Tô Minh thốt ra ba chữ:
-Trận thứ mười lăm!
La bàn dưới thân Tô Minh ầm ầm chuyển động, từng tia sáng phù văn tỏa ánh sáng rực rỡ khi rạng sáng đến. Ánh sáng chói lòa kinh thiên động địa, trong Thất Nguyệt tông, Tô Minh thành tiêu điểm của mọi ánh mắt. Cùng lúc đó, xung quanh Tô Minh xuất hiện hai cái bóng ngưng tụ biến thành hai Tô Minh khác trừ bản tôn.
Bản tôn đứng chính giữa, hai bên là cái bóng mang theo tu vi không kém gì bản tôn. Một nhìn lên trời cực kỳ ngạo nghễ, một nhìn xuống đất cực kỳ kiêu ngạo.
Thất Nguyệt tông, các đệ tử từ một đến tầng thứ năm thiên ngoại thiên giây phút này nhìn Tô Minh, tiếng ồn ào ngừng bặt.
Nhưng rồi nổ tung thanh âm mãnh liệt hơn cả trước kia.
-Trận thứ mười lăm, ảnh thân của hắn phân ra cái thứ hai! Vương Đào không uổng là nức tiếng thiên tài nhất, hèn chi được đại trưởng lão thu làm đệ tử, hèn chi hắn có thể trở thành trưởng lão!
-Đúng vậy. Thì ra là vậy, tư chất của người này mạnh mẽ, có thể nói hiếm thấy trong Cổ Táng quốc, người như vậy nên là trưởng lão!
-Xem ra đại sư huynh Phi Phong, dù là Trần, tuy họ qua mười bảy trận trở lên nhưng tu luyện bao nhiêu năm rồi, còn Vương Đào mới nhập môn có mấy năm, không thể so sánh.
-Xem ra trong Thất Nguyệt tông tương lai là thời đại một mình Vương Đào làm mưa làm gió.
-Gì mà Vương Đào, phải gọi là Vương trưởng lão!
Tiếng xì xầm liên tiếp, những đệ tử nội môn tầng thứ bốn thiên ngoại thiên đều nói như vậy. Đệ tử Thất Nguyệt tông mạch thứ ba vẻ mặt hưng phấn, ban đầu họ oán giận đến giờ thì hóa thành kích động. Dù sao Tô Minh là sư thúc của họ, đã chứng minh tư chất kỳ dị.
Nguyệt Yên im lặng, ánh mắt nhìn Tô Minh có chiến ý. Không chỉ Nguyệt Yên, Trần của mạch thứ hai đã ra khỏi động phủ, đứng bên vách núi nhìn chằm chằm Tô Minh, hắn tạo thành uy hiếp rất mạnh mẽ, không phải đối địch mà là cạnh tranh giữa đồng môn.
Trần của mạch thứ hai nhỏ giọng nói:
-Tu luyện... Là cần cạnh tranh!
Trong mắt Trần của mạch thứ hai tràn ngập chiến ý.
Còn Diệp Long thì đã chết lặng, y nhìn Tô Minh, nghe Thất Nguyệt tông trong đêm nay liên tục rộ lên thanh âm, mọi người cứ biến sắc mặt. Diệp Long đã không cảm nhận được cay đắng vì dường như máu đã biến thành đắng chát.
Tô Minh không để ý người xung quanh biến đổi, hắn đứng trên la bàn xoay chuyển nhanh, thật sự cảm nhận được ích lợi của la bàn và bản thân cường đại. Giờ phút này, nếu Tô Minh phối hợp hai ảnh thân thì Thực lực sẽ tăng vọt nhiều, mặc dù không thể đấu với đạo tiên cảnh nhưng có thể tự bảo vệ mình. Đây là sự tự tin của Tô Minh, nếu cho hắn đủ thời gian để hắn luyện hóa, tu luyện hai ảnh thân thì có thể dựa vào hai ảnh thân này thử trùng kích đạo tiên cảnh.
-Nếu có ba ảnh thân thì cơ hội trùng kích đạo tiên cảnh càng lớn hơn.
Mắt Tô Minh chợt lóe, la bàn dưới thân vang tiếng nổ điếc tai, trên la bàn rơi bông tuyết, hơi khác với trước là tuyết không rơi xuống đất Cổ Táng quốc mà chỉ xuất hiện trên la bàn. Bông tuyết rơi lất phất, khí lạnh nhiếp người, chớp mắt phủ lên bốn phía.
