Hiện tại Tô Minh ở nơi cách Phương Mộc khá xa, hắn chạy nhanh trong khu rừng, vẻ mặt bình tĩnh chẳng hề dao động, nhưng trong lòng tăng mạnh cảnh giác. Nếu xung quanh có gió thổi cỏ lay lập tức bị hắn phát hiện ngay.
Kỳ thực hắn không hề biết cha của Phương Mộc đi theo, những lời nói và hành động đều chỉ là phòng ngừa. Lúc ở Ô Sơn hắn từng gặp phải chuyện như vậy, lúc đối diện Tư Không thì hắn chỉ thấy kẻ đối diện, chứ không nghĩ rằng một tộc nhân có thân phận như thế lại làm động tĩnh lớn vậy, sao có thể một mình chạy đi trước ánh mắt của cường giả. Sau đó được A Công chỉ dạy, nhớ tới sự việc lúc ấy bỏ qua. Nhưng khi đó đang tại Ô Sơn, có A Công để ý, nguy hiểm không lớn.
Nhưng bây giờ ở nơi xa lạ, không có A Công bảo vệ, tất cả đều nhờ vào chính mình, không thể xảy ra sai lầm nào. Dù hắn không phát hiện có người theo sau lưng Phương Mộc, nhưng việc này có nhiều điều đáng nghi. Thông minh như Tô Minh, mấy tháng đủ để hắn phân tích rõ ràng.
Một thiếu niên tầng thứ năm Ngưng Huyết cảnh, người mang vết thương, sao có thể trong mấy tháng nhiều lần một mình vào rừng, mỗi lần đều rất an toàn. Dù thiếu niên muốn làm vậy nhưng người thân của y chắc chắn phát hiện ra, thầm đi theo cũng là việc đương nhiên.
Lại thêm vết thương trên người thiếu niên bớt chút, trên đường bị mình bắt đi, dù y không nói ra nhưng các tộc nhân lúc trước cùng đi nhất định sẽ báo cáo lên trên.
Theo các manh mối khiến Tô Minh không khó đoán ra, sau lưng Phương Mộc nhất định có người thầm đi theo, mục đích là tìm ra mình. Cho nên mấy tháng sau Tô Minh mới không nhanh không chậm đi ra gặp.
Thiếu niên tặng đao, thanh đao không bình thường, càng khiến Tô Minh thêm tin tưởng An Đông bộ lạc tuyệt không phải bộ lạc nhỏ, mà là bộ lạc cỡ trung. Bộ lạc như vậy, thiếu niên thân phận cao quý mà một mình đi tới đây thì tuyệt đối không thể nào.
Tô Minh kết luận có người núp gần đó quan sát mình, cho nên mới không hành động thiếu suy nghĩ. Tô Minh nhận lấy đao, dùng lực lửa cực nóng do hồn Nguyệt Dực phát động, tạo ảo giác giống như Khai Trần.
Lại thêm hắn đạp hồn Nguyệt Dực như đạp không trung mà đi, dùng thuật tâm động tỉ mỉ để lại dấu vết trên cây và thời hạn mười lăm giây, là để cảnh cáo người nhìn lén.
Tô Minh muốn là loại cảnh cáo khiến người do dự, dù sao điều kiện đầu tiên là hắn khiến thiếu niên lần nữa khỏe hơn, làm được như vậy hắn sẽ nắm toàn quyền chủ động, thêm vào tu vi khiến người khó nắm bắt thì sẽ an toàn, tăng sức mạnh đầy đủ.
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, không lập tức trở về huyệt động mà vòng quanh vài vòng. Mãi đến khi bầu trời hoàn toàn tối đen, trăng treo trên cao, hắn chắc chắn xung quanh không ai đi theo mới vào trong động.
Ngồi xếp bằng, Tô Minh nâng lên tay phải vung trước mặt, bỗng chốc có một số linh hồn Nguyệt Dực vô hình tản ra chen chúc hướng cửa động. Hơn một năm nay, đây là cách hắn đề phòng xuất hiện ngoài ý muốn.
"Nếu mọi chuyện thuận lợi, cũng sắp tới lúc mình rời khỏi đây." Ngồi đó, Tô Minh mắt lộ suy tư, cẩn thận suy nghĩ hành động trước đó, chìm đắm trong vận chuyển khí huyết. Dần dần cơ thể hắn lấp lóe ánh sáng đỏ.
Việc tu luyện, chữa trị lâu dài thật rất khô khan, không phải ai cũng có thể chịu đựng. Nhưng hơn một năm nay Tô Minh dần thói quen loại sinh hoạt này. Thói quen một mình một người, ở trong động yên tĩnh, lặng lẽ không nói một lời, lặng lẽ chữa trị. Không ngừng luyện Nam Ly Dược, không ngừng nuốt đan dược trị thương, khiến vết thương trong ngoài theo thời gian trôi qua dần lành lặn.
