Lớp huấn luyện nhà mấy người ở trên cây hả?!
Thẩm Đông thiếu điều cười muốn đau bụng, giới Tu Chân chẳng lẽ không có lấy một người có đầu óc bình thường hay sao? Một gốc cây lớn như vậy làm thế nào mà tạo ra được, bộ mấy người tưởng đây là vườn địa đàng à?
Vậy từng phiến đá cứng chắc kia thật ra lại là vỏ cây sao? Hay là những vết rạn tự nhiên của vỏ cây được phóng đại dưới kính hiển vi? Khu vực xung quanh trại huấn luyện có chu vi cỡ chừng 800 mét, mà còn là một khoảng đất trống bằng phẳng liền kề, cho nên không khéo đó cũng chẳng phải là thân cây gì sất!
Thẩm Đông còn chưa nghĩ ngợi xong, Đỗ Hành đã giữ chặt lấy hắn.
Này –––– Thẩm Đông vừa mở miệng, một cơn gió lạnh liền theo đó thổi vào, lỗ tai hắn cũng ù lên, đôi mắt hoàn toàn không mở ra nổi, với loại tốc độ này, thật sự là họ đang bay có đúng không!
Chợt cảm nhận được ánh sáng hắt vào mi mắt, Thẩm Đông theo phản xạ có điều kiện lập tức nhắm mắt lại càng chặt hơn.
Từ một nơi tối tăm mịt mù không có ánh sáng đi ra, hắn thật sự không thích ứng kịp.
Kiến Mộc thật sự nở hoa rồi –––– cách đó không xa, một giọng nói mang theo sự hoang mang rối loạn chợt vang lên.
Đầu mũi hắn đột nhiên ngửi được một mùi hương vô cùng ấm áp yên bình, rất đỗi thân quen, thế nhưng lại không sao nhớ ra được. Cứ như đang ngâm mình trong một hồ tắm nước nóng, toàn thân đều thoải mái thư thái đến lạ lùng.
Chết tiệt, tại sao cứ phải là vào lúc này.
Kiến Mộc nở hoa, khiến cho linh khí bên ngoài tràn đầy, sớm muộn gì cũng sẽ khiến cho giới U Minh chú ý!
Trong hàng loạt tiếng bàn tán nhốn nháo, một giọng nói thô lỗ cổ quái đột ngột cất lên:
Đỗ Hành, thứ ngươi dẫn tới là... Ha ha, lúc tuyệt vọng thì bất cứ thứ gì ngươi cũng có thể thử được hay sao? Kiếm linh tốt như vậy, lại để cho ngươi tìm được à?
Thẩm Đông nghe vậy lập tức nổi nóng, theo bản năng mà cãi lại:
Mấy người mới là kiếm linh! Cả nhà mấy người đều là ——
Mắt hắn bỗng nhiên lại nhìn thấy được, lập tức lần theo âm thanh mà nhìn đến người kia, chiều cao ước chừng bốn thước, đầu bóng lưỡng, da xanh mét, bên eo chỉ quấn một mảnh da thú, trên mặt và da đều có những hoa văn to tướng kỳ dị.
Cả nhà tôi đều là búa, không phải kiếm. Đối phương dùng giọng điệu cổ quái rành mạch giải thích với hắn.
Thẩm Đông:...
Lúc này Đỗ Hành buông lỏng bàn tay phải đang nắm chặt Thẩm Đông ra.
Không sao đâu, một chút nữa bọn tôi sẽ trở lại, đừng lo. Đỗ Hành nói xong liền cùng Dư Côn và những người khác tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Đông khịt mũi xem thường, ai lo cho anh chứ? Đừng có mà tưởng bở! (Nếu vẻ mặt cậu không thay đổi lúc Đỗ Hành buông tay thì câu này nghe còn có sức thuyết phục chút)
Hắn ngó quanh quất xung quanh, lập tức bị cảnh tượng hoành tráng trước mắt khiến cho sợ hãi —— hắn đang đứng trên một nhánh cây cực kỳ to, kích cỡ có thể so sánh với đường lớn trong thành phố, tuy rằng hai bên chẳng có vật gì che chắn, nhưng chỉ cần không phải là đồ não tàn thì cũng không có khả năng bị rớt xuống dưới.
