Tô Minh tóc đỏ ngửa mặt lên trời cười to. Tiếng cười kia mang theo điên cuồng, mang theo một luồng oán khí từ vô số năm qua. Luồng oán khí đó bắt đầu tích lũy từ Ô Sơn, cho đến giờ phút này là lần đầu tiên bộc phát.
Lời nói ẩn chứa oán khí vang vọng trong mật thất, khiến cho thân ảnh người đưa lưng về phía Tô Minh kia khẽ run rẩy, nhưng vẫn trầm mặc.
- Đền bù sao? Ngươi lấy cái gì để đền bù? Làm sao ngươi đền bù được.
Tô Minh vung tay áo lên, trong mắt tràn ngập tơ máu. Lúc xoay người, lập tức dưới chân xuất hiện gợn sóng, bước về hư vô một bước.
- Mẹ của ta ở Đệ Ngũ hoả lò, thuộc về ta. Từ đó về sau ta bảo vệ người, ngươi không xứng.
Tô Minh nói. Ầm một tiếng, liền biến mất ở bên trong mật thất này.
Ba chữ cuối cùng kia như một thanh kiếm vô hình, hung hăng đâm vào trong cơ thể thân ảnh kia, khiến cho thân ảnh ấy run rẩy, cúi đầu, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Máu tươi kia rơi xuống mặt đất, nhuộm ở bên trên trống lắc, cũng nhuộm một thanh kiếm gỗ màu tím chỉ dài bằng bàn tay ở bên cạnh. Thanh kiếm gỗ này đã được hắn tẩm bổ vô số năm qua, chuẩn bị đưa cho con trai hắn, là một đại biểu cho sự áy náy của hắn, lễ vật đại biểu cho việc hắn muốn đền bù.
Nếu như Tô Minh có thể thấy, hắn sẽ nhận ra thanh kiếm gỗ này. Đây là thanh kiếm hắn tự mình điêu khắc khi còn bé đấy, trong lúc thưởng thức, hắn còn từng nói chuyện với một đứa bé tên Lôi Thần. Hắn nói hắn sẽ tu Man, hắn sẽ phi thiên độn địa, hắn sẽ cầm thanh kiếm gỗ này đi xông xáo Man Tộc.
Máu tươi nhỏ xuống kiếm gỗ này, dung nhập vào vân gỗ bên trong. Thân ảnh ấy kinh ngạc nhìn kiếm gỗ, khổ sở nhắm nghiền hai mắt.
Mặc dù là mật thất này là chỗ Đạo Thần bế quan, mặc dù nơi này phòng hộ cực kì khủng bố, có thể nói là một trong mấy chỗ mạnh mẽ nhất Đạo Thần Chân Giới. Dù Ngốc Mao Hạc không coi lực lượng trận pháp cấm chế vào đâu, có thể làm lực phòng vệ ở nơi đây suy yếu, nhưng cũng không đến mức như hiện tại, để cho Tô Minh rời đi không dừng lại chút nào. Có thể rời đi như thế này chính là do Tô Hiên Y không để cho trận pháp nơi đây cắn trả Tô Minh. Dường như Tô Minh vừa rời đi trong nháy mắt, hắn liền triệt tiêu toàn bộ trận pháp cấm chế nơi đây.
Trong vô số năm qua, đây là lần đầu tiên trận pháp cấm chế tiêu tán, nhưng Tô Minh không biết điều này.
Tô Minh rời khỏi mật thất bế quan. Hắn không biết rằng sau khi hắn rời đi, thân ảnh đưa lưng về phía hắn run rẩy vuốt ve trống lắc, trong lúc nhắm mắt, có nước mắt từ trên gương mặt nhỏ xuống.
Cũng không biết rằng, bên trong thân thể run rẩy này lóe lên trận trận lực phong ấn.
- Kế hoạch khôi phục tộc Tố Minh huy hoàng quan trọng hay người nhà quan trọng.
Có tiếng lẩm bẩm truyền ra từ trong miệng thân ảnh này, mang theo mỏi mệt vô tận.