Một tháng sau, trong rừng lại có thanh âm kêu tiền bối. Lần này Tô Minh cũng chờ đợi vài ngày, vào một buổi tối mới xuất hiện.
Chữa trị cho Phương Mộc xong, cất lấy La Vân Diệp hắn cần, lại lần nữa đưa ra số lượng loại thảo dược khác.
Sắc mặt Phương Mộc cực kỳ cung kính, đều thỏa mãn yêu cầu của Tô Minh, cũng nói ra hết rất nhiều chuyện không quá bí ẩn quanh ba bộ lạc, khiến Tô Minh càng hiểu biết hơn, bao gồm cả Man thuật độc đáo của ba bộ lạc.
Giao dịch giữa hai người từ đó vững chắc.
Dù thảo dược trong rừng rất nhiều, nhưng nếu dùng để luyện dược thì thường không đầy đủ. Giờ có Phương Mộc thì mọi thứ dễ giải quyết, tốc độ Tô Minh luyện dược chậm rãi tăng cao.
Thậm chí cả Thước Dạ Chi, có cha Phương Mộc ngầm đồng ý, từ chỗ Hàm Sơn thành đổi lấy không ít biếu cho Tô Minh. Số lần y tới đây cũng nhiều hơn, có khi còn lấy đa số đồ dùng sinh hoạt, ví dụ bộ đồ thoạt nhìn không tầm thường.
Mấy bộ đồ này là cha Phương Mộc nghĩ tới, nhắc nhở y chuẩn bị, vì nghĩ tới Tô Minh lấy da thú che đậy khuôn mặt nên mớ quần áo kiểu dáng cũng trùm mặt.
Tổng cộng ba bộ, vải thô không thể nào sánh bằng.
"Mặc tiền bối, mớ quần áo này là tôi tốn rất nhiều công sức đặt may ở Thiên Hàn tông, trong bộ lạc chúng tôi chỉ có Man Công, tộc trưởng và số ít người mới có được."
Phương Mộc nịnh nọt đích thực khiến Tô Minh tăng hảo cảm, nhưng Tô Minh cẩn thận vẫn chờ mỗi khi đối phương tìm đến thì ở thời gian khác nhau xuất hiện, cũng không cho đối phương biết huyệt động mình cư ngụ.
Kỳ thực hắn không hề biết cha của Phương Mộc đi theo, những lời nói và hành động đều chỉ là phòng ngừa. Lúc ở Ô Sơn hắn từng gặp phải chuyện như vậy, lúc đối diện Tư Không thì hắn chỉ thấy kẻ đối diện, chứ không nghĩ rằng một tộc nhân có thân phận như thế lại làm động tĩnh lớn vậy, sao có thể một mình chạy đi trước ánh mắt của cường giả. Sau đó được A Công chỉ dạy, nhớ tới sự việc lúc ấy bỏ qua. Nhưng khi đó đang tại Ô Sơn, có A Công để ý, nguy hiểm không lớn.
Nhưng bây giờ ở nơi xa lạ, không có A Công bảo vệ, tất cả đều nhờ vào chính mình, không thể xảy ra sai lầm nào. Dù hắn không phát hiện có người theo sau lưng Phương Mộc, nhưng việc này có nhiều điều đáng nghi. Thông minh như Tô Minh, mấy tháng đủ để hắn phân tích rõ ràng.
Một thiếu niên tầng thứ năm Ngưng Huyết cảnh, người mang vết thương, sao có thể trong mấy tháng nhiều lần một mình vào rừng, mỗi lần đều rất an toàn. Dù thiếu niên muốn làm vậy nhưng người thân của y chắc chắn phát hiện ra, thầm đi theo cũng là việc đương nhiên.
Lại thêm vết thương trên người thiếu niên bớt chút, trên đường bị mình bắt đi, dù y không nói ra nhưng các tộc nhân lúc trước cùng đi nhất định sẽ báo cáo lên trên.
Theo các manh mối khiến Tô Minh không khó đoán ra, sau lưng Phương Mộc nhất định có người thầm đi theo, mục đích là tìm ra mình. Cho nên mấy tháng sau Tô Minh mới không nhanh không chậm đi ra gặp.
Thiếu niên tặng đao, thanh đao không bình thường, càng khiến Tô Minh thêm tin tưởng An Đông bộ lạc tuyệt không phải bộ lạc nhỏ, mà là bộ lạc cỡ trung. Bộ lạc như vậy, thiếu niên thân phận cao quý mà một mình đi tới đây thì tuyệt đối không thể nào.