Cúi đầu nhìn xuống liền thấy được tầng mây dày đặc trắng xóa, có lẽ cảnh vật nhìn từ cửa sổ máy bay ra cũng không hơn gì lúc này, những nơi tầm mắt có thể phóng tới đều là thân cây hoặc chạc cây, hay là mấy phiến lá thon dài hình bầu dục, nếu lấy chiếc lá to nhất gấp lại thì cũng có thể làm được bồn tắm, cho dù là chiếc lá nhỏ nhất thì cũng có kích thước không thua kém cái bát là bao. Chẳng qua những cành lá rậm rạp chồng chất không có lấy một khe hở kia đều nằm tuốt phía dưới, càng lên cao thì càng thưa thớt dần, cho phép ánh mặt trời có thể chiếu rọi xuyên qua những phiến lá xanh thẫm.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao cái trại huấn luyện kia lại chẳng có lấy một chút ánh sáng nào, toàn bộ đều bị những tán cây phía trên che đến kín kẽ thế kia mà! Mà chờ chút, nếu nơi này gần với tầng mây như vậy, vậy tia cực tím phải mạnh đến thế nào đây!
—— quên đi Đông Tử à, chủng tộc của cậu không cần phải sợ phóng xạ đâu!
Nhìn một đám người mặc đồ cổ trang bề ngoài kỳ quái đang bước dọc theo những nhánh cây, cứ như đang đi dạo trên đường lớn mà xầm xì chỉ trỏ tiến về phía trước, Thẩm Đông chợt cảm thấy có một loại xúc động muốn co giật khóe mắt.
Cái loại bối cảnh kỳ huyễn này bình thường đều chỉ có trong mấy câu truyện về yêu tinh ở các quốc gia phương Tây thôi chứ!
Hi! Một bóng đen đột ngột chắn trước mặt hắn.
Thân thể cao tới bốn thước, dù đã ngồi xổm xuống nhưng Thẩm Đông vẫn phải ngẩng đầu mới có thể nhìn được mặt người nọ, góc độ này thật sự rất khó chịu.
Cậu tên gì? Người khổng lồ tự xưng là búa kia làm rất tốt công việc của một cái dù che nắng, giọng nói tuy rằng rất khó nghe, nhưng nụ cười trên khuôn mặt thô kệch lại rất đỗi chân thành.
Thẩm Đông cố gắng giữ vẻ mặt như thể không có chuyện gì xảy ra, khô khốc báo tên mình.
Mùa Đông? Lạnh quá nhỉ... cái tên nghe thiệt sâu sắc! Tên kia dùng cái tay to như cái quạt hương bồ mà gãi gãi ót, cất lên tiếng cười trầm thấp vặn vẹo, Nghe nói cái vị nổi danh nhất trong dòng họ của tôi tên là Khai Thiên, khí phách lắm, tiếc là đến phiên tôi thì cũng chỉ được đặt một cái tên xui xẻo gọi là Khai Sơn!
* Thẩm Đông [shěndōng], Mùa Đông [shēndōng].
...
Búa? Khai Thiên? Đờ mờ, đó là cái búa Bàn Cổ dùng mà!
*Bàn Cổ: vị thần khai thiên lập địa trong truyền thuyết Trung Quốc, tương truyền lúc sáng lập trời đất, một tay ông cầm búa, tay kia cầm dùi; cái búa ông cầm được gọi là Khai Thiên Phủ.
Ha ha, người anh em cậu thì không giống vậy nhỉ, vị tiền bối nổi danh nhất trong dòng họ nhà cậu hẳn là Hiên Viên, thật là đáng thương, phải dùng họ của chủ nhân mình! Cho nên hàm nghĩa trong tên gọi của mỗi một thanh kiếm đều có thể bỏ xa lão cả một con phố!
Thẩm Đông: tôi thật sự chẳng cảm thấy vui sướng tí nào cả.
Khai Sơn tìm đại một chỗ bên cạnh Thẩm Đông rồi ngồi bẹp xuống, phỏng chừng trọng lượng của người này không nhỏ, nhánh cây to lớn dưới chân dường như cũng hơi lắc lư. Nhìn cơ bắp rắn rỏi chắc khỏe trên người gã, Thẩm Đông nhất thời không biết nên nói cái gì.
Đừng buồn phiền nữa người anh em à, nghĩ thoáng chút đi, ở bên cạnh Đỗ Hành không ràng buộc không lý tưởng, kiếm tu ấy hả, trừ phi y chết, một ngày nào đó y vẫn sẽ tìm được thanh kiếm của mình thôi, đến lúc đó cậu cũng đừng quá đau buồn.
Khai Sơn xòe hai tay ra, tiêu sái nói: Giới Tu Chân vốn nhận định kiếm tu là không có tương lai! Mà người ta cũng đã sớm có mối lương duyên khác rồi!
... Câu này sao nghe cứ sai sai sao ấy nhỉ!
Thẩm Đông vẫn cứ đơ mặt ra, khóe miệng co rút hỏi: Ông anh thích xem TV lắm hả?
Thế mà cũng biết cái từ mối lương duyên mới ghê chứ.
TV có gì hay ho đâu, lên mạng lướt post kiếm chuyện tám mới thú vị!
