Trong tầng thứ bảy thiên ngoại thiên, biểu tình của Sâm Mộc đại đạo tôn không âm trầm mà nhìn không ra vui giận, chỉ thở dài, mặt vẫn cười tủm tủn. Sâm Mộc đại đạo tôn chậm rãi đứng dậy nhìn nén nhang đốt còn ba phần trước mặt, ngẩng đầu nhìn cổ Thái đại trướng lão, chắp tay cúi đầu.
Sâm Mộc đại đạo tôn cười nói:
-Ván này Sâm ta thua, nhưng tiền bối là trướng giả mà làm như vậy với ván cược này thật là hơi... Tuy nhiên Sâm ta vẫn phục, không ngờ lần này Nhất Đạo tông ta đến bị tiền bối lợi dụng trở thành cơ hội cho tam hoàng tử đột phá. Nếu chúng ta không đến, tam hoàng tử muốn đột phá sẽ phải mất mấy trăm năm.
Lời nói không chứa nhiều cảm xúc nhưng mắt Sâm Mộc đại đạo tôn lóe tia sáng âm u.
cổ Thái đại trướng lão lạnh nhạt nói:
-Có lẽ không đến mấy trăm năm nhưng đúng là không dễ đột phá, chuyện này cần đa tạ Nhất Đạo tông giúp đờ.
Biểu tình Cổ Thái đại trướng lão bình tình nhưng lại Sâm Mộc đại đạo tôn kiêng dè. Sâm Mộc đại đạo tôn biết mình thua không phải vì ván cờ Tô Minh mà là toàn cục, lần đầu tiên tiếp xúc hoàn toàn thua.
Nhất Đạo tông bọn họ tính kế gồm tim ra vị trí Tô Minh, tính ra người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn sẽ sử dụng thất nguyệt tuyết trận, bao gồm thanh niên mày kiếm, Điền Hà theo sơ hở trận pháp tiến vào tầng thứ năm thiên ngoại thiên, thậm chí là Sâm Mộc đến, phong ấn, uy hiếp, áp bức, tất cả vốn là hoàn mỹ, bí ấn trong mắt bọn họ. Nhưng rõ ràng những chuyện này che mắt hầu hết người Thất Nguyệt tông lại không bao gồm ông
lão Cổ Thái đại trướng lão trước mắt. cổ Thái đại trướng lão không ngăn cản mà còn thuận nước giong thuyền khiến chúng này phát triển thuận lợi, mượn lực lượng Nhất Đạo tông khiến Tô Minh đột phá, dung hợp Thất Mệnh thuật đạt đến cảnh giới chuẩn đạo tiên cảnh.
Sâm Mộc đại đạo tôn không thể nói gì được, bọn họ có thể tính kế Thất Nguyệt tông thì dĩ nhiên có khả năng bị tính kế lại, đặc biệt lúc trước hai người ước định, giờ ngẫm lại đó là cái bẫy.
-Khâm phục, khâm phục.
Sâm Mộc đại đạo tôn nhìn chằm chằm cổ Thái đại trướng lão trước mặt, đối với ông lão nổi danh nhiều năm tại cổ Táng quốc, dùng sức một mình đắp nặn Thất Nguyệt tông vùng lên, gã rốt cuộc hiểu tại sao một số người trong tông môn chú trọng Thất Nguyệt tông
như vậy. Bọn họ chú trọng không phải Thất Nguyệt tông mà là cổ Thái!
Cổ Thái đại trướng lão lạnh nhạt nói:
-Nếu đã thua thì lão phu lấy tiền cược.
Cổ Thái đại trướng lão giơ tay phải chộp hướng bầu trời, nguyên tầng thứ bảy thiên ngoại thiên chấn động, cùng lúc đó, tất cả phong ấn tầng thứ năm thiên ngoại thiên tan vỡ.
Vào khoảnh khắc này, trong phạm vi thất nguyệt phong tuyết trận do người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn chủ đạo, trong gió tuyết biến ra một bàn tay to, không chộp bất cứ hướng nào mà co lại thành nắm đấm. Khi tay nắm lại, gió tuyết như đứng yên, giây sau bàn tay thả lỏng, băng tuyết khổng lồ, cuồng bạo hơn trước gấp trăm lần dấy lên điên cuồng chưa từng có.
Tiếng rít gào, gió tuyết đi qua đâu là thân thể các tu sĩ Nhất Đạo tông xâm nhập bị đóng băng, sự sống xói mòn, biến thành tượng băng. Đưa mắt nhìn lại, có đến mấy vạn tượng băng. Gió tuyết thổi, tiếng răng rắc vang lên, từng tiếng kinh kêu, la hét, nhiều tu sĩ Nhất Đạo tông có người thi triển thần thông, có vẻ mặt sợ hãi, có thụt lùi muốn bỏ chạy, có hung tợn xông lên, dù là hành động gì đều đã thành quá khứ. Giờ phút này, thân thể bọn họ cùng bị đóng băng thành tượng.
Nhìn từ xa mặt đất biến thành thế giới gió tuyết, tất cả tu sĩ không phải Thất Nguyệt tông đều hóa thành tượng băng. Gần mười vạn tượng băng, hình ảnh mênh mông khiến ai nhìn thấy thì tình thần bị rung động mãnh liệt.
Chi có ông lão áo đen đang đấu với người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn rung động chứng kiến, vội vàng thụt lùi trong gió tuyết. Cảm giác nguy hiểm chết chóc tràn ngập trong tình thần ông lão áo đen. Nhưng ông lão áo đen thụt lùi thì người kêu răng rắc
bốc lên sương lạnh, chưa lùi ra trăm mét thì thân thể đã đông thành tượng băng. Dù vậy nhưng tu vi của ông lão áo đen là đạo tiên cảnh, hét thê lương, hai tay ấn pháp quyết, người tràn ngập khói đen. Bùm một tiếng, tầng băng ngoài người ông lão áo đen vờ ra một khe hở, chi một khe nhỏ đủ cho lão lắc người biến mất.
Khi ông lão áo đen biến mất, trong gió tuyết lóe vệt sáng đỏ, đó là một giọt máu, một giọt máu của người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn. Máu bay đường cầu vồng kết tinh thành một tình thể băng sắc bén đuổi theo ông lão áo đen. Có thể khe thấy tiếng kêu rên trong khe nứt băng tầng, tiếng rên ri yếu ớt như bị thương nặng, cho dù lão thành công chạy trốn cũng phải trả giá đắt.
Việc này chưa kết thúc, tu sĩ Nhất Đạo tông trên mặt đất bị đóng băng, những khe nứt dưới đất, các khe hở xung quanh đều bị gió tuyết phủ tràm thành mặt băng như gương, trông như ngoài Thất Nguyệt tông không còn khe hở.
Cùng lúc đó, gió tuyết chợt dạt ra lao lên trời. Trên bầu trời một trong ba pho tượng Nhất Đạo tông do khe hở tổ thành, đường nét pho tượng nhanh chóng biến mất, như muốn tranh thủ chạy trốn trước khi gió tuyết đến. Tuy nhiên nó đã muộn một bước, khi sắp tan biến thì có tiếng két két truyền ra, đường nét do khe hở tổ thành bị đóng băng trên bầu trời. Đóng băng nhanh chóng lan tràn, không lâu sau nguyên đường nét thành tượng băng.
Có tiếng hét sốt một vang lên:
-Sâm Mộc lão tổ, cứu mạng!
Sâm Mộc đại đạo tôn ở tầng thứ bảy thiên ngoại thiên biểu tình như thường, cười tủm tủn nhìn cổ Thái đại trướng lão đối diện nhưng trong mắt lạnh băng. Sâm Mộc đại đạo tôn không nhúc nhích, đây là cá cược, lấy thân phận và tu vi của gã, có thể làm hành động vô sĩ nhưng không thể không thực hiện ước định.
