So với cái kẻ nào đó bất cẩn ăn luôn pháp bảo của mình, kiếm tu trong quá trình thu kiếm gặp bất trắc thì cũng không phải chuyện gì quá to tát, giới Tu Chân cũng có một vài điểm tốt, ít nhất bọn họ cũng đã quá quen với mấy chuyện kỳ dị thỉnh thoảng vẫn thường hay xảy ra này, thoáng cái áp lực của Thẩm Đông đã giảm bớt, có thể ngày ngày nhàn nhã không có việc gì làm mà nghiên cứu xem Đỗ Hành đang nghĩ gì.
Trước kia Thẩm Đông còn có chút gai mắt với bộ dáng của Đỗ Hành, cả ngày trên mặt đều chỉ có một loại biểu cảm, trông rất tao nhã điềm đạm, khuôn miệng còn mang chút ý cười, khiến cho người ta cảm thấy y là một người vừa thu hút vừa có khí chất lại còn rất thân thiện, chẳng qua sau khi nêu xong ấn tượng đầu tiên thì mộng đẹp lại vỡ tan tành, người này căn bản không phải đang cười, nhiều nhất cũng chỉ là cong cong khóe miệng vậy thôi, rất khó thấy được trong đáy mắt y có chút cảm xúc gì rõ ràng.
Điều này khó tránh khiến cho Thẩm Đông cảm thấy ai oán, cái tên trong đầu chỉ nghĩ đến việc thành tiên như thế này, đừng nói là thâm tình trọng nghĩa, phỏng chừng ngay cả hai chữ tình nghĩa viết thế nào cũng không biết luôn ấy chứ, vẫn cứ nên tránh xa y một chút cho đỡ phiền, ai biết được trong lòng Đỗ Hành y đang nghĩ cái gì kia chứ.
—— đã từng cùng nhau trải qua những năm tháng cô đơn chiếc bóng ở chốn rừng sâu núi thẳm, giờ đây Thẩm Đông nhìn lại Đỗ Hành, lập tức bừng tỉnh ngộ.
Đỗ Hành từ nhỏ đã thích xụ mặt như vậy, hiện giờ lại thành ra cái đức hạnh này đây, này hoàn toàn là lỗi của sư phụ y.
Đổi lại là bất cứ người nào bị các thể loại thiên phương dạ đàm* tà thuyết vặn vẹo oanh tạc ngày ngày đêm đêm cũng sẽ rèn luyện ra được thứ bản lĩnh dù có sóng dữ cũng chẳng hề chi kia, cái thứ biểu cảm A, là vậy à này, chính là lấy bất biến để ứng phó với vạn biến.
*Thiên phương dạ đàm: nghìn lẻ một đêm – ý chỉ những chuyện hoang đường không có thật.
Bởi vì tất cả những kẻ thích ngồi lê đôi mách ngoài kia đều có một tật xấu chung, đó chính là vừa kể chuyện vừa nhìn vẻ mặt nghi hoặc kinh ngạc của đối phương mà lấy làm thỏa mãn, đã vậy bọn họ còn rất thích thừa nước đục thả câu mà tạm dừng ở những tình tiết quan trọng, chờ đến khi người ta nôn nóng hỏi Sau đó thì sao Tại sao , thì lại mãn nguyện đắc ý. Cho nên Đỗ Hành mới giữ vững tư thái bát phong bất động*, bất luận sư phụ y có kể ra bao nhiêu câu chuyện ly kỳ, nói ra bao nhiêu luận điểm vớ vẩn, y vẫn là tư thế hai mắt nhìn thẳng vào một điểm nào đó trên vách tường động phủ.
*Bát phong bất động:
Thường thì vào lúc này, linh thạch sẽ được đặt bên trái Đỗ Hành, còn sư phụ y thì ngồi ở đối diện.
Với mục tiêu cả đời là thành tiên, cho nên sức chịu đựng của những người tu chân kia phải nói là vô cùng phi thường, quả thật khiến cho người ta tuyệt vọng, nói đến ba ngày ba đêm cũng không thành vấn đề, cuối cùng còn như bị động kinh mà hỏi một câu, những chuyện ngày hôm qua vi sư nói con còn nhớ không? Đến đây ta kiểm tra nào...
Này cũng chưa phải là kinh khủng nhất đâu, chuyện đáng sợ hơn nữa là ——
Sư phụ của Đỗ Hành năm đó rất tôn thờ mấy nhân vật của Xiển giáo, nói một cách dễ hiểu, ông ta chính là tín đồ cuồng nhiệt của Xiển giáo. Nghe nói ông ta thuộc một dòng tộc kiếm tu nổi danh khắp giới Tu Chân, từ đời sư tổ của sư tổ đã cư ngụ tại Đông Hải, kết quả là ông ta từ bỏ sư huynh, mặc kệ sư đệ, đợi cho sư phụ nhà mình vừa phi thăng xong thì liền ngàn dặm xa xôi chạy đến núi Chung Nam Sơn lập một động phủ, sau đó đi bắt về một đồ đệ.
Thật sự là bắt về.
Truyền thuyết kể rằng, có một ngày, con trai của Vũ Thành Vương Hoàng Phi Hổ đang chơi trong vườn hoa, bỗng nhiên cuồng phong nổi lên, sau khi gió lặng thì đứa bé lại mất tích một cách vô cùng thần bí, nhiều năm sau, khi Hoàng Phi Hổ phản lại nhà Thương, đang lúc mang theo cả nhà trốn chạy, Hoàng Thiên Hóa bỗng nhiên hiện thân tới cứu, mới biết được năm đó hắn là bị thần tiên mang về làm đồ đệ —— này nghe giống Phong Thần Diễn Nghĩa lắm đúng không? Thay đổi một chút là thành ra phiên bản Tây Du Ký rồi, Đại vương nào đó hóa phép ra một cơn gió ma quỷ, cướp đi mỹ nữ hoặc là bắt một đứa bé béo tròn mập mạp nào đó về ăn.
* ; là con trai Hoàng Phi Hổ
Thần tiên cũng có thể làm ra những chuyện bất cần như thế đấy, lại còn đường đường là một trong mười hai Kim Tiên của Xiển giáo nữa chứ.