Thì ra giới Tu Chân cũng đã phát triển đến trình độ này rồi sao? Lướt web gì, Nhân Nhân hay là Thiên Nhai?
*Nhân Nhân, Thiên Nhai: hai trang web nổi tiếng bên TQ.
Đương nhiên cậu cũng đừng quá hâm mộ, a ha ha, phải biết là không thi đậu được giấy căn cước của phàn nhân thì không có tư cách đến siêu thị Sơn Hải mua máy tính! Bàn Ti Động cũng sẽ không đón tiếp cậu, anh đây chính là người duy nhất trong đám pháp bảo khí linh có thể lấy được giấy căn cước đấy!
Người đàn ông thân cao bốn thước đang đắc ý dạt dào kia thật là chiếm cứ không gian quá! Đầy mặt gã đều là nụ cười kiêu ngạo!
Khoan đã, Bàn Ti Động là nơi nào?
Dựa theo logic của Tây Du Ký, cái nơi kia hẳn là bãi tắm có kèm dịch vụ đặc biệt nhỉ? Chẳng qua giới Tu Chân cũng có cái chỗ ăn chơi như vậy hay sao?
Tiệm net chứ đâu! Cái búa nào đó kỳ quái nhìn Thẩm Đông.
...
Thẩm Đông thật muốn quỳ lạy luôn cái logic thần kỳ của giới Tu Chân này!
Cái thế giới vớ vẩn gì thế hả! Toàn đặt tên theo phương thức khó đỡ! Còn có cái đám người phi nhân loại này nữa chứ (cậu cũng là một trong số đó đó).
Dựa theo logic ở nơi này, Tỳ Bà Động nhất định là phòng hòa nhạc, Thủy Liêm Động nhất định là nhà tắm! Ba Tiêu Động nhất định là cửa hàng đồ nướng, Hỏa Vân Động nhất định là quán lẩu! Bản tính khoái lèm bèm chửi rủa của Thẩm Đông nhất thời lại phát tác, hắn bó tay rồi, còn thuận miệng phun ra một câu:
Còn Vô Để (không đáy) Động thì sao?
Cậu đang nói đến giới U Minh đó hả?
... Hiểu luôn rồi, là cái thùng rác không đáy.
Vậy ra siêu thị Sơn Hải là tên của một siêu thị bình thường nào đó à!
Nhóc ly miêu lặng lẽ mở khóa kéo của ba lô, ló đầu ra kêu một tiếng.
Đừng có quậy, chỗ này không có bánh trung thu cho mày ăn đâu.
A, cậu còn nuôi thú cưng nữa hả? Khai Sơn xáp tới, gã chỉ cần một ngón tay là đã có thể đè lại bụng nhóc ly miêu, nhìn cu cậu kia giãy đành đạch, gã cảm thấy đặc biệt thú vị, Nhóc nhỏ này không rẻ đâu, số lượng Thiên Cẩu không nhiều lắm, nếu như không phải dịp giảm giá, siêu thị Sơn Hải thường bán nó với giá 70 vạn...
Tay Thẩm Đông run lên, trợn tròn mắt dòm nhóc ly miêu.
70 vạn là cái khái niệm gì, là một phòng ở 60 mét vuông trong thành phố đó! Là mục tiêu phấn đấu cả đời của vô số người đó! Con mèo nhỏ tầm thường, không đúng! Con chó nhỏ tầm thường này vậy mà có giá trị đến thế, lúc về đem mày đi bán luôn!
Nhưng mà mắt nhìn của người anh em cậu kỳ quái quá nhỉ, Thiên Cẩu thường được mấy lão yêu quái mua về để ăn mà.
...
Thẩm Đông cúi đầu nhìn tên nhóc nào đó giật mình chui về lại trong ba lô, còn tự động kéo khóa kín lại nữa chứ.
—— hay là thôi đi, hắn cẩn thận nghĩ lại, cái số hắn đúng là đã nghèo còn mắc cái eo mà!
Nhìn sang người anh em họ búa bên cạnh mình đây, chân trần, toàn thân cứ như người rừng mà chỉ quấn một mảnh da thú bên hông, chưa nghe ai nói rằng binh khí cũng phải mặc quần áo, một thanh kiếm thì cùng lắm chỉ có vỏ kiếm, tối đa thì còn được cái hộp đựng kiếm! Đó chính là điều kiện sống tốt nhất rồi đó!
Chỉ thế thôi sao, sao lại bi thảm đến như vậy cơ chứ!
