Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Có lẽ ngày nào đó ta trở lại Cổ Táng quốc, dưới cửa thành nhìn thấy sư phụ thì sẽ được cho biết đáp án.
Tô Minh nhớ đến ước định cùng Thiên Tà Tử.
"Dưới cửa thành, khi nào chúng ta gặp lại, ta sẽ giải thích ghi hoặc cuối cùng cho ngươi."
Tô Minh nhắm mắt lại, bên tai vang lời nói của Thiên Tà Tử làm bạn hắn đi mãi, đi mãi.
Đi qua một trăm năm, hai trăm năm. Mãi khi Tô Minh bước qua đại lục thứ chín, lại thấy biển sa mạc. Sa mạc mênh mông, không có tận cùng, hệt như con đường dưới chân. Chỉ cần đạp bước, cố chấp đi xong hết, dù cho không biết tận cùng ở nơi đâu, dù không biết tương lai ở hướng nào, dù trong lòng thấp thỏm, sợ hãi nhưng nếu đã lựa chọn con đường thì đừng quay lại.
Tô Minh nhìn sa mạc vô biên, cậu bé đứng bên cạnh kéo vạt áo của hắn.
Cậu bé nhỏ giọng nói:
- Sắp đến rồi, ngay trung tâm vùng biển này, nơi đó là nhà của Hạo Hạo.
Giọng Hạo Hạo vẫn non nớt. Làm bạn bên nhau chín trăm năm, Tô Minh cùng Hạo Hạo đi trong thế giới từng huy hoàng, nhìn núi sụp đổ, sông khô cạn, từng cái xác không toàn thây. Bây giờ, nơi này, Tô Minh thấy là sa mạc nhưng có lẽ ở trong mắt Hạo Hạo thì nó là biển rộng.
Tô Minh cúi đầu nhìn Hạo Hạo, