Chín tiếng nổ kinh thiên động địa, khiến khung trời vào khoảnh khắc này vang tiếng ầm ầm. Cùng lúc đó, đất Chấn Danh chỗ thứ nhất tỏa ánh sáng ngập trời, lấp lánh tám hướng. Những tu sĩ Đạo Thần Tông trên đường tới ai nấy khựng lại, ánh mắt nhìn đất Chấn Danh chỗ thứ nhất chất chứa rung động.
Không chỉ là họ, hiện tại trong chỗ hư vô sắc phong, những đệ tử Đạo Thần Tông chưa bay ra biểu tình biến đổi, có mấy điện hạ giống như Tô Minh con ngươi co rút.
Tốc độ của Tô Minh thật sự quá nhanh, lúc trước hắn rời đi cho đến thông quan chín bậc đất Chấn Danh chỗ thứ nhất, sử dụng thời gian chỉ hơn một trăm giây. Thời gian như vậy dẫn đến oanh động, cộng thêm bản thân đất Chấn Danh chỗ thứ nhất vốn khó khăn đủ hình thành bão tố càn quét bát hoang,
Coi như là thanh niên mặt lạnh, người đàn ông trung niên ôn hòa thì biểu tình từ thản nhiên biến nghiêm túc. Còn có ông lão sinh cảnh Bối Bang trên đài sen to nhất mắt lóe tia sáng âm u, ba vị tông lão sau lưng lão biểu tình khác nhau. Trong đó ông lão mặt đen mắt lóe tia sắc bén.
Trong đám người, thiếu nữ gầy Mã Phi trợn mắt há hốc mồm. Dù trong lòng Mã Phi đoán Tô Minh có thể xông qua đất Chấn Danh chỗ thứ nhất nhưng không bao giờ ngờ sẽ là tốc độ nhanh như vậy.
Trong đám người, Đức Thuận lúc trước ở trên đài sen của Tô Minh tuyên truyền cho mình giờ co rụt đầu, mắt xoe tròn, lập tức vọt nhanh đi.
"Phát tài, lần này nhất định có thể phát đại tài!" Trên mặt của Đức Thuận lộ vẻ hưng phấn, bay nhanh.
Đức Thuận lao hướng đám tu sĩ chạy nhanh tới đất Chấn Danh chỗ thứ nhất.
Tô Minh dùng hành động của mình hoàn toàn đập tan những tiếng cười nhạo châm chọc trước đó, hắn dùng hành động nói cho mọi người biết đất Chấn Danh bình thường nếu hắn muốn qua thì chẳng có một chút khó khăn.
Giờ phút này Tô Minh cất bước lên trời, biến thành cầu vồng rạch phá bầu trời. Mọi người xa xa nhìn Tô Minh rít gào lao hướng đất Chấn Danh chỗ thứ hai.
"Đất Chấn Danh chỗ thứ hai, hắn đi chỗ thứ hai!"
"Đất Chấn Danh chỗ thứ hai khó khăn gấp mấy lần chỗ thứ nhất, cho dù hắn vượt ải cực nhanh nhưng chưa chắc thành công ở chỗ thứ hai!"
"Nhưng ta rất mong chờ ngươi này có thể thành công!"
"Không thể nào, đất Chấn Danh chỗ thứ hai thử thách ý chí, chỗ đó tồn tại ảo cảnh mạnh mẽ không phải người bình thường có thể vượt qua. Trong điện hạ chỉ có Đạo Lâm, Đạo Pháp là xông tới bậc chín!"
"Cũng không thể nói như vậy, dù sao Đạo Thần Tông ta số người xông qua đất Chấn Danh chỗ thứ hai có vài trăm, nhưng tốc độ nhanh nhất mất sáu tiếng, có lẽ người này không đủ thời gian."
Mọi người xì xầm bàn tán, ai nấy lao nhanh đi hướng đất Chấn Danh chỗ thứ hai.
Trên đài sen chín tên điện hạ còn lại trừ Đạo Lâm, Đạo Pháp biểu tình hơi nghiêm túc ra, số còn lại sắc mặt âm trầm.
"Thời gian hai tiếng đồng hồ, hắn không có khả năng xông qua đất Chấn Danh chỗ thứ hai!"
"Đúng vậy, đặc biệt là ảo cảnh tầng thứ ba, cho dù biết nó là giả vẫn khó giữ cho ý chí bất động. Người này... Hừ!"