Thẩm Đông thật sự không muốn thừa nhận, hắn thật sự rất muốn bác bỏ cái suy đoán kia, thế nhưng sự thật lại cứ một lần rồi lại một lần đập nát hy vọng của hắn. Chẳng hạn như mỗi lần trông thấy Đỗ Hành là hắn lại có cảm giác là lạ, còn đặc biệt chú ý đến bàn tay phải của y nữa chứ. Vừa rồi lúc chạm vào nhau, cái cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn! Còn có thứ gì khinh khủng hơn việc sống 20 năm rồi mới phát hiện mình là một thanh kiếm không hả trời ––––
Người anh em, chẳng lẽ cậu không có thẻ vàng sao!
Có...
Vậy cậu còn buồn phiền gì kia chứ! Là kiếm linh thì phải nhìn xa trông rộng tí, giới Tu Chân không phải chỉ có kiếm tu! Ông anh búa cực kỳ đắc ý, Cậu biết không, toàn bộ giới Tu Chân chỉ có chúng ta mới không cần phải đau đầu khổ sở nghĩ cách kiếm tiền, cũng không cần tìm việc làm. Công việc của chúng ta chính là tìm được một vị chủ nhân vừa ý, rồi cống hiến sức lực cho người đó. Chúng ta không giống với những binh khí thông thường khác, gọi là chủ nhân không bằng gọi là người phát tiền lương thì đúng hơn, nhưng họ lại phải nhìn tâm trạng của chúng ta mà sống, muốn cái gì thì bọn họ phải cho cái đó, nếu không thì đổi chủ! Dạng như tôi thì không được hoan nghênh lắm, nhưng ai ai cũng có thể dùng kiếm, chẳng lẽ cậu còn lo không tìm được chủ khác hay sao?
Thôi đi, pháp bảo bản mạng của kiếm tu thì làm sao mà đổi chủ được?
Thế nhưng kiếm của kiếm tu thì quả thật rất đáng hâm mộ! Ông anh búa vuốt vuốt cằm, tuy rằng toàn thân gã đều là cơ bắp, nhưng gã không có tóc cũng chẳng có râu, chỉ có những mảng hoa văn kỳ quái trên người, nhìn xa trông như mấy chữ thư pháp phức tạp viết theo thể triện.
Chúng nó tuy là không thể biến hóa, không thể hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại, nhưng kiếm tu đối xử với kiếm còn tốt hơn cả bản thân mình nữa. Bởi vì kiếm là cái Đạo của kiếm tu mà, còn không giống như dùng bản thân để tu luyện hay sao, tu vi của kiếm tu càng cao, cảnh giới của kiếm càng mạnh. Đợi đến lúc bắt buộc phải phi thăng, chúng hoàn toàn cũng có thể cùng chủ nhân độ kiếp thành tiên —— đương nhiên điều kiện tiên quyết là không bị xui xẻo như Đỗ Hành!
Y thật sự trở thành khuôn mẫu giáo dục của giới Tu Chân luôn rồi!!
Mà ông anh búa à, bộ kỹ năng tự biên tự diễn của ông anh đạt tới level max rồi đó hả!
Chủ nhân của ông anh là ai?
Hà hà, là đại trưởng lão của Nhật Chiếu Tông!
Có đắc ý hơn nữa cũng vô dụng thôi, Thẩm Đông ngoại trừ biết được Nhật Chiếu Tông bán đan dược, Cố Hồn Đan cũng là do họ sản xuất, còn lại hoàn toàn không có khái niệm cụ thể gì đối với mấy nhân vật ở giới Tu Chân này.
Ông anh không cần đi theo à?
Lão không đi đánh nhau thì tôi đi theo làm gì? Phủ linh (búa linh, linh hồn búa) Khai Sơn lục lọi trong cái túi da nửa ngày trời, sau đó mới lấy ra được một điếu xì gà cực lớn, cũng không cần bật lửa, hai ngón tay thô to chỉ cần búng một cái liền lóe ra tia lửa, sau đó gã còn làm màu mà hất hất tóc —— chỉ tiếc là mái đầu kia vốn trụi lủi.
Người anh em không phải cô đơn đâu, không chừng chúng ta sẽ được gặp nhau trên chiến trường thôi!
Gì?
Rõ ràng quá mà. Ngón tay cầm điếu xì gà kia nâng lên, Phủ linh chỉ chỉ lên trên tán cây, tiêu sái phun ra ba vòng khói liên tiếp, Kiến Mộc nở hoa, linh khí bốn phía, cái đám rùa đen của giới U Minh không cảm nhận được mới là lạ! A ha ha, là khí linh ( linh hồn binh khí), ai mà chả muốn chứng tỏ bản thân trên chiến trường, đánh xong một trận, giá trị của cậu và tôi liền có thể nâng cao gấp mấy lần! Người anh em, được kiếm tu coi trọng thì xem như năng lực của cậu đã được khẳng định! Thứ này so với mấy cái đánh giá tốt trên Taobao thì còn đáng giá hơn nhiều!