Tô Minh rời đi, không cần tu vi, cũng không cần thần thông, càng không hỏi chuyện. Bởi vì giờ phút này hắn là tóc đỏ điên cuồng, mang theo oán khí, mang theo một nguồn lửa giận không cách nào đè nén. Tô Minh đi ra khỏi này chỗ bế quan này, xuất hiện đứng ở trên tế đàn.
Tang đứng ở bên cạnh hắn, nơi xa là Đạo Lâm cùng Đạo Hóa, cũng chẳng biết trở về lúc nào, giờ phút này nhắm hai mắt, nhìn như đang ngồi nhưng trên thực tế thân thể cùng linh hồn đều bị bất động.
Hai mắt mang theo tơ máu, Tô Minh nhìn Tang một chút, không nói gì, cất bước đi xuống dưới tế đàn. Một luồng bạo ngược tràn ngập ở trong cơ thể hắn. Hắn muốn phát tiết nhưng lại không tìm được đối tượng để phát tiết.
Giờ khắc này, Tô Minh điên cuồng, không có chút lý trí nào, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ cũng có thể làm cho hắn bộc phát ra biển lửa ngập trời mà không suy nghĩ tới bất kỳ hậu quả gì.
Tang nhìn Tô Minh rồi than nhẹ một tiếng. Hắn đã sớm dự liệu được kết quả như thế, bởi vì hắn hiểu rõ Tô Minh.
Hắn thở dài vung tay áo. Lập tức hư vô vặn vẹo, một luồng gió vô hình cuốn Tô Minh cùng Đạo Lâm và Đạo Hóa biến mất ở trong mảnh đất sắc phong này.
- Tiểu Lạp Tô đã trưởng thành.
Tang lắc đầu, mắt lộ ra vẻ cảm khái, đã không nhìn thấy vẻ hiền lành của Tô Minh nữa. Hắn nhìn thân ảnh Tô Minh đi xa, hồi lâu sau mới giơ chân lên, đạp ở trên trận pháp tế đàn, biến mất không thấy gì nữa. Hắn xuất hiện tại chỗ bế quan của Tô Hiên Y.
- Sư phụ, hắn đi rồi.
Tang nhìn về thân ảnh phía trước giờ phút này vẫn còn đang khẽ run, thầm than một tiếng, cúi đầu.
- Tang, khôi phục tộc Tố Minh huy hoàng quan trọng hay là người nhà quan trọng? Nếu là ngươi, ngươi lựa chọn như thế nào?
Thân ảnh kia trầm mặc chốc lát, mang theo vẻ mỏi mệt, chậm rãi nói.
Tang cũng trầm mặc, một hồi lâu sau hắn mới ngẩng đầu nhìn thân ảnh kia, nhẹ giọng nói:
- Ân của sư phụ, cả đời Tang không quên. Mặc dù ta không phải là người tộc Tố Minh nhưng vì sư phụ, ta có thể phá vỡ Đạo Thần, có thể đi hoàn thành tất cả các yêu cầu của sư phụ, bởi vì ngươi là sư phụ của ta. Cũng giống như vì Tô Minh, ta cũng có thể giao ra tất cả, bởi vì hắn là Tiểu Lạp Tô ta nhìn lớn lên. Cả đời này của ta chỉ vì hai cha con các ngươi.
Hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tô Hiên Y nhưng lại cũng gián tiếp trả lời.
Tô Hiên Y nhắm hai mắt, trầm mặc. Rất lâu sau đó, thanh kiếm gỗ màu tím trước mặt hắn bỗng chợt lóe lên, bay thẳng về phía Tang.
- Mang thanh kiếm này cho hắn.
- Hắn có thể khống chế kiếm này sao?
Tang chần chờ một chút, nhìn thanh kiếm gỗ màu tím có vẻ tầm thường trước mắt.
- Hắn vốn có thể có cuộc sống vui vẻ, không biết được tất cả, không hiểu rõ tất cả, vui vẻ cả đời. Mặc dù đều là giả dối nhưng hắn sẽ vui vẻ. Nhưng hắn lại lựa chọn một con đường khác, con đường này gian khổ khúc chiết. Ngày hôm nay ta có thể trợ giúp hắn nhưng cũng có cực hạn. Nếu hắn có thể khống chế thanh kiếm này thì có thể làm cho tương lai của hắn đi nhanh hơn, thậm chí đi ra khỏi Tam Hoang đại giới. Nếu như hắn không khống chế được, như vậy đối với hắn mà nói, cũng là một chuyện tốt.