Trần của mạch thứ hai nhìn tuyết rơi trên la bàn dưới thân Tô Minh, lạnh nhạt nói:
-Bắt đầu từ trận thứ mười lăm là ảnh bốn thiên mạch đông, thu, hạ, xuân. Bốn trận này khó khăn rất lớn, nếu không thì Nguyệt Yên đã chẳng dừng bước ở trận thứ mười bảy, khiến ta dừng lại ở trận thứ mười tám.
-Từ xưa đến nay không tính cách đời đệ tử năm tháng mất tích, Thất Nguyệt tông đừoi này cùng thế hệ chỉ có mình Phi Phong đại sư huynh thành công xông qua trận thứ mưới tám, vượt qua trận mười chín.
Trần của mạch thứ hai mỉm cười nói:
-Mặc dù tư chất của Vương Đào rất khá nhưng nếu chỉ không tệ thì sẽ có tướng chết yểu. Không biết hắn ở trong bốn thiên mạch ảnh sẽ hiểu ra mấy cái. Ngươi nói thử xem, Nguyệt Yên.
Sau lưng Trần của mạch thứ hai chậm rãi hiện ra thân hình Nguyệt Yên, đứng sóng vai với gã nhìn Tô Minh.
Nguyệt Yên bình tĩnh nói:
-Tứ quý có ảnh, y là thiên chi ảnh, Thất Mệnh thuật là mệnh thứ nhất bản tôn, trở thành nhân mệnh, thứ hai ba là địa mệnh, phân liệt từ nhân mệnh đến địa khí thì nhạt dần. Bốn, năm, sáu, bảy mệnh là thiên mệnh, phải cảm ngộ từ tứ quý. Một khi thành thất mệnh thì có thể dụng thành đạo ảnh thứ nhất, vậy mới xem như hoàn thành tầng thứ nhất Thất Đạo Ảnh thuật, pháp thuật cường đại nhất trong Thất Nguyệt tông của ta.
Trần của mạch thứ hai mỉm cười nói:
-Thất Đạo Ảnh thuật, dù chỉ xuất hiện một cái thì có thể trực tiếp bước vào cảnh giới nhất trọng Đạo Thần, nếu bản thân là nhất trọng Đạo Thần thì sẽ trở thành nhị trọng.
Trần của mạch thứ hai nói xong lắc đầu, nói:
-Ngươi và ta gợi ý cho hắn, ta có mục đích của mình, còn ngươi?
Nguyệt Yên không nói chuyện.
Tô Minh đứng trên la bàn, ngẩng đầu nhìn sơn mạch thứ hai trong dãy núi, thấy hai bóng người, bên tai còn vang đoạn đối thoại.
-Thất Đạo Ảnh thuật.
Mắt Tô Minh lộ suy tư, chậm rãi khoanh chân ngồi, hai bóng người kia cũng ngồi xuống.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tuyết rơi ngày càng nhiều, khí lạnh đậm đặc. Nơi chân trời ban đêm tán đi, xuất hiện bình minh, mặt trời mới mọc.
Trần của mạch thứ hai cười nói:
-Bốn thiên mạch, tương truyền xa xưa ẩn chứa bốn thần thông, bây giờ ngươi và ta hiểu rõ vài thức, không biết Vương Đào có thể tham ngộ ra hay không.
Ánh mắt Trần của mạch thứ hai nhìn Tô Minh lộ ra nghiêm túc.
Nguyệt Yên vẫn không lên tiếng.
Thời gian trôi qua, mặt trời lên cao, một ngày đến. Tô Minh vốn định chờ trời sáng thì kết thúc xông trận nhưng hôm nay thay đổi cách nghĩ, trận này giúp đỡ hắn rất nhiều, nếu đã xông đến thì phải tận hứng.
Lúc giữa trưa, trên la bàn ngày càng nhiều bông tuyết phủ nửa người Tô Minh, hắn vẫn nhắm chặt mắt. Con ngươi dưới mí mắt có nhiều thôi diễn chớp lóe, mơ hồ toát ra lĩnh ngộ chỉ mình hắn biết.
-Tuyết có bóng, bóng mờ nhạt dưới ánh nắng, nếu xem kỹ sẽ thấy. Muốn qua trận thứ mười lăm không khó, chỉ cần tìm được cái bóng của tuyết, cảm ngộ ảnh tuyết, hiểu ra vạn vật đều có ảnh, tiến tới khống chế ảnh tuyết tương đương hiểu rõ manh mối trận thứ mười lăm. Nhưng, ta không thích ban ngày.
