cơn gió thổi qua đều có thể nghe được tiếng đổ vỡ loảng xoảng trong thân thể, nhưng hiện tại cậu được lấp đầy, là thật, vừa đầy vừa thật này có thể nhiều hơn được nữa hay không?
Cậu mở miệng lớn hơn, làm cho Thành Tự càng hôn sâu hơn nữa.
Trong thoáng chốc, tất cả mưa gió đều xoay ngược trở về bầu trời, vạn vật hoa cỏ đều nở rộ.
Âm thanh từ bụng của Lâm Úy phát ra ở bên trong lều vải yên tĩnh đặc biệt khuếch trương, cả người Lâm Úy cứng đờ, ngừng thở, trong lều chỉ còn nghe được tiếng mưa rơi xuống, còn có tiếng ngáy nho nhỏ của cái bạn bốn mắt kia.
Không có ai nghe thấy, Lâm Úy thở phào một hơi, đột nhiên không kịp phòng ngừa, bụng lại kêu thêm một tiếng, cậu đói.
Thành Tự nằm ở bên cạnh cậu cười ra tiếng.
Lâm Úy vừa thẹn vừa giận, hai tay đặt lên bụng của mình, ấn xuống, chỉ hy vọng nó đừng kêu nữa.
Thành Tự trở mình, nghiêng mặt hướng về Lâm Úy, từ khóe mắt, Lâm Úy có thể nhìn thấy lỗ tai của Thành Dự, trên đầu vành tai phải hơi nhọn, màu da có chút hồng, giống như ác ma trong truyền thuyết.
“Đói bụng hả?”
Thành Tự nhỏ giọng hỏi. Toàn bộ hơi thở của hắn phả lên mặt và lỗ tai của Lâm Úy, Lâm Úy nhún nhún vai muốn chà xát lỗ tai ngứa ngáy, nhưng không làm, cậu gật đầu, sau đó lập tức nhớ tới, trong này tối như vậy, Thành Tự chắc không nhìn thấy cậu gật đầu.
Bên cạnh truyền đến âm thanh sột soạt, là Thành Tự động đậy, Lâm Úy nằm ngửa nhìn đỉnh lều, một chút động tĩnh nào cũng đều làm cậu như chim sợ cành cong, mỗi một câu, mỗi một động tác của Thành Tự đều giống như kíp nổ bên trên đốm lửa lập lòe, sau khi thêu đốt tới cuối cùng sẽ là cái gì, Lâm Úy loáng thoáng biết rõ, nhưng muốn cậu nói, lại nói không nên lời.
Bụng của Lâm Úy chợt ấm áp, cậu giật mình, là tay của Thành Tự đặt lên trên.
“Hay là bụng không thoải mái?”
Lâm Úy bắt đầu cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Rõ ràng chỉ là một bàn tay, bàn tay và ngón tay bằng phẳng, kín kẽ áp sát vào bụng cậu, nhiệt độ từng chút từng chút xuyên qua lớp áo truyền đến trên da. Lâm Úy cảm thấy hình như mình bị bệnh rồi, cậu không rõ ràng lắm cảm giác của mình đối với Thành Tự là cái gì. Cậu chán ghét Thành Tự, chán ghét hắn không phân biệt được nặng nhẹ, nhưng đồng thời lại khát vọng hắn, khát vọng hắn tựa như một con suối khô khát vọng mưa xuân rơi xuống.
Hiện tại mưa rơi xuống rồi, tí tách trên lều vải, Lâm Úy cảm thấy những hạt mưa đó như đang trực tiếp đánh lên mặt cậu, mưa là lạnh, đánh vào gương mặt nóng bỏng của cậu, lập tức bị nhiệt độ hòa tan, biến thành dòng nước ấm, bao lấy cả người cậu.
“Không, không có.” Giọng của Lâm Úy nhỏ như muỗi kêu.
“Cậu nói cái gì?”
Thành Tự nhích tới gần thêm một chút, Lâm Úy cảm giác như môi của hắn đụng phải lỗ tai của mình, vừa chạm nhẹ vào liền tách ra, cảm giác giống như cánh hoa rơi lên làn da.
“Tớ nói…”
Nói cái gì nhỉ.
Ngôn ngữ vào giờ phút này đã mất đi ý nghĩa, có trăm ngàn phương thức có thể biểu đạt tâm trạng của cậu vào thời điểm này, ngoại trừ ngôn ngữ. Ngôn ngữ giống như miếng vỏ sần sùi không có độ ấm, trong đầu của cậu có đủ mọi màu sắc, hơi thở thì ẩm ướt, thân thể lại nóng bỏng như lửa, hết thảy đều lấn át ngôn ngữ.
“Tớ nghe không rõ…”
Thành Tự lại đến gần thêm chút nữa, tay vẫn đặt lên bụng của cậu như cũ, hiện tại gần như cả người cậu đều bị Thành Tự ôm vào trong ngực.
Lâm Úy dùng sức mà nhắm mắt lại, lại mở ra, dùng đầu lưỡi ẩm ướt liếm bờ môi khô khốc một cái. Mưa bên ngoài hình như lớn hơn rồi, nặng nề trút lên đỉnh lều, tạo ra tiếng vang không nhỏ.
Hiện tại, giờ phút này, nơi đây, hư ảo giống như không chân thật.
Lâm Úy hơi nghiêng đầu, thanh âm phảng phất như là từ chỗ sâu nhất trong cơ thể phát ra.