Giờ phút này, nhang còn đang đốt nhưng chi còn có hai phần. Chính lúc này, Tô Minh ở trong tầng thứ năm thiên ngoại thiên chắp tay, cúi đầu.
Tô Minh chậm rãi nói:
-Tông lão dừng đóng băng hết, mấy người kia đã tính kế ta, chi giết một người khó thể thông thoáng.
Tô Minh cất bước ra khỏi tầng thứ năm thiên ngoại thiên, xuất hiện trong thế giới gió tuyết tầng thứ nhất thiên ngoại thiên. Ánh mắt Tô Minh lướt qua mặt đất, nhìn thấy gần mười vạn tượng băng, ngẩng đầu nhìn đường nét khe hở sắp đóng băng, lắc người hóa thành cầu vồng đen lao hướng mắt phải pho tượng.
-A?
cổ Thái đại trướng lão ở tầng thứ bảy thiên ngoại thiên mắt sáng lên, khóe môi cong lên. Trong mắt cổ Thái đại trướng lão có tia khe ngợi, lão không ngờ Tô Minh có quyết định như vậy. cổ Thái đại trướng lão cười lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm vào Sâm Mộc đại đạo tôn.
Sâm Mộc đại đạo tôn im lặng không lên tiếng, khi xoay người, ánh mắt như xuyên thấu Thất Nguyệt tông nhìn thấy Tô Minh, con ngươi co rút.
Sâm Mộc đại đạo tôn chậm rãi nói:
-Người của hoàng tộc quá nhiên không ai dễ bị ăn hiếp.
Tô Minh hóa thành cầu vồng xông vào mắt phải đường nét pho tượng trên bầu trời.
Khi Tô Minh bước vào trong, hắn xuất hiện trên hồ nước một thế giới khác. Hồ nước đã kết băng, thế giới hóa thành băng tuyết, chi có cái chòi giữa hồ là có màu sắc khác trừ thế giới trắng xóa. Trong chòi có hai văn sĩ trung niên khoanh chân ngồi như đang dốc hết tu vi chống cự.
Nếu có người đứng xem nhìn sẽ thấy quen thuộc, giống lúc trước thanh niên mày kiếm, Điền Hà tới gần Tô Minh thì hắn tình tọa. Chẳng qua bây giờ thân phận tráo đồi, hai văn sĩ ngồi, Tô Minh thì ôm sát khí đến.
Tô Minh sẽ không như thanh niên mày kiếm, Điền Hà nói nhảm dài dòng, xuất hiện liền lắc người tới gần. Hai văn sĩ trung niên cùng mở mắt ra, con ngươi như sắp bị đóng băng. Thoạt trông tu vi của hai người rất mạnh, nhưng Tô Minh thì thấy một người là nhị trọng Đạo Thần, một là nhất trọng Đạo Thần. Khi hai người mở mắt ra cũng là lúc Tô Minh tới gần, giơ tay phải chỉ tới trước.
Văn sĩ nhị trọng Đạo Thần gầm lên, há mồm phun máu, giọt máu biến thành màn sáng đỏ muốn ngăn cản Tô Minh. Nhưng khi thân thể Tô Minh đụng vào màn sáng đỏ thì màn sáng chợt biến mất, văn sĩ nhị trọng Đạo Thần con ngươi co rút, tìm rớt cái bịch. Tô Minh xuất hiện sau lưng văn sĩ nhị trọng Đạo Thần, giơ ngón trỏ tay phải xuyên thấu gáy gã trước khi gã kịp lắc người né tránh. Két một tiếng, người văn sĩ nhị trọng Đạo Thần run lên, người biến đen thui hình thần đều diệt.
Tô Minh thu tay phải lại:
-Chính là ngươi làm chủ cuộc tính kế này?
Tô Minh xoay người nhìn hướng văn sĩ khác, mặt gã trắng bệch khoanh chân ngồi, lạnh lùng nhìn hắn. Mặt văn sĩ từ trắng biến đò, lực lượng tự bạo khuếch tán trong người, khóe môi cong lên kiêu ngạo, dù có chết cũng phải chết trong tay mình chứ không để
người ngoài giết.
