- Thế nhưng ngượi lại đem ta cùng mẫu thân của ta làm quân cờ. Chúng ta là người nhà của ngươi, ngươi có tư cách làm như vậy. Nếu ta hận thì là nghịch tử, ta chỉ có thể oán.
Nhưng vì sao ngươi lại coi toàn bộ bạn bè của ta, những người ta biết đều là quân cờ?
Lúc Tô Minh ngẩng đầu, trong mắt của hắn lộ ra tơ máu.
- Bọn họ không có quan hệ với ngươi. Vũ Huyên không thích hợp với ta sao? Không phải là cô ấy không thích hợp ta, mà là cô ấy còn có sứ mạng ngươi ban cho. Cô ấy phải ở lại Minh Hoàng Chân Giới, bởi vì ngươi đã coi cô ấy là quân cờ từ lúc cô ấy mới sinh ra. Vũ Huyên, Phỉ Nhi, các cô ấy căn bản chính là cùng một người.
Tô Minh nắm chặt nắm đấm. Trong mắt hắn càng có nhiều tơ máu. Trong lúc mơ hồ, dường như hắn có thể cảm nhận được giọt nước mắt nhỏ xuống ở trên khuôn mặt kia.
- Muội muội bên cạnh ta lúc hắc ám kia... con gái Nhị Đại Man Thần.... Lẽ ra ta phải nghĩ ra sớm hơn đấy. Ta vốn nên nghĩ tới từ trước. Vào một khắc ngươi ngăn cản ta duỗi tay ra... ta hiểu được.
Tô Minh lắc đầu. Hắn lại tới đây là vì muốn hỏi một câu vì cái gì.
Có thể chính hắn cũng đã rõ. Đây là một câu hỏi mà chính hắn vốn đã biết rõ đáp án.
- Ta đã giúp ngươi làm rất nhiều việc rồi... Buông tha cho ta đi, cũng buông tha cho mẹ của ta, buông tha cho bạn bè của ta đi. Từ nay về sau, ngươi cứ tiếp tục đi trên con đường quật khởi tộc Tố Minh, tiếp tục đạo lý không có tộc nào có nhà của ngươi. Đúng là như vậy, không có tộc, nào có nhà. Sau khi đã có tộc, ngươi có thể lại xây dựng nhà của mình lần nữa. Nhưng nhà của ngươi đã không còn là của ta, không còn là của mẹ ta. Ta cũng kiên trì với đạo lý của ta là không có nhà, nào có tộc. Bởi vì có nhà thì ta mới sẽ vì người nhà của ta đi bảo vệ một dân tộc. Vì bình an của người nhà, ta mới đi quật khởi một dân tộc. Chính người nhà của ta mới làm ta có động lực để làm tất cả đấy.
Khóe miệng của Tô Minh tràn ra máu tươi. Một tiếng gầm vừa rồi của Tô Hiên Y đã chấn động thân thể bị thương của hắn. Tô Minh vừa nói vừa lau máu tươi trên khóe miệng. Hắn lui về phía sau vài bước nhìn Tô Hiên Y.
- Đối với tộc Tố Minh, ngài là một trưởng bối đáng tôn kính, ngài...
Nói dứt lời, Tô Minh ôm quyền cúi đầu thật sâu.
- Nhưng với tư cách là phụ thân, với tư cách là trượng phu, ngươi...
Tô Minh ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra ánh sáng lạ lẫm. Hắn không nói tiếp mà là xoay người, bước một bước về phía hư vô.
- Đừng lại lợi dụng ta, đừng lại tính toán với mẫu thân và bạn bè của ta. Đây là lần cuối cùng. Lúc này đây, ta còn có thể gọi ngươi là cha, nhưng nếu còn có lần sau, chúng ta sẽ là kẻ thù. Từ nay về sau, ngươi sẽ tiếp tục làm anh hùng quật khởi tộc Tố Minh, còn ta sẽ chỉ là một tiểu nhân vật bảo vệ người nhà, bảo vệ bạn bè. Hy vọng chúng ta không phải gặp lại nhau lần nữa.
Thân thể Tô Minh bước vào hư vô, dần dần biến mất.
