*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáu giờ rưỡi, Thẩm Đông vội vàng bật dậy, hắn mở cửa phòng lao ra ngoài đánh răng rửa mặt, toàn bộ quá trình không hề phát ra một tiếng động nào. Thậm chí cho tới khi hắn chuẩn bị thay quần áo mà khóa trái lại cánh cửa phòng mình, bên Đỗ Hành vẫn là yên lặng không chút động tĩnh.
Bị nóng chết luôn cũng được, Thẩm Đông ác ý nghĩ.
Căn phòng rách nát này càng về đêm càng oi bức, nhà bên cạnh và dưới lầu đều mở điều hòa, từng luồng nhiệt thải từ điều hòa phả vào bên trong cửa sổ, thế nên trong phòng cứ như một cái lồng hấp. Quạt điện có mở cũng như không, người ta ngủ đến nửa đêm không phải bị nóng đến giật mình tỉnh giấc thì cũng bị đám muỗi đánh thức. Thẩm Đông trời sinh vốn không mấy nhạy cảm với nhiệt độ, nhiều nhất cũng chỉ bị đổ mồ hôi, cho tới bây giờ chưa từng cảm nhận được nóng đến chết người là như thế nào, cho nên sau khi dọn đến đây, hôm qua là lần đầu tiên hắn ngủ không ngon giấc —— ai biết được cái tên Đỗ Hành chỉ ở cách một bức tường kia là sinh vật gì chứ!
Thẩm Đông từ hôm qua đã bắt đầu suy ngẫm một vấn đề, tuy rằng hắn quả thật không thông minh lắm ( điều này có thể dễ dàng nhận thấy từ thành tích học tập) nhưng cũng ở được mức độ trung bình, vậy mà tại sao mỗi lần ở cùng một chỗ với Đỗ Hành, hắn đều cảm thấy bản thân ngu quá xá là ngu? Bộ trời sinh xung khắc hay sao?
Thẩm Đông cắm chìa khóa vào ổ, nhẹ xoay một vòng, sau đó chầm chậm mở ra cánh cửa chống trộm.
Tuyệt vời ông mặt trời! Chả phát ra chút tiếng động nào!
Hắn thong thả đi xuống lầu, nửa phút sau, một ly miêu màu đen lặng lẽ không một tiếng động xuyên qua cửa chống trộm bước ra ngoài, nó rất nhỏ rất gầy, nhưng đầu lại có màu trắng, nó nhẹ nhàng liếm móng, sau đó nhảy lên trên tay vịn cầu thang đầy bụi, thích thú ôm lấy cái đuôi, trượt dài xuống dưới.
*Ly Miêu: Mèo rừng, mèo báo, leopard cat.
Động tác của mèo nhỏ cực kỳ nhanh nhẹn, khi nó chạy tới hành lang, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Đông đang leo lên chiếc xe đạp cọc cạch của hắn, lắc lư chạy đi. Nó lập tức chạy chầm chậm trên vỉa hè mà bám theo, sau đó nhẹ nhàng nhảy về phía trước, vững vàng đáp xuống cái yên xe đạp phía sau.
A?
Đầu xe đạp lập tức nghiêng ngả, Thẩm Đông luống cuống giữ vững tay lái, sau đó nghi ngờ xoay đầu lại.
Chẳng có bất kỳ thứ gì cả, trên mặt đất cũng không có rác rưởi, sao vừa rồi lại có cảm giác kỳ quái như xe bị thứ gì đập trúng nhỉ. Thẩm Đông ù ù cạc cạc gãi gãi đầu, sau đó đạp xe đi tiếp.
Nhóc ly miêu màu đen ngồi sau yên xe kiêu ngạo ngẩng đầu.
—— cậu không trông thấy tôi, cậu không nhìn thấy tôi...
Thẩm Đông đạp xe đến trước cổng tiểu khu mua một phần sữa đậu nành và hai cái bánh bao, lại ghé sạp báo mà mua một tờ báo, sau đó dừng xe ở ven đường vừa bắt đầu ăn sáng vừa lật xem tin tức.
Mục tiêu của hắn là tìm được nơi ở mới, dọn ngay ra ngoài!
Chẳng qua vật giá ở thành thị khá là cao, mà nơi này cũng là một thành phố nằm ở phía nam, Thẩm Đông lật hết đống thông tin nhà cho thuê rồi mà cũng chả ưng ý được cái nào, vì thế quyết định sau khi tan ca liền lượn quanh khu đô thị cũ xem thử.
Lợi ích lớn nhất của việc chạy xe đạp là, vĩnh viễn không bao giờ bị kẹt xe!