Lần đầu tiên khi ông lão râu bạc đắc ý dạt dào mà kể về chuyện này, ngay cả người vẫn luôn bình tĩnh như Đỗ Hành cũng nhịn không được mà nhìn chằm chằm ông ta, khoanh tay ngồi nhìn hai sư đồ trở mặt thành thù như thế này thì quả thật có chút thất đức, nhưng chân tướng lại khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Đỗ Hành đúng là bị ông lão râu bạc này dùng một cơn gió bắt cóc đi mất, nhưng địa điểm thì lại không đúng lắm.
Cỡ đâu chừng 500 năm về trước, mấy chuyện như một người xui xẻo dẫn họa cho cả nhà đôi khi vẫn xảy ra, tuy rằng không đến mức tru di cửu tộc, nhưng việc đàn bà con gái trong nhà bị đưa đi làm kỹ, đàn ông bị đưa đi lưu đày thì vẫn có, trước khi phán quyết cuối cùng được đưa ra, cũng tránh không được việc cả nhà bị giam vào đại lao, về phần là oan khuất hay là bị hãm hại, hay là trừng phạt đúng người đúng tội thì đâu ai biết được.
Ông lão râu bạc kia ngay cả Đỗ Hành họ gì cũng không biết, chẳng qua là đang lúc dạo chơi ở thế gian thì trông thấy một đám người bị áp giải từ trong nhà lao ra, người bị đưa đi bán kẻ chờ bị lưu đày, trong đó có một người phụ nữ ôm một đứa trẻ chỉ mới mấy tháng tuổi mà khóc thảm thiết, vì thế cái người nào đó đang thiếu một đồ đệ liền dứt khoát thi pháp làm ra một trận cuồng phong trước mắt bao người.
Lúc Đỗ Hành nghe được chuyện này, từ lúc chuyện xảy ra cũng đã qua hơn 300 năm, triều Minh cũng đã sụp đổ...
—— chỉ có thể tiếp tục lặng yên nhìn xuống đất, coi như chưa từng nghe thấy gì cả, còn biết làm thế nào nữa đây?
Mà đây cũng chỉ là một trong những chuyện 囧 nhất thôi đó.
Chẳng hạn như chuyện từ hồi còn bé, thứ mà Đỗ Hành ăn nhiều nhất chính là quả hạnh.
Không thể tính được là y đã ăn bao nhiêu quả hạnh, có hồng có vàng, có chua có ngọt, phía trước phía sau động phủ của sư phụ Đỗ Hành là cả một khu rừng trồng toàn cây hạnh, đã vậy ông ta còn ngại không đủ, cả ngày lượn khắp sườn đông sườn tây, nhất là vào mùa thu, nhìn thấy cây hạnh dại nào cũng phải hái cho được hai ba quả mang về.
Người tu đạo sau khi Ích Cốc thì không cần phải ăn gì nữa, nhưng thỉnh thoảng nhàn rỗi đến không chịu nổi thì ăn chút quả dại uống vài ngụm nước suối cũng là chuyện thường tình.
Cho nên Đỗ Hành cũng chưa bao giờ nghi ngờ, nhưng khi Thẩm Đông lục lọi được đoạn ký ức này từ trong trí nhớ đã khôi phục của mình, lại bất giác cảm thấy sởn cả tóc gáy, lập tức trợn mắt nhìn chằm chằm vào vai và lưng Đỗ Hành.
Hai người bọn họ cứ như vậy mà giữ nguyên tư thế ngồi đối diện nhau, không hề nhúc nhích.
Trên người Thẩm Đông khoác tấm chăn được bé nhân sâm kia ném cho, còn Đỗ Hành thì không mặc áo, khoảng cách hai người gần trong gang tấc, thứ gì cũng đều có thể thấy rõ, hầu kết, xương quai xanh, thứ nhạt màu đang nhô lên kia... Thẩm Đông hoàn toàn không có chút xấu hổ nào, ngược lại sau khi lướt mắt quét từ trên xuống dưới một lần thì còn rầu rĩ nghĩ, người tu chân quả nhiên là một loại tồn tại hết sức nghịch thiên, bị sét đánh như vậy mà vẫn còn sống được, không chỉ vết sẹo, ngay cả nốt ruồi cũng chẳng có, làn da cũng trắng mịn như ngọc, mà phỏng chừng khi sờ lên cũng chẳng thua kém gì.
Đỗ Hành mặc dù đã nhắm mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm nhìn sáng rực kia, khí kình đang khơi thông của y lại đột nhiên bị kiềm hãm, một lúc lâu sau mới dần dần hồi phục, lập tức nhịn không được mà hỏi: Cậu đang nhìn gì?
Thẩm Đông cũng chả thèm nghĩ ngợi gì, buột miệng nói thẳng:
Anh ăn chùa bao nhiêu là hạnh như vậy!
Hiện giờ Thẩm Đông đã biết được chân tướng mà năm đó khi còn là tảng đá hắn chưa từng phát hiện ra, nghe nói ở núi Chung Nam Sơn từng có một vị thần tiên Xiển giáo gọi là Vân Trung Tử, có một ngày đồ đệ của ông ta là Lôi Chấn Tử ăn vụng hai quả tiên hạnh trên núi, kết quả mọc ra hai cánh, có uy lực đánh ra lôi phong, đương nhiên diện mạo đang yên đang lành lúc ban đầu cũng bị hủy hoại thành mặt mũi hung tợn.
Nhìn phản ứng của Đỗ Hành, hiển nhiên câu chuyện này y cũng đã từng nghe qua.
Phụt... Khụ khụ!
Chân khí tán loạn, vận công một hồi lâu rốt cuộc lại trở thành công cốc.
Đỗ Hành nâng hai cánh tay đang đặt trên đầu gối lên, cũng không thấy y cử động có chút bất tiện nào, rất nhẹ nhàng mà gác xuống giường Thẩm Đông. Thẩm Đông xoay lưng không dám quay đầu lại, cũng không dám động đậy gì, chỉ có thể oán giận nghĩ bụng.
Người tu chân thật sự là rất không khoa học, dùng một tư thế ngồi khoanh chân xếp bằng lâu như vậy, vậy mà khí huyết vẫn lưu thông, tay chân không bị tê dại, lại còn linh khí quán mạch (thông thấu khắp các kinh mạch) thiên nhân hợp nhất gì gì đó, sao không leo lên đỉnh Everest mà tu luyện luôn đi?