Lúc xuất hiện, hắn đứng ở trên tế đàn, phía trước hắn là Tang. Tang mang theo ánh mắt phức tạp nhìn Tô Minh, mở to miệng như đang muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại than nhẹ một tiếng. Khi hắn nhấc tay phải lên, trong tay của hắn là một thanh kiếm gỗ.
- Cái này là phụ thân của ngươi sai ta đưa cho ngươi. Hắn từng nói rằng, nếu như ngươi có thể điều khiển được kiếm này, ngươi có thể là người huy hoàng nhất tộc. Nếu như ngươi không điều khiển được thì cũng có thể bình an cả đời.
Tô Minh không nhìn thanh kiếm gỗ mà nhìn thẳng vào tu sĩ Tang ở trước mắt. Lúc hắn nhìn đối phương, tơ máu trong mắt hắn dần dần đã trở thành một luồng tưởng niệm.
Hồi lâu sau, Tô Minh nhẹ nhàng tiến lên, ôm lấy Tang.
- A Công, Lạp Tô rất nhớ ngươi...
Thân hình Tang run lên, nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Minh. Hắn thoạt nhìn còn trẻ tuổi, giờ phút này như dần dần xuất hiện hình ảnh lão giả trông hiền lành cùng cảm khái.
- Thanh kiếm này.
Tang chần chờ một chút. Đột nhiên trong mắt của hắn lộ ra vẻ quyết đoán, tay phải nhấc lên. Thanh kiếm này lập tức biến mất ở trong tay của hắn.
- Ngươi sẽ không cầm thanh kiếm này. Tiểu Lạp Tô của ta đã trưởng thành, ngươi có thể tự mình lưu lạc ở mảnh trời xanh này. Đi đi, dựa theo ý nghĩ của ngươi, dựa theo suy nghĩ của ngươi, đi theo con đường của ngươi.
Tang nhìn Tô Minh, thần sắc hiền lành mang theo tưởng niệm. Hắn tận mắt nhìn đứa bé trước mắt này lớn lên, tự tay nuôi dưỡng. Cảm tình đối với Tô Minh là trí nhớ khắc sâu nhất trong cả đời hắn.
Hắn đã coi Tô Minh như con của mình.
Tô Minh nhìn Tang rất lâu, sau đó lui ra phía sau vài bước, dập đầu về phía Tang mấy cái. Người hắn lậy chính là A Công của hắn, là người đã giúp hắn trưởng thành, dạy cho hắn tất cả mọi thứ, là A Công ôn hòa từ nhỏ của hắn.
Tô Minh rời khỏi phiến thiên địa này. Tang nhìn thân ảnh Tô Minh đi xa, dần dần xoay người, bước vào bên trong tế đàn, xuất hiện ở chỗ Tô Hiên Y bế quan.
Nhìn Tô Hiên Y, Tang trầm mặc một lát, sau đó đặt thanh kiếm gỗ qua một bên.
- Bên trong thanh kiếm này có một đạo ý chí của ngươi. Cho dù ta không phải là người tộc Tố Minh nhưng ta có thể nhìn ra, đạo ý chí này ngoài việc dùng để bảo hộ ra thì nó còn có thể thay đổi tính cách cùng quỹ tích vận mạng. Hắn đã trưởng thành, sư tôn... hãy buông tha cho hắn.
Tang than nhẹ, yên lặng cúi đầu về phía bóng lưng Tô Hiên Y.
- Nhà và tộc...
Hồi lâu sau, Tô Hiên Y mới nói khẽ. Dường như hắn không nghe được tiếng nói của Tang phía sau lưng. Hắn nhìn lên trống bỏi cùng cây trâm trước mặt, cứ nhìn mãi, nhìn mãi. Trong lúc mơ hồ, trước mắt của hắn như hiện lên dung nhan một nữ tử.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc Tô Hiên Y truyền ra tiếng thở dài, hắn chậm rãi xoay người lại. Thời gian dần qua, từ khoanh chân dần dần đứng lên.
