Kỳ thực Mạch Đinh vào ở nhà mới chưa được bao lâu đã phải dọn ra, không phải vì hai người cãi nhau, cũng không phải vì ai đó đột nhiên mất tích, mà vì nghỉ hè đã đến rồi. Mạch Đinh nhận được mệnh lệnh nghỉ hè phải về nhà ở, bình thường đã không trông thấy bóng dáng Mạch Đinh, cho nên nghỉ hè là phải ở nhà cùng bố mẹ .
Mạch Đinh không cầm nhiều đồ theo, bởi vì chỉ cần có thời gian rảnh, cậu lại quay về đây. Cậu đứng ở cửa: “Tớ về nhà đây.”.
An Tử Yến đang đánh răng hàm hô ứng một tiếng .
“Cậu thật bất lịch sự. Cũng không biết ra cửa tiễn tớ a.”.
“Nếu cậu muốn chết, tớ sẽ tiễn cậu một đoạn.”.
“Tớ phi! Miệng chó không mọc được ngà voi, mới sáng ra, sớm hay muộn sẽ bị cậu nguyền cho chết, để xem lúc tớ đi thật rồi, ai tới nấu cơm cho cậu, ai tới chiếu cố cậu, đói chết cậu đi cái đồ vô lương tâm.”.
“Tôi tới chiếu cố a.” Thanh âm quen thuộc vang lên phía sau Mạch Đinh, quay đầu lại liền trông thấy khuôn mặt đang cười tủm tỉm của Bạch Tiểu Tư, vẫn xinh đẹp như vậy .
An Tử Yến ghét bỏ nhìn ra ngoài cửa: “Sao em lại về đây.”.
“Chồng trước, vẻ mặt đó của anh là sao, không muồn nhìn thấy em đến vậy cơ à, em về để thăm hai người a.”.
Mạch Đinh với việc Bạch Tiểu Tư bất thình lình xuất hiện có phần kinh ngạc, nhưng vẫn rất cao hứng: “Cô rốt cuộc đã trở về, tôi còn rất nhiều điều muốn thỉnh giáo cô, về đây rồi đỡ lãng phí tiền điện thoại của tôi. Bất quá giờ tôi phải về nhà, lúc này cô đến không phải là muốn đào góc tường đấy chứ.”.
“Mạch Mạch, lời này của cậu ấy mà, rõ ràng là cậu đào góc tường tôi trước.”.
Cũng đúng, nhưng không thể để cô nam quả nữ ở chung với nhau, nếu tình cũ đột nhiên bùng cháy vậy rất phiền phức, Mạch Đinh kéo Bạch Tiểu Tư ra ngoài, rồi đóng cửa lại thật mạnh. An Tử Yến cảm thấy khó hiểu .
“Nhìn cái bộ dáng hẹp hòi của cậu kìa.” Bạch Tiểu Tư trêu chọc .
“Ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng. Cô muốn đi đâu, tôi tiễn cô một đoạn.” Mạch Đinh lấy chìa khóa xe đưng đưa trước mặt Bạch Tiểu Tư .
“Tôi vừa mới đến cậu đã muốn đuổi tôi đi?”.
“Hôm nào đó sẽ hẹn với cô sau, hôm nay tôi còn có việc.”.
“Còn nữa, An Tử Yến thật sự đưa xe cho cậu?”.
Mạch Đinh liếc mắt một cái bị nhìn thấu có chút chột dạ, kỳ thật hôm nay nhân lúc An Tử Yến còn đang ngủ mà ăn trộm, cho nên cậu mới đi vội vàng như vậy, không muốn An Tử Yến phát hiện ra .
Mạch Đinh khoát tay: “Cô quá coi thường tình cảm giữa tôi và An Tử Yến rồi đấy, từ khi cô đi, tình yêu của chúng tôi như ánh mặt trời ban trưa, giờ tôi muốn gì cậu ấy cũng cho tôi, đừng nói là xe, ngay cả mặt trăng trên trời cậu ấy cũng sẽ bắc thang hái xuống cho tôi.”.
“Tôi thấy anh ấy là dùng thang đập nát ước mơ nhỏ bé của cậu.”.
“Mới sáng ra ai cũng rủa tôi, hôm nay khẳng định không tốt lành gì, nhanh đi đi.” Mạch Đinh đẩy đẩy Bạch Tiểu Tư về phía trước .