Thẩm Đông buồn bực nghĩ, cũng không biết anh ta định ngồi trơ ra đó đến lúc nào nữa, không ăn không uống cũng được hả.
Còn chưa lèm bèm xong, Đỗ Hành đã quay về, ngồi lại bên cạnh Thẩm Đông, trong tay còn bưng một đoạn ống trúc trông như cái ly, bên trong có chứa một thứ chất lỏng trong suốt, chỉ cần ngửi mùi thôi đã cảm thấy đầu óc thanh tỉnh.
Đoán chừng đây là thứ tốt.
Xa Hương Nhưỡng.
Rượu hả? Kêu Nhưỡng thì chắc là rượu ha.
Không khác mấy...
Thẩm Đông lập tức cảnh giác, không biết cái thứ này rốt cuộc có tác dụng gì, vẫn không nên uống thì hơn.
Đỗ Hành thấy hắn ngay cả nhìn cũng đã nhìn rồi, vậy mà vẫn không có động tác gì, lập tức khó hiểu: Đây là linh dịch tốt nhất Thần Nông Cốc, hằng năm đều bán rất nhiều cho Nhật Chiếu Tông để dùng chế tạo đan dược. Không có thứ này, linh đan luyện ra sẽ mất đi một phần dược hiệu.
Sao mà cái việc luyện đan này vừa nói ra, lại nghe cứ như bánh trôi đem ném vào chảo dầu vậy.
Thẩm Đông kiên trì cương cứng cái cổ chẳng thèm động đậy, hễ là thứ tốt, giá cả chắc chắn cũng sẽ tốt đến mức khiến da đầu người ta ngứa ran luôn, nếu có thể không dùng thì tốt nhất là đừng nên đụng tới.
Tôi phải như vầy bao lâu nữa đây?
Thẩm Đông không hiểu vì sao lại nhớ đến trong một bộ phim truyền hình nọ, có một cao thủ võ lâm bỗng dưng nuốt được một viên linh dược hiếm có khó tìm, lập tức tăng thêm một tầng công lực, bởi vì chưa kịp thích ứng với thứ công lực đột ngột tăng vọt đó, người nọ vừa nhảy lên thì bị đụng đầu, đi một bước thì giẫm ra một dấu chân trên tảng đá, sau đó tình trạng của người nọ càng ngày lại càng tồi tệ, thậm chí ngay cả di chuyển còn không bằng không di chuyển, lúc nói chuyện chỉ cần hơi lớn tiếng một chút, xương quai hàm cũng sẽ phát ra mấy âm thanh răng rắc đầy khả nghi.
Vừa nghĩ tới đã cảm thấy hắc tuyến đầy đầu, chẳng lẽ hắn phải chịu đựng số phận bi ai mà học lại từ đầu hay sao? Nếu không thì chỉ chống tay cũng có thể làm giường nát thành bột phấn, giẫm một bước cũng có thể đạp xuyên qua sàn nhà? Còn không bằng hắn trở về làm một thanh kiếm luôn cho rồi!
Ba ngày.
Nghe Đỗ Hành nói xong, tâm trạng Thẩm Đông chợt phấn khởi hẳn, nhưng lại lập tức tan thành mây khói.
Bởi vì trước mặt hắn xuất hiện một tờ giấy, từ xưa đến nay, chữ viết của bác sĩ có thể đem so sánh với mấy thứ ký tự ngoài hành tinh, không cần biết đó là bệnh viện của người phàm hay là Thần Nông Cốc của giới Tu Chân, mà có lẽ ngay cả nhóm thần tiên trên kia cũng giống y như vậy. Mấy vị dược sĩ phụ trách bào chế thuốc kia, thật ra nghề nghiệp thích hợp nhất cho bọn họ không phải là nhà bào chế thuốc, mà là nhà nghiên cứu phân tích chữ viết ở các di tích cổ.
Trên này viết gì vậy? Thẩm Đông quả thật rất muốn trợn trắng mắt, chỉ là chữ giản thể mà cũng có thể bị vị đại phu kia viết thành mấy thứ ký tự ngoài hành tinh một cách kỳ diệu đến thế, huống chi hắn đã khôi phục lại một chút ký ức, biết được chữ viết lưu hành ở giới Tu Chân hiện nay có đến vài loại, chữ phồn thể cũng có thể coi là khá mới mẻ, còn mấy cuốn sách cổ ở Thiên Diễn Tông chuyên chế tạo pháp bảo kia thì vẫn còn dùng Giáp Cốt văn, năm đó công pháp bí kíp mà sư phụ Đỗ Hành lấy ra còn dùng cả Đại Triện thời Tần nữa, trên cơ bản là các môn phái càng lâu đời, trình độ văn hóa lại càng đáng lo ngại.
Là phương thuốc kê cho cậu, đại khái là nói cậu khí mạch không đều, phải dung hợp lại cho thông suốt, nguyên khí phát ra từ lòng bàn tay hơi yếu, chỉ có nguyên khí thổ ra thông qua phế tạng mới có thể dung hợp.
Cái gì gọi là nguyên khí thổ ra thông qua phế tạng, thổ ra chỗ nào? Thẩm Đông vô cùng buồn bực.
Đỗ Hành im lặng một giây.
Sau đó y dùng ngón tay chạm vào môi mình, lại thuận tay nhấn vào một huyệt vị nào đó ở môi dưới Thẩm Đông.
...
Đồ lang băm, tuyệt đối là lang băm, mấy người có thấy ở đâu ra cái loại đại phu sau khi chẩn bệnh lại kê đơn thuốc là Đợi chút nữa hôn một cái là sẽ khỏi Được rồi, đây là phương pháp và trình tự cụ thể để hôn ...
Hiện giờ Thẩm Đông ngay cả ý định muốn đập cái hiệu thuốc này cũng đã có rồi, vậy mà sao Đỗ Hành vẫn có thể bày ra bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra, một chút xấu hổ cũng không có thế kia.
Dường như nhận biết được nghi hoặc của hắn, Đỗ Hành khẽ nâng mắt, cực kỳ bình tĩnh hỏi: Đây chẳng qua chỉ là một phương pháp đồng tu độ khí đơn giản mà thôi, cậu bị sao vậy?
Cả người hắn đều cảm thấy không khỏe đó được không?
Tôi nhiều nhất cũng chỉ là kiếm của anh. Thẩm Đông vốn định cắn răng, kết quả suýt chút nữa là cắn nát luôn hàm răng của mình, đau đến run rẩy.