Tô Minh lạnh nhạt nói: -Muốn chết cũng dễ vậy đâu.
Sâm Mộc đại đạo tôn cười nói:
-Ván này Sâm ta thua, nhưng tiền bối là trướng giả mà làm như vậy với ván cược này thật là hơi... Tuy nhiên Sâm ta vẫn phục, không ngờ lần này Nhất Đạo tông ta đến bị tiền bối lợi dụng trở thành cơ hội cho tam hoàng tử đột phá. Nếu chúng ta không đến, tam hoàng tử muốn đột phá sẽ phải mất mấy trăm năm.
Lời nói không chứa nhiều cảm xúc nhưng mắt Sâm Mộc đại đạo tôn lóe tia sáng âm u.
cổ Thái đại trướng lão lạnh nhạt nói:
-Có lẽ không đến mấy trăm năm nhưng đúng là không dễ đột phá, chuyện này cần đa tạ Nhất Đạo tông giúp đờ.
Biểu tình Cổ Thái đại trướng lão bình tình nhưng lại Sâm Mộc đại đạo tôn kiêng dè. Sâm Mộc đại đạo tôn biết mình thua không phải vì ván cờ Tô Minh mà là toàn cục, lần đầu tiên tiếp xúc hoàn toàn thua.
Nhất Đạo tông bọn họ tính kế gồm tim ra vị trí Tô Minh, tính ra người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn sẽ sử dụng thất nguyệt tuyết trận, bao gồm thanh niên mày kiếm, Điền Hà theo sơ hở trận pháp tiến vào tầng thứ năm thiên ngoại thiên, thậm chí là Sâm Mộc đến, phong ấn, uy hiếp, áp bức, tất cả vốn là hoàn mỹ, bí ấn trong mắt bọn họ. Nhưng rõ ràng những chuyện này che mắt hầu hết người Thất Nguyệt tông lại không bao gồm ông
lão Cổ Thái đại trướng lão trước mắt. cổ Thái đại trướng lão không ngăn cản mà còn thuận nước giong thuyền khiến chúng này phát triển thuận lợi, mượn lực lượng Nhất Đạo tông khiến Tô Minh đột phá, dung hợp Thất Mệnh thuật đạt đến cảnh giới chuẩn đạo tiên cảnh.
Sâm Mộc đại đạo tôn không thể nói gì được, bọn họ có thể tính kế Thất Nguyệt tông thì dĩ nhiên có khả năng bị tính kế lại, đặc biệt lúc trước hai người ước định, giờ ngẫm lại đó là cái bẫy.
-Khâm phục, khâm phục.
Sâm Mộc đại đạo tôn nhìn chằm chằm cổ Thái đại trướng lão trước mặt, đối với ông lão nổi danh nhiều năm tại cổ Táng quốc, dùng sức một mình đắp nặn Thất Nguyệt tông vùng lên, gã rốt cuộc hiểu tại sao một số người trong tông môn chú trọng Thất Nguyệt tông
như vậy. Bọn họ chú trọng không phải Thất Nguyệt tông mà là cổ Thái!
Cổ Thái đại trướng lão lạnh nhạt nói:
-Nếu đã thua thì lão phu lấy tiền cược.
Cổ Thái đại trướng lão giơ tay phải chộp hướng bầu trời, nguyên tầng thứ bảy thiên ngoại thiên chấn động, cùng lúc đó, tất cả phong ấn tầng thứ năm thiên ngoại thiên tan vỡ.
Vào khoảnh khắc này, trong phạm vi thất nguyệt phong tuyết trận do người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn chủ đạo, trong gió tuyết biến ra một bàn tay to, không chộp bất cứ hướng nào mà co lại thành nắm đấm. Khi tay nắm lại, gió tuyết như đứng yên, giây sau bàn tay thả lỏng, băng tuyết khổng lồ, cuồng bạo hơn trước gấp trăm lần dấy lên điên cuồng chưa từng có.