Lúc Thẩm Đông tới siêu thị Sơn Hải chỉ mới có bảy giờ mười, lúc khóa xe hắn đã ngó nghiêng rất kỹ, quả nhiên phát hiện trên con đường cũ kỹ, người qua kẻ lại chẳng ai thèm nhìn tới siêu thị một cái, hít sâu một hơi, Thẩm Đông vòng ra phía sau siêu thị chỗ xuất nhập hàng và lối ra vào của nhân viên, bậc thang cầu thang đều vững chãi nằm đó, không có đột ngột biến mất, cũng chẳng có điều gì dị thường.
Lúc này ly miêu đang ngồi xổm nơi đó cũng đã dừng liếm móng vuốt, từ yên xe phía sau nhảy xuống, hớn hở chạy vào trong siêu thị.
Tiểu Thẩm, chào buổi sáng!
Thẩm Đông đang rối rắm bên kia vừa giương mắt lên liền bắt gặp ngài giám đốc Dư béo mập.
Giám đốc Dư bước tới vỗ vỗ vai Thẩm Đông, nở một nụ cười cực kỳ quỷ dị: Nghe nói cậu nằm viện nhỉ! Đỗ Hành xin nghỉ cùng cậu tổng cộng năm ngày, cảm thấy thế nào?
... Về tới tận nhà ở luôn rồi còn thế nào được nữa?
Tiểu Thẩm à, cậu còn trẻ, trải đời chưa bao lâu, chưa hiểu được thói đời hiểm ác. Giám đốc Dư cứ như chuyện lạ mà bày ra bộ dáng từ ái khuyên nhủ, Cho dù không có Đỗ Hành, cậu cũng phải tìm một người giống như vậy.
Trừ hắn ra, cho dù nhà bên cạnh có một đôi tình nhân dọn tới, mỗi đêm chiến đấu kịch liệt tôi cũng chịu được! Thẩm Đông tức giận nói, cho dù không có Đỗ Hành, chỉ cần qua mùa hè, căn phòng rách nát kia tuyệt đối vẫn sẽ có người đồng ý thuê.
A? Giám đốc Dư chả hiểu mô tê gì, cái này thì liên quan gì đến phòng cho thuê?
Một thanh kiếm lúc nào cũng phải tìm được chủ nhân cho mình, nếu không thì kiếm tồn tại còn ý nghĩa gì nữa? Chẳng lẽ bọn họ không phải đang bàn về chuyện này sao?
Tôi cũng chẳng muốn tìm hiểu xem khách hàng của siêu thị rốt cuộc là người hay quỷ, nhưng giám đốc Dư à, ít nhất ngài cũng phải nói cho tôi biết, rốt cuộc siêu thị Sơn Hải là làm cái gì? Xã hội đen? Linh môi? Tổ chức bán hàng đa cấp?
*Linh môi: gần giống như bà đồng ấy.
Ặc, chúng tôi chỉ là siêu thị thôi! Vị giám đốc mập mạp tiếp tục mờ mịt.
Thẩm Đông hết nói nổi, xoay người đi vào bên trong siêu thị.
Tiểu Thẩm cậu chờ chút đã!
Giám đốc Dư nhanh chóng giữ chặt Thẩm Đông, lục lọi trong túi một hồi, rốt cuộc móc ra được một chiếc thẻ màu bạc, nhét vào trong tay Thẩm Đông: Cầm lấy! Cậu đã vượt qua bài thi sát hạch nhân viên thu ngân của siêu thị Sơn Hải, bây giờ cậu đã là nhân viên chính thức của siêu thị này, đây là thẻ hội viên của siêu thị Sơn Hải, tiền lương và phúc lợi đều được chuyển vào trong này.
Quá là lừa bịp, không ký hợp đồng, không có bảo đảm, cứ như vậy mà phát cho một cái thẻ hả?
Dù sao cũng không định làm lâu dài, thế nên Thẩm Đông chẳng muốn tính toán làm gì, liền nhận lấy cái thẻ. Hắn còn chưa kịp nhìn kỹ, chuông điện thoại của giám đốc Dư đã đột ngột vang lên.
Cái chết đều phải đến!!
Lão béo này cũng biết theo phong trào quá nhỉ, tiếng chuông vang dội như vậy là sợ lúc nó reo lên không ai nghe thấy hả? Thẩm Đông lầm bầm, thuận tay nhét cái thẻ vào trong túi, nhìn giám đốc Dư luống cuống tìm di động.
... Không đuổi tận giết tuyệt không thoải mái... Từ từ, cái bài hát này hình như có gì đó không đúng, hơn nữa cũng chẳng giống như bài hát gốc.
Giám đốc Dư đã móc ra di động, mà còn là Ai Phôn nữa chớ.
Ừ... đúng đúng, đã ở siêu thị rồi.
Thẩm Đông không có hứng thú nghe ông ta nói chuyện điện thoại, lúc nhấc chân định bước đi, chợt nghe thấy giám đốc Dư nói: Thẻ hội viên ta đã đưa cậu ấy rồi, ngươi cứ đứng trước quầy chờ cậu ấy đi , nói xong còn cười sằng sặc đầy quái dị, tựa như còn định nói gì, sau đó... không có sau đó, hiểu rồi chứ!