“Đừng động chân động tay, cẩn thận tôi nói với An Tử Yến.”.
“Tôi mới không sợ.”.
Bạch Tiểu Tư ở cầu thang rống to: “Chồng trước, Mạch Đinh sờ ngực em....” Mạch Đinh che miệng Bạch Tiểu Tư: “Lạy bà, nói nhỏ thôi, chúng ta nếu có gian tình, sẽ bị tên kia giết chết.” Lời này là sự thật .
Trên đường quốc lộ, Mạch Đinh lấy tốc độ rùa bò mà lái xe, Bạch Tiểu Tư ngáp ngắn ngáp dài: “Cậu có thể chạy nhanh một chút không.”.
“An toàn quan trọng hơn tốc độ.”.
Bạch Tiểu Tư mắng: “Lão tử vẫn trông thấy phòng của An Tử Yến từ kính chiếu hậu, người đi bộ còn xin vượt kia kìa.”.
“Cô vội cái gì, tôi còn chưa vội đây này.”.
Bạch Tiểu Tư mặc kệ Mạch Đinh, một cước dẫm nát chân phanh, cầm lấy balô bước xuống vẫy xe taxi, bỏ lại Mạch Đinh đang ở một bên xoa mặt, Mạch Đinh bĩu môi: “Có lòng tốt tiễn cô một đoạn, lại còn thái độ, sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện.” Này này, Mạch Đinh sáng ra cậu đã rủa người khác như thế là không được .
Mạch Đinh tốn rất nhiều thời gian mới lái xe về đến nhà, hàng xóm xung quanh trông thấy một chiếc xe tốt như vậy đều có chút hâm mộ, Mạch Đinh đeo kính râm, tiêu sái bước xuống xe, đóng cửa lại, giương tay ấn nút khóa xe, phong cách thôi rồi. Cậu lái xe về nhà chính là muốn thỏa mãn chút tâm hư vinh của mình, sau đó đập cửa nhà: “Mẹ, mau mở cửa, con về rồi.”.
Mẹ Mạch Đinh vội vã chạy ra mở cửa: “Chờ con đã lâu, con đeo cái gì vậy, trông như thằng mù, xe của ai đấy.”.
Mạch Đinh bị đả kích tháo kính râm xuống: “Không hiểu gì về mốt, mượn của An Tử Yến.” Vừa vào nhà lại phát hiện trong phòng khách không chỉ có một mình bố, còn có ba người khác, một đôi vợ chồng cùng con gái của họ, cậu quay đầu lại nhỏ giọng hỏi mẹ: “Có khách sao?” Mẹ Mạch Đinh kéo thẳng Mạch Đinh đến trước mặt đôi vợ chồng kia: “Nhanh gọi chú Phó, dì Phó.”.
“Chú Phó, dì Phó.”.
“Ngoan, cháu là Mạch Đinh a, đã lớn như vậy rồi, khi ấy trông hẵng nhỏ, thời gian thật sự khiến người ta già đi a.” Chú Phó vừa khoa tay múa chân, vừa cảm thán .
Thấy vẻ mặt mờ mịt của Mạch Đinh, mẹ Mạch Đinh bổ sung: “Cái thằng này, quên hết rồi sao. Đây là người bạn thân thiết của bố con, trước đây con thường sang nhà bọn họ chơi, hôm nay bố con tình cờ gặp lại, bọn họ cũng sống ở gần đây, con nói xem có khéo hay không a.”.
“À, à.” Mạch Đinh chỉ biết gật đầu, nhưng hoàn toàn không nhớ chuyện mẹ Mạch Đinh nói .
“Cháu không nhớ chú Phó hẳn còn nhớ Phó Thiến chứ, trước đây hai đứa chơi với nhau rất vui, mỗi ngày đều quấn lấy nhau, khi ấy thằng quỷ nhỏ cháu còn nói lớn lên sẽ lấy Phó Thiến.” Sau khi dứt lời, bố mẹ hai bên đều nở nụ cười. Phó Thiến đỏ mặt khẽ oán trách, rồi cúi đầu không dám nhìn Mạch Đinh .
Cảnh tượng hòa thuận vui vẻ này là sao? Mạch Đinh có dự cảm không tốt .
“Vậy ư? Ha ha, lúc nhỏ nói chơi thôi nên con không nhớ rõ, con về phòng cất đồ trước.” Mạch Đinh cười đến giả tạo, liên tục lui về phía phòng mình .