Tô Hiên Y trầm mặc chốc lát rồi mở miệng nói khẽ.
Tang trầm mặc, nhẹ gật đầu.
Đạo Thần Tông, ở giữa hư vô chín nơi đại lục Thượng giới. Ở phía trên hư vô này, bốn đại thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ nâng lên, đại lục Thanh Long làm trung tâm bốn khối đại lục.
Trên bốn đại lục ở nơi này, toàn bộ đều là đại lượng tu sĩ, một hồi sắc phong thánh điển đã sẵn sàng.
Trong ngàn vạn tu sĩ của Đạo Thần Tông, người có tư chất ngồi ở trên đại lục Thanh Long này chưa tới trăm vạn. Hôm nay, trăm vạn người này đứng ở đại lục Thanh Long mấy.
Toàn bộ tu sĩ còn lại đều ở bên trong hư vô mảnh đất sắc phong. Bọn họ chưa có tư cách bước lên đại lục Thanh Long.
Mà ở ba phía đại lục Thanh Long là ba đại lục Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ. Hôm nay ba thú ở đây gào thét, từ trời cao khổng lồ phía trên mỗi thú đều xuất hiện cái khe, tia chớp không ngừng khuếch trương từ trong đó.
Ở mỗi một cái khe đều có hai mươi bốn vị trưởng thượng cầm giữ ở chỗ này. Nhất là Nhật Nguyệt Tinh Tam lão, đứng riêng ở một chỗ.
Đầu tiên là cái khe phía trên đại lục Huyền Vũ. Từng thân ảnh gào thét mạnh mẽ đi ra từ trong khe. Người đi đầu kia đến từ Đệ Tứ Chân Giới, cũng chính là Linh Ngục Chân Giới lão giả. Lão giả này mặc áo lam, trong nháy mắt cất bước ra, Tử Long chân nhân bên cạnh chăm chú đi theo.
- Hoan nghênh Đệ Tứ Chân Giới.
Tiếng nói đến từ cái khe phía trên đại lục Huyền Vũ. Có người trong hai mươi bốn vị trưởng thượng lập tức mở miệng, nhất thời trăm vạn tu sĩ Đạo Thần Tông trên đại lục Thanh Long đồng loạt hướng về đại lục Huyền Vũ ôm quyền vái một cái.
- Đệ Tứ chân giới!
Tiếng nói của trăm vạn người như lôi đình nổ vang. Trong lúc vang vọng, lão giả áo lam đến từ Đệ Tứ Chân Giới kia khẽ mỉm cười, cũng hướng hai mươi bốn vị trưởng thượng ở cái khe bên cạnh ôm quyền vái một cái. Tử Long chân nhân phía sau cùng với hơn ngàn tu sĩ Đệ Tứ Chân Giới cũng ôm quyền vái một cái thật sâu.
- Chư vị đạo hữu không cần khách sáo. Để chúc mừng Đạo Thần Tông sắc phong Điện hạ, lão phu đã chuẩn bị hạ lễ, muốn tặng cho mấy vị Điện hạ Đạo Thần Tông.
Lão giả áo lam mỉm cười, ánh mắt quét qua hai mươi bốn vị trưởng thượng kia, cuối cùng nhìn về phía Nhật tông lão giả trong Nhật Nguyệt Tinh Đạo Thần Tông.
- Đã lâu không gặp lão hữu.
- Phong thái Đàm huynh vẫn như cũ, ha ha, xin mời!
Nhật tông lão giả tươi cười, tay phải dẫn về phía đại lục Huyền Vũ. Lão giả áo lam khẽ mỉm cười gật đầu, mang theo Tử Long cùng hơn ngàn tu sĩ phía sau phủ xuống đại lục Huyền Vũ.