Thẩm Đông thiếu điều cười muốn đau bụng, giới Tu Chân chẳng lẽ không có lấy một người có đầu óc bình thường hay sao? Một gốc cây lớn như vậy làm thế nào mà tạo ra được, bộ mấy người tưởng đây là vườn địa đàng à?
Vậy từng phiến đá cứng chắc kia thật ra lại là vỏ cây sao? Hay là những vết rạn tự nhiên của vỏ cây được phóng đại dưới kính hiển vi? Khu vực xung quanh trại huấn luyện có chu vi cỡ chừng 800 mét, mà còn là một khoảng đất trống bằng phẳng liền kề, cho nên không khéo đó cũng chẳng phải là thân cây gì sất!
Thẩm Đông còn chưa nghĩ ngợi xong, Đỗ Hành đã giữ chặt lấy hắn.
Này –––– Thẩm Đông vừa mở miệng, một cơn gió lạnh liền theo đó thổi vào, lỗ tai hắn cũng ù lên, đôi mắt hoàn toàn không mở ra nổi, với loại tốc độ này, thật sự là họ đang bay có đúng không!
Chợt cảm nhận được ánh sáng hắt vào mi mắt, Thẩm Đông theo phản xạ có điều kiện lập tức nhắm mắt lại càng chặt hơn.
Từ một nơi tối tăm mịt mù không có ánh sáng đi ra, hắn thật sự không thích ứng kịp.
Kiến Mộc thật sự nở hoa rồi –––– cách đó không xa, một giọng nói mang theo sự hoang mang rối loạn chợt vang lên.
Đầu mũi hắn đột nhiên ngửi được một mùi hương vô cùng ấm áp yên bình, rất đỗi thân quen, thế nhưng lại không sao nhớ ra được. Cứ như đang ngâm mình trong một hồ tắm nước nóng, toàn thân đều thoải mái thư thái đến lạ lùng.
Chết tiệt, tại sao cứ phải là vào lúc này.
Kiến Mộc nở hoa, khiến cho linh khí bên ngoài tràn đầy, sớm muộn gì cũng sẽ khiến cho giới U Minh chú ý!
Trong hàng loạt tiếng bàn tán nhốn nháo, một giọng nói thô lỗ cổ quái đột ngột cất lên:
Đỗ Hành, thứ ngươi dẫn tới là... Ha ha, lúc tuyệt vọng thì bất cứ thứ gì ngươi cũng có thể thử được hay sao? Kiếm linh tốt như vậy, lại để cho ngươi tìm được à?
Thẩm Đông nghe vậy lập tức nổi nóng, theo bản năng mà cãi lại:
Mấy người mới là kiếm linh! Cả nhà mấy người đều là ——
Mắt hắn bỗng nhiên lại nhìn thấy được, lập tức lần theo âm thanh mà nhìn đến người kia, chiều cao ước chừng bốn thước, đầu bóng lưỡng, da xanh mét, bên eo chỉ quấn một mảnh da thú, trên mặt và da đều có những hoa văn to tướng kỳ dị.
Cả nhà tôi đều là búa, không phải kiếm. Đối phương dùng giọng điệu cổ quái rành mạch giải thích với hắn.
Thẩm Đông:...
Lúc này Đỗ Hành buông lỏng bàn tay phải đang nắm chặt Thẩm Đông ra.
Không sao đâu, một chút nữa bọn tôi sẽ trở lại, đừng lo. Đỗ Hành nói xong liền cùng Dư Côn và những người khác tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Đông khịt mũi xem thường, ai lo cho anh chứ? Đừng có mà tưởng bở! (Nếu vẻ mặt cậu không thay đổi lúc Đỗ Hành buông tay thì câu này nghe còn có sức thuyết phục chút)
Hắn ngó quanh quất xung quanh, lập tức bị cảnh tượng hoành tráng trước mắt khiến cho sợ hãi —— hắn đang đứng trên một nhánh cây cực kỳ to, kích cỡ có thể so sánh với đường lớn trong thành phố, tuy rằng hai bên chẳng có vật gì che chắn, nhưng chỉ cần không phải là đồ não tàn thì cũng không có khả năng bị rớt xuống dưới.