“Chúng ta người lớn nói chuyện, con và Phó Thiến tâm sự với nhau đi, lâu như vậy mới gặp lại chắc chắn có nhiều lời để nói.” Nói xong kéo Phó Thiến mặt mũi đỏ bừng vào phòng Mạch Đinh, sau đó Mạch Đinh kéo mẹ ra góc khuất nhỏ giọng nói: “Mẹ làm cái gì vậy hả, không phải con đã nói có bạn gái rồi ư? Mẹ đùa con đấy à.”.
“Chưa kết hôn thì vẫn có thể cân nhắc những người khác, cái cô Thiến Thiến này mẹ xem thì thấy là khuê nữ đứng đắn, hơn nữa, mẹ còn chưa gặp bạn gái của con. Nhanh lên đi, đừng để ngừơi ta đợi lâu.”.
“Mẹ.” Mạch Đinh còn muốn lên tiếng nhưng đã bị mẹ ném vào phòng .
Không khí trong phòng rất xấu hổ, Mạch Đinh đặt một chén nước trước mặt Phó Thiến, sau đó liền trốn tới một góc thật xa sắp xếp quần áo của mình, ra vẻ mình bận rộn nhiều việc, kỳ thật da đầu đang run lên .
Phó Thiến mở miệng trước: “Đinh ca ca, bộ dáng của anh so với trước đây không thay đổi là bao.”.
Thanh âm tinh tế này vừa thoát ra, Mạch Đinh thiếu chút nữa đứng không vững, tựa vào tủ quần áo: “Gọi, gọi tôi Mạch Đinh là được.”.
“Đinh ca ca không thích em gọi anh như vậy sao? Trước đây mỗi lần em gọi anh đều rất vui vẻ.”.
Mạch Đinh thực hối hận a, còn kém không cho mình một cái bạt tai, sao trước đây lại nơi nơi đùa giỡn lưu manh. Hiện tại xong rồi, không phải cô ấy có ý với mình đấy chứ, trong khoảnh khắc, Mạch Đinh muốn bóp chết bản thân .
“Không có, chỉ là có chút không quen.”.
“Từ từ rồi sẽ quen, dì Mạch nói sau này phải qua lại với bố mẹ em nhiều hơn, cũng đúng, lâu như vậy mới gặp lại, Đinh ca ca, anh có tin không, em vẫn còn giữ ảnh chụp của chúng ta trước đây. Hồi xưa mỗi khi bị bắt nạt, Đinh ca ca luôn ra mặt giúp em, Đinh ca ca chính là anh hùng trong mắt em.” Phó Thiến tự nói một mình nói đến vui vẻ .
Mạch Đinh ở bên cạnh chửi thầm, thằng ngu này, thích thể hiện à, giờ thì tốt rồi, vừa lòng chưa, xem mày ăn nói thế nào với An Tử Yến. Y như thằng tâm thần phân liệt. Tưởng tượng đến bộ mặt đáng sợ của An Tử Yến sau khi biết chuyện, Mạch Đinh rùng mình một cái .
“Đinh ca ca, sao anh không nói chuyện với em, chê em nhàm chán à?” Phó Thiến có chút bi thương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó. Phó Thiến từ lâu đã xem Mạch Đinh như mối tình đầu của mình, lúc nào cũng nhớ đến khoảng thời gian vui vẻ khi hai người ở cạnh nhau trước đây, thế cho nên dù sau này có thích ai, trông lòng cô Mạch Đinh vẫn chiếm một vị trí quan trọng. Lần gặp gỡ ngoài ý muốn này càng khiến Phó Thiến vui mừng không nói nên lời .
Mạch Đinh vội an ủi: “Không có đâu, tôi hơi hướng nội, không thích nói chuyện lắm.”.
“Trước đây Đinh ca ca rất hoạt bát mà.”.
Ai bảo mày hoạt bát, đầu đất, hoạt bát cái lông. Mạch Đinh quả thực tìm đủ mọi từ ngữ để mắng bản thân .
“Trước đây đầu óc của tôi hơi có vấn đề, sau vài ca phẫu thuật mới trẻ nên bình thường.”.
Phó Thiến bật cười, nhưng lại cười giấu răng: “Anh thật thú vị.”.
Mạch Đinh mở cửa ra, tìm cớ lần trốn: “Tôi đi xem mọi người tán gẫu thế nào.”.