Khi mấy điện hạ truyền thần niệm thì Tô Minh biến thành cầu vồng rạch phá hư vô, bước vào đại lục thứ hai, bên ngoài đất Chấn Danh chỗ thứ hai.
Cũng là bình đài hình tròn khổng lồ, bên ngoài cột sáng to lớn vòng quanh mấy thú hình rồng. Khi Tô Minh tới gần, mấy long thú rít gào hướng hắn.
Khi tiếng gầm rống vang lên, Tô Minh không chút do dự đạp vào bình đài hình tròn này.
Giây phút Tô Minh bước vào, lập tức từ trong cột sáng vang thanh âm đầy uy nhiếp.
"Kẻ xông quan, tên gì?"
Thanh âm này chẳng có một chút cảm xúc dao động, bình tĩnh quanh quẩn, truyền vào tinh thần những tu sĩ lao nhanh tới.
"Đạo Không!" Tô Minh lạnh nhạt lên tiếng.
Khi Tô Minh thốt lời thì cột sáng tỏa ánh sáng nhu hòa bao phủ thân thể Tô Minh. Một lát sau, thanh âm không có tình cảm dao động đầy áp lực lại vang lên.
"Đạo Không, đất Chấn Danh chỗ thứ hai, bậc ảo cảnh, mở ra."
Thanh âm biến mất, thế giới trước mặt Tô Minh bỗng thay đổi, biến thành hư vô. Hư vô này đen thẳm, có từng tiếng rít kỳ dị không ngừng truyền đến từ bốn phía.
"Ảo cảnh." Khóe môi Tô Minh cong lên nụ cười nhạt.
Có lẽ ảo cảnh này ảnh hưởng được người khác nhưng Tô Minh có đôi mắt ẩn chứa nhật nguyệt tinh thần huyễn, bản thân hắn trong ảo thuật ẩn chứa lực lượng tin tưởng liền tồn tại. Thí nghiệm ảo cảnh đối với Tô Minh tựa như một tu sĩ trúc cơ thí nghiệm tu vi của tu sĩ nguyên anh.
Tô Minh thấy cách bớt rắc rối nhất là ngồi xếp bằng, mặc kệ ảo cảnh thay đổi mãi đến khi tầng tăng lên, càng ngày càng lớn mạnh, cuối cùng hắn vẫn không bị dao động ý chí, do đó phá ảo thuật. Nhưng cách này không đủ cuồng, không đủ huênh hoang, không như Tô Minh mong muốn.
Bóng nhật nguyệt tinh thần lóe qua đáy mắt Tô Minh, khóe môi hắn cong lên. Tô Minh muốn dùng một cách người ngoài không làm được để xông qua đất Chấn Danh chỗ thứ hai. Cách chưa từng có này không phải ảo cảnh chỗ này thử thách Tô Minh mà là hắn dựa vào ảo thuật của bản thân thử thách chỗ này!
Lấy huyễn đối huyễn, nhìn xem rốt cuộc ai ai nắm chắc, khống chế ảo cảnh càng tỉ mỉ hơn.
Khi Tô Minh bước vào đất Chấn Danh chỗ thứ hai, trên bầu trời bên ngoài có mấy trăm vạn cầu vồng rít gào xung quanh, cùng nhìn hướng đất Chấn Danh.
Trong đám tu sĩ, Đức Thuận mắt tỏa sáng, tay phải sờ trong ngực, lập tức bàn tay xuất hiện một phù văn tỏa ánh sáng lam. Đức Thuận dán vào cổ mình, ngửa đầu phát ra tiếng rống to.
"Các lão, thiếu gia, các vị ca ca, tỷ tỷ, các vị đạo hữu còn nhớ Đức Thuận không? Đức là phẩm đức, thuận là mua đồ của ta thì thuận buồm xuôi gió. Hôm nay tại đây tiểu đệ mở một ván cược, cược Đạo Không điện hạ này trong bao nhiêu giây có thể xông qua năm tầng. Trong năm mươi giây thì tỉ lệ một trăm, một trăm giây thì tỉ lệ năm mươi, hai trăm giây tỉ lệ mười, hơn hai trăm giây thì tỉ lệ một!" Giọng của Đức Thuận nhờ tác dụng của bùa mà như sấm sét ầm ầm vang vọng, rõ ràng vào tai mọi ngời trong phạm vi nhỏ này.