Cậu nói: “Dạy cho tớ…”
Thành Tự lần này không cười, Lâm Úy đã chuẩn bị để nghênh đón tiếng cười trêu chọc đặc biệt chỉ có ở trên người Thành Tự, nhưng hắn không có cười, trong lòng Lâm Úy thấp thỏm không yên, không biết có phải do mình đã nói sai cái gì rồi hay không, cậu muốn nói gì đó để cứu vớt lại, nhưng không nghĩ ra được gì hết, trong đầu trống rỗng.
Thành Tự nói: “Lần trước không học được sao, hửm?”
Lâm Úy lắc đầu, sau đó lập tức phản ứng lại, trong bóng tối Thành Tự không nhìn thấy cậu lắc đầu.
Nhưng không sao, Thành Tự dùng khuỷu tay hơi nâng người lên, ở trong lều vài tối tăm mơ hồ có thể nhìn thấy một chút hình dáng của hắn, đường cong nhấp nhô giống như dãy núi ẩn mình trong rặng mây mà ban ngày cậu nhìn thấy. Sau đó hắn cúi người, vừa vặn dừng ở phía trên gương mặt của Lâm Úy, hai người gần nhau đến nỗi có thể trông thấy rõ ràng ngũ quan của đối phương, Lâm Úy nhìn vào mắt Thành Tự, ánh mắt lấp lánh như sao, hình như mang theo một chút ý cười, lại tựa như không có, lãnh khốc đến độ cả người Lâm Úy đều muốn run rẩy.
“Nhưng mà,” hắn nói, “Ở đây không có hoa anh đào…”
Ở đây không có, thậm chí ở đây còn có một bạn học ngủ bên cạnh bất cứ lúc nào cũng đều có thể tỉnh dậy.
Lâm Úy nâng tay lên, ngón tay chạm vào cằm của Thành Tự, ấm áp, nhưng cũng không trơn nhẵn, hình như có chân râu, từ cằm hướng lên, sờ đến lỗ tai, là nóng, sau đó là hai má, rồi đến sống mũi cao thẳng, từ sống mũi đến chóp mũi, qua nhân trung, cuối cùng là tới đôi môi mềm mại.
Thành Tự không nói gì, hơi hé môi, cắn ngón tay Lâm Úy, khẽ dùng lực, giống như lắc lắc cho hả giận, Lâm Úy cảm giác ngón trỏ của mình thoáng đau đớn, không tính là rất đau, trong đau đớn còn mang theo chút ngưa ngứa, đầu ngón tay đụng phải đầu lưỡi mềm mại của Thành Tự, ướt át.
Lâm Úy nức nở một tiếng, chân bắt đầu cong lên, hận không thể cuộn mình lại.
Hàm răng của Thành Tự cắn cắn, ngay sau đó lại dùng đầu lưỡi quấn lấy đầu ngón tay của Lâm Úy, giống như đang quấn đóa hoa anh đào. Lâm Úy cảm thấy toàn bộ giác quan của mình đều dồn lên một đầu ngón tay nho nhỏ, cả người trên dưới đều bị khoang miệng của Thành Tự bao phủ, bị đầu lưỡi của Thành Tự liếm láp, sờ mút.
Thành Tự dùng răng nanh nhòn nhọn đâm vào ngón tay của Lâm Úy, hàm hồ nhỏ giọng hỏi: “Hiện tại học được chưa?”
Lâm Úy thở gấp, kèm theo tiếng nức nở khe khẽ, cậu cũng không muốn khóc, chỉ là không biết vì sao, lý trí gần như đều sụp đổ.
“Chưa được, chưa được…”
Thành Tự thở dài một hơi, tựa như thầy giáo đối mặt với cậu học trò chậm hiểu, bất đắc dĩ cực kỳ, nhả ngón tay ướt át của Lâm Úy ra, cúi xuống, chạm vào môi của cậu. Giống như người lữ khách lặn lội đường xa rốt cuộc uống được một ngụm nước suối ngọt lành, từ chỗ sâu trong cổ họng của Lâm Úy phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Bọn họ hôn rồi.
Hôn môi.
Lâm Úy đã hiểu ra đây là điều cậu muốn, môi kề môi dây dưa, bắt đầu nhấm nháp hương vị đầu lưỡi không thuộc về mình, mang theo vị bơ, vị ngọt anh đào, đầu lưỡi của cậu giống như sắp bị Thành Tự nuốt mất, tất cả đều hư ảo, chỉ có đụng chạm nơi đầu lưỡi là sự thật, là nóng, là ẩm.
‘Mỗi một ngày đều vô vị đều nhẫn nhịn
Nếu thật sự không nhịn được
Tôi sẽ hái đi toàn bộ vị ngọt trên người của người.’
Có đôi khi Lâm Úy cảm thấy mình rỗng tuếch, thời điểm cơn gió thổi qua đều có thể nghe được tiếng đổ vỡ loảng xoảng trong thân thể, nhưng hiện tại cậu được lấp đầy, là thật, vừa đầy vừa thật này có thể nhiều hơn được nữa hay không?
Cậu mở miệng lớn hơn, làm cho Thành Tự càng hôn sâu hơn nữa.
Trong thoáng chốc, tất cả mưa gió đều xoay ngược trở về bầu trời, vạn vật hoa cỏ đều nở rộ.
/10
|