Là Đạo.
... Này chính là cảm giác một ngụm máu nghẹn trong cổ họng muốn phun cũng phun không được đúng không!
Thẩm Đông tức giận nói: Chúng ta có thể nói tiếng người không?
Cậu và tôi đồng tu cũng gần 500 năm rồi, đây chẳng qua chỉ là việc nhỏ thôi, cậu sao phải để tâm như thế? Đỗ Hành trông thì chẳng có gì khác thường, nhưng đôi con ngươi lại có chút âm trầm.
Thẩm Đông còn đang chửi thầm, cái gì mà 500 năm, kiếm tu và kiếm được gọi là đồng tu à?
Ặc, được rồi, tạm thời coi là vậy đi, dù sao chỉ là đồng tu thôi mà, cũng không phải song... Đờ mờ!
Đỗ Hành thích thú nhìn vẻ mặt biến đổi liên tục của Thẩm Đông, một lúc lâu sau, y mới thấp giọng hỏi:
Lúc ấy cậu... tại sao lại đỡ đạo thiên lôi kia?
Còn có thể vì cái gì nữa, vì quá ngu quá ngây thơ.
Thẩm Đông đảo mắt, hắn đã sớm đoán ra được mấy tin đồn ở lớp huấn luyện lệ quỷ kia không phải là toàn bộ sự thật, cũng giống như mấy câu chuyện thần thoại ở nhân gian vậy, truyền tới truyền lui cũng khó tránh khỏi việc bị thêm thắt, cho nên hắn không phải là bị thiên lôi đánh bay, mà căn bản chính là giả vờ ngớ ngẩn mà giãy thoát ra ngoài —— mấy người nói cái chuyện thế này chỉ có đồ ngốc mới có thể làm ra được à, kiếm còn người còn, kiếm hủy người vong, hai người bọn họ bất kể là ai chết, người còn lại cũng không thể sống, đi chắn sấm sét thì có ý nghĩa gì chứ, bớt ngốc đi!
Nhất định là lúc đó hắn chỉ mới có được ý thức, còn chưa có cơ duyên khai mở linh trí!
Đúng, chính là như vậy, không thể yêu cầu một thanh kiếm hiểu quá nhiều được.
Thế nhưng tại sao vẻ mặt của Đỗ Hành lại có chút khó chịu thế nhỉ, hắn nhớ là dù y có nghe được tin đồn kỳ quái đến mức nào cũng sẽ không để lộ ra chút manh mối gì mà —— cậu cũng đã nói cho anh ta biết, cậu lúc trước thay anh ta chắn thiên kiếp là quá ngốc quá ngây thơ, người nào nghe xong lại có thể vui vẻ được kia chứ?
Nhìn đoạn ống trúc được đặt trên giường, lại nghe thấy tiếng động Đỗ Hành rời khỏi phòng, Thẩm Đông há hốc mồm nửa ngày, sau đó gắng gượng lắm mới ý thức được, Đỗ Hành là đang hờn dỗi sao? Thật khó tin, người chỉ nghĩ đến việc thành tiên cũng sẽ tức giận à.
Thẩm Đông thảnh thơi nằm đó nghĩ ngợi, hiện giờ điều hắn quan tâm nhất chính là phải làm sao để nhúc nhích cái cổ của mình, nếu không lỡ đâu đương lúc buồn ngủ, mệt mỏi rã rời chưa kịp ngả đầu xuống thì lại vô ý dùng sức quá mạnh, bẻ gãy xương cổ luôn thì phải làm sao?
Một bé nhân sâm lén lút từ phía sau cánh cửa chuồn vào.
Trên người nó toàn là thịt mỡ béo nộn, đôi chân trần be bé thận trọng nhích tới gần Thầm Đông, dùng tư thế của một kẻ trộm mà lấy đi đoạn ống trúc, sau đó hốt ha hốt hoảng chạy mất.
Nhân sâm e ngại binh khí mang theo sát khí, này cũng là chuyện thường tình.
Mà đối với binh khí, chuyện bình thường nhất chính là đi theo chủ nhân ra chiến trường, bất kể kết quả có như thế nào, ý nghĩa tồn tại chính là chỉ cần có nó ở đó, nhất định không thể trơ mắt nhìn Đỗ Hành gặp nạn. Cho nên nói, bọn họ chính là đồng sinh cộng tử.
Thẩm Đông buồn bực nhìn thảm ngẩn người.
Cậu muốn chết trước phải không?
Thẩm Đông bị câu nói này làm cho giật mình, thiếu điều mất khống chế mà ngã dập mặt, nếu chỉ té một cái mà gãy luôn xương cổ thì oan ức biết bao kia chứ, cái tên Đỗ Hành này đi đường cũng không thể tạo ra chút tiếng động nào hay sao, mà sao anh ta trở lại nhanh vậy chứ —— ầy, đừng nên xem thường chỉ số IQ của người tu chân như vậy.
Đỗ Hành nhìn chằm chằm vào hắn: Nếu cậu bị lôi kiếp đánh gãy, tôi cũng sẽ chết ngay lập tức, đây là ý định của cậu đúng không?
Khóe miệng chợt co rút, Thẩm Đông lập tức nói:
Quản lý Đỗ, binh khí là dùng để làm gì? Lúc cùng đường mạt lộ cũng còn có thể rút kiếm tự sát, cho dù là bị người ta dùng tên bắn hay là bị thiên lôi đánh, nếu đỡ không được thì cũng chỉ có thể giống như con bạch hồ kia, lê lếch trên mặt đất hơn mười thước, liên tục trúng tên, cuối cùng thì bỏ mình, anh không thể chết dứt khoát hơn một chút sao... Thanh kiếm kia cũng chỉ là có chút xung động mà thôi, ai biết kết quả lại thành ra như vậy, hay phải gọi đó là tìm được đường sống từ trong chỗ chết?
—— con vì thứ gì mà tồn tại trên thế gian này?
—— người kia.
———
*Quả hạnh 杏子 trên kia chính là quả mơ, tên Hán Việt là hạnh, tại edit mà chọt chữ mơ vô thấy không khí thần tiên tán cmn loạn hết, mà nói chung chỉ riêng cái tên của quả này thôi cũng gây tranh cãi dữ lắm, muốn biết thêm thông tin chi tiết xin ghé vào đây.