Tiếng rít gào, gió tuyết đi qua đâu là thân thể các tu sĩ Nhất Đạo tông xâm nhập bị đóng băng, sự sống xói mòn, biến thành tượng băng. Đưa mắt nhìn lại, có đến mấy vạn tượng băng. Gió tuyết thổi, tiếng răng rắc vang lên, từng tiếng kinh kêu, la hét, nhiều tu sĩ Nhất Đạo tông có người thi triển thần thông, có vẻ mặt sợ hãi, có thụt lùi muốn bỏ chạy, có hung tợn xông lên, dù là hành động gì đều đã thành quá khứ. Giờ phút này, thân thể bọn họ cùng bị đóng băng thành tượng.
Nhìn từ xa mặt đất biến thành thế giới gió tuyết, tất cả tu sĩ không phải Thất Nguyệt tông đều hóa thành tượng băng. Gần mười vạn tượng băng, hình ảnh mênh mông khiến ai nhìn thấy thì tình thần bị rung động mãnh liệt.
Chi có ông lão áo đen đang đấu với người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn rung động chứng kiến, vội vàng thụt lùi trong gió tuyết. Cảm giác nguy hiểm chết chóc tràn ngập trong tình thần ông lão áo đen. Nhưng ông lão áo đen thụt lùi thì người kêu răng rắc
bốc lên sương lạnh, chưa lùi ra trăm mét thì thân thể đã đông thành tượng băng. Dù vậy nhưng tu vi của ông lão áo đen là đạo tiên cảnh, hét thê lương, hai tay ấn pháp quyết, người tràn ngập khói đen. Bùm một tiếng, tầng băng ngoài người ông lão áo đen vờ ra một khe hở, chi một khe nhỏ đủ cho lão lắc người biến mất.
Khi ông lão áo đen biến mất, trong gió tuyết lóe vệt sáng đỏ, đó là một giọt máu, một giọt máu của người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn. Máu bay đường cầu vồng kết tinh thành một tình thể băng sắc bén đuổi theo ông lão áo đen. Có thể khe thấy tiếng kêu rên trong khe nứt băng tầng, tiếng rên ri yếu ớt như bị thương nặng, cho dù lão thành công chạy trốn cũng phải trả giá đắt.
Việc này chưa kết thúc, tu sĩ Nhất Đạo tông trên mặt đất bị đóng băng, những khe nứt dưới đất, các khe hở xung quanh đều bị gió tuyết phủ tràm thành mặt băng như gương, trông như ngoài Thất Nguyệt tông không còn khe hở.
Cùng lúc đó, gió tuyết chợt dạt ra lao lên trời. Trên bầu trời một trong ba pho tượng Nhất Đạo tông do khe hở tổ thành, đường nét pho tượng nhanh chóng biến mất, như muốn tranh thủ chạy trốn trước khi gió tuyết đến. Tuy nhiên nó đã muộn một bước, khi sắp tan biến thì có tiếng két két truyền ra, đường nét do khe hở tổ thành bị đóng băng trên bầu trời. Đóng băng nhanh chóng lan tràn, không lâu sau nguyên đường nét thành tượng băng.
Có tiếng hét sốt một vang lên:
-Sâm Mộc lão tổ, cứu mạng!
Sâm Mộc đại đạo tôn ở tầng thứ bảy thiên ngoại thiên biểu tình như thường, cười tủm tủn nhìn cổ Thái đại trướng lão đối diện nhưng trong mắt lạnh băng. Sâm Mộc đại đạo tôn không nhúc nhích, đây là cá cược, lấy thân phận và tu vi của gã, có thể làm hành động vô sĩ nhưng không thể không thực hiện ước định.
Giờ phút này, nhang còn đang đốt nhưng chi còn có hai phần. Chính lúc này, Tô Minh ở trong tầng thứ năm thiên ngoại thiên chắp tay, cúi đầu.