—— thằng cha mặt nộn thịt đó cúp máy.
Giám đốc Dư sầu não nhìn di động, rồi quay sang Thẩm Đông ho khan một tiếng: Chuyện này, nhân viên ở khu tiếp tân đều phải được huấn luyện trước, Đỗ Hành hẳn là đã nói với cậu rồi đúng chứ!
Hoàn toàn không!
Đừng như vậy, Tiểu Thẩm cậu cứ thoải mái đi, siêu thị chúng ta hoàn toàn giống những siêu thị khác mà, chẳng qua hàng hóa hơi đặc biệt, khách hàng cũng hơi đặc biệt, còn mấy thứ khác thì chẳng có gì phải nói cả! Giám đốc Dư cười tủm tỉm nhét di động vào trong túi.
Chỉ mới biết khách hàng của siêu thị này là quỷ, chẳng lẽ hàng hóa còn có thể là xác chết sao?
Thẩm Đông bị suy nghĩ của mình khiến cho 囧 luôn, hắn chẳng nói năng gì mà tiêu sái bước vào siêu thị. Trong siêu thị Sơn Hải ngoại trừ một đống giá hàng, thì cũng chỉ có đèn huỳnh quang, còn lại đều vắng hoe, nhân viên trực ca sáng còn chưa đến làm, nhân viên ca đêm hẳn là chạy đến chỗ nào đó ngủ gà ngủ gật rồi. Thẩm Đông từ lầu hai đi xuống khu lễ tân lầu một, thế nhưng cũng chẳng thấy được một người sống nào.
Ngay cả quầy thu ngân cũng trống không, đây cứ như quanh cảnh trong truyện ma vậy.
Không đúng, ít ra trên quầy thu ngân còn có một con ly miêu màu đen đang ngồi đó.
Đôi mắt trong vắt sáng rực, cả thân mình đen nhánh chỉ có đỉnh đầu màu trắng, đã vậy nó còn làm ra một tư thế đòi hỏi kỹ thuật cao, chân trước nâng lên, đầu hơi nghiêng —— chẳng lẽ đây là chiêu tài miêu hả?
Cậu đến rồi à? Một bàn tay chợt vươn ra, đặt lên đầu ly miêu.
Thẩm Đông giật mình, ngẩng đầu lên phát hiện đó chính là Đỗ Hành.
Vẫn là chiếc áo sơmi trắng đơn giản mà sạch sẽ, quần jean màu đen đơn điệu, tóc buộc gọn nhưng không nhét vào cổ áo. Ánh mắt bình tĩnh, cứ như y vốn đứng đó từ lúc đầu, hoàn toàn chẳng phải là đột nhiên xuất hiện.
—— thằng cha này chắc chắn chẳng phải con người!!
Rõ ràng buổi sáng lúc hắn ra khỏi nhà, trong căn phòng đó chả có tí tiếng động nào, lúc xuống lầu vẫn thấy chiếc ô tô màu đen kia đậu nơi đó, buổi sáng vào giờ cao điểm thì ngay cả cầu vượt cũng kẹt cứng, người này rốt cuộc làm sao mà đến siêu thị sớm hơn hắn được chứ? Cái ô tô kia có thể bay à?
Còn chưa đến thời gian làm việc, cậu có thể nghỉ ngơi một chút.
Đỗ Hành vừa nói xong, liền đẩy ly miêu tránh ra, nhóc kia không cam nguyện mà lăn lộn, Thẩm Đông lúc này mới phát hiện thì ra con ly miêu này đang ngồi trên một cái điện thoại bàn.
Đỗ Hành không cầm micro lên, chỉ vươn tay ấn phím bật chế độ rảnh tay, sau đó hơi dừng lại, rồi bắt đầu ấn từng phím số. Tay áo sơmi không cuốn lên, cổ tay trắng ngần, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, ngón trỏ vươn ra, những ngón khác đều khép hờ, dưới ánh đèn huỳnh quang lại nhìn như trong suốt.
Cho đến khi điện thoại đã nối máy, đầu dây bên kia truyền ra tiếng nhạc xình xịch ầm ĩ nơi quán bar, mới khiến cho Thẩm Đông đang ngu người hoàn hồn trở lại.
Ai đó? Ông mày mới cua được một em gái nóng bỏng lắm biết không hả? Người bên kia hùng hùng hổ hổ, thỉnh thoảng còn có tiếng cười của mấy cô gái chêm vào.
Trịnh Xương Hầu.
... Đỗ Hành? Giọng nói ở đầu dây bên kia lập tức cao lên một đề-xi-ben, Hàng hóa của siêu thị Sơn Hải ta đều chuyển đến hết rồi, ngươi còn muốn gì nữa? Cố tình vạch lá tìm sâu hả?