Đó là một người trung niên, thần sắc không giận tự uy, thân hình khôi ngô, dường như có thể khởi động một phiến thiên địa. Hắn từ từ đứng lên còn Tang vẫn giữ động tác lúc trước, cúi đầu, cúi đầu không dậy nổi.
Khi Tô Minh đi ra khỏi chỗ Tô Hiên Y bế quan, lúc quay trở lại mảnh đất sắc phong, người Đệ Tứ Chân Giới đã rời đi. Ở đây chỉ còn lại tu sĩ của Đạo Thần Tông cùng với tất cả sinh sinh của Đệ Ngũ hỏa lò.
Sau khi bọn hắn nhìn thấy Tô Minh, lập tức đồng loạt cúi đầu.
Cùng lúc đó, ngàn vạn tu sĩ Đạo Thần Tông cũng nhao nhao nhìn về phía Tô Minh, thần sắc mang theo suy nghĩ bất đồng, nhất là những ba Tông lão Nhật Nguyệt Tinh kia.
Bọn hắn nhìn Tô Minh từ bên trong hư vô đi ra, nhìn Tô Minh đi tới chỗ đám sinh linh của Đệ Ngũ hỏa lò, nhìn hắn phất tay một cái. Toàn thân những sinh linh này đều tràn ra ý tiêu sát, từng cái hóa thành cầu vồng biến mất ở bên trong Đệ Ngũ hỏa lò. Bọn họ lại nhìn sau khi Đệ Ngũ hỏa lò dần dần thu nhỏ lại, dung nhập vào mi tâm của Tô Minh.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Tô Minh nhìn qua đại lục Chu Tước. Trong lúc trầm mặc, trong mắt của hắn lộ ra vẻ kiên định.
- Đạo Không, Đạo Hóa, Đạo Lâm, ba người các ngươi có được thân phận cao quý, là Điện hạ của Đạo Thần Tông. Các ngươi có tư cách mở điện thu nạp nhân tài. Nhưng thân là Điện hạ, nếu muốn mưu đồ đoạt quyền Đạo Thần thì cần phải có chiến công.
Trầm mặc bị phá vỡ bởi tiếng nói âm trầm của Tinh Lão trong ba người Nhật Nguyệt Tinh.
Tiếng nói của hắn khuếch tán ra bốn phía, không để ý đến tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước, chậm rãi nói ra bước sắc phong đại điển cuối cùng.
- Khai chiến đi. Tuy ba người các ngươi là Điện hạ Đạo Thần Tông, nhưng trên thực tế, ở đằng sau các ngươi vẫn tồn tại ba vị Ẩn điện. Ẩn điện cũng có tư cách kế thừa Đạo Thần Tông. Khai chiến đi! Các ngươi cần có chiến công. Cái thứ nhất là có thể giết chết ngàn vạn người của liên minh Tiên tộc, tương lai có thể trở thành chủ nhân của Đạo Thần. Lại mở ra bảng Chiến Công ra. Mặc dù các ngươi là Điện hạ nhưng nếu như các ngươi chết trận, lập tức người đứng đầu trong bảng Chiến Công sẽ có thể kế thừa tư cách Điện hạ của ngươi, trở thành chuẩn Điện hạ. Nếu như toàn bộ các ngươi chết trận, lập tức sinh ra ba vị chuẩn Điện hạ, lại một lần nữa sắc phong là Điện hạ chính thức. Khai chiến đi. Đạo Thần Tông ta khai chiến triệt để với liên minh Tiên tộc.
Hai mắt Tinh lão lóe lên. Tiếng nói vang vọng truyền vào trong tai từng tu sĩ đều hóa thành một nguồn sục sôi.
Bao nhiêu năm rồi, cho dù Đạo Thần Tông khai chiến cùng liên minh Tiên tộc, nhưng chiến tranh này vẫn bị khống chế ở trong phạm vi nhất định, không dùng ra toàn lực. Hiển nhiên Tông Lão Đường của Đạo Thần Tông đã sớm quyết định, thời điểm xuất hiện Điện hạ, sẽ khai chiến toàn diện cùng liên minh Tiên tộc.