Còn cái truyền thuyết về Lôi Chấn Tử, trong một bản nào đó trên mạng thì tui đọc là ổng ăn nhầm hạt của cây đào tiên, mà cái hạt đó nằm trong bụng Thân Công Báo nên nó thành quỷ luôn rồi.
Trước kia Thẩm Đông còn có chút gai mắt với bộ dáng của Đỗ Hành, cả ngày trên mặt đều chỉ có một loại biểu cảm, trông rất tao nhã điềm đạm, khuôn miệng còn mang chút ý cười, khiến cho người ta cảm thấy y là một người vừa thu hút vừa có khí chất lại còn rất thân thiện, chẳng qua sau khi nêu xong ấn tượng đầu tiên thì mộng đẹp lại vỡ tan tành, người này căn bản không phải đang cười, nhiều nhất cũng chỉ là cong cong khóe miệng vậy thôi, rất khó thấy được trong đáy mắt y có chút cảm xúc gì rõ ràng.
Điều này khó tránh khiến cho Thẩm Đông cảm thấy ai oán, cái tên trong đầu chỉ nghĩ đến việc thành tiên như thế này, đừng nói là thâm tình trọng nghĩa, phỏng chừng ngay cả hai chữ tình nghĩa viết thế nào cũng không biết luôn ấy chứ, vẫn cứ nên tránh xa y một chút cho đỡ phiền, ai biết được trong lòng Đỗ Hành y đang nghĩ cái gì kia chứ.
—— đã từng cùng nhau trải qua những năm tháng cô đơn chiếc bóng ở chốn rừng sâu núi thẳm, giờ đây Thẩm Đông nhìn lại Đỗ Hành, lập tức bừng tỉnh ngộ.
Đỗ Hành từ nhỏ đã thích xụ mặt như vậy, hiện giờ lại thành ra cái đức hạnh này đây, này hoàn toàn là lỗi của sư phụ y.
Đổi lại là bất cứ người nào bị các thể loại thiên phương dạ đàm* tà thuyết vặn vẹo oanh tạc ngày ngày đêm đêm cũng sẽ rèn luyện ra được thứ bản lĩnh dù có sóng dữ cũng chẳng hề chi kia, cái thứ biểu cảm A, là vậy à này, chính là lấy bất biến để ứng phó với vạn biến.
*Thiên phương dạ đàm: nghìn lẻ một đêm – ý chỉ những chuyện hoang đường không có thật.
Bởi vì tất cả những kẻ thích ngồi lê đôi mách ngoài kia đều có một tật xấu chung, đó chính là vừa kể chuyện vừa nhìn vẻ mặt nghi hoặc kinh ngạc của đối phương mà lấy làm thỏa mãn, đã vậy bọn họ còn rất thích thừa nước đục thả câu mà tạm dừng ở những tình tiết quan trọng, chờ đến khi người ta nôn nóng hỏi Sau đó thì sao Tại sao , thì lại mãn nguyện đắc ý. Cho nên Đỗ Hành mới giữ vững tư thái bát phong bất động*, bất luận sư phụ y có kể ra bao nhiêu câu chuyện ly kỳ, nói ra bao nhiêu luận điểm vớ vẩn, y vẫn là tư thế hai mắt nhìn thẳng vào một điểm nào đó trên vách tường động phủ.
*Bát phong bất động:
Thường thì vào lúc này, linh thạch sẽ được đặt bên trái Đỗ Hành, còn sư phụ y thì ngồi ở đối diện.
Với mục tiêu cả đời là thành tiên, cho nên sức chịu đựng của những người tu chân kia phải nói là vô cùng phi thường, quả thật khiến cho người ta tuyệt vọng, nói đến ba ngày ba đêm cũng không thành vấn đề, cuối cùng còn như bị động kinh mà hỏi một câu, những chuyện ngày hôm qua vi sư nói con còn nhớ không? Đến đây ta kiểm tra nào...
Này cũng chưa phải là kinh khủng nhất đâu, chuyện đáng sợ hơn nữa là ——
Sư phụ của Đỗ Hành năm đó rất tôn thờ mấy nhân vật của Xiển giáo, nói một cách dễ hiểu, ông ta chính là tín đồ cuồng nhiệt của Xiển giáo. Nghe nói ông ta thuộc một dòng tộc kiếm tu nổi danh khắp giới Tu Chân, từ đời sư tổ của sư tổ đã cư ngụ tại Đông Hải, kết quả là ông ta từ bỏ sư huynh, mặc kệ sư đệ, đợi cho sư phụ nhà mình vừa phi thăng xong thì liền ngàn dặm xa xôi chạy đến núi Chung Nam Sơn lập một động phủ, sau đó đi bắt về một đồ đệ.
Thật sự là bắt về.
Truyền thuyết kể rằng, có một ngày, con trai của Vũ Thành Vương Hoàng Phi Hổ đang chơi trong vườn hoa, bỗng nhiên cuồng phong nổi lên, sau khi gió lặng thì đứa bé lại mất tích một cách vô cùng thần bí, nhiều năm sau, khi Hoàng Phi Hổ phản lại nhà Thương, đang lúc mang theo cả nhà trốn chạy, Hoàng Thiên Hóa bỗng nhiên hiện thân tới cứu, mới biết được năm đó hắn là bị thần tiên mang về làm đồ đệ —— này nghe giống Phong Thần Diễn Nghĩa lắm đúng không? Thay đổi một chút là thành ra phiên bản Tây Du Ký rồi, Đại vương nào đó hóa phép ra một cơn gió ma quỷ, cướp đi mỹ nữ hoặc là bắt một đứa bé béo tròn mập mạp nào đó về ăn.
* ; là con trai Hoàng Phi Hổ
Thần tiên cũng có thể làm ra những chuyện bất cần như thế đấy, lại còn đường đường là một trong mười hai Kim Tiên của Xiển giáo nữa chứ.
Lần đầu tiên khi ông lão râu bạc đắc ý dạt dào mà kể về chuyện này, ngay cả người vẫn luôn bình tĩnh như Đỗ Hành cũng nhịn không được mà nhìn chằm chằm ông ta, khoanh tay ngồi nhìn hai sư đồ trở mặt thành thù như thế này thì quả thật có chút thất đức, nhưng chân tướng lại khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Đỗ Hành đúng là bị ông lão râu bạc này dùng một cơn gió bắt cóc đi mất, nhưng địa điểm thì lại không đúng lắm.