Mục Dã Trịnh Xương Hầu, ta rất thương tiếc báo cho ngươi một tin, đây đã là ngày thứ sáu ngươi nán lại nhân gian. Ngươi đã làm trái quy tắc của giới Tu Chân, không nhận thức đầy đủ về thân phận mình, một ngày nán lại ở nhân gian, phạt tiền năm nghìn, ba ngày phạt ba vạn, năm ngày trừ mười vạn, sáu ngày mười tám vạn...
Cái tên khốn này! Đối phương gào thét trong điện thoại.
Thẩm Đông trợn mắt há mồm, hắn thật ra phải cảm ơn Đỗ Hành vì đã giơ cao đánh khẽ với mình đúng không? Mười tám vạn đó, đờ mờ, chặt chém quá dữ dội. Không đúng, hắn hẳn phải kinh ngạc với cái từ giới Tu Chân mới phải chứ!!
Đỗ Hành chẳng hề tức giận, rất bình tĩnh tiếp tục ấn số.
Hơn nửa ngày, mới có một giọng nói lười biếng tiếp điện thoại:
... Alô, đây là Tử Vân Quán núi Lao Sơn, giá đặc biệt ưu đãi cho gói trừ tà là hai trăm, xem phong thủy là ba nghìn, mệnh số hung cát là do trời định, không thể thay đổi. Bần đạo rất bận rộn, có việc thì nói mau.
Ta là Đỗ Hành.
Úi! Khách hiếm có! Khách quý đây! Đồng nhi con ra ngoài xem trên ngọn cây trước cửa có phải có chim khách đang kêu không.
Thẩm Đông đầu đầy hắc tuyến nhìn Đỗ Hành, lại nhìn sang điện thoại —— mấy người đang nói chuyện điện thoại đó, đừng có ra vẻ dữ vậy được không?
Trịnh Xương Hầu chạy rong bên ngoài sáu ngày rồi, phiền đạo trưởng tới đây cầu mưa.
Trịnh Xương Hầu?! Giọng nói đối phương thoáng cái đã biến điệu, lập tức từ chối, Ui cha, này không dễ đâu, nếu chỉ ba ngày, bần đạo có lẽ còn có biện pháp, nhưng mà thời tiết nóng bức như thế này, hắn lại còn không biết xấu hổ mà lêu lổng ở nhân gian tới sáu ngày, thật sự đáng giận! Vậy mà lại không thèm để ý tới sống chết của loài người, công khai nhiễu loạn trật tự thiên địa!! Đạo hữu ngươi vẫn là đi tìm cao nhân nơi khác đi, ví dụ như mời giám đốc Dư tới Đông Hải dạo một chuyến rồi về...
Tám vạn! Đỗ Hành quyết đoán báo ra một con số.
Ui cha, đạo hữu, này thật sự là chuyện khó mà...
Mười vạn! Đỗ Hành chẳng chớp mắt lấy một lần.
Không phải vấn đề giá cả, mà là pháp lực bần đạo có hạn, này...
Mười lăm vạn!
Được, thẳng thắn đấy! Quyết định vậy đi ~! Năm phút sau bần đạo sẽ tới!
Đỗ Hành cúp điện thoại, làm như không có việc gì mà quay đầu nhìn Thẩm Đông: Không có gì đâu, bây giờ chúng ta bắt đầu nói về những việc nhân viên thu ngân của siêu thị phải làm. Huh? Cậu có thắc mắc gì?
Thắc mắc rất nhiều luôn! Giới Tu Chân là gì, Trịnh Xương Hầu là ai? Anh đừng có làm ra cái vẻ ung dung thản nhiên đó!
Từ Lao Sơn tới đây phải đi xe lửa một ngày một đêm, mà máy bay cũng đâu có chuyến bay tốc hành nào đâu!
Không phải chỉ có máy bay mới biết bay! Đỗ Hành thản nhiên nói.
...
Thẩm Đông quả thật muốn quỳ lạy luôn, hắn đỡ trán, nghiến răng nghiến lợi hỏi tiếp, Trịnh Xương Hầu là thứ gì?
Hạn Bạt. (Quái vật gây hạn hán)
A? Hãn bạt ( rút mồ hôi)? Nó là cái gì?
Chính là cương thi. Đỗ Hành bình tĩnh chêm vào thêm một câu, Loại lợi hại nhất được gọi là Hạn Bạt.
Thẩm Đông hóa đá luôn rồi, sao hắn lại quên cho được, văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thâm, hoàn toàn khác hẳn với các nước khác, ở Trung Quốc thì ngay cả quỷ cũng phải chia thành N loại! Có họa bì, cũng có cả cương thi vô liêm sỉ!
Vấn đề của siêu thị Sơn Hải này, tuyệt đối không đơn giản chỉ có quỷ như vậy!!