Tô Minh kết luận có người núp gần đó quan sát mình, cho nên mới không hành động thiếu suy nghĩ. Tô Minh nhận lấy đao, dùng lực lửa cực nóng do hồn Nguyệt Dực phát động, tạo ảo giác giống như Khai Trần.
Lại thêm hắn đạp hồn Nguyệt Dực như đạp không trung mà đi, dùng thuật tâm động tỉ mỉ để lại dấu vết trên cây và thời hạn mười lăm giây, là để cảnh cáo người nhìn lén.
Tô Minh muốn là loại cảnh cáo khiến người do dự, dù sao điều kiện đầu tiên là hắn khiến thiếu niên lần nữa khỏe hơn, làm được như vậy hắn sẽ nắm toàn quyền chủ động, thêm vào tu vi khiến người khó nắm bắt thì sẽ an toàn, tăng sức mạnh đầy đủ.
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, không lập tức trở về huyệt động mà vòng quanh vài vòng. Mãi đến khi bầu trời hoàn toàn tối đen, trăng treo trên cao, hắn chắc chắn xung quanh không ai đi theo mới vào trong động.
Ngồi xếp bằng, Tô Minh nâng lên tay phải vung trước mặt, bỗng chốc có một số linh hồn Nguyệt Dực vô hình tản ra chen chúc hướng cửa động. Hơn một năm nay, đây là cách hắn đề phòng xuất hiện ngoài ý muốn.
"Nếu mọi chuyện thuận lợi, cũng sắp tới lúc mình rời khỏi đây." Ngồi đó, Tô Minh mắt lộ suy tư, cẩn thận suy nghĩ hành động trước đó, chìm đắm trong vận chuyển khí huyết. Dần dần cơ thể hắn lấp lóe ánh sáng đỏ.
Việc tu luyện, chữa trị lâu dài thật rất khô khan, không phải ai cũng có thể chịu đựng. Nhưng hơn một năm nay Tô Minh dần thói quen loại sinh hoạt này. Thói quen một mình một người, ở trong động yên tĩnh, lặng lẽ không nói một lời, lặng lẽ chữa trị. Không ngừng luyện Nam Ly Dược, không ngừng nuốt đan dược trị thương, khiến vết thương trong ngoài theo thời gian trôi qua dần lành lặn.
Một tháng sau, trong rừng lại có thanh âm kêu tiền bối. Lần này Tô Minh cũng chờ đợi vài ngày, vào một buổi tối mới xuất hiện.
Chữa trị cho Phương Mộc xong, cất lấy La Vân Diệp hắn cần, lại lần nữa đưa ra số lượng loại thảo dược khác.
Sắc mặt Phương Mộc cực kỳ cung kính, đều thỏa mãn yêu cầu của Tô Minh, cũng nói ra hết rất nhiều chuyện không quá bí ẩn quanh ba bộ lạc, khiến Tô Minh càng hiểu biết hơn, bao gồm cả Man thuật độc đáo của ba bộ lạc.
Giao dịch giữa hai người từ đó vững chắc.
Dù thảo dược trong rừng rất nhiều, nhưng nếu dùng để luyện dược thì thường không đầy đủ. Giờ có Phương Mộc thì mọi thứ dễ giải quyết, tốc độ Tô Minh luyện dược chậm rãi tăng cao.
Thậm chí cả Thước Dạ Chi, có cha Phương Mộc ngầm đồng ý, từ chỗ Hàm Sơn thành đổi lấy không ít biếu cho Tô Minh. Số lần y tới đây cũng nhiều hơn, có khi còn lấy đa số đồ dùng sinh hoạt, ví dụ bộ đồ thoạt nhìn không tầm thường.
Mấy bộ đồ này là cha Phương Mộc nghĩ tới, nhắc nhở y chuẩn bị, vì nghĩ tới Tô Minh lấy da thú che đậy khuôn mặt nên mớ quần áo kiểu dáng cũng trùm mặt.
Tổng cộng ba bộ, vải thô không thể nào sánh bằng.
"Mặc tiền bối, mớ quần áo này là tôi tốn rất nhiều công sức đặt may ở Thiên Hàn tông, trong bộ lạc chúng tôi chỉ có Man Công, tộc trưởng và số ít người mới có được."
Phương Mộc nịnh nọt đích thực khiến Tô Minh tăng hảo cảm, nhưng Tô Minh cẩn thận vẫn chờ mỗi khi đối phương tìm đến thì ở thời gian khác nhau xuất hiện, cũng không cho đối phương biết huyệt động mình cư ngụ.
/1485
|