Tô Minh chậm rãi nói:
-Tông lão dừng đóng băng hết, mấy người kia đã tính kế ta, chi giết một người khó thể thông thoáng.
Tô Minh cất bước ra khỏi tầng thứ năm thiên ngoại thiên, xuất hiện trong thế giới gió tuyết tầng thứ nhất thiên ngoại thiên. Ánh mắt Tô Minh lướt qua mặt đất, nhìn thấy gần mười vạn tượng băng, ngẩng đầu nhìn đường nét khe hở sắp đóng băng, lắc người hóa thành cầu vồng đen lao hướng mắt phải pho tượng.
-A?
cổ Thái đại trướng lão ở tầng thứ bảy thiên ngoại thiên mắt sáng lên, khóe môi cong lên. Trong mắt cổ Thái đại trướng lão có tia khe ngợi, lão không ngờ Tô Minh có quyết định như vậy. cổ Thái đại trướng lão cười lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm vào Sâm Mộc đại đạo tôn.
Sâm Mộc đại đạo tôn im lặng không lên tiếng, khi xoay người, ánh mắt như xuyên thấu Thất Nguyệt tông nhìn thấy Tô Minh, con ngươi co rút.
Sâm Mộc đại đạo tôn chậm rãi nói:
-Người của hoàng tộc quá nhiên không ai dễ bị ăn hiếp.
Tô Minh hóa thành cầu vồng xông vào mắt phải đường nét pho tượng trên bầu trời.
Khi Tô Minh bước vào trong, hắn xuất hiện trên hồ nước một thế giới khác. Hồ nước đã kết băng, thế giới hóa thành băng tuyết, chi có cái chòi giữa hồ là có màu sắc khác trừ thế giới trắng xóa. Trong chòi có hai văn sĩ trung niên khoanh chân ngồi như đang dốc hết tu vi chống cự.
Nếu có người đứng xem nhìn sẽ thấy quen thuộc, giống lúc trước thanh niên mày kiếm, Điền Hà tới gần Tô Minh thì hắn tình tọa. Chẳng qua bây giờ thân phận tráo đồi, hai văn sĩ ngồi, Tô Minh thì ôm sát khí đến.
Tô Minh sẽ không như thanh niên mày kiếm, Điền Hà nói nhảm dài dòng, xuất hiện liền lắc người tới gần. Hai văn sĩ trung niên cùng mở mắt ra, con ngươi như sắp bị đóng băng. Thoạt trông tu vi của hai người rất mạnh, nhưng Tô Minh thì thấy một người là nhị trọng Đạo Thần, một là nhất trọng Đạo Thần. Khi hai người mở mắt ra cũng là lúc Tô Minh tới gần, giơ tay phải chỉ tới trước.
Văn sĩ nhị trọng Đạo Thần gầm lên, há mồm phun máu, giọt máu biến thành màn sáng đỏ muốn ngăn cản Tô Minh. Nhưng khi thân thể Tô Minh đụng vào màn sáng đỏ thì màn sáng chợt biến mất, văn sĩ nhị trọng Đạo Thần con ngươi co rút, tìm rớt cái bịch. Tô Minh xuất hiện sau lưng văn sĩ nhị trọng Đạo Thần, giơ ngón trỏ tay phải xuyên thấu gáy gã trước khi gã kịp lắc người né tránh. Két một tiếng, người văn sĩ nhị trọng Đạo Thần run lên, người biến đen thui hình thần đều diệt.
Tô Minh thu tay phải lại:
-Chính là ngươi làm chủ cuộc tính kế này?
Tô Minh xoay người nhìn hướng văn sĩ khác, mặt gã trắng bệch khoanh chân ngồi, lạnh lùng nhìn hắn. Mặt văn sĩ từ trắng biến đò, lực lượng tự bạo khuếch tán trong người, khóe môi cong lên kiêu ngạo, dù có chết cũng phải chết trong tay mình chứ không để
người ngoài giết.
Tô Minh lạnh nhạt nói: -Muốn chết cũng dễ vậy đâu.
/1485
|