“Đinh ca ca.” Phó Thiến gọi Mạch Đinh lại .
“A?”.
Một lúc sau, Phó Thiến mới gian nan mở miệng: “Trước đây anh từng hứa sẽ lấy em, bây giờ có thể thực hiện không?”.
Mạch Đinh không cầm nhiều đồ theo, bởi vì chỉ cần có thời gian rảnh, cậu lại quay về đây. Cậu đứng ở cửa: “Tớ về nhà đây.”.
An Tử Yến đang đánh răng hàm hô ứng một tiếng .
“Cậu thật bất lịch sự. Cũng không biết ra cửa tiễn tớ a.”.
“Nếu cậu muốn chết, tớ sẽ tiễn cậu một đoạn.”.
“Tớ phi! Miệng chó không mọc được ngà voi, mới sáng ra, sớm hay muộn sẽ bị cậu nguyền cho chết, để xem lúc tớ đi thật rồi, ai tới nấu cơm cho cậu, ai tới chiếu cố cậu, đói chết cậu đi cái đồ vô lương tâm.”.
“Tôi tới chiếu cố a.” Thanh âm quen thuộc vang lên phía sau Mạch Đinh, quay đầu lại liền trông thấy khuôn mặt đang cười tủm tỉm của Bạch Tiểu Tư, vẫn xinh đẹp như vậy .
An Tử Yến ghét bỏ nhìn ra ngoài cửa: “Sao em lại về đây.”.
“Chồng trước, vẻ mặt đó của anh là sao, không muồn nhìn thấy em đến vậy cơ à, em về để thăm hai người a.”.
Mạch Đinh với việc Bạch Tiểu Tư bất thình lình xuất hiện có phần kinh ngạc, nhưng vẫn rất cao hứng: “Cô rốt cuộc đã trở về, tôi còn rất nhiều điều muốn thỉnh giáo cô, về đây rồi đỡ lãng phí tiền điện thoại của tôi. Bất quá giờ tôi phải về nhà, lúc này cô đến không phải là muốn đào góc tường đấy chứ.”.
“Mạch Mạch, lời này của cậu ấy mà, rõ ràng là cậu đào góc tường tôi trước.”.
Cũng đúng, nhưng không thể để cô nam quả nữ ở chung với nhau, nếu tình cũ đột nhiên bùng cháy vậy rất phiền phức, Mạch Đinh kéo Bạch Tiểu Tư ra ngoài, rồi đóng cửa lại thật mạnh. An Tử Yến cảm thấy khó hiểu .
“Nhìn cái bộ dáng hẹp hòi của cậu kìa.” Bạch Tiểu Tư trêu chọc .
“Ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng. Cô muốn đi đâu, tôi tiễn cô một đoạn.” Mạch Đinh lấy chìa khóa xe đưng đưa trước mặt Bạch Tiểu Tư .
“Tôi vừa mới đến cậu đã muốn đuổi tôi đi?”.
“Hôm nào đó sẽ hẹn với cô sau, hôm nay tôi còn có việc.”.
“Còn nữa, An Tử Yến thật sự đưa xe cho cậu?”.
Mạch Đinh liếc mắt một cái bị nhìn thấu có chút chột dạ, kỳ thật hôm nay nhân lúc An Tử Yến còn đang ngủ mà ăn trộm, cho nên cậu mới đi vội vàng như vậy, không muốn An Tử Yến phát hiện ra .
Mạch Đinh khoát tay: “Cô quá coi thường tình cảm giữa tôi và An Tử Yến rồi đấy, từ khi cô đi, tình yêu của chúng tôi như ánh mặt trời ban trưa, giờ tôi muốn gì cậu ấy cũng cho tôi, đừng nói là xe, ngay cả mặt trăng trên trời cậu ấy cũng sẽ bắc thang hái xuống cho tôi.”.
“Tôi thấy anh ấy là dùng thang đập nát ước mơ nhỏ bé của cậu.”.
“Mới sáng ra ai cũng rủa tôi, hôm nay khẳng định không tốt lành gì, nhanh đi đi.” Mạch Đinh đẩy đẩy Bạch Tiểu Tư về phía trước .
“Đừng động chân động tay, cẩn thận tôi nói với An Tử Yến.”.
“Tôi mới không sợ.”.