Hai mắt Tử Long chân nhân chợt lóe lên, cẩn thận nhìn mắt mọi người trên đại lục Thanh Long. Dùng tu vi có thể thấy được tất cả, giống như đang tìm kiếm cái gì đó, cuối cùng hai mắt ngưng tụ, nhìn về hư vô phía trên.
Đúng lúc này, trong cái khe phía trên đại lục Bạch Hổ ầm ầm bộc phát ra một luồng hơi thở âm lãnh. Cùng lúc đó, từng chiếc, từng chiếc kiếm cổ đồng xanh bỗng nhiên mang theo một luồng lớn lối cùng bá đạo gào thét đi ra từ trong cái khe kia. Ước chừng tầm mấy vạn thanh kiếm trong khoảng thời gian ngắn đã tràn ngập bốn phía. Cuối cùng, có một lão giả già nua, dường như ngay cả ánh mắt cũng không mở ra được đi ra từ trong cái khe đó. Thần sắc Nhị lão âm trầm, lúc đi ra cười lạnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua hai mươi bốn vị trưởng thượng ở cái khe bên cạnh, nhìn Nguyệt lão bên trong Nhật Nguyệt Tinh.
Nguyệt lão mỉm cười, ôm quyền ra mắt.
U Minh Nhị lão hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào, mang theo mấy vạn thanh cổ kiếm bằng đồng xanh đi thẳng tới đại lục Bạch Hổ. Sau khi phủ xuống trong nháy mắt, không người nào trong mấy vạn tu sĩ bên trên cổ kiếm kia bước xuống, toàn bộ đều ở trên cổ kiếm, thần sắc lộ ra ý tiêu sát bất thiện, duy chỉ có U Minh Nhị lão cùng với Sinh Cảnh lão giả lúc trước trấn thủ tại Thần Nguyên yên lặng đi theo sau, bước vào đại lục Bạch Hổ.
- Hoan nghênh Âm Thánh Chân Giới.
Từ trong hai mươi bốn vị trưởng thượng, có người truyền ra tiếng uy áp. Sau khi lời này truyền ra, thần sắc trăm vạn tu sĩ đại lục Thanh Long lập tức lộ ra vẻ cổ quái, nhưng giống như trước cũng hướng đại lục Bạch Hổ ôm quyền một xá. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
Lời nói ẩn chứa oán khí vang vọng trong mật thất, khiến cho thân ảnh người đưa lưng về phía Tô Minh kia khẽ run rẩy, nhưng vẫn trầm mặc.
- Đền bù sao? Ngươi lấy cái gì để đền bù? Làm sao ngươi đền bù được.
Tô Minh vung tay áo lên, trong mắt tràn ngập tơ máu. Lúc xoay người, lập tức dưới chân xuất hiện gợn sóng, bước về hư vô một bước.
- Mẹ của ta ở Đệ Ngũ hoả lò, thuộc về ta. Từ đó về sau ta bảo vệ người, ngươi không xứng.
Tô Minh nói. Ầm một tiếng, liền biến mất ở bên trong mật thất này.
Ba chữ cuối cùng kia như một thanh kiếm vô hình, hung hăng đâm vào trong cơ thể thân ảnh kia, khiến cho thân ảnh ấy run rẩy, cúi đầu, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Máu tươi kia rơi xuống mặt đất, nhuộm ở bên trên trống lắc, cũng nhuộm một thanh kiếm gỗ màu tím chỉ dài bằng bàn tay ở bên cạnh. Thanh kiếm gỗ này đã được hắn tẩm bổ vô số năm qua, chuẩn bị đưa cho con trai hắn, là một đại biểu cho sự áy náy của hắn, lễ vật đại biểu cho việc hắn muốn đền bù.
Nếu như Tô Minh có thể thấy, hắn sẽ nhận ra thanh kiếm gỗ này. Đây là thanh kiếm hắn tự mình điêu khắc khi còn bé đấy, trong lúc thưởng thức, hắn còn từng nói chuyện với một đứa bé tên Lôi Thần. Hắn nói hắn sẽ tu Man, hắn sẽ phi thiên độn địa, hắn sẽ cầm thanh kiếm gỗ này đi xông xáo Man Tộc.