Bùa này có thể đạt tới hiệu quả như vậy đương nhiên là vật bất phàm, phí tổn đắt đỏ, nhưng đối với Đức Thuận thì nếu bây giờ nắm chắc cơ hội là gã có thể kiếm lại vốn gấp mấy lần thậm chí mấy chục lần, thậm chí trăm lần, sao Đức Thuận có thể bỏ qua? nguồn TruyenFull.vn
Mấy trăm vạn tu sĩ xung quanh liếc nhau, lập tức có người nổi máu cờ bạc đi hướng Đức Thuận, định đặt cược.
"Tại sao chỉ có năm tầng?" Có người chất vấn Đức Thuận.
"Đạo hữu, sau năm tầng chúng ta có thể mở ván mới, không vội không vội. Hơn nữa chưa biết chừng Đạo Không điện hạ có vượt qua năm tầng này không, đến khi đó chỉ cần cược phần cuối cùng là ta lỗ chắc rồi. Cơ hội hiếm có, các ngươi còn chờ cái gì? Chỉ cần mấy khối tinh thạch, chỉ càn các ngươi nhìn trúng thì một khối tinh thạch lập tức biến thành một trăm khối! Biến thành năm mươi khối, biến thành hai mươi khối, ít nhất cũng có thể biến thành hai khối. Đặt cược đi, mọi người hãy mau đặt cược, sắp đến thời gian rồi. Trong năm mươi giây sẽ không nhận nữa, bây giờ còn nhận một trăm giây." Đức Thuận miệng lưỡi trơn tru không ngừng rống to.
Bên ngoài tiếng ồn ào không thể truyền vào trong đất Chấn Danh, hiện tại Tô Minh mắt chớp lóe, ảnh nhật nguyệt tinh thần càng hiện rõ ràng trong mắt hắn. Xung quanh tầm mắt Tô Minh tối đen, từng tiếng hét kỳ dị vang từ tám hướng, càng lúc càng gần, như có nhiều ác quỷ rít gào lao tới.
Tô Minh hừ lạnh, nhật nguyệt tinh thần ảnh chợt lóe rực rỡ trong mắt hắn, lộ ra hình ảnh trong ý niệm của hắn. Từ người Tô Minh khuếch tán ánh sáng vàng lan tràn bốn phía, khiến khu vực hắn ở không phải hư vô hắc ám mà trở thành có trời có đất.
Dưới chân Tô Minh là mặt đất, trên đầu hắn là bầu trời, bên ngoài đại lục là hư vô đen. Mặt đất Tô Minh ở đang nhanh chóng lan tràn, như muốn thay thế hư vô nơi đây, chú tể ảo cảnh.
Ánh sáng trời đất là ảo thuật tạo thành, hư vô đen xung quanh cũng là ảo thuật, đây là loại đối kháng giữa huyễn và huyễn. ảo thuật từ đất Chấn Danh, bản thân nó tồn tại lực lượng lay động ý chí. ảo thuật của Tô Minh ẩn chứa loại lực lượng này, ngoài ra còn tồn tại tiền linh thuật đến từ thần nguyên tinh hải, tin tưởng liền tồn tại.
Vậy là cao thấp đã định. Khoảnh khắc trời đất ánh sáng xung quanh Tô Minh lan tràn, hư vô đen tầng tầng tan biến, lộ ra vô số lệ quỷ dữ bên trong. Những lệ quỷ phát ra tiếng hú thê lương, vội vàng thụt lùi.
Trong thời gian ngắn, thế giới trước mắt Tô Minh không còn hắc ám mà toàn bộ biến thành ánh sáng rực rỡ.
"Bậc thứ nhất qua, mở ra bậc thứ hai!" Thanh âm lạnh lùng trước đó lại vang lên.
Hình ảnh xung quanh Tô Minh biến đổi.
Lần này xuất hiện là biển xanh dương, từ xa thấy vài ngọn núi trong biển, những ngọn núi, biển này hình thành hình ảnh quen thuộc trong ký ức của Tô Minh.
"Cách dẫn ký ức của ta, lại biến ảo quen thuộc dĩ vãng, thuật này ngươi không am hiểu bằng ta!"
Mắt Tô Minh lóe tia sáng, giơ lên tay phải vung trước mặt, cùng với đôi mắt hắn hình thành nhật nguyệt, biển rộng gió nổi mây phút, sóng biển cuồn cuộn rống gầm. Từng tia chớp đánh xuống như tách ra cả thế giới, khiến thế giới này, biển này, núi xa xôi trong cái phất tay của Tô Minh toàn bộ nổ điếc tai, tan vỡ thành mảnh vụn.