Bạch Tiểu Tư ở cầu thang rống to: “Chồng trước, Mạch Đinh sờ ngực em....” Mạch Đinh che miệng Bạch Tiểu Tư: “Lạy bà, nói nhỏ thôi, chúng ta nếu có gian tình, sẽ bị tên kia giết chết.” Lời này là sự thật .
Trên đường quốc lộ, Mạch Đinh lấy tốc độ rùa bò mà lái xe, Bạch Tiểu Tư ngáp ngắn ngáp dài: “Cậu có thể chạy nhanh một chút không.”.
“An toàn quan trọng hơn tốc độ.”.
Bạch Tiểu Tư mắng: “Lão tử vẫn trông thấy phòng của An Tử Yến từ kính chiếu hậu, người đi bộ còn xin vượt kia kìa.”.
“Cô vội cái gì, tôi còn chưa vội đây này.”.
Bạch Tiểu Tư mặc kệ Mạch Đinh, một cước dẫm nát chân phanh, cầm lấy balô bước xuống vẫy xe taxi, bỏ lại Mạch Đinh đang ở một bên xoa mặt, Mạch Đinh bĩu môi: “Có lòng tốt tiễn cô một đoạn, lại còn thái độ, sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện.” Này này, Mạch Đinh sáng ra cậu đã rủa người khác như thế là không được .
Mạch Đinh tốn rất nhiều thời gian mới lái xe về đến nhà, hàng xóm xung quanh trông thấy một chiếc xe tốt như vậy đều có chút hâm mộ, Mạch Đinh đeo kính râm, tiêu sái bước xuống xe, đóng cửa lại, giương tay ấn nút khóa xe, phong cách thôi rồi. Cậu lái xe về nhà chính là muốn thỏa mãn chút tâm hư vinh của mình, sau đó đập cửa nhà: “Mẹ, mau mở cửa, con về rồi.”.
Mẹ Mạch Đinh vội vã chạy ra mở cửa: “Chờ con đã lâu, con đeo cái gì vậy, trông như thằng mù, xe của ai đấy.”.
Mạch Đinh bị đả kích tháo kính râm xuống: “Không hiểu gì về mốt, mượn của An Tử Yến.” Vừa vào nhà lại phát hiện trong phòng khách không chỉ có một mình bố, còn có ba người khác, một đôi vợ chồng cùng con gái của họ, cậu quay đầu lại nhỏ giọng hỏi mẹ: “Có khách sao?” Mẹ Mạch Đinh kéo thẳng Mạch Đinh đến trước mặt đôi vợ chồng kia: “Nhanh gọi chú Phó, dì Phó.”.
“Chú Phó, dì Phó.”.
“Ngoan, cháu là Mạch Đinh a, đã lớn như vậy rồi, khi ấy trông hẵng nhỏ, thời gian thật sự khiến người ta già đi a.” Chú Phó vừa khoa tay múa chân, vừa cảm thán .
Thấy vẻ mặt mờ mịt của Mạch Đinh, mẹ Mạch Đinh bổ sung: “Cái thằng này, quên hết rồi sao. Đây là người bạn thân thiết của bố con, trước đây con thường sang nhà bọn họ chơi, hôm nay bố con tình cờ gặp lại, bọn họ cũng sống ở gần đây, con nói xem có khéo hay không a.”.
“À, à.” Mạch Đinh chỉ biết gật đầu, nhưng hoàn toàn không nhớ chuyện mẹ Mạch Đinh nói .
“Cháu không nhớ chú Phó hẳn còn nhớ Phó Thiến chứ, trước đây hai đứa chơi với nhau rất vui, mỗi ngày đều quấn lấy nhau, khi ấy thằng quỷ nhỏ cháu còn nói lớn lên sẽ lấy Phó Thiến.” Sau khi dứt lời, bố mẹ hai bên đều nở nụ cười. Phó Thiến đỏ mặt khẽ oán trách, rồi cúi đầu không dám nhìn Mạch Đinh .
Cảnh tượng hòa thuận vui vẻ này là sao? Mạch Đinh có dự cảm không tốt .
“Vậy ư? Ha ha, lúc nhỏ nói chơi thôi nên con không nhớ rõ, con về phòng cất đồ trước.” Mạch Đinh cười đến giả tạo, liên tục lui về phía phòng mình .