Cúi đầu nhìn xuống liền thấy được tầng mây dày đặc trắng xóa, có lẽ cảnh vật nhìn từ cửa sổ máy bay ra cũng không hơn gì lúc này, những nơi tầm mắt có thể phóng tới đều là thân cây hoặc chạc cây, hay là mấy phiến lá thon dài hình bầu dục, nếu lấy chiếc lá to nhất gấp lại thì cũng có thể làm được bồn tắm, cho dù là chiếc lá nhỏ nhất thì cũng có kích thước không thua kém cái bát là bao. Chẳng qua những cành lá rậm rạp chồng chất không có lấy một khe hở kia đều nằm tuốt phía dưới, càng lên cao thì càng thưa thớt dần, cho phép ánh mặt trời có thể chiếu rọi xuyên qua những phiến lá xanh thẫm.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao cái trại huấn luyện kia lại chẳng có lấy một chút ánh sáng nào, toàn bộ đều bị những tán cây phía trên che đến kín kẽ thế kia mà! Mà chờ chút, nếu nơi này gần với tầng mây như vậy, vậy tia cực tím phải mạnh đến thế nào đây!
—— quên đi Đông Tử à, chủng tộc của cậu không cần phải sợ phóng xạ đâu!
Nhìn một đám người mặc đồ cổ trang bề ngoài kỳ quái đang bước dọc theo những nhánh cây, cứ như đang đi dạo trên đường lớn mà xầm xì chỉ trỏ tiến về phía trước, Thẩm Đông chợt cảm thấy có một loại xúc động muốn co giật khóe mắt.
Cái loại bối cảnh kỳ huyễn này bình thường đều chỉ có trong mấy câu truyện về yêu tinh ở các quốc gia phương Tây thôi chứ!
Hi! Một bóng đen đột ngột chắn trước mặt hắn.
Thân thể cao tới bốn thước, dù đã ngồi xổm xuống nhưng Thẩm Đông vẫn phải ngẩng đầu mới có thể nhìn được mặt người nọ, góc độ này thật sự rất khó chịu.
Cậu tên gì? Người khổng lồ tự xưng là búa kia làm rất tốt công việc của một cái dù che nắng, giọng nói tuy rằng rất khó nghe, nhưng nụ cười trên khuôn mặt thô kệch lại rất đỗi chân thành.
Thẩm Đông cố gắng giữ vẻ mặt như thể không có chuyện gì xảy ra, khô khốc báo tên mình.
Mùa Đông? Lạnh quá nhỉ... cái tên nghe thiệt sâu sắc! Tên kia dùng cái tay to như cái quạt hương bồ mà gãi gãi ót, cất lên tiếng cười trầm thấp vặn vẹo, Nghe nói cái vị nổi danh nhất trong dòng họ của tôi tên là Khai Thiên, khí phách lắm, tiếc là đến phiên tôi thì cũng chỉ được đặt một cái tên xui xẻo gọi là Khai Sơn!
* Thẩm Đông [shěndōng], Mùa Đông [shēndōng].
...
Búa? Khai Thiên? Đờ mờ, đó là cái búa Bàn Cổ dùng mà!
*Bàn Cổ: vị thần khai thiên lập địa trong truyền thuyết Trung Quốc, tương truyền lúc sáng lập trời đất, một tay ông cầm búa, tay kia cầm dùi; cái búa ông cầm được gọi là Khai Thiên Phủ.
Ha ha, người anh em cậu thì không giống vậy nhỉ, vị tiền bối nổi danh nhất trong dòng họ nhà cậu hẳn là Hiên Viên, thật là đáng thương, phải dùng họ của chủ nhân mình! Cho nên hàm nghĩa trong tên gọi của mỗi một thanh kiếm đều có thể bỏ xa lão cả một con phố!
Thẩm Đông: tôi thật sự chẳng cảm thấy vui sướng tí nào cả.
Khai Sơn tìm đại một chỗ bên cạnh Thẩm Đông rồi ngồi bẹp xuống, phỏng chừng trọng lượng của người này không nhỏ, nhánh cây to lớn dưới chân dường như cũng hơi lắc lư. Nhìn cơ bắp rắn rỏi chắc khỏe trên người gã, Thẩm Đông nhất thời không biết nên nói cái gì.
Đừng buồn phiền nữa người anh em à, nghĩ thoáng chút đi, ở bên cạnh Đỗ Hành không ràng buộc không lý tưởng, kiếm tu ấy hả, trừ phi y chết, một ngày nào đó y vẫn sẽ tìm được thanh kiếm của mình thôi, đến lúc đó cậu cũng đừng quá đau buồn.
Khai Sơn xòe hai tay ra, tiêu sái nói: Giới Tu Chân vốn nhận định kiếm tu là không có tương lai! Mà người ta cũng đã sớm có mối lương duyên khác rồi!
... Câu này sao nghe cứ sai sai sao ấy nhỉ!
Thẩm Đông vẫn cứ đơ mặt ra, khóe miệng co rút hỏi: Ông anh thích xem TV lắm hả?
Thế mà cũng biết cái từ mối lương duyên mới ghê chứ.
TV có gì hay ho đâu, lên mạng lướt post kiếm chuyện tám mới thú vị!