Cỡ đâu chừng 500 năm về trước, mấy chuyện như một người xui xẻo dẫn họa cho cả nhà đôi khi vẫn xảy ra, tuy rằng không đến mức tru di cửu tộc, nhưng việc đàn bà con gái trong nhà bị đưa đi làm kỹ, đàn ông bị đưa đi lưu đày thì vẫn có, trước khi phán quyết cuối cùng được đưa ra, cũng tránh không được việc cả nhà bị giam vào đại lao, về phần là oan khuất hay là bị hãm hại, hay là trừng phạt đúng người đúng tội thì đâu ai biết được.
Ông lão râu bạc kia ngay cả Đỗ Hành họ gì cũng không biết, chẳng qua là đang lúc dạo chơi ở thế gian thì trông thấy một đám người bị áp giải từ trong nhà lao ra, người bị đưa đi bán kẻ chờ bị lưu đày, trong đó có một người phụ nữ ôm một đứa trẻ chỉ mới mấy tháng tuổi mà khóc thảm thiết, vì thế cái người nào đó đang thiếu một đồ đệ liền dứt khoát thi pháp làm ra một trận cuồng phong trước mắt bao người.
Lúc Đỗ Hành nghe được chuyện này, từ lúc chuyện xảy ra cũng đã qua hơn 300 năm, triều Minh cũng đã sụp đổ...
—— chỉ có thể tiếp tục lặng yên nhìn xuống đất, coi như chưa từng nghe thấy gì cả, còn biết làm thế nào nữa đây?
Mà đây cũng chỉ là một trong những chuyện 囧 nhất thôi đó.
Chẳng hạn như chuyện từ hồi còn bé, thứ mà Đỗ Hành ăn nhiều nhất chính là quả hạnh.
Không thể tính được là y đã ăn bao nhiêu quả hạnh, có hồng có vàng, có chua có ngọt, phía trước phía sau động phủ của sư phụ Đỗ Hành là cả một khu rừng trồng toàn cây hạnh, đã vậy ông ta còn ngại không đủ, cả ngày lượn khắp sườn đông sườn tây, nhất là vào mùa thu, nhìn thấy cây hạnh dại nào cũng phải hái cho được hai ba quả mang về.
Người tu đạo sau khi Ích Cốc thì không cần phải ăn gì nữa, nhưng thỉnh thoảng nhàn rỗi đến không chịu nổi thì ăn chút quả dại uống vài ngụm nước suối cũng là chuyện thường tình.
Cho nên Đỗ Hành cũng chưa bao giờ nghi ngờ, nhưng khi Thẩm Đông lục lọi được đoạn ký ức này từ trong trí nhớ đã khôi phục của mình, lại bất giác cảm thấy sởn cả tóc gáy, lập tức trợn mắt nhìn chằm chằm vào vai và lưng Đỗ Hành.
Hai người bọn họ cứ như vậy mà giữ nguyên tư thế ngồi đối diện nhau, không hề nhúc nhích.
Trên người Thẩm Đông khoác tấm chăn được bé nhân sâm kia ném cho, còn Đỗ Hành thì không mặc áo, khoảng cách hai người gần trong gang tấc, thứ gì cũng đều có thể thấy rõ, hầu kết, xương quai xanh, thứ nhạt màu đang nhô lên kia... Thẩm Đông hoàn toàn không có chút xấu hổ nào, ngược lại sau khi lướt mắt quét từ trên xuống dưới một lần thì còn rầu rĩ nghĩ, người tu chân quả nhiên là một loại tồn tại hết sức nghịch thiên, bị sét đánh như vậy mà vẫn còn sống được, không chỉ vết sẹo, ngay cả nốt ruồi cũng chẳng có, làn da cũng trắng mịn như ngọc, mà phỏng chừng khi sờ lên cũng chẳng thua kém gì.
Đỗ Hành mặc dù đã nhắm mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm nhìn sáng rực kia, khí kình đang khơi thông của y lại đột nhiên bị kiềm hãm, một lúc lâu sau mới dần dần hồi phục, lập tức nhịn không được mà hỏi: Cậu đang nhìn gì?
Thẩm Đông cũng chả thèm nghĩ ngợi gì, buột miệng nói thẳng:
Anh ăn chùa bao nhiêu là hạnh như vậy!
Hiện giờ Thẩm Đông đã biết được chân tướng mà năm đó khi còn là tảng đá hắn chưa từng phát hiện ra, nghe nói ở núi Chung Nam Sơn từng có một vị thần tiên Xiển giáo gọi là Vân Trung Tử, có một ngày đồ đệ của ông ta là Lôi Chấn Tử ăn vụng hai quả tiên hạnh trên núi, kết quả mọc ra hai cánh, có uy lực đánh ra lôi phong, đương nhiên diện mạo đang yên đang lành lúc ban đầu cũng bị hủy hoại thành mặt mũi hung tợn.
Nhìn phản ứng của Đỗ Hành, hiển nhiên câu chuyện này y cũng đã từng nghe qua.
Phụt... Khụ khụ!
Chân khí tán loạn, vận công một hồi lâu rốt cuộc lại trở thành công cốc.
Đỗ Hành nâng hai cánh tay đang đặt trên đầu gối lên, cũng không thấy y cử động có chút bất tiện nào, rất nhẹ nhàng mà gác xuống giường Thẩm Đông. Thẩm Đông xoay lưng không dám quay đầu lại, cũng không dám động đậy gì, chỉ có thể oán giận nghĩ bụng.
Người tu chân thật sự là rất không khoa học, dùng một tư thế ngồi khoanh chân xếp bằng lâu như vậy, vậy mà khí huyết vẫn lưu thông, tay chân không bị tê dại, lại còn linh khí quán mạch (thông thấu khắp các kinh mạch) thiên nhân hợp nhất gì gì đó, sao không leo lên đỉnh Everest mà tu luyện luôn đi?
Thẩm Đông buồn bực nghĩ, cũng không biết anh ta định ngồi trơ ra đó đến lúc nào nữa, không ăn không uống cũng được hả.
Còn chưa lèm bèm xong, Đỗ Hành đã quay về, ngồi lại bên cạnh Thẩm Đông, trong tay còn bưng một đoạn ống trúc trông như cái ly, bên trong có chứa một thứ chất lỏng trong suốt, chỉ cần ngửi mùi thôi đã cảm thấy đầu óc thanh tỉnh.