“Chúng ta người lớn nói chuyện, con và Phó Thiến tâm sự với nhau đi, lâu như vậy mới gặp lại chắc chắn có nhiều lời để nói.” Nói xong kéo Phó Thiến mặt mũi đỏ bừng vào phòng Mạch Đinh, sau đó Mạch Đinh kéo mẹ ra góc khuất nhỏ giọng nói: “Mẹ làm cái gì vậy hả, không phải con đã nói có bạn gái rồi ư? Mẹ đùa con đấy à.”.
“Chưa kết hôn thì vẫn có thể cân nhắc những người khác, cái cô Thiến Thiến này mẹ xem thì thấy là khuê nữ đứng đắn, hơn nữa, mẹ còn chưa gặp bạn gái của con. Nhanh lên đi, đừng để ngừơi ta đợi lâu.”.
“Mẹ.” Mạch Đinh còn muốn lên tiếng nhưng đã bị mẹ ném vào phòng .
Không khí trong phòng rất xấu hổ, Mạch Đinh đặt một chén nước trước mặt Phó Thiến, sau đó liền trốn tới một góc thật xa sắp xếp quần áo của mình, ra vẻ mình bận rộn nhiều việc, kỳ thật da đầu đang run lên .
Phó Thiến mở miệng trước: “Đinh ca ca, bộ dáng của anh so với trước đây không thay đổi là bao.”.
Thanh âm tinh tế này vừa thoát ra, Mạch Đinh thiếu chút nữa đứng không vững, tựa vào tủ quần áo: “Gọi, gọi tôi Mạch Đinh là được.”.
“Đinh ca ca không thích em gọi anh như vậy sao? Trước đây mỗi lần em gọi anh đều rất vui vẻ.”.
Mạch Đinh thực hối hận a, còn kém không cho mình một cái bạt tai, sao trước đây lại nơi nơi đùa giỡn lưu manh. Hiện tại xong rồi, không phải cô ấy có ý với mình đấy chứ, trong khoảnh khắc, Mạch Đinh muốn bóp chết bản thân .
“Không có, chỉ là có chút không quen.”.
“Từ từ rồi sẽ quen, dì Mạch nói sau này phải qua lại với bố mẹ em nhiều hơn, cũng đúng, lâu như vậy mới gặp lại, Đinh ca ca, anh có tin không, em vẫn còn giữ ảnh chụp của chúng ta trước đây. Hồi xưa mỗi khi bị bắt nạt, Đinh ca ca luôn ra mặt giúp em, Đinh ca ca chính là anh hùng trong mắt em.” Phó Thiến tự nói một mình nói đến vui vẻ .
Mạch Đinh ở bên cạnh chửi thầm, thằng ngu này, thích thể hiện à, giờ thì tốt rồi, vừa lòng chưa, xem mày ăn nói thế nào với An Tử Yến. Y như thằng tâm thần phân liệt. Tưởng tượng đến bộ mặt đáng sợ của An Tử Yến sau khi biết chuyện, Mạch Đinh rùng mình một cái .
“Đinh ca ca, sao anh không nói chuyện với em, chê em nhàm chán à?” Phó Thiến có chút bi thương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó. Phó Thiến từ lâu đã xem Mạch Đinh như mối tình đầu của mình, lúc nào cũng nhớ đến khoảng thời gian vui vẻ khi hai người ở cạnh nhau trước đây, thế cho nên dù sau này có thích ai, trông lòng cô Mạch Đinh vẫn chiếm một vị trí quan trọng. Lần gặp gỡ ngoài ý muốn này càng khiến Phó Thiến vui mừng không nói nên lời .
Mạch Đinh vội an ủi: “Không có đâu, tôi hơi hướng nội, không thích nói chuyện lắm.”.
“Trước đây Đinh ca ca rất hoạt bát mà.”.
Ai bảo mày hoạt bát, đầu đất, hoạt bát cái lông. Mạch Đinh quả thực tìm đủ mọi từ ngữ để mắng bản thân .
“Trước đây đầu óc của tôi hơi có vấn đề, sau vài ca phẫu thuật mới trẻ nên bình thường.”.
Phó Thiến bật cười, nhưng lại cười giấu răng: “Anh thật thú vị.”.
Mạch Đinh mở cửa ra, tìm cớ lần trốn: “Tôi đi xem mọi người tán gẫu thế nào.”.
“Đinh ca ca.” Phó Thiến gọi Mạch Đinh lại .
“A?”.
Một lúc sau, Phó Thiến mới gian nan mở miệng: “Trước đây anh từng hứa sẽ lấy em, bây giờ có thể thực hiện không?”.
/116
|