Hoàng hôn dần tối, hoàng hôn sắp tán đi, Tô Minh mở mắt ra. Khi Tô Minh mở mắt, trời chiều buông xuống thiên địa khiến thế giới tối tăm. Trong khoảnh khắc Tô Minh mở mắt ra thì chậm rãi giơ tay phải lên.
-Mệnh cách của ta vốn là từ giá rét đi hướng mùa xuân, từ chết đi hướng sống. Tuyết mùa đông là tử trong mệnh cách của ta, là giá rét. Lấy mùa đông làm trận thứ mười lăm là rất đơn giản với ta, nhưng ta muốn không phải là cái bóng tuyết phủ mặt đất, ta muốn là ảnh mùa đông trong đêm tối bao phủ cả bầu trời.
-Ảnh này không phải ảnh tuyết mà là... Đông, thiên chi ảnh! Như vậy xem ra Thất Mệnh thuật không mấy thích hợp với ta, chân chính thích hợp ta. Ánh sáng thuật này quá mạnh nên ở ban ngày lộ ra cường nhất, ban đêm ảnh bị bóng đêm giấu đi, nó yếu nhất. Ta cần là Thất Mệnh thuật sau khi sửa đổi.
-Sau khi thuật này thành công thì trong đêm tối, bóng trong thiên địa chính là ảnh của Tô Minh ta!
Mắt Tô Minh bắn ra tia sáng mãnh liệt, giơ tay phải lên không chộp hướng tuyết rơi mà phất tay áo, khiến trên bầu trời như biến ra ống tay áo của hắn che đậy bầu trời.
Tiếng nổ ầm vang, những bông tuyết rơi chợt biến thành màu đen, không phải chúng nó đổi màu mà là bị bóng đêm nhuộm thành ám, bao gồm tuyết xung quanh Tô Minh cũng hoàn toàn thành màu đen. Thân thể Tô Minh chậm rãi đứng dậy.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
-Đông, thiên chi ảnh!
Tuyết xung quanh run lên, khuếch tán khỏi la bàn rơi xuống tầng thứ bốn thiên ngoại thiên. Tầng thứ ba thiên ngoại thiên, tầng thứ hai, tầng thứ nhất đều có tuyết đen rơi từ chỗ Tô Minh.
Đây là lần đầu tiên trong Thất Nguyệt tông có bốn tầng thiên ngoại thiên cùng đổ tuyết. Tô Minh ngẩng đầu nhìn tầng thứ năm thiên ngoại thiên, tiếng nổ kinh thiên động địa, tầng thứ năm thiên ngoại thiên cũng rơi tuyết đen thuộc về Tô Minh.
Nguyên Thất Nguyệt tông hoàn toàn tĩnh lặng, Trần của mạch thứ hai ngơ ngác nhìn tuyết đen rơi trước mắt, bản năng giơ tay lên. Khi bông tuyết rơi vào lòng bàn tay Trần của mạch thứ hai biến thành đau nhức, gã cúi đầu nhìn, đâu phải là bông tuyết gì, đó là một mảnh nhỏ, bóng đêm ảnh chiếu lên bông tuyết hình thành... Mảnh nhỏ thiên chi ảnh!
Mặt Nguyệt Yên trắng bệch vụt ngẩng đầu, Trần của mạch thứ hai cũng ngẩng lên nhìn trời đêm.
Vàogiây phút này trời đêm như vỡ thành từng mảnh, hóa thành vô số tuyết đen rơi xuống nhân gian, chúng không phải tuyết mà là ảnh bầu trời.
Phi Phong, đại đệ tử của mạch thứ nhất quanh năm tĩnh tọa trong Thất Nguyệt tông giờ mở mắt, bước ra khỏi động phủ, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn trời.
Giờ phút này, những trưởng lão tầng thứ năm thiên ngoại thiên nhìn lên trời đêm, biểu tình nghiêm túc, trầm lặng, mắt nhiều người lộ ra rung động.
Trong tầng thứ sáu thiên ngoại thiên, người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn một mình trú ngụ ở đây đang đứng trên đỉnh núi mạch thứ mười ba tầng thứ sáu thiên ngoại thiên nhìn bầu trời, con ngươi co rút nhìn tuyết rơi bên ngoài.
Người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn nhỏ giọng nói:
-Lấy tu vi hiện giờ cảm ngộ ra thần thông đạo tiên cảnh, người này đúng là không tầm thường.
Biểu tình người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn nghiêm túc.