Đoán chừng đây là thứ tốt.
Xa Hương Nhưỡng.
Rượu hả? Kêu Nhưỡng thì chắc là rượu ha.
Không khác mấy...
Thẩm Đông lập tức cảnh giác, không biết cái thứ này rốt cuộc có tác dụng gì, vẫn không nên uống thì hơn.
Đỗ Hành thấy hắn ngay cả nhìn cũng đã nhìn rồi, vậy mà vẫn không có động tác gì, lập tức khó hiểu: Đây là linh dịch tốt nhất Thần Nông Cốc, hằng năm đều bán rất nhiều cho Nhật Chiếu Tông để dùng chế tạo đan dược. Không có thứ này, linh đan luyện ra sẽ mất đi một phần dược hiệu.
Sao mà cái việc luyện đan này vừa nói ra, lại nghe cứ như bánh trôi đem ném vào chảo dầu vậy.
Thẩm Đông kiên trì cương cứng cái cổ chẳng thèm động đậy, hễ là thứ tốt, giá cả chắc chắn cũng sẽ tốt đến mức khiến da đầu người ta ngứa ran luôn, nếu có thể không dùng thì tốt nhất là đừng nên đụng tới.
Tôi phải như vầy bao lâu nữa đây?
Thẩm Đông không hiểu vì sao lại nhớ đến trong một bộ phim truyền hình nọ, có một cao thủ võ lâm bỗng dưng nuốt được một viên linh dược hiếm có khó tìm, lập tức tăng thêm một tầng công lực, bởi vì chưa kịp thích ứng với thứ công lực đột ngột tăng vọt đó, người nọ vừa nhảy lên thì bị đụng đầu, đi một bước thì giẫm ra một dấu chân trên tảng đá, sau đó tình trạng của người nọ càng ngày lại càng tồi tệ, thậm chí ngay cả di chuyển còn không bằng không di chuyển, lúc nói chuyện chỉ cần hơi lớn tiếng một chút, xương quai hàm cũng sẽ phát ra mấy âm thanh răng rắc đầy khả nghi.
Vừa nghĩ tới đã cảm thấy hắc tuyến đầy đầu, chẳng lẽ hắn phải chịu đựng số phận bi ai mà học lại từ đầu hay sao? Nếu không thì chỉ chống tay cũng có thể làm giường nát thành bột phấn, giẫm một bước cũng có thể đạp xuyên qua sàn nhà? Còn không bằng hắn trở về làm một thanh kiếm luôn cho rồi!
Ba ngày.
Nghe Đỗ Hành nói xong, tâm trạng Thẩm Đông chợt phấn khởi hẳn, nhưng lại lập tức tan thành mây khói.
Bởi vì trước mặt hắn xuất hiện một tờ giấy, từ xưa đến nay, chữ viết của bác sĩ có thể đem so sánh với mấy thứ ký tự ngoài hành tinh, không cần biết đó là bệnh viện của người phàm hay là Thần Nông Cốc của giới Tu Chân, mà có lẽ ngay cả nhóm thần tiên trên kia cũng giống y như vậy. Mấy vị dược sĩ phụ trách bào chế thuốc kia, thật ra nghề nghiệp thích hợp nhất cho bọn họ không phải là nhà bào chế thuốc, mà là nhà nghiên cứu phân tích chữ viết ở các di tích cổ.
Trên này viết gì vậy? Thẩm Đông quả thật rất muốn trợn trắng mắt, chỉ là chữ giản thể mà cũng có thể bị vị đại phu kia viết thành mấy thứ ký tự ngoài hành tinh một cách kỳ diệu đến thế, huống chi hắn đã khôi phục lại một chút ký ức, biết được chữ viết lưu hành ở giới Tu Chân hiện nay có đến vài loại, chữ phồn thể cũng có thể coi là khá mới mẻ, còn mấy cuốn sách cổ ở Thiên Diễn Tông chuyên chế tạo pháp bảo kia thì vẫn còn dùng Giáp Cốt văn, năm đó công pháp bí kíp mà sư phụ Đỗ Hành lấy ra còn dùng cả Đại Triện thời Tần nữa, trên cơ bản là các môn phái càng lâu đời, trình độ văn hóa lại càng đáng lo ngại.
Là phương thuốc kê cho cậu, đại khái là nói cậu khí mạch không đều, phải dung hợp lại cho thông suốt, nguyên khí phát ra từ lòng bàn tay hơi yếu, chỉ có nguyên khí thổ ra thông qua phế tạng mới có thể dung hợp.
Cái gì gọi là nguyên khí thổ ra thông qua phế tạng, thổ ra chỗ nào? Thẩm Đông vô cùng buồn bực.
Đỗ Hành im lặng một giây.
Sau đó y dùng ngón tay chạm vào môi mình, lại thuận tay nhấn vào một huyệt vị nào đó ở môi dưới Thẩm Đông.
...
Đồ lang băm, tuyệt đối là lang băm, mấy người có thấy ở đâu ra cái loại đại phu sau khi chẩn bệnh lại kê đơn thuốc là Đợi chút nữa hôn một cái là sẽ khỏi Được rồi, đây là phương pháp và trình tự cụ thể để hôn ...
Hiện giờ Thẩm Đông ngay cả ý định muốn đập cái hiệu thuốc này cũng đã có rồi, vậy mà sao Đỗ Hành vẫn có thể bày ra bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra, một chút xấu hổ cũng không có thế kia.
Dường như nhận biết được nghi hoặc của hắn, Đỗ Hành khẽ nâng mắt, cực kỳ bình tĩnh hỏi: Đây chẳng qua chỉ là một phương pháp đồng tu độ khí đơn giản mà thôi, cậu bị sao vậy?
Cả người hắn đều cảm thấy không khỏe đó được không?
Tôi nhiều nhất cũng chỉ là kiếm của anh. Thẩm Đông vốn định cắn răng, kết quả suýt chút nữa là cắn nát luôn hàm răng của mình, đau đến run rẩy.
Là Đạo.
... Này chính là cảm giác một ngụm máu nghẹn trong cổ họng muốn phun cũng phun không được đúng không!
Thẩm Đông tức giận nói: Chúng ta có thể nói tiếng người không?