Máu tươi nhỏ xuống kiếm gỗ này, dung nhập vào vân gỗ bên trong. Thân ảnh ấy kinh ngạc nhìn kiếm gỗ, khổ sở nhắm nghiền hai mắt.
Mặc dù là mật thất này là chỗ Đạo Thần bế quan, mặc dù nơi này phòng hộ cực kì khủng bố, có thể nói là một trong mấy chỗ mạnh mẽ nhất Đạo Thần Chân Giới. Dù Ngốc Mao Hạc không coi lực lượng trận pháp cấm chế vào đâu, có thể làm lực phòng vệ ở nơi đây suy yếu, nhưng cũng không đến mức như hiện tại, để cho Tô Minh rời đi không dừng lại chút nào. Có thể rời đi như thế này chính là do Tô Hiên Y không để cho trận pháp nơi đây cắn trả Tô Minh. Dường như Tô Minh vừa rời đi trong nháy mắt, hắn liền triệt tiêu toàn bộ trận pháp cấm chế nơi đây.
Trong vô số năm qua, đây là lần đầu tiên trận pháp cấm chế tiêu tán, nhưng Tô Minh không biết điều này.
Tô Minh rời khỏi mật thất bế quan. Hắn không biết rằng sau khi hắn rời đi, thân ảnh đưa lưng về phía hắn run rẩy vuốt ve trống lắc, trong lúc nhắm mắt, có nước mắt từ trên gương mặt nhỏ xuống.
Cũng không biết rằng, bên trong thân thể run rẩy này lóe lên trận trận lực phong ấn.
- Kế hoạch khôi phục tộc Tố Minh huy hoàng quan trọng hay người nhà quan trọng.
Có tiếng lẩm bẩm truyền ra từ trong miệng thân ảnh này, mang theo mỏi mệt vô tận.
Tô Minh rời đi, không cần tu vi, cũng không cần thần thông, càng không hỏi chuyện. Bởi vì giờ phút này hắn là tóc đỏ điên cuồng, mang theo oán khí, mang theo một nguồn lửa giận không cách nào đè nén. Tô Minh đi ra khỏi này chỗ bế quan này, xuất hiện đứng ở trên tế đàn.
Tang đứng ở bên cạnh hắn, nơi xa là Đạo Lâm cùng Đạo Hóa, cũng chẳng biết trở về lúc nào, giờ phút này nhắm hai mắt, nhìn như đang ngồi nhưng trên thực tế thân thể cùng linh hồn đều bị bất động.
Hai mắt mang theo tơ máu, Tô Minh nhìn Tang một chút, không nói gì, cất bước đi xuống dưới tế đàn. Một luồng bạo ngược tràn ngập ở trong cơ thể hắn. Hắn muốn phát tiết nhưng lại không tìm được đối tượng để phát tiết.
Giờ khắc này, Tô Minh điên cuồng, không có chút lý trí nào, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ cũng có thể làm cho hắn bộc phát ra biển lửa ngập trời mà không suy nghĩ tới bất kỳ hậu quả gì.
Tang nhìn Tô Minh rồi than nhẹ một tiếng. Hắn đã sớm dự liệu được kết quả như thế, bởi vì hắn hiểu rõ Tô Minh.
Hắn thở dài vung tay áo. Lập tức hư vô vặn vẹo, một luồng gió vô hình cuốn Tô Minh cùng Đạo Lâm và Đạo Hóa biến mất ở trong mảnh đất sắc phong này.
- Tiểu Lạp Tô đã trưởng thành.
Tang lắc đầu, mắt lộ ra vẻ cảm khái, đã không nhìn thấy vẻ hiền lành của Tô Minh nữa. Hắn nhìn thân ảnh Tô Minh đi xa, hồi lâu sau mới giơ chân lên, đạp ở trên trận pháp tế đàn, biến mất không thấy gì nữa. Hắn xuất hiện tại chỗ bế quan của Tô Hiên Y.
- Sư phụ, hắn đi rồi.
Tang nhìn về thân ảnh phía trước giờ phút này vẫn còn đang khẽ run, thầm than một tiếng, cúi đầu.