Giờ khắc này, theo tiếng nói vang vọng của Tinh lão, lập tức tất cả đệ tử Đạo Thần Tông từ bốn phía ngửa mặt lên trời gào thét.
- Khai chiến! Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
Nhưng vì sao ngươi lại coi toàn bộ bạn bè của ta, những người ta biết đều là quân cờ?
Lúc Tô Minh ngẩng đầu, trong mắt của hắn lộ ra tơ máu.
- Bọn họ không có quan hệ với ngươi. Vũ Huyên không thích hợp với ta sao? Không phải là cô ấy không thích hợp ta, mà là cô ấy còn có sứ mạng ngươi ban cho. Cô ấy phải ở lại Minh Hoàng Chân Giới, bởi vì ngươi đã coi cô ấy là quân cờ từ lúc cô ấy mới sinh ra. Vũ Huyên, Phỉ Nhi, các cô ấy căn bản chính là cùng một người.
Tô Minh nắm chặt nắm đấm. Trong mắt hắn càng có nhiều tơ máu. Trong lúc mơ hồ, dường như hắn có thể cảm nhận được giọt nước mắt nhỏ xuống ở trên khuôn mặt kia.
- Muội muội bên cạnh ta lúc hắc ám kia... con gái Nhị Đại Man Thần.... Lẽ ra ta phải nghĩ ra sớm hơn đấy. Ta vốn nên nghĩ tới từ trước. Vào một khắc ngươi ngăn cản ta duỗi tay ra... ta hiểu được.
Tô Minh lắc đầu. Hắn lại tới đây là vì muốn hỏi một câu vì cái gì.
Có thể chính hắn cũng đã rõ. Đây là một câu hỏi mà chính hắn vốn đã biết rõ đáp án.
- Ta đã giúp ngươi làm rất nhiều việc rồi... Buông tha cho ta đi, cũng buông tha cho mẹ của ta, buông tha cho bạn bè của ta đi. Từ nay về sau, ngươi cứ tiếp tục đi trên con đường quật khởi tộc Tố Minh, tiếp tục đạo lý không có tộc nào có nhà của ngươi. Đúng là như vậy, không có tộc, nào có nhà. Sau khi đã có tộc, ngươi có thể lại xây dựng nhà của mình lần nữa. Nhưng nhà của ngươi đã không còn là của ta, không còn là của mẹ ta. Ta cũng kiên trì với đạo lý của ta là không có nhà, nào có tộc. Bởi vì có nhà thì ta mới sẽ vì người nhà của ta đi bảo vệ một dân tộc. Vì bình an của người nhà, ta mới đi quật khởi một dân tộc. Chính người nhà của ta mới làm ta có động lực để làm tất cả đấy.
Khóe miệng của Tô Minh tràn ra máu tươi. Một tiếng gầm vừa rồi của Tô Hiên Y đã chấn động thân thể bị thương của hắn. Tô Minh vừa nói vừa lau máu tươi trên khóe miệng. Hắn lui về phía sau vài bước nhìn Tô Hiên Y.
- Đối với tộc Tố Minh, ngài là một trưởng bối đáng tôn kính, ngài...
Nói dứt lời, Tô Minh ôm quyền cúi đầu thật sâu.
- Nhưng với tư cách là phụ thân, với tư cách là trượng phu, ngươi...
Tô Minh ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra ánh sáng lạ lẫm. Hắn không nói tiếp mà là xoay người, bước một bước về phía hư vô.
- Đừng lại lợi dụng ta, đừng lại tính toán với mẫu thân và bạn bè của ta. Đây là lần cuối cùng. Lúc này đây, ta còn có thể gọi ngươi là cha, nhưng nếu còn có lần sau, chúng ta sẽ là kẻ thù. Từ nay về sau, ngươi sẽ tiếp tục làm anh hùng quật khởi tộc Tố Minh, còn ta sẽ chỉ là một tiểu nhân vật bảo vệ người nhà, bảo vệ bạn bè. Hy vọng chúng ta không phải gặp lại nhau lần nữa.
Thân thể Tô Minh bước vào hư vô, dần dần biến mất.