Cậu và tôi đồng tu cũng gần 500 năm rồi, đây chẳng qua chỉ là việc nhỏ thôi, cậu sao phải để tâm như thế? Đỗ Hành trông thì chẳng có gì khác thường, nhưng đôi con ngươi lại có chút âm trầm.
Thẩm Đông còn đang chửi thầm, cái gì mà 500 năm, kiếm tu và kiếm được gọi là đồng tu à?
Ặc, được rồi, tạm thời coi là vậy đi, dù sao chỉ là đồng tu thôi mà, cũng không phải song... Đờ mờ!
Đỗ Hành thích thú nhìn vẻ mặt biến đổi liên tục của Thẩm Đông, một lúc lâu sau, y mới thấp giọng hỏi:
Lúc ấy cậu... tại sao lại đỡ đạo thiên lôi kia?
Còn có thể vì cái gì nữa, vì quá ngu quá ngây thơ.
Thẩm Đông đảo mắt, hắn đã sớm đoán ra được mấy tin đồn ở lớp huấn luyện lệ quỷ kia không phải là toàn bộ sự thật, cũng giống như mấy câu chuyện thần thoại ở nhân gian vậy, truyền tới truyền lui cũng khó tránh khỏi việc bị thêm thắt, cho nên hắn không phải là bị thiên lôi đánh bay, mà căn bản chính là giả vờ ngớ ngẩn mà giãy thoát ra ngoài —— mấy người nói cái chuyện thế này chỉ có đồ ngốc mới có thể làm ra được à, kiếm còn người còn, kiếm hủy người vong, hai người bọn họ bất kể là ai chết, người còn lại cũng không thể sống, đi chắn sấm sét thì có ý nghĩa gì chứ, bớt ngốc đi!
Nhất định là lúc đó hắn chỉ mới có được ý thức, còn chưa có cơ duyên khai mở linh trí!
Đúng, chính là như vậy, không thể yêu cầu một thanh kiếm hiểu quá nhiều được.
Thế nhưng tại sao vẻ mặt của Đỗ Hành lại có chút khó chịu thế nhỉ, hắn nhớ là dù y có nghe được tin đồn kỳ quái đến mức nào cũng sẽ không để lộ ra chút manh mối gì mà —— cậu cũng đã nói cho anh ta biết, cậu lúc trước thay anh ta chắn thiên kiếp là quá ngốc quá ngây thơ, người nào nghe xong lại có thể vui vẻ được kia chứ?
Nhìn đoạn ống trúc được đặt trên giường, lại nghe thấy tiếng động Đỗ Hành rời khỏi phòng, Thẩm Đông há hốc mồm nửa ngày, sau đó gắng gượng lắm mới ý thức được, Đỗ Hành là đang hờn dỗi sao? Thật khó tin, người chỉ nghĩ đến việc thành tiên cũng sẽ tức giận à.
Thẩm Đông thảnh thơi nằm đó nghĩ ngợi, hiện giờ điều hắn quan tâm nhất chính là phải làm sao để nhúc nhích cái cổ của mình, nếu không lỡ đâu đương lúc buồn ngủ, mệt mỏi rã rời chưa kịp ngả đầu xuống thì lại vô ý dùng sức quá mạnh, bẻ gãy xương cổ luôn thì phải làm sao?
Một bé nhân sâm lén lút từ phía sau cánh cửa chuồn vào.
Trên người nó toàn là thịt mỡ béo nộn, đôi chân trần be bé thận trọng nhích tới gần Thầm Đông, dùng tư thế của một kẻ trộm mà lấy đi đoạn ống trúc, sau đó hốt ha hốt hoảng chạy mất.
Nhân sâm e ngại binh khí mang theo sát khí, này cũng là chuyện thường tình.
Mà đối với binh khí, chuyện bình thường nhất chính là đi theo chủ nhân ra chiến trường, bất kể kết quả có như thế nào, ý nghĩa tồn tại chính là chỉ cần có nó ở đó, nhất định không thể trơ mắt nhìn Đỗ Hành gặp nạn. Cho nên nói, bọn họ chính là đồng sinh cộng tử.
Thẩm Đông buồn bực nhìn thảm ngẩn người.
Cậu muốn chết trước phải không?
Thẩm Đông bị câu nói này làm cho giật mình, thiếu điều mất khống chế mà ngã dập mặt, nếu chỉ té một cái mà gãy luôn xương cổ thì oan ức biết bao kia chứ, cái tên Đỗ Hành này đi đường cũng không thể tạo ra chút tiếng động nào hay sao, mà sao anh ta trở lại nhanh vậy chứ —— ầy, đừng nên xem thường chỉ số IQ của người tu chân như vậy.
Đỗ Hành nhìn chằm chằm vào hắn: Nếu cậu bị lôi kiếp đánh gãy, tôi cũng sẽ chết ngay lập tức, đây là ý định của cậu đúng không?
Khóe miệng chợt co rút, Thẩm Đông lập tức nói:
Quản lý Đỗ, binh khí là dùng để làm gì? Lúc cùng đường mạt lộ cũng còn có thể rút kiếm tự sát, cho dù là bị người ta dùng tên bắn hay là bị thiên lôi đánh, nếu đỡ không được thì cũng chỉ có thể giống như con bạch hồ kia, lê lếch trên mặt đất hơn mười thước, liên tục trúng tên, cuối cùng thì bỏ mình, anh không thể chết dứt khoát hơn một chút sao... Thanh kiếm kia cũng chỉ là có chút xung động mà thôi, ai biết kết quả lại thành ra như vậy, hay phải gọi đó là tìm được đường sống từ trong chỗ chết?
—— con vì thứ gì mà tồn tại trên thế gian này?
—— người kia.
———
*Quả hạnh 杏子 trên kia chính là quả mơ, tên Hán Việt là hạnh, tại edit mà chọt chữ mơ vô thấy không khí thần tiên tán cmn loạn hết, mà nói chung chỉ riêng cái tên của quả này thôi cũng gây tranh cãi dữ lắm, muốn biết thêm thông tin chi tiết xin ghé vào đây.
Còn cái truyền thuyết về Lôi Chấn Tử, trong một bản nào đó trên mạng thì tui đọc là ổng ăn nhầm hạt của cây đào tiên, mà cái hạt đó nằm trong bụng Thân Công Báo nên nó thành quỷ luôn rồi.
/171
|