Thì ra giới Tu Chân cũng đã phát triển đến trình độ này rồi sao? Lướt web gì, Nhân Nhân hay là Thiên Nhai?
*Nhân Nhân, Thiên Nhai: hai trang web nổi tiếng bên TQ.
Đương nhiên cậu cũng đừng quá hâm mộ, a ha ha, phải biết là không thi đậu được giấy căn cước của phàn nhân thì không có tư cách đến siêu thị Sơn Hải mua máy tính! Bàn Ti Động cũng sẽ không đón tiếp cậu, anh đây chính là người duy nhất trong đám pháp bảo khí linh có thể lấy được giấy căn cước đấy!
Người đàn ông thân cao bốn thước đang đắc ý dạt dào kia thật là chiếm cứ không gian quá! Đầy mặt gã đều là nụ cười kiêu ngạo!
Khoan đã, Bàn Ti Động là nơi nào?
Dựa theo logic của Tây Du Ký, cái nơi kia hẳn là bãi tắm có kèm dịch vụ đặc biệt nhỉ? Chẳng qua giới Tu Chân cũng có cái chỗ ăn chơi như vậy hay sao?
Tiệm net chứ đâu! Cái búa nào đó kỳ quái nhìn Thẩm Đông.
...
Thẩm Đông thật muốn quỳ lạy luôn cái logic thần kỳ của giới Tu Chân này!
Cái thế giới vớ vẩn gì thế hả! Toàn đặt tên theo phương thức khó đỡ! Còn có cái đám người phi nhân loại này nữa chứ (cậu cũng là một trong số đó đó).
Dựa theo logic ở nơi này, Tỳ Bà Động nhất định là phòng hòa nhạc, Thủy Liêm Động nhất định là nhà tắm! Ba Tiêu Động nhất định là cửa hàng đồ nướng, Hỏa Vân Động nhất định là quán lẩu! Bản tính khoái lèm bèm chửi rủa của Thẩm Đông nhất thời lại phát tác, hắn bó tay rồi, còn thuận miệng phun ra một câu:
Còn Vô Để (không đáy) Động thì sao?
Cậu đang nói đến giới U Minh đó hả?
... Hiểu luôn rồi, là cái thùng rác không đáy.
Vậy ra siêu thị Sơn Hải là tên của một siêu thị bình thường nào đó à!
Nhóc ly miêu lặng lẽ mở khóa kéo của ba lô, ló đầu ra kêu một tiếng.
Đừng có quậy, chỗ này không có bánh trung thu cho mày ăn đâu.
A, cậu còn nuôi thú cưng nữa hả? Khai Sơn xáp tới, gã chỉ cần một ngón tay là đã có thể đè lại bụng nhóc ly miêu, nhìn cu cậu kia giãy đành đạch, gã cảm thấy đặc biệt thú vị, Nhóc nhỏ này không rẻ đâu, số lượng Thiên Cẩu không nhiều lắm, nếu như không phải dịp giảm giá, siêu thị Sơn Hải thường bán nó với giá 70 vạn...
Tay Thẩm Đông run lên, trợn tròn mắt dòm nhóc ly miêu.
70 vạn là cái khái niệm gì, là một phòng ở 60 mét vuông trong thành phố đó! Là mục tiêu phấn đấu cả đời của vô số người đó! Con mèo nhỏ tầm thường, không đúng! Con chó nhỏ tầm thường này vậy mà có giá trị đến thế, lúc về đem mày đi bán luôn!
Nhưng mà mắt nhìn của người anh em cậu kỳ quái quá nhỉ, Thiên Cẩu thường được mấy lão yêu quái mua về để ăn mà.
...
Thẩm Đông cúi đầu nhìn tên nhóc nào đó giật mình chui về lại trong ba lô, còn tự động kéo khóa kín lại nữa chứ.
—— hay là thôi đi, hắn cẩn thận nghĩ lại, cái số hắn đúng là đã nghèo còn mắc cái eo mà!
Nhìn sang người anh em họ búa bên cạnh mình đây, chân trần, toàn thân cứ như người rừng mà chỉ quấn một mảnh da thú bên hông, chưa nghe ai nói rằng binh khí cũng phải mặc quần áo, một thanh kiếm thì cùng lắm chỉ có vỏ kiếm, tối đa thì còn được cái hộp đựng kiếm! Đó chính là điều kiện sống tốt nhất rồi đó!
Chỉ thế thôi sao, sao lại bi thảm đến như vậy cơ chứ!
