Cầu Ma

Chương 141: Khách quý

/1485


Người đàn ông trung niên mặc áo xanh, khuôn mặt tươi cười, thân thể cực vạm vỡ, đứng đó tựa như ngọn đồi. Đôi tay y rất dài, dù không phát ra khí huyết nhưng có uy nhiếp như ẩn như hiện. Y nhìn Tô Minh, Tô Minh cũng đang đánh giá người này.

"Không sao, ta cũng thích thằng bé Phương Mộc." Tô Minh bình tĩnh mở miệng, nhấc chân tiến lên.

Hắn cách cha Phương Mộc hơn mười bước, bây giờ lúc tiến lên khoảng cách dần rút ngắn. Nhưng càng tới gần thì Tô Minh cảm nhận rõ ràng áp lực trên người gã đàn ông chậm rãi biến mạnh. Tính theo bước chân thì khi cách còn năm bước, chắc chắn áp lực sẽ tăng mức mạnh nhất.

Đây là thăm dò, sự thăm dò bày ngay trước mắt, không có che giấu. Gã đàn ông đứng đó cười nhìn Tô Minh tiến lên.

Tòa nhà này là chỗ tộc trưởng An Đông bộ lạc ở. Nơi này chỉ cường giả mới bước vào được, dù là trong bộ lạc cũng thế, người bình thường chỉ có thể ở ngoài.

Khi cách tộc trưởng An Đông bộ lạc mười bước thì chân phải Tô Minh bỗng sải một bước dài. Một bước này vượt qua một mét, đã tiến vào trong vòng năm bước. Áo tộc trưởng An Đông bộ lạc phình ra khiến bước chân Tô Minh tạm dừng, dường như không thể đạp xuống, thân thể như sắp thụt lùi.

Nhưng vào lúc này, hai mắt Tô Minh lộ ra tia sáng kỳ lạ, nhìn thẳng vào đôi mắt tộc trưởng An Đông bộ lạc. Gã đàn ông lảo đảo, đầu như bị kim đâm, người tỏa ra áp lực chợt buông lỏng.

Khoảnh khắc buông lỏng thì Tô Minh đã đặt bước chân xuống.

"Mặc Tô xin chào tộc trưởng An Đông bộ lạc." Tô Minh chắp tay cúi đầu hướng gã đàn ông.

Gã đàn ông mặc áo xanh biểu tình bình tĩnh, lùi một bước lộ lối vào nhà, cũng chắp tay với Tô Minh.

"Mặc huynh, tuy rằng hai chúng ta mới gặp, nhưng Phương ta có cảm giác thân quen từ lâu. Nếu không thấy người ngoài thì cứ trực tiếp xưng ta là Phương Thân. Mặc huynh, mời!" Phương Thân cất tiếng cười, vẻ mặt nhiệt tình.

"Phương huynh, mời!" Tô Minh gật đầu, cùng Phương Thân bước vào tòa nhà.

Phương Mộc đứng không xa nhìn thấy như vậy thì thầm thở ra. Y ít khi thấy cha đối xử với người ta như vậy. Thấy Mặc tiền bối lần nữa được cha thừa nhận, y suy nghĩ xong không rời đi mà đứng ngoài cửa chờ.

Bài trí trong nhà rất đơn giản, không quá xa hoa, ngược lại có cảm giác tự nhiên. Tất cả đều làm bằng đá. Phương Thân mời Tô Minh ngồi vào ghế đá, đích thân lấy ra một ít lá cây dùng nước nóng đun xong rót vào ly đặt trước mặt Tô Minh.

"Mặc huynh, vài năm này đã làm phiền vì vết thương của con trai ta. Phương ta không biết làm sao đền đáp, tuy thảo dược quý giá nhưng dùng để đãi Mặc huynh thì vẫn không đủ, xin Mặc huynh đừng bận lòng." Phương Thân vẻ mặt biết ơn nhìn Tô Minh.

Tô Minh nhìn lá bị nước đun nóng bềnh bồng trong chén, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng không phải lần đầu tiên Tô Minh. Năm đó hắn ở Phong Quyến bộ lạc từng ở cạnh A Công, thấy A Công và Kinh Nam uống thứ nước này, cũng chú ý khi A Công uống thì làm một ít động tác.

"Vết thương của thằng bé Phương Mộc tích lũy nhiều năm, Mặc ta chẳng qua tiêu trừ một chút." Tô Minh bề ngoài bình thường nhưng trong lòng hơi khẩn trương. Mới nãy khoảnh khắc Tô Minh đã thấy ra tu vi của tộc trưởng An Đông bộ lạc. Dù người này còn chưa Khai Trần nhưng sợi máu đã hơn chín trăm sợi.

Theo lý thì nếu đối phương muốn Khai Trần sẽ không khó, nhưng bây giờ còn chưa Khai Trần, dĩ nhiên là ước vọng càng lớn, muốn đợi sợi máu đầy đủ rồi mới Khai Trần. Như vậy thì dù là sơ kỳ Khai Trần cũng có lực lượng đấu một phen với trung kỳ Khai Trần bình thường.

Sợi máu như là cột trụ, số lượng càng nhiều thì càng vững chắc, tích lũy lại khi bùng phát sẽ rất kinh khủng.

Nhưng đó không phải lý do Tô Minh khẩn trương. Hắn khẩn trương là từ nhỏ đến lớn, thậm chi khi tới đất Nam Thần này đều chỉ một mình, không có nhiều kinh nghiệm trao đổi với người khác, đặc biệt loại ngồi xuống trò chuyện như vậy thì càng ít.

Mà thân phận của đối phương, chỉ sợ Kinh Nam nhìn thấy cũng sẽ rất khách sáo.

Phương Thân cười cười, nắm lấy ly uống một ngụm, nhưng không thích lá nổi trên mặt nước, đem vài cọng theo dòng nước uống vào miệng, nuốt xuống.

"Tu vi người này rất khó đoán. Nói hắn không phải Khai Trần nhưng lại có tỉ mỉ khống chế, khí thế càng khó hiểu hơn, mới nãy khiến mình thấy nguy hiểm mãnh liệt. Nếu nói hắn là Khai Trần thì lúc trước khi đi vào năm bước rõ ràng hơi miễn cưỡng. Nhưng mới rồi hắn liếc mình một cái khiến lòng kinh sợ. Ánh mắt kia khiến mình thấy như bị nhìn thấu, không ngờ làm khí huyết hơi không ổn định. Người này, thật bí ẩn! Nhưng dường như hắn hơi khẩn trương?" Phương Thân đặt ly xuống, nhìn Tô Minh.

"Bây giờ là lúc ngàn năm một thuở, cả Nam Thần sẽ nổi sương mù, là thời gian quan trọng của ba bộ lạc Hàm Sơn ta, cho nên đóng cửa núi, mong Mặc huynh hiểu cho. Không biết Mặc huynh đến An Đông bộ lạc ta là vì chuyện gì?" Phương Thân mỉm cười nói, trong miệng có một mảnh lá cây chưa nuốt xuống, nói xong lại cầm ly uống một ngụm mới nuốt xuống hết.

"Thứ này thật phiền phức, là cô của Phương Mộc đem về, nếu Mặc huynh không quen thì…" Phương Thân đang nói chợt ngừng lời. Y thấy Tô Minh cầm ly nhẹ lắc, xảo diệu lắc những lá cây tán ra, khiến một phần chìm vào đáy ly, còn lại thì dán sát cốc. Xem xét một chút, Tô Minh không uống mà để xuống. Nguồn truyện:

/1485

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status