Tô Minh im lặng, hắn khoanh chân ngồi trong chiếc nhẫn màu trắng, nhìn trời sao bên ngoài. Trời sao mênh mông vô bờ, bị vô số cơn lốc tràn ngập, đưa mắt nhìn không thấy ngôi sao nào chỉ có thể nhìn đến vô số hư vô vỡ vụn khắp nơi.
Khi thì có một ít đá vụn khổng lồ quét ngang trong cơn lốc giới lực, đá vụn từng là một phần của tinh cầu Đạo Thần chân giới, nhưng bị cơn lốc giới lực quét qua, tu chân tinh của Đạo Thần chân giới bị phá hủy hơn phân nửa, khiến cho giới này tràn ngập đá vụn bụi bặm. Trừ bỏ đá vụn, còn có không ít mảnh nhỏ pháp bảo, thậm chí là máu thịt dập nát, khiến trời sao của Đạo Thần chân giới luôn tràn ngập mùi máu me.
Yên lặng nhìn bên ngoài, Tô Minh có cảm giác trở về Thần Nguyên Phế Địa, thậm chí bộ dạng của Đạo Thần chân giới bây giờ không bằng cả Thần Nguyên Phế Địa.
Tô Minh im lặng, chiếc nhẫn màu trắng gào thét lao đi, tất cả cơn lốc giới lực bên ngoài như bị cắt, va chạm với nhau thì cơn lốc giới lực tự động bị hủy, đập tan.
Để chiếc nhẫn màu trắng làm được điều này, Tô Minh chỉ vận dụng một phần trăm lực lượng của chiếc nhẫn màu trắng. Tô Minh rất muốn khiến chiếc nhẫn màu trắng phát ra lực lượng mạnh hơn nhưng không đủ sức.
Vật này mạnh mẽ đến ông lão mặc áo đen, Tinh Cực Đạo không thể thúc giục, chỉ có thể mượn sức cản thân khiến bên trong chiếc nhẫn màu trắng để lại một chút tu vi của người ta bị khống chế gián tiếp. Bởi vậy trước đó Tinh Cực Đạo dốc hết tu vi định thúc giục báu vật của Nghịch Thánh này rất là khó khăn, cũng bởi vậy cho Tô Minh cơ hội đoạt xá cắn nuốt. Tô Minh khống chế báu vật của Nghịch Thánh khác với Tinh Cực Đạo, hắn không dẫn động tu vi ẩn chứa trong báu vật khống chế gián tiếp, là hạc trọc lông khống chế.
"Thế nào?" Tô Minh truyền ra thần niệm.
'Còn kém chút, Hạc gia gia nó, thứ này thật khó sử dụng." Giọng hổn hển của hạc trọc lông quanh quẩn trong óc Tô Minh.
'Cách ngươi nói thật sự có thể làm?" Mắt Tô Minh chợt lóe, truyền thần niệm.
'Được nhiên được. Hắc hắc. Ngươi cứ yên tâm đi, Hạc gia gia vừa thấy bảo bối này thì trong đầu liền xuất hiện đoạn trí nhớ này, tuyệt đối không sai. Phàm luyện chi pháp là thuật luyện bảo từng nổi danh lẫy lừng trong trí nhớ của ta. Thuật này kiểu này đã thất truyền nhiều năm, cũng may Hạc gia gia biết được. Ngươi chỉ cần luyện hóa theo lời ta, không dám nói có thể hoàn mỹ khống chế báu vật này nhưng tệ lắm cũng phát huy một, hai phần lực lượng thật sự." Giọng hạc trọc lông đắc ý vang trong lòng Tô Minh.
Lúc trước khi cắn nuốt Tinh Cực Đạo, Tô Minh định khống chế chiếc nhẫn này thì hạc trọc lông đột nhiên truyền ra thần niệm. Hạc trọc lông nói cho Tô Minh phàm luyện chi pháp, cách này khiến hắn dùng lực lượng bản thân hoàn mỹ khống chế báu vật này, chẳng qua luyện hóa hơi rắc rối.
'Phàm luyện chi pháp... Lấy phàm nhập luân hồi, ở trong luân hồi luyện hóa nó, luyện hóa chín lần luân hồi sau đó có thể sinh ra ý luân hồi với báu vật này. Bằng vào ý luân hồi có thể trực tiếp khống chế căn nguyên, không cần tu vi tương xứng cũng khống chế được!" Mắt Tô Minh chợt lóe, gật đầu.
'Ngươi nói thuật này trước kia từng nổi danh? Nếu kỳ dị như vậy tại sao thất truyền?" Tô Minh bỗng hỏi, cảm thấy không tốt lắm, hình như hạc trọc lông không đáng tin.