- Tang, khôi phục tộc Tố Minh huy hoàng quan trọng hay là người nhà quan trọng? Nếu là ngươi, ngươi lựa chọn như thế nào?
Thân ảnh kia trầm mặc chốc lát, mang theo vẻ mỏi mệt, chậm rãi nói.
Tang cũng trầm mặc, một hồi lâu sau hắn mới ngẩng đầu nhìn thân ảnh kia, nhẹ giọng nói:
- Ân của sư phụ, cả đời Tang không quên. Mặc dù ta không phải là người tộc Tố Minh nhưng vì sư phụ, ta có thể phá vỡ Đạo Thần, có thể đi hoàn thành tất cả các yêu cầu của sư phụ, bởi vì ngươi là sư phụ của ta. Cũng giống như vì Tô Minh, ta cũng có thể giao ra tất cả, bởi vì hắn là Tiểu Lạp Tô ta nhìn lớn lên. Cả đời này của ta chỉ vì hai cha con các ngươi.
Hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tô Hiên Y nhưng lại cũng gián tiếp trả lời.
Tô Hiên Y nhắm hai mắt, trầm mặc. Rất lâu sau đó, thanh kiếm gỗ màu tím trước mặt hắn bỗng chợt lóe lên, bay thẳng về phía Tang.
- Mang thanh kiếm này cho hắn.
- Hắn có thể khống chế kiếm này sao?
Tang chần chờ một chút, nhìn thanh kiếm gỗ màu tím có vẻ tầm thường trước mắt.
- Hắn vốn có thể có cuộc sống vui vẻ, không biết được tất cả, không hiểu rõ tất cả, vui vẻ cả đời. Mặc dù đều là giả dối nhưng hắn sẽ vui vẻ. Nhưng hắn lại lựa chọn một con đường khác, con đường này gian khổ khúc chiết. Ngày hôm nay ta có thể trợ giúp hắn nhưng cũng có cực hạn. Nếu hắn có thể khống chế thanh kiếm này thì có thể làm cho tương lai của hắn đi nhanh hơn, thậm chí đi ra khỏi Tam Hoang đại giới. Nếu như hắn không khống chế được, như vậy đối với hắn mà nói, cũng là một chuyện tốt.
Tô Hiên Y trầm mặc chốc lát rồi mở miệng nói khẽ.
Tang trầm mặc, nhẹ gật đầu.
Đạo Thần Tông, ở giữa hư vô chín nơi đại lục Thượng giới. Ở phía trên hư vô này, bốn đại thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ nâng lên, đại lục Thanh Long làm trung tâm bốn khối đại lục.
Trên bốn đại lục ở nơi này, toàn bộ đều là đại lượng tu sĩ, một hồi sắc phong thánh điển đã sẵn sàng.
Trong ngàn vạn tu sĩ của Đạo Thần Tông, người có tư chất ngồi ở trên đại lục Thanh Long này chưa tới trăm vạn. Hôm nay, trăm vạn người này đứng ở đại lục Thanh Long mấy.
Toàn bộ tu sĩ còn lại đều ở bên trong hư vô mảnh đất sắc phong. Bọn họ chưa có tư cách bước lên đại lục Thanh Long.
Mà ở ba phía đại lục Thanh Long là ba đại lục Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ. Hôm nay ba thú ở đây gào thét, từ trời cao khổng lồ phía trên mỗi thú đều xuất hiện cái khe, tia chớp không ngừng khuếch trương từ trong đó.
Ở mỗi một cái khe đều có hai mươi bốn vị trưởng thượng cầm giữ ở chỗ này. Nhất là Nhật Nguyệt Tinh Tam lão, đứng riêng ở một chỗ.
Đầu tiên là cái khe phía trên đại lục Huyền Vũ. Từng thân ảnh gào thét mạnh mẽ đi ra từ trong khe. Người đi đầu kia đến từ Đệ Tứ Chân Giới, cũng chính là Linh Ngục Chân Giới lão giả. Lão giả này mặc áo lam, trong nháy mắt cất bước ra, Tử Long chân nhân bên cạnh chăm chú đi theo.
- Hoan nghênh Đệ Tứ Chân Giới.