Cùng với toàn thế giới tan vỡ, hóa thành mảnh vụn dạt ra, lại xuất hiện trời sao, bên trong bềnh bồng một tinh cầm ảm đạm. Trông tinh cầu như đã chết, không có chút sức sống.
Không chỉ là họ, hiện tại trong chỗ hư vô sắc phong, những đệ tử Đạo Thần Tông chưa bay ra biểu tình biến đổi, có mấy điện hạ giống như Tô Minh con ngươi co rút.
Tốc độ của Tô Minh thật sự quá nhanh, lúc trước hắn rời đi cho đến thông quan chín bậc đất Chấn Danh chỗ thứ nhất, sử dụng thời gian chỉ hơn một trăm giây. Thời gian như vậy dẫn đến oanh động, cộng thêm bản thân đất Chấn Danh chỗ thứ nhất vốn khó khăn đủ hình thành bão tố càn quét bát hoang,
Coi như là thanh niên mặt lạnh, người đàn ông trung niên ôn hòa thì biểu tình từ thản nhiên biến nghiêm túc. Còn có ông lão sinh cảnh Bối Bang trên đài sen to nhất mắt lóe tia sáng âm u, ba vị tông lão sau lưng lão biểu tình khác nhau. Trong đó ông lão mặt đen mắt lóe tia sắc bén.
Trong đám người, thiếu nữ gầy Mã Phi trợn mắt há hốc mồm. Dù trong lòng Mã Phi đoán Tô Minh có thể xông qua đất Chấn Danh chỗ thứ nhất nhưng không bao giờ ngờ sẽ là tốc độ nhanh như vậy.
Trong đám người, Đức Thuận lúc trước ở trên đài sen của Tô Minh tuyên truyền cho mình giờ co rụt đầu, mắt xoe tròn, lập tức vọt nhanh đi.
"Phát tài, lần này nhất định có thể phát đại tài!" Trên mặt của Đức Thuận lộ vẻ hưng phấn, bay nhanh.
Đức Thuận lao hướng đám tu sĩ chạy nhanh tới đất Chấn Danh chỗ thứ nhất.
Tô Minh dùng hành động của mình hoàn toàn đập tan những tiếng cười nhạo châm chọc trước đó, hắn dùng hành động nói cho mọi người biết đất Chấn Danh bình thường nếu hắn muốn qua thì chẳng có một chút khó khăn.
Giờ phút này Tô Minh cất bước lên trời, biến thành cầu vồng rạch phá bầu trời. Mọi người xa xa nhìn Tô Minh rít gào lao hướng đất Chấn Danh chỗ thứ hai.
"Đất Chấn Danh chỗ thứ hai, hắn đi chỗ thứ hai!"
"Đất Chấn Danh chỗ thứ hai khó khăn gấp mấy lần chỗ thứ nhất, cho dù hắn vượt ải cực nhanh nhưng chưa chắc thành công ở chỗ thứ hai!"
"Nhưng ta rất mong chờ ngươi này có thể thành công!"
"Không thể nào, đất Chấn Danh chỗ thứ hai thử thách ý chí, chỗ đó tồn tại ảo cảnh mạnh mẽ không phải người bình thường có thể vượt qua. Trong điện hạ chỉ có Đạo Lâm, Đạo Pháp là xông tới bậc chín!"
"Cũng không thể nói như vậy, dù sao Đạo Thần Tông ta số người xông qua đất Chấn Danh chỗ thứ hai có vài trăm, nhưng tốc độ nhanh nhất mất sáu tiếng, có lẽ người này không đủ thời gian."
Mọi người xì xầm bàn tán, ai nấy lao nhanh đi hướng đất Chấn Danh chỗ thứ hai.
Trên đài sen chín tên điện hạ còn lại trừ Đạo Lâm, Đạo Pháp biểu tình hơi nghiêm túc ra, số còn lại sắc mặt âm trầm.
"Thời gian hai tiếng đồng hồ, hắn không có khả năng xông qua đất Chấn Danh chỗ thứ hai!"
"Đúng vậy, đặc biệt là ảo cảnh tầng thứ ba, cho dù biết nó là giả vẫn khó giữ cho ý chí bất động. Người này... Hừ!"
Khi mấy điện hạ truyền thần niệm thì Tô Minh biến thành cầu vồng rạch phá hư vô, bước vào đại lục thứ hai, bên ngoài đất Chấn Danh chỗ thứ hai.