Sáu giờ rưỡi, Thẩm Đông vội vàng bật dậy, hắn mở cửa phòng lao ra ngoài đánh răng rửa mặt, toàn bộ quá trình không hề phát ra một tiếng động nào. Thậm chí cho tới khi hắn chuẩn bị thay quần áo mà khóa trái lại cánh cửa phòng mình, bên Đỗ Hành vẫn là yên lặng không chút động tĩnh.
Bị nóng chết luôn cũng được, Thẩm Đông ác ý nghĩ.
Căn phòng rách nát này càng về đêm càng oi bức, nhà bên cạnh và dưới lầu đều mở điều hòa, từng luồng nhiệt thải từ điều hòa phả vào bên trong cửa sổ, thế nên trong phòng cứ như một cái lồng hấp. Quạt điện có mở cũng như không, người ta ngủ đến nửa đêm không phải bị nóng đến giật mình tỉnh giấc thì cũng bị đám muỗi đánh thức. Thẩm Đông trời sinh vốn không mấy nhạy cảm với nhiệt độ, nhiều nhất cũng chỉ bị đổ mồ hôi, cho tới bây giờ chưa từng cảm nhận được nóng đến chết người là như thế nào, cho nên sau khi dọn đến đây, hôm qua là lần đầu tiên hắn ngủ không ngon giấc —— ai biết được cái tên Đỗ Hành chỉ ở cách một bức tường kia là sinh vật gì chứ!
Thẩm Đông từ hôm qua đã bắt đầu suy ngẫm một vấn đề, tuy rằng hắn quả thật không thông minh lắm ( điều này có thể dễ dàng nhận thấy từ thành tích học tập) nhưng cũng ở được mức độ trung bình, vậy mà tại sao mỗi lần ở cùng một chỗ với Đỗ Hành, hắn đều cảm thấy bản thân ngu quá xá là ngu? Bộ trời sinh xung khắc hay sao?
Thẩm Đông cắm chìa khóa vào ổ, nhẹ xoay một vòng, sau đó chầm chậm mở ra cánh cửa chống trộm.
Tuyệt vời ông mặt trời! Chả phát ra chút tiếng động nào!
Hắn thong thả đi xuống lầu, nửa phút sau, một ly miêu màu đen lặng lẽ không một tiếng động xuyên qua cửa chống trộm bước ra ngoài, nó rất nhỏ rất gầy, nhưng đầu lại có màu trắng, nó nhẹ nhàng liếm móng, sau đó nhảy lên trên tay vịn cầu thang đầy bụi, thích thú ôm lấy cái đuôi, trượt dài xuống dưới.
*Ly Miêu: Mèo rừng, mèo báo, leopard cat.
Động tác của mèo nhỏ cực kỳ nhanh nhẹn, khi nó chạy tới hành lang, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Đông đang leo lên chiếc xe đạp cọc cạch của hắn, lắc lư chạy đi. Nó lập tức chạy chầm chậm trên vỉa hè mà bám theo, sau đó nhẹ nhàng nhảy về phía trước, vững vàng đáp xuống cái yên xe đạp phía sau.
A?
Đầu xe đạp lập tức nghiêng ngả, Thẩm Đông luống cuống giữ vững tay lái, sau đó nghi ngờ xoay đầu lại.
Chẳng có bất kỳ thứ gì cả, trên mặt đất cũng không có rác rưởi, sao vừa rồi lại có cảm giác kỳ quái như xe bị thứ gì đập trúng nhỉ. Thẩm Đông ù ù cạc cạc gãi gãi đầu, sau đó đạp xe đi tiếp.
Nhóc ly miêu màu đen ngồi sau yên xe kiêu ngạo ngẩng đầu.
—— cậu không trông thấy tôi, cậu không nhìn thấy tôi...
Thẩm Đông đạp xe đến trước cổng tiểu khu mua một phần sữa đậu nành và hai cái bánh bao, lại ghé sạp báo mà mua một tờ báo, sau đó dừng xe ở ven đường vừa bắt đầu ăn sáng vừa lật xem tin tức.
Mục tiêu của hắn là tìm được nơi ở mới, dọn ngay ra ngoài!
Chẳng qua vật giá ở thành thị khá là cao, mà nơi này cũng là một thành phố nằm ở phía nam, Thẩm Đông lật hết đống thông tin nhà cho thuê rồi mà cũng chả ưng ý được cái nào, vì thế quyết định sau khi tan ca liền lượn quanh khu đô thị cũ xem thử.
Lợi ích lớn nhất của việc chạy xe đạp là, vĩnh viễn không bao giờ bị kẹt xe!