-Trận thứ mười lăm!
La bàn dưới thân Tô Minh ầm ầm chuyển động, từng tia sáng phù văn tỏa ánh sáng rực rỡ khi rạng sáng đến. Ánh sáng chói lòa kinh thiên động địa, trong Thất Nguyệt tông, Tô Minh thành tiêu điểm của mọi ánh mắt. Cùng lúc đó, xung quanh Tô Minh xuất hiện hai cái bóng ngưng tụ biến thành hai Tô Minh khác trừ bản tôn.
Bản tôn đứng chính giữa, hai bên là cái bóng mang theo tu vi không kém gì bản tôn. Một nhìn lên trời cực kỳ ngạo nghễ, một nhìn xuống đất cực kỳ kiêu ngạo.
Thất Nguyệt tông, các đệ tử từ một đến tầng thứ năm thiên ngoại thiên giây phút này nhìn Tô Minh, tiếng ồn ào ngừng bặt.
Nhưng rồi nổ tung thanh âm mãnh liệt hơn cả trước kia.
-Trận thứ mười lăm, ảnh thân của hắn phân ra cái thứ hai! Vương Đào không uổng là nức tiếng thiên tài nhất, hèn chi được đại trưởng lão thu làm đệ tử, hèn chi hắn có thể trở thành trưởng lão!
-Đúng vậy. Thì ra là vậy, tư chất của người này mạnh mẽ, có thể nói hiếm thấy trong Cổ Táng quốc, người như vậy nên là trưởng lão!
-Xem ra đại sư huynh Phi Phong, dù là Trần, tuy họ qua mười bảy trận trở lên nhưng tu luyện bao nhiêu năm rồi, còn Vương Đào mới nhập môn có mấy năm, không thể so sánh.
-Xem ra trong Thất Nguyệt tông tương lai là thời đại một mình Vương Đào làm mưa làm gió.
-Gì mà Vương Đào, phải gọi là Vương trưởng lão!
Tiếng xì xầm liên tiếp, những đệ tử nội môn tầng thứ bốn thiên ngoại thiên đều nói như vậy. Đệ tử Thất Nguyệt tông mạch thứ ba vẻ mặt hưng phấn, ban đầu họ oán giận đến giờ thì hóa thành kích động. Dù sao Tô Minh là sư thúc của họ, đã chứng minh tư chất kỳ dị.
Nguyệt Yên im lặng, ánh mắt nhìn Tô Minh có chiến ý. Không chỉ Nguyệt Yên, Trần của mạch thứ hai đã ra khỏi động phủ, đứng bên vách núi nhìn chằm chằm Tô Minh, hắn tạo thành uy hiếp rất mạnh mẽ, không phải đối địch mà là cạnh tranh giữa đồng môn.
Trần của mạch thứ hai nhỏ giọng nói:
-Tu luyện... Là cần cạnh tranh!
Trong mắt Trần của mạch thứ hai tràn ngập chiến ý.
Còn Diệp Long thì đã chết lặng, y nhìn Tô Minh, nghe Thất Nguyệt tông trong đêm nay liên tục rộ lên thanh âm, mọi người cứ biến sắc mặt. Diệp Long đã không cảm nhận được cay đắng vì dường như máu đã biến thành đắng chát.
Tô Minh không để ý người xung quanh biến đổi, hắn đứng trên la bàn xoay chuyển nhanh, thật sự cảm nhận được ích lợi của la bàn và bản thân cường đại. Giờ phút này, nếu Tô Minh phối hợp hai ảnh thân thì Thực lực sẽ tăng vọt nhiều, mặc dù không thể đấu với đạo tiên cảnh nhưng có thể tự bảo vệ mình. Đây là sự tự tin của Tô Minh, nếu cho hắn đủ thời gian để hắn luyện hóa, tu luyện hai ảnh thân thì có thể dựa vào hai ảnh thân này thử trùng kích đạo tiên cảnh.
-Nếu có ba ảnh thân thì cơ hội trùng kích đạo tiên cảnh càng lớn hơn.
Mắt Tô Minh chợt lóe, la bàn dưới thân vang tiếng nổ điếc tai, trên la bàn rơi bông tuyết, hơi khác với trước là tuyết không rơi xuống đất Cổ Táng quốc mà chỉ xuất hiện trên la bàn. Bông tuyết rơi lất phất, khí lạnh nhiếp người, chớp mắt phủ lên bốn phía.