Tiếng nói đến từ cái khe phía trên đại lục Huyền Vũ. Có người trong hai mươi bốn vị trưởng thượng lập tức mở miệng, nhất thời trăm vạn tu sĩ Đạo Thần Tông trên đại lục Thanh Long đồng loạt hướng về đại lục Huyền Vũ ôm quyền vái một cái.
- Đệ Tứ chân giới!
Tiếng nói của trăm vạn người như lôi đình nổ vang. Trong lúc vang vọng, lão giả áo lam đến từ Đệ Tứ Chân Giới kia khẽ mỉm cười, cũng hướng hai mươi bốn vị trưởng thượng ở cái khe bên cạnh ôm quyền vái một cái. Tử Long chân nhân phía sau cùng với hơn ngàn tu sĩ Đệ Tứ Chân Giới cũng ôm quyền vái một cái thật sâu.
- Chư vị đạo hữu không cần khách sáo. Để chúc mừng Đạo Thần Tông sắc phong Điện hạ, lão phu đã chuẩn bị hạ lễ, muốn tặng cho mấy vị Điện hạ Đạo Thần Tông.
Lão giả áo lam mỉm cười, ánh mắt quét qua hai mươi bốn vị trưởng thượng kia, cuối cùng nhìn về phía Nhật tông lão giả trong Nhật Nguyệt Tinh Đạo Thần Tông.
- Đã lâu không gặp lão hữu.
- Phong thái Đàm huynh vẫn như cũ, ha ha, xin mời!
Nhật tông lão giả tươi cười, tay phải dẫn về phía đại lục Huyền Vũ. Lão giả áo lam khẽ mỉm cười gật đầu, mang theo Tử Long cùng hơn ngàn tu sĩ phía sau phủ xuống đại lục Huyền Vũ.
Hai mắt Tử Long chân nhân chợt lóe lên, cẩn thận nhìn mắt mọi người trên đại lục Thanh Long. Dùng tu vi có thể thấy được tất cả, giống như đang tìm kiếm cái gì đó, cuối cùng hai mắt ngưng tụ, nhìn về hư vô phía trên.
Đúng lúc này, trong cái khe phía trên đại lục Bạch Hổ ầm ầm bộc phát ra một luồng hơi thở âm lãnh. Cùng lúc đó, từng chiếc, từng chiếc kiếm cổ đồng xanh bỗng nhiên mang theo một luồng lớn lối cùng bá đạo gào thét đi ra từ trong cái khe kia. Ước chừng tầm mấy vạn thanh kiếm trong khoảng thời gian ngắn đã tràn ngập bốn phía. Cuối cùng, có một lão giả già nua, dường như ngay cả ánh mắt cũng không mở ra được đi ra từ trong cái khe đó. Thần sắc Nhị lão âm trầm, lúc đi ra cười lạnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua hai mươi bốn vị trưởng thượng ở cái khe bên cạnh, nhìn Nguyệt lão bên trong Nhật Nguyệt Tinh.
Nguyệt lão mỉm cười, ôm quyền ra mắt.
U Minh Nhị lão hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào, mang theo mấy vạn thanh cổ kiếm bằng đồng xanh đi thẳng tới đại lục Bạch Hổ. Sau khi phủ xuống trong nháy mắt, không người nào trong mấy vạn tu sĩ bên trên cổ kiếm kia bước xuống, toàn bộ đều ở trên cổ kiếm, thần sắc lộ ra ý tiêu sát bất thiện, duy chỉ có U Minh Nhị lão cùng với Sinh Cảnh lão giả lúc trước trấn thủ tại Thần Nguyên yên lặng đi theo sau, bước vào đại lục Bạch Hổ.
- Hoan nghênh Âm Thánh Chân Giới.
Từ trong hai mươi bốn vị trưởng thượng, có người truyền ra tiếng uy áp. Sau khi lời này truyền ra, thần sắc trăm vạn tu sĩ đại lục Thanh Long lập tức lộ ra vẻ cổ quái, nhưng giống như trước cũng hướng đại lục Bạch Hổ ôm quyền một xá. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
/1485
|