'Ai biết, dù sao trong trí nhớ của ta cảm thấy thuật này rất là cường đại. ủa, ta nhớ tới chút chuyện, hình như thuật này có khuyết điểm, nhưng nghĩ không ra. Này này, rốt cuộc ngươi có dùng không? Tô Minh, nếu ngươi không cần thì Hạc gia gia sẽ không đi chuẩn bị, chuyện này mệt quá." Hạc trọc lông nói. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
Khi thì có một ít đá vụn khổng lồ quét ngang trong cơn lốc giới lực, đá vụn từng là một phần của tinh cầu Đạo Thần chân giới, nhưng bị cơn lốc giới lực quét qua, tu chân tinh của Đạo Thần chân giới bị phá hủy hơn phân nửa, khiến cho giới này tràn ngập đá vụn bụi bặm. Trừ bỏ đá vụn, còn có không ít mảnh nhỏ pháp bảo, thậm chí là máu thịt dập nát, khiến trời sao của Đạo Thần chân giới luôn tràn ngập mùi máu me.
Yên lặng nhìn bên ngoài, Tô Minh có cảm giác trở về Thần Nguyên Phế Địa, thậm chí bộ dạng của Đạo Thần chân giới bây giờ không bằng cả Thần Nguyên Phế Địa.
Tô Minh im lặng, chiếc nhẫn màu trắng gào thét lao đi, tất cả cơn lốc giới lực bên ngoài như bị cắt, va chạm với nhau thì cơn lốc giới lực tự động bị hủy, đập tan.
Để chiếc nhẫn màu trắng làm được điều này, Tô Minh chỉ vận dụng một phần trăm lực lượng của chiếc nhẫn màu trắng. Tô Minh rất muốn khiến chiếc nhẫn màu trắng phát ra lực lượng mạnh hơn nhưng không đủ sức.
Vật này mạnh mẽ đến ông lão mặc áo đen, Tinh Cực Đạo không thể thúc giục, chỉ có thể mượn sức cản thân khiến bên trong chiếc nhẫn màu trắng để lại một chút tu vi của người ta bị khống chế gián tiếp. Bởi vậy trước đó Tinh Cực Đạo dốc hết tu vi định thúc giục báu vật của Nghịch Thánh này rất là khó khăn, cũng bởi vậy cho Tô Minh cơ hội đoạt xá cắn nuốt. Tô Minh khống chế báu vật của Nghịch Thánh khác với Tinh Cực Đạo, hắn không dẫn động tu vi ẩn chứa trong báu vật khống chế gián tiếp, là hạc trọc lông khống chế.
"Thế nào?" Tô Minh truyền ra thần niệm.
'Còn kém chút, Hạc gia gia nó, thứ này thật khó sử dụng." Giọng hổn hển của hạc trọc lông quanh quẩn trong óc Tô Minh.
'Cách ngươi nói thật sự có thể làm?" Mắt Tô Minh chợt lóe, truyền thần niệm.
'Được nhiên được. Hắc hắc. Ngươi cứ yên tâm đi, Hạc gia gia vừa thấy bảo bối này thì trong đầu liền xuất hiện đoạn trí nhớ này, tuyệt đối không sai. Phàm luyện chi pháp là thuật luyện bảo từng nổi danh lẫy lừng trong trí nhớ của ta. Thuật này kiểu này đã thất truyền nhiều năm, cũng may Hạc gia gia biết được. Ngươi chỉ cần luyện hóa theo lời ta, không dám nói có thể hoàn mỹ khống chế báu vật này nhưng tệ lắm cũng phát huy một, hai phần lực lượng thật sự." Giọng hạc trọc lông đắc ý vang trong lòng Tô Minh.
Lúc trước khi cắn nuốt Tinh Cực Đạo, Tô Minh định khống chế chiếc nhẫn này thì hạc trọc lông đột nhiên truyền ra thần niệm. Hạc trọc lông nói cho Tô Minh phàm luyện chi pháp, cách này khiến hắn dùng lực lượng bản thân hoàn mỹ khống chế báu vật này, chẳng qua luyện hóa hơi rắc rối.
'Phàm luyện chi pháp... Lấy phàm nhập luân hồi, ở trong luân hồi luyện hóa nó, luyện hóa chín lần luân hồi sau đó có thể sinh ra ý luân hồi với báu vật này. Bằng vào ý luân hồi có thể trực tiếp khống chế căn nguyên, không cần tu vi tương xứng cũng khống chế được!" Mắt Tô Minh chợt lóe, gật đầu.
'Ngươi nói thuật này trước kia từng nổi danh? Nếu kỳ dị như vậy tại sao thất truyền?" Tô Minh bỗng hỏi, cảm thấy không tốt lắm, hình như hạc trọc lông không đáng tin.
'Ai biết, dù sao trong trí nhớ của ta cảm thấy thuật này rất là cường đại. ủa, ta nhớ tới chút chuyện, hình như thuật này có khuyết điểm, nhưng nghĩ không ra. Này này, rốt cuộc ngươi có dùng không? Tô Minh, nếu ngươi không cần thì Hạc gia gia sẽ không đi chuẩn bị, chuyện này mệt quá." Hạc trọc lông nói. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
/1485
|