Trần của mạch thứ hai nhìn tuyết rơi trên la bàn dưới thân Tô Minh, lạnh nhạt nói:
-Bắt đầu từ trận thứ mười lăm là ảnh bốn thiên mạch đông, thu, hạ, xuân. Bốn trận này khó khăn rất lớn, nếu không thì Nguyệt Yên đã chẳng dừng bước ở trận thứ mười bảy, khiến ta dừng lại ở trận thứ mười tám.
-Từ xưa đến nay không tính cách đời đệ tử năm tháng mất tích, Thất Nguyệt tông đừoi này cùng thế hệ chỉ có mình Phi Phong đại sư huynh thành công xông qua trận thứ mưới tám, vượt qua trận mười chín.
Trần của mạch thứ hai mỉm cười nói:
-Mặc dù tư chất của Vương Đào rất khá nhưng nếu chỉ không tệ thì sẽ có tướng chết yểu. Không biết hắn ở trong bốn thiên mạch ảnh sẽ hiểu ra mấy cái. Ngươi nói thử xem, Nguyệt Yên.
Sau lưng Trần của mạch thứ hai chậm rãi hiện ra thân hình Nguyệt Yên, đứng sóng vai với gã nhìn Tô Minh.
Nguyệt Yên bình tĩnh nói:
-Tứ quý có ảnh, y là thiên chi ảnh, Thất Mệnh thuật là mệnh thứ nhất bản tôn, trở thành nhân mệnh, thứ hai ba là địa mệnh, phân liệt từ nhân mệnh đến địa khí thì nhạt dần. Bốn, năm, sáu, bảy mệnh là thiên mệnh, phải cảm ngộ từ tứ quý. Một khi thành thất mệnh thì có thể dụng thành đạo ảnh thứ nhất, vậy mới xem như hoàn thành tầng thứ nhất Thất Đạo Ảnh thuật, pháp thuật cường đại nhất trong Thất Nguyệt tông của ta.
Trần của mạch thứ hai mỉm cười nói:
-Thất Đạo Ảnh thuật, dù chỉ xuất hiện một cái thì có thể trực tiếp bước vào cảnh giới nhất trọng Đạo Thần, nếu bản thân là nhất trọng Đạo Thần thì sẽ trở thành nhị trọng.
Trần của mạch thứ hai nói xong lắc đầu, nói:
-Ngươi và ta gợi ý cho hắn, ta có mục đích của mình, còn ngươi?
Nguyệt Yên không nói chuyện.
Tô Minh đứng trên la bàn, ngẩng đầu nhìn sơn mạch thứ hai trong dãy núi, thấy hai bóng người, bên tai còn vang đoạn đối thoại.
-Thất Đạo Ảnh thuật.
Mắt Tô Minh lộ suy tư, chậm rãi khoanh chân ngồi, hai bóng người kia cũng ngồi xuống.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tuyết rơi ngày càng nhiều, khí lạnh đậm đặc. Nơi chân trời ban đêm tán đi, xuất hiện bình minh, mặt trời mới mọc.
Trần của mạch thứ hai cười nói:
-Bốn thiên mạch, tương truyền xa xưa ẩn chứa bốn thần thông, bây giờ ngươi và ta hiểu rõ vài thức, không biết Vương Đào có thể tham ngộ ra hay không.
Ánh mắt Trần của mạch thứ hai nhìn Tô Minh lộ ra nghiêm túc.
Nguyệt Yên vẫn không lên tiếng.
Thời gian trôi qua, mặt trời lên cao, một ngày đến. Tô Minh vốn định chờ trời sáng thì kết thúc xông trận nhưng hôm nay thay đổi cách nghĩ, trận này giúp đỡ hắn rất nhiều, nếu đã xông đến thì phải tận hứng.
Lúc giữa trưa, trên la bàn ngày càng nhiều bông tuyết phủ nửa người Tô Minh, hắn vẫn nhắm chặt mắt. Con ngươi dưới mí mắt có nhiều thôi diễn chớp lóe, mơ hồ toát ra lĩnh ngộ chỉ mình hắn biết.
-Tuyết có bóng, bóng mờ nhạt dưới ánh nắng, nếu xem kỹ sẽ thấy. Muốn qua trận thứ mười lăm không khó, chỉ cần tìm được cái bóng của tuyết, cảm ngộ ảnh tuyết, hiểu ra vạn vật đều có ảnh, tiến tới khống chế ảnh tuyết tương đương hiểu rõ manh mối trận thứ mười lăm. Nhưng, ta không thích ban ngày.