Lúc xuất hiện, hắn đứng ở trên tế đàn, phía trước hắn là Tang. Tang mang theo ánh mắt phức tạp nhìn Tô Minh, mở to miệng như đang muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại than nhẹ một tiếng. Khi hắn nhấc tay phải lên, trong tay của hắn là một thanh kiếm gỗ.
- Cái này là phụ thân của ngươi sai ta đưa cho ngươi. Hắn từng nói rằng, nếu như ngươi có thể điều khiển được kiếm này, ngươi có thể là người huy hoàng nhất tộc. Nếu như ngươi không điều khiển được thì cũng có thể bình an cả đời.
Tô Minh không nhìn thanh kiếm gỗ mà nhìn thẳng vào tu sĩ Tang ở trước mắt. Lúc hắn nhìn đối phương, tơ máu trong mắt hắn dần dần đã trở thành một luồng tưởng niệm.
Hồi lâu sau, Tô Minh nhẹ nhàng tiến lên, ôm lấy Tang.
- A Công, Lạp Tô rất nhớ ngươi...
Thân hình Tang run lên, nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Minh. Hắn thoạt nhìn còn trẻ tuổi, giờ phút này như dần dần xuất hiện hình ảnh lão giả trông hiền lành cùng cảm khái.
- Thanh kiếm này.
Tang chần chờ một chút. Đột nhiên trong mắt của hắn lộ ra vẻ quyết đoán, tay phải nhấc lên. Thanh kiếm này lập tức biến mất ở trong tay của hắn.
- Ngươi sẽ không cầm thanh kiếm này. Tiểu Lạp Tô của ta đã trưởng thành, ngươi có thể tự mình lưu lạc ở mảnh trời xanh này. Đi đi, dựa theo ý nghĩ của ngươi, dựa theo suy nghĩ của ngươi, đi theo con đường của ngươi.
Tang nhìn Tô Minh, thần sắc hiền lành mang theo tưởng niệm. Hắn tận mắt nhìn đứa bé trước mắt này lớn lên, tự tay nuôi dưỡng. Cảm tình đối với Tô Minh là trí nhớ khắc sâu nhất trong cả đời hắn.
Hắn đã coi Tô Minh như con của mình.
Tô Minh nhìn Tang rất lâu, sau đó lui ra phía sau vài bước, dập đầu về phía Tang mấy cái. Người hắn lậy chính là A Công của hắn, là người đã giúp hắn trưởng thành, dạy cho hắn tất cả mọi thứ, là A Công ôn hòa từ nhỏ của hắn.
Tô Minh rời khỏi phiến thiên địa này. Tang nhìn thân ảnh Tô Minh đi xa, dần dần xoay người, bước vào bên trong tế đàn, xuất hiện ở chỗ Tô Hiên Y bế quan.
Nhìn Tô Hiên Y, Tang trầm mặc một lát, sau đó đặt thanh kiếm gỗ qua một bên.
- Bên trong thanh kiếm này có một đạo ý chí của ngươi. Cho dù ta không phải là người tộc Tố Minh nhưng ta có thể nhìn ra, đạo ý chí này ngoài việc dùng để bảo hộ ra thì nó còn có thể thay đổi tính cách cùng quỹ tích vận mạng. Hắn đã trưởng thành, sư tôn... hãy buông tha cho hắn.
Tang than nhẹ, yên lặng cúi đầu về phía bóng lưng Tô Hiên Y.
- Nhà và tộc...
Hồi lâu sau, Tô Hiên Y mới nói khẽ. Dường như hắn không nghe được tiếng nói của Tang phía sau lưng. Hắn nhìn lên trống bỏi cùng cây trâm trước mặt, cứ nhìn mãi, nhìn mãi. Trong lúc mơ hồ, trước mắt của hắn như hiện lên dung nhan một nữ tử.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc Tô Hiên Y truyền ra tiếng thở dài, hắn chậm rãi xoay người lại. Thời gian dần qua, từ khoanh chân dần dần đứng lên.
Đó là một người trung niên, thần sắc không giận tự uy, thân hình khôi ngô, dường như có thể khởi động một phiến thiên địa. Hắn từ từ đứng lên còn Tang vẫn giữ động tác lúc trước, cúi đầu, cúi đầu không dậy nổi.