Lúc Thẩm Đông tới siêu thị Sơn Hải chỉ mới có bảy giờ mười, lúc khóa xe hắn đã ngó nghiêng rất kỹ, quả nhiên phát hiện trên con đường cũ kỹ, người qua kẻ lại chẳng ai thèm nhìn tới siêu thị một cái, hít sâu một hơi, Thẩm Đông vòng ra phía sau siêu thị chỗ xuất nhập hàng và lối ra vào của nhân viên, bậc thang cầu thang đều vững chãi nằm đó, không có đột ngột biến mất, cũng chẳng có điều gì dị thường.
Lúc này ly miêu đang ngồi xổm nơi đó cũng đã dừng liếm móng vuốt, từ yên xe phía sau nhảy xuống, hớn hở chạy vào trong siêu thị.
Tiểu Thẩm, chào buổi sáng!
Thẩm Đông đang rối rắm bên kia vừa giương mắt lên liền bắt gặp ngài giám đốc Dư béo mập.
Giám đốc Dư bước tới vỗ vỗ vai Thẩm Đông, nở một nụ cười cực kỳ quỷ dị: Nghe nói cậu nằm viện nhỉ! Đỗ Hành xin nghỉ cùng cậu tổng cộng năm ngày, cảm thấy thế nào?
... Về tới tận nhà ở luôn rồi còn thế nào được nữa?
Tiểu Thẩm à, cậu còn trẻ, trải đời chưa bao lâu, chưa hiểu được thói đời hiểm ác. Giám đốc Dư cứ như chuyện lạ mà bày ra bộ dáng từ ái khuyên nhủ, Cho dù không có Đỗ Hành, cậu cũng phải tìm một người giống như vậy.
Trừ hắn ra, cho dù nhà bên cạnh có một đôi tình nhân dọn tới, mỗi đêm chiến đấu kịch liệt tôi cũng chịu được! Thẩm Đông tức giận nói, cho dù không có Đỗ Hành, chỉ cần qua mùa hè, căn phòng rách nát kia tuyệt đối vẫn sẽ có người đồng ý thuê.
A? Giám đốc Dư chả hiểu mô tê gì, cái này thì liên quan gì đến phòng cho thuê?
Một thanh kiếm lúc nào cũng phải tìm được chủ nhân cho mình, nếu không thì kiếm tồn tại còn ý nghĩa gì nữa? Chẳng lẽ bọn họ không phải đang bàn về chuyện này sao?
Tôi cũng chẳng muốn tìm hiểu xem khách hàng của siêu thị rốt cuộc là người hay quỷ, nhưng giám đốc Dư à, ít nhất ngài cũng phải nói cho tôi biết, rốt cuộc siêu thị Sơn Hải là làm cái gì? Xã hội đen? Linh môi? Tổ chức bán hàng đa cấp?
*Linh môi: gần giống như bà đồng ấy.
Ặc, chúng tôi chỉ là siêu thị thôi! Vị giám đốc mập mạp tiếp tục mờ mịt.
Thẩm Đông hết nói nổi, xoay người đi vào bên trong siêu thị.
Tiểu Thẩm cậu chờ chút đã!
Giám đốc Dư nhanh chóng giữ chặt Thẩm Đông, lục lọi trong túi một hồi, rốt cuộc móc ra được một chiếc thẻ màu bạc, nhét vào trong tay Thẩm Đông: Cầm lấy! Cậu đã vượt qua bài thi sát hạch nhân viên thu ngân của siêu thị Sơn Hải, bây giờ cậu đã là nhân viên chính thức của siêu thị này, đây là thẻ hội viên của siêu thị Sơn Hải, tiền lương và phúc lợi đều được chuyển vào trong này.
Quá là lừa bịp, không ký hợp đồng, không có bảo đảm, cứ như vậy mà phát cho một cái thẻ hả?
Dù sao cũng không định làm lâu dài, thế nên Thẩm Đông chẳng muốn tính toán làm gì, liền nhận lấy cái thẻ. Hắn còn chưa kịp nhìn kỹ, chuông điện thoại của giám đốc Dư đã đột ngột vang lên.
Cái chết đều phải đến!!
Lão béo này cũng biết theo phong trào quá nhỉ, tiếng chuông vang dội như vậy là sợ lúc nó reo lên không ai nghe thấy hả? Thẩm Đông lầm bầm, thuận tay nhét cái thẻ vào trong túi, nhìn giám đốc Dư luống cuống tìm di động.
... Không đuổi tận giết tuyệt không thoải mái... Từ từ, cái bài hát này hình như có gì đó không đúng, hơn nữa cũng chẳng giống như bài hát gốc.
Giám đốc Dư đã móc ra di động, mà còn là Ai Phôn nữa chớ.
Ừ... đúng đúng, đã ở siêu thị rồi.
Thẩm Đông không có hứng thú nghe ông ta nói chuyện điện thoại, lúc nhấc chân định bước đi, chợt nghe thấy giám đốc Dư nói: Thẻ hội viên ta đã đưa cậu ấy rồi, ngươi cứ đứng trước quầy chờ cậu ấy đi , nói xong còn cười sằng sặc đầy quái dị, tựa như còn định nói gì, sau đó... không có sau đó, hiểu rồi chứ!