Thẩm Đông thật sự không muốn thừa nhận, hắn thật sự rất muốn bác bỏ cái suy đoán kia, thế nhưng sự thật lại cứ một lần rồi lại một lần đập nát hy vọng của hắn. Chẳng hạn như mỗi lần trông thấy Đỗ Hành là hắn lại có cảm giác là lạ, còn đặc biệt chú ý đến bàn tay phải của y nữa chứ. Vừa rồi lúc chạm vào nhau, cái cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn! Còn có thứ gì khinh khủng hơn việc sống 20 năm rồi mới phát hiện mình là một thanh kiếm không hả trời ––––
Người anh em, chẳng lẽ cậu không có thẻ vàng sao!
Có...
Vậy cậu còn buồn phiền gì kia chứ! Là kiếm linh thì phải nhìn xa trông rộng tí, giới Tu Chân không phải chỉ có kiếm tu! Ông anh búa cực kỳ đắc ý, Cậu biết không, toàn bộ giới Tu Chân chỉ có chúng ta mới không cần phải đau đầu khổ sở nghĩ cách kiếm tiền, cũng không cần tìm việc làm. Công việc của chúng ta chính là tìm được một vị chủ nhân vừa ý, rồi cống hiến sức lực cho người đó. Chúng ta không giống với những binh khí thông thường khác, gọi là chủ nhân không bằng gọi là người phát tiền lương thì đúng hơn, nhưng họ lại phải nhìn tâm trạng của chúng ta mà sống, muốn cái gì thì bọn họ phải cho cái đó, nếu không thì đổi chủ! Dạng như tôi thì không được hoan nghênh lắm, nhưng ai ai cũng có thể dùng kiếm, chẳng lẽ cậu còn lo không tìm được chủ khác hay sao?
Thôi đi, pháp bảo bản mạng của kiếm tu thì làm sao mà đổi chủ được?
Thế nhưng kiếm của kiếm tu thì quả thật rất đáng hâm mộ! Ông anh búa vuốt vuốt cằm, tuy rằng toàn thân gã đều là cơ bắp, nhưng gã không có tóc cũng chẳng có râu, chỉ có những mảng hoa văn kỳ quái trên người, nhìn xa trông như mấy chữ thư pháp phức tạp viết theo thể triện.
Chúng nó tuy là không thể biến hóa, không thể hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại, nhưng kiếm tu đối xử với kiếm còn tốt hơn cả bản thân mình nữa. Bởi vì kiếm là cái Đạo của kiếm tu mà, còn không giống như dùng bản thân để tu luyện hay sao, tu vi của kiếm tu càng cao, cảnh giới của kiếm càng mạnh. Đợi đến lúc bắt buộc phải phi thăng, chúng hoàn toàn cũng có thể cùng chủ nhân độ kiếp thành tiên —— đương nhiên điều kiện tiên quyết là không bị xui xẻo như Đỗ Hành!
Y thật sự trở thành khuôn mẫu giáo dục của giới Tu Chân luôn rồi!!
Mà ông anh búa à, bộ kỹ năng tự biên tự diễn của ông anh đạt tới level max rồi đó hả!
Chủ nhân của ông anh là ai?
Hà hà, là đại trưởng lão của Nhật Chiếu Tông!
Có đắc ý hơn nữa cũng vô dụng thôi, Thẩm Đông ngoại trừ biết được Nhật Chiếu Tông bán đan dược, Cố Hồn Đan cũng là do họ sản xuất, còn lại hoàn toàn không có khái niệm cụ thể gì đối với mấy nhân vật ở giới Tu Chân này.
Ông anh không cần đi theo à?
Lão không đi đánh nhau thì tôi đi theo làm gì? Phủ linh (búa linh, linh hồn búa) Khai Sơn lục lọi trong cái túi da nửa ngày trời, sau đó mới lấy ra được một điếu xì gà cực lớn, cũng không cần bật lửa, hai ngón tay thô to chỉ cần búng một cái liền lóe ra tia lửa, sau đó gã còn làm màu mà hất hất tóc —— chỉ tiếc là mái đầu kia vốn trụi lủi.
Người anh em không phải cô đơn đâu, không chừng chúng ta sẽ được gặp nhau trên chiến trường thôi!
Gì?
Rõ ràng quá mà. Ngón tay cầm điếu xì gà kia nâng lên, Phủ linh chỉ chỉ lên trên tán cây, tiêu sái phun ra ba vòng khói liên tiếp, Kiến Mộc nở hoa, linh khí bốn phía, cái đám rùa đen của giới U Minh không cảm nhận được mới là lạ! A ha ha, là khí linh ( linh hồn binh khí), ai mà chả muốn chứng tỏ bản thân trên chiến trường, đánh xong một trận, giá trị của cậu và tôi liền có thể nâng cao gấp mấy lần! Người anh em, được kiếm tu coi trọng thì xem như năng lực của cậu đã được khẳng định! Thứ này so với mấy cái đánh giá tốt trên Taobao thì còn đáng giá hơn nhiều!
/171
|