Khi Tô Minh đi ra khỏi chỗ Tô Hiên Y bế quan, lúc quay trở lại mảnh đất sắc phong, người Đệ Tứ Chân Giới đã rời đi. Ở đây chỉ còn lại tu sĩ của Đạo Thần Tông cùng với tất cả sinh sinh của Đệ Ngũ hỏa lò.
Sau khi bọn hắn nhìn thấy Tô Minh, lập tức đồng loạt cúi đầu.
Cùng lúc đó, ngàn vạn tu sĩ Đạo Thần Tông cũng nhao nhao nhìn về phía Tô Minh, thần sắc mang theo suy nghĩ bất đồng, nhất là những ba Tông lão Nhật Nguyệt Tinh kia.
Bọn hắn nhìn Tô Minh từ bên trong hư vô đi ra, nhìn Tô Minh đi tới chỗ đám sinh linh của Đệ Ngũ hỏa lò, nhìn hắn phất tay một cái. Toàn thân những sinh linh này đều tràn ra ý tiêu sát, từng cái hóa thành cầu vồng biến mất ở bên trong Đệ Ngũ hỏa lò. Bọn họ lại nhìn sau khi Đệ Ngũ hỏa lò dần dần thu nhỏ lại, dung nhập vào mi tâm của Tô Minh.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Tô Minh nhìn qua đại lục Chu Tước. Trong lúc trầm mặc, trong mắt của hắn lộ ra vẻ kiên định.
- Đạo Không, Đạo Hóa, Đạo Lâm, ba người các ngươi có được thân phận cao quý, là Điện hạ của Đạo Thần Tông. Các ngươi có tư cách mở điện thu nạp nhân tài. Nhưng thân là Điện hạ, nếu muốn mưu đồ đoạt quyền Đạo Thần thì cần phải có chiến công.
Trầm mặc bị phá vỡ bởi tiếng nói âm trầm của Tinh Lão trong ba người Nhật Nguyệt Tinh.
Tiếng nói của hắn khuếch tán ra bốn phía, không để ý đến tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước, chậm rãi nói ra bước sắc phong đại điển cuối cùng.
- Khai chiến đi. Tuy ba người các ngươi là Điện hạ Đạo Thần Tông, nhưng trên thực tế, ở đằng sau các ngươi vẫn tồn tại ba vị Ẩn điện. Ẩn điện cũng có tư cách kế thừa Đạo Thần Tông. Khai chiến đi! Các ngươi cần có chiến công. Cái thứ nhất là có thể giết chết ngàn vạn người của liên minh Tiên tộc, tương lai có thể trở thành chủ nhân của Đạo Thần. Lại mở ra bảng Chiến Công ra. Mặc dù các ngươi là Điện hạ nhưng nếu như các ngươi chết trận, lập tức người đứng đầu trong bảng Chiến Công sẽ có thể kế thừa tư cách Điện hạ của ngươi, trở thành chuẩn Điện hạ. Nếu như toàn bộ các ngươi chết trận, lập tức sinh ra ba vị chuẩn Điện hạ, lại một lần nữa sắc phong là Điện hạ chính thức. Khai chiến đi. Đạo Thần Tông ta khai chiến triệt để với liên minh Tiên tộc.
Hai mắt Tinh lão lóe lên. Tiếng nói vang vọng truyền vào trong tai từng tu sĩ đều hóa thành một nguồn sục sôi.
Bao nhiêu năm rồi, cho dù Đạo Thần Tông khai chiến cùng liên minh Tiên tộc, nhưng chiến tranh này vẫn bị khống chế ở trong phạm vi nhất định, không dùng ra toàn lực. Hiển nhiên Tông Lão Đường của Đạo Thần Tông đã sớm quyết định, thời điểm xuất hiện Điện hạ, sẽ khai chiến toàn diện cùng liên minh Tiên tộc.
Giờ khắc này, theo tiếng nói vang vọng của Tinh lão, lập tức tất cả đệ tử Đạo Thần Tông từ bốn phía ngửa mặt lên trời gào thét.
- Khai chiến! Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
/1485
|