—— thằng cha mặt nộn thịt đó cúp máy.
Giám đốc Dư sầu não nhìn di động, rồi quay sang Thẩm Đông ho khan một tiếng: Chuyện này, nhân viên ở khu tiếp tân đều phải được huấn luyện trước, Đỗ Hành hẳn là đã nói với cậu rồi đúng chứ!
Hoàn toàn không!
Đừng như vậy, Tiểu Thẩm cậu cứ thoải mái đi, siêu thị chúng ta hoàn toàn giống những siêu thị khác mà, chẳng qua hàng hóa hơi đặc biệt, khách hàng cũng hơi đặc biệt, còn mấy thứ khác thì chẳng có gì phải nói cả! Giám đốc Dư cười tủm tỉm nhét di động vào trong túi.
Chỉ mới biết khách hàng của siêu thị này là quỷ, chẳng lẽ hàng hóa còn có thể là xác chết sao?
Thẩm Đông bị suy nghĩ của mình khiến cho 囧 luôn, hắn chẳng nói năng gì mà tiêu sái bước vào siêu thị. Trong siêu thị Sơn Hải ngoại trừ một đống giá hàng, thì cũng chỉ có đèn huỳnh quang, còn lại đều vắng hoe, nhân viên trực ca sáng còn chưa đến làm, nhân viên ca đêm hẳn là chạy đến chỗ nào đó ngủ gà ngủ gật rồi. Thẩm Đông từ lầu hai đi xuống khu lễ tân lầu một, thế nhưng cũng chẳng thấy được một người sống nào.
Ngay cả quầy thu ngân cũng trống không, đây cứ như quanh cảnh trong truyện ma vậy.
Không đúng, ít ra trên quầy thu ngân còn có một con ly miêu màu đen đang ngồi đó.
Đôi mắt trong vắt sáng rực, cả thân mình đen nhánh chỉ có đỉnh đầu màu trắng, đã vậy nó còn làm ra một tư thế đòi hỏi kỹ thuật cao, chân trước nâng lên, đầu hơi nghiêng —— chẳng lẽ đây là chiêu tài miêu hả?
Cậu đến rồi à? Một bàn tay chợt vươn ra, đặt lên đầu ly miêu.
Thẩm Đông giật mình, ngẩng đầu lên phát hiện đó chính là Đỗ Hành.
Vẫn là chiếc áo sơmi trắng đơn giản mà sạch sẽ, quần jean màu đen đơn điệu, tóc buộc gọn nhưng không nhét vào cổ áo. Ánh mắt bình tĩnh, cứ như y vốn đứng đó từ lúc đầu, hoàn toàn chẳng phải là đột nhiên xuất hiện.
—— thằng cha này chắc chắn chẳng phải con người!!
Rõ ràng buổi sáng lúc hắn ra khỏi nhà, trong căn phòng đó chả có tí tiếng động nào, lúc xuống lầu vẫn thấy chiếc ô tô màu đen kia đậu nơi đó, buổi sáng vào giờ cao điểm thì ngay cả cầu vượt cũng kẹt cứng, người này rốt cuộc làm sao mà đến siêu thị sớm hơn hắn được chứ? Cái ô tô kia có thể bay à?
Còn chưa đến thời gian làm việc, cậu có thể nghỉ ngơi một chút.
Đỗ Hành vừa nói xong, liền đẩy ly miêu tránh ra, nhóc kia không cam nguyện mà lăn lộn, Thẩm Đông lúc này mới phát hiện thì ra con ly miêu này đang ngồi trên một cái điện thoại bàn.
Đỗ Hành không cầm micro lên, chỉ vươn tay ấn phím bật chế độ rảnh tay, sau đó hơi dừng lại, rồi bắt đầu ấn từng phím số. Tay áo sơmi không cuốn lên, cổ tay trắng ngần, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, ngón trỏ vươn ra, những ngón khác đều khép hờ, dưới ánh đèn huỳnh quang lại nhìn như trong suốt.
Cho đến khi điện thoại đã nối máy, đầu dây bên kia truyền ra tiếng nhạc xình xịch ầm ĩ nơi quán bar, mới khiến cho Thẩm Đông đang ngu người hoàn hồn trở lại.
Ai đó? Ông mày mới cua được một em gái nóng bỏng lắm biết không hả? Người bên kia hùng hùng hổ hổ, thỉnh thoảng còn có tiếng cười của mấy cô gái chêm vào.
Trịnh Xương Hầu.
... Đỗ Hành? Giọng nói ở đầu dây bên kia lập tức cao lên một đề-xi-ben, Hàng hóa của siêu thị Sơn Hải ta đều chuyển đến hết rồi, ngươi còn muốn gì nữa? Cố tình vạch lá tìm sâu hả?