Hoàng hôn dần tối, hoàng hôn sắp tán đi, Tô Minh mở mắt ra. Khi Tô Minh mở mắt, trời chiều buông xuống thiên địa khiến thế giới tối tăm. Trong khoảnh khắc Tô Minh mở mắt ra thì chậm rãi giơ tay phải lên.
-Mệnh cách của ta vốn là từ giá rét đi hướng mùa xuân, từ chết đi hướng sống. Tuyết mùa đông là tử trong mệnh cách của ta, là giá rét. Lấy mùa đông làm trận thứ mười lăm là rất đơn giản với ta, nhưng ta muốn không phải là cái bóng tuyết phủ mặt đất, ta muốn là ảnh mùa đông trong đêm tối bao phủ cả bầu trời.
-Ảnh này không phải ảnh tuyết mà là... Đông, thiên chi ảnh! Như vậy xem ra Thất Mệnh thuật không mấy thích hợp với ta, chân chính thích hợp ta. Ánh sáng thuật này quá mạnh nên ở ban ngày lộ ra cường nhất, ban đêm ảnh bị bóng đêm giấu đi, nó yếu nhất. Ta cần là Thất Mệnh thuật sau khi sửa đổi.
-Sau khi thuật này thành công thì trong đêm tối, bóng trong thiên địa chính là ảnh của Tô Minh ta!
Mắt Tô Minh bắn ra tia sáng mãnh liệt, giơ tay phải lên không chộp hướng tuyết rơi mà phất tay áo, khiến trên bầu trời như biến ra ống tay áo của hắn che đậy bầu trời.
Tiếng nổ ầm vang, những bông tuyết rơi chợt biến thành màu đen, không phải chúng nó đổi màu mà là bị bóng đêm nhuộm thành ám, bao gồm tuyết xung quanh Tô Minh cũng hoàn toàn thành màu đen. Thân thể Tô Minh chậm rãi đứng dậy.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
-Đông, thiên chi ảnh!
Tuyết xung quanh run lên, khuếch tán khỏi la bàn rơi xuống tầng thứ bốn thiên ngoại thiên. Tầng thứ ba thiên ngoại thiên, tầng thứ hai, tầng thứ nhất đều có tuyết đen rơi từ chỗ Tô Minh.
Đây là lần đầu tiên trong Thất Nguyệt tông có bốn tầng thiên ngoại thiên cùng đổ tuyết. Tô Minh ngẩng đầu nhìn tầng thứ năm thiên ngoại thiên, tiếng nổ kinh thiên động địa, tầng thứ năm thiên ngoại thiên cũng rơi tuyết đen thuộc về Tô Minh.
Nguyên Thất Nguyệt tông hoàn toàn tĩnh lặng, Trần của mạch thứ hai ngơ ngác nhìn tuyết đen rơi trước mắt, bản năng giơ tay lên. Khi bông tuyết rơi vào lòng bàn tay Trần của mạch thứ hai biến thành đau nhức, gã cúi đầu nhìn, đâu phải là bông tuyết gì, đó là một mảnh nhỏ, bóng đêm ảnh chiếu lên bông tuyết hình thành... Mảnh nhỏ thiên chi ảnh!
Mặt Nguyệt Yên trắng bệch vụt ngẩng đầu, Trần của mạch thứ hai cũng ngẩng lên nhìn trời đêm.
Vàogiây phút này trời đêm như vỡ thành từng mảnh, hóa thành vô số tuyết đen rơi xuống nhân gian, chúng không phải tuyết mà là ảnh bầu trời.
Phi Phong, đại đệ tử của mạch thứ nhất quanh năm tĩnh tọa trong Thất Nguyệt tông giờ mở mắt, bước ra khỏi động phủ, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn trời.
Giờ phút này, những trưởng lão tầng thứ năm thiên ngoại thiên nhìn lên trời đêm, biểu tình nghiêm túc, trầm lặng, mắt nhiều người lộ ra rung động.
Trong tầng thứ sáu thiên ngoại thiên, người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn một mình trú ngụ ở đây đang đứng trên đỉnh núi mạch thứ mười ba tầng thứ sáu thiên ngoại thiên nhìn bầu trời, con ngươi co rút nhìn tuyết rơi bên ngoài.
Người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn nhỏ giọng nói:
-Lấy tu vi hiện giờ cảm ngộ ra thần thông đạo tiên cảnh, người này đúng là không tầm thường.
Biểu tình người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn nghiêm túc.
/1485
|