Cũng là bình đài hình tròn khổng lồ, bên ngoài cột sáng to lớn vòng quanh mấy thú hình rồng. Khi Tô Minh tới gần, mấy long thú rít gào hướng hắn.
Khi tiếng gầm rống vang lên, Tô Minh không chút do dự đạp vào bình đài hình tròn này.
Giây phút Tô Minh bước vào, lập tức từ trong cột sáng vang thanh âm đầy uy nhiếp.
"Kẻ xông quan, tên gì?"
Thanh âm này chẳng có một chút cảm xúc dao động, bình tĩnh quanh quẩn, truyền vào tinh thần những tu sĩ lao nhanh tới.
"Đạo Không!" Tô Minh lạnh nhạt lên tiếng.
Khi Tô Minh thốt lời thì cột sáng tỏa ánh sáng nhu hòa bao phủ thân thể Tô Minh. Một lát sau, thanh âm không có tình cảm dao động đầy áp lực lại vang lên.
"Đạo Không, đất Chấn Danh chỗ thứ hai, bậc ảo cảnh, mở ra."
Thanh âm biến mất, thế giới trước mặt Tô Minh bỗng thay đổi, biến thành hư vô. Hư vô này đen thẳm, có từng tiếng rít kỳ dị không ngừng truyền đến từ bốn phía.
"Ảo cảnh." Khóe môi Tô Minh cong lên nụ cười nhạt.
Có lẽ ảo cảnh này ảnh hưởng được người khác nhưng Tô Minh có đôi mắt ẩn chứa nhật nguyệt tinh thần huyễn, bản thân hắn trong ảo thuật ẩn chứa lực lượng tin tưởng liền tồn tại. Thí nghiệm ảo cảnh đối với Tô Minh tựa như một tu sĩ trúc cơ thí nghiệm tu vi của tu sĩ nguyên anh.
Tô Minh thấy cách bớt rắc rối nhất là ngồi xếp bằng, mặc kệ ảo cảnh thay đổi mãi đến khi tầng tăng lên, càng ngày càng lớn mạnh, cuối cùng hắn vẫn không bị dao động ý chí, do đó phá ảo thuật. Nhưng cách này không đủ cuồng, không đủ huênh hoang, không như Tô Minh mong muốn.
Bóng nhật nguyệt tinh thần lóe qua đáy mắt Tô Minh, khóe môi hắn cong lên. Tô Minh muốn dùng một cách người ngoài không làm được để xông qua đất Chấn Danh chỗ thứ hai. Cách chưa từng có này không phải ảo cảnh chỗ này thử thách Tô Minh mà là hắn dựa vào ảo thuật của bản thân thử thách chỗ này!
Lấy huyễn đối huyễn, nhìn xem rốt cuộc ai ai nắm chắc, khống chế ảo cảnh càng tỉ mỉ hơn.
Khi Tô Minh bước vào đất Chấn Danh chỗ thứ hai, trên bầu trời bên ngoài có mấy trăm vạn cầu vồng rít gào xung quanh, cùng nhìn hướng đất Chấn Danh.
Trong đám tu sĩ, Đức Thuận mắt tỏa sáng, tay phải sờ trong ngực, lập tức bàn tay xuất hiện một phù văn tỏa ánh sáng lam. Đức Thuận dán vào cổ mình, ngửa đầu phát ra tiếng rống to.
"Các lão, thiếu gia, các vị ca ca, tỷ tỷ, các vị đạo hữu còn nhớ Đức Thuận không? Đức là phẩm đức, thuận là mua đồ của ta thì thuận buồm xuôi gió. Hôm nay tại đây tiểu đệ mở một ván cược, cược Đạo Không điện hạ này trong bao nhiêu giây có thể xông qua năm tầng. Trong năm mươi giây thì tỉ lệ một trăm, một trăm giây thì tỉ lệ năm mươi, hai trăm giây tỉ lệ mười, hơn hai trăm giây thì tỉ lệ một!" Giọng của Đức Thuận nhờ tác dụng của bùa mà như sấm sét ầm ầm vang vọng, rõ ràng vào tai mọi ngời trong phạm vi nhỏ này.
Bùa này có thể đạt tới hiệu quả như vậy đương nhiên là vật bất phàm, phí tổn đắt đỏ, nhưng đối với Đức Thuận thì nếu bây giờ nắm chắc cơ hội là gã có thể kiếm lại vốn gấp mấy lần thậm chí mấy chục lần, thậm chí trăm lần, sao Đức Thuận có thể bỏ qua? nguồn TruyenFull.vn
Mấy trăm vạn tu sĩ xung quanh liếc nhau, lập tức có người nổi máu cờ bạc đi hướng Đức Thuận, định đặt cược.