Mục Dã Trịnh Xương Hầu, ta rất thương tiếc báo cho ngươi một tin, đây đã là ngày thứ sáu ngươi nán lại nhân gian. Ngươi đã làm trái quy tắc của giới Tu Chân, không nhận thức đầy đủ về thân phận mình, một ngày nán lại ở nhân gian, phạt tiền năm nghìn, ba ngày phạt ba vạn, năm ngày trừ mười vạn, sáu ngày mười tám vạn...
Cái tên khốn này! Đối phương gào thét trong điện thoại.
Thẩm Đông trợn mắt há mồm, hắn thật ra phải cảm ơn Đỗ Hành vì đã giơ cao đánh khẽ với mình đúng không? Mười tám vạn đó, đờ mờ, chặt chém quá dữ dội. Không đúng, hắn hẳn phải kinh ngạc với cái từ giới Tu Chân mới phải chứ!!
Đỗ Hành chẳng hề tức giận, rất bình tĩnh tiếp tục ấn số.
Hơn nửa ngày, mới có một giọng nói lười biếng tiếp điện thoại:
... Alô, đây là Tử Vân Quán núi Lao Sơn, giá đặc biệt ưu đãi cho gói trừ tà là hai trăm, xem phong thủy là ba nghìn, mệnh số hung cát là do trời định, không thể thay đổi. Bần đạo rất bận rộn, có việc thì nói mau.
Ta là Đỗ Hành.
Úi! Khách hiếm có! Khách quý đây! Đồng nhi con ra ngoài xem trên ngọn cây trước cửa có phải có chim khách đang kêu không.
Thẩm Đông đầu đầy hắc tuyến nhìn Đỗ Hành, lại nhìn sang điện thoại —— mấy người đang nói chuyện điện thoại đó, đừng có ra vẻ dữ vậy được không?
Trịnh Xương Hầu chạy rong bên ngoài sáu ngày rồi, phiền đạo trưởng tới đây cầu mưa.
Trịnh Xương Hầu?! Giọng nói đối phương thoáng cái đã biến điệu, lập tức từ chối, Ui cha, này không dễ đâu, nếu chỉ ba ngày, bần đạo có lẽ còn có biện pháp, nhưng mà thời tiết nóng bức như thế này, hắn lại còn không biết xấu hổ mà lêu lổng ở nhân gian tới sáu ngày, thật sự đáng giận! Vậy mà lại không thèm để ý tới sống chết của loài người, công khai nhiễu loạn trật tự thiên địa!! Đạo hữu ngươi vẫn là đi tìm cao nhân nơi khác đi, ví dụ như mời giám đốc Dư tới Đông Hải dạo một chuyến rồi về...
Tám vạn! Đỗ Hành quyết đoán báo ra một con số.
Ui cha, đạo hữu, này thật sự là chuyện khó mà...
Mười vạn! Đỗ Hành chẳng chớp mắt lấy một lần.
Không phải vấn đề giá cả, mà là pháp lực bần đạo có hạn, này...
Mười lăm vạn!
Được, thẳng thắn đấy! Quyết định vậy đi ~! Năm phút sau bần đạo sẽ tới!
Đỗ Hành cúp điện thoại, làm như không có việc gì mà quay đầu nhìn Thẩm Đông: Không có gì đâu, bây giờ chúng ta bắt đầu nói về những việc nhân viên thu ngân của siêu thị phải làm. Huh? Cậu có thắc mắc gì?
Thắc mắc rất nhiều luôn! Giới Tu Chân là gì, Trịnh Xương Hầu là ai? Anh đừng có làm ra cái vẻ ung dung thản nhiên đó!
Từ Lao Sơn tới đây phải đi xe lửa một ngày một đêm, mà máy bay cũng đâu có chuyến bay tốc hành nào đâu!
Không phải chỉ có máy bay mới biết bay! Đỗ Hành thản nhiên nói.
...
Thẩm Đông quả thật muốn quỳ lạy luôn, hắn đỡ trán, nghiến răng nghiến lợi hỏi tiếp, Trịnh Xương Hầu là thứ gì?
Hạn Bạt. (Quái vật gây hạn hán)
A? Hãn bạt ( rút mồ hôi)? Nó là cái gì?
Chính là cương thi. Đỗ Hành bình tĩnh chêm vào thêm một câu, Loại lợi hại nhất được gọi là Hạn Bạt.
Thẩm Đông hóa đá luôn rồi, sao hắn lại quên cho được, văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thâm, hoàn toàn khác hẳn với các nước khác, ở Trung Quốc thì ngay cả quỷ cũng phải chia thành N loại! Có họa bì, cũng có cả cương thi vô liêm sỉ!
Vấn đề của siêu thị Sơn Hải này, tuyệt đối không đơn giản chỉ có quỷ như vậy!!
/171
|