"Tại sao chỉ có năm tầng?" Có người chất vấn Đức Thuận.
"Đạo hữu, sau năm tầng chúng ta có thể mở ván mới, không vội không vội. Hơn nữa chưa biết chừng Đạo Không điện hạ có vượt qua năm tầng này không, đến khi đó chỉ cần cược phần cuối cùng là ta lỗ chắc rồi. Cơ hội hiếm có, các ngươi còn chờ cái gì? Chỉ cần mấy khối tinh thạch, chỉ càn các ngươi nhìn trúng thì một khối tinh thạch lập tức biến thành một trăm khối! Biến thành năm mươi khối, biến thành hai mươi khối, ít nhất cũng có thể biến thành hai khối. Đặt cược đi, mọi người hãy mau đặt cược, sắp đến thời gian rồi. Trong năm mươi giây sẽ không nhận nữa, bây giờ còn nhận một trăm giây." Đức Thuận miệng lưỡi trơn tru không ngừng rống to.
Bên ngoài tiếng ồn ào không thể truyền vào trong đất Chấn Danh, hiện tại Tô Minh mắt chớp lóe, ảnh nhật nguyệt tinh thần càng hiện rõ ràng trong mắt hắn. Xung quanh tầm mắt Tô Minh tối đen, từng tiếng hét kỳ dị vang từ tám hướng, càng lúc càng gần, như có nhiều ác quỷ rít gào lao tới.
Tô Minh hừ lạnh, nhật nguyệt tinh thần ảnh chợt lóe rực rỡ trong mắt hắn, lộ ra hình ảnh trong ý niệm của hắn. Từ người Tô Minh khuếch tán ánh sáng vàng lan tràn bốn phía, khiến khu vực hắn ở không phải hư vô hắc ám mà trở thành có trời có đất.
Dưới chân Tô Minh là mặt đất, trên đầu hắn là bầu trời, bên ngoài đại lục là hư vô đen. Mặt đất Tô Minh ở đang nhanh chóng lan tràn, như muốn thay thế hư vô nơi đây, chú tể ảo cảnh.
Ánh sáng trời đất là ảo thuật tạo thành, hư vô đen xung quanh cũng là ảo thuật, đây là loại đối kháng giữa huyễn và huyễn. ảo thuật từ đất Chấn Danh, bản thân nó tồn tại lực lượng lay động ý chí. ảo thuật của Tô Minh ẩn chứa loại lực lượng này, ngoài ra còn tồn tại tiền linh thuật đến từ thần nguyên tinh hải, tin tưởng liền tồn tại.
Vậy là cao thấp đã định. Khoảnh khắc trời đất ánh sáng xung quanh Tô Minh lan tràn, hư vô đen tầng tầng tan biến, lộ ra vô số lệ quỷ dữ bên trong. Những lệ quỷ phát ra tiếng hú thê lương, vội vàng thụt lùi.
Trong thời gian ngắn, thế giới trước mắt Tô Minh không còn hắc ám mà toàn bộ biến thành ánh sáng rực rỡ.
"Bậc thứ nhất qua, mở ra bậc thứ hai!" Thanh âm lạnh lùng trước đó lại vang lên.
Hình ảnh xung quanh Tô Minh biến đổi.
Lần này xuất hiện là biển xanh dương, từ xa thấy vài ngọn núi trong biển, những ngọn núi, biển này hình thành hình ảnh quen thuộc trong ký ức của Tô Minh.
"Cách dẫn ký ức của ta, lại biến ảo quen thuộc dĩ vãng, thuật này ngươi không am hiểu bằng ta!"
Mắt Tô Minh lóe tia sáng, giơ lên tay phải vung trước mặt, cùng với đôi mắt hắn hình thành nhật nguyệt, biển rộng gió nổi mây phút, sóng biển cuồn cuộn rống gầm. Từng tia chớp đánh xuống như tách ra cả thế giới, khiến thế giới này, biển này, núi xa xôi trong cái phất tay của Tô Minh toàn bộ nổ điếc tai, tan vỡ thành mảnh vụn.
Cùng với toàn thế giới tan vỡ, hóa thành mảnh vụn dạt ra, lại xuất hiện trời sao, bên trong bềnh bồng một tinh cầm ảm đạm. Trông tinh cầu như đã chết, không có chút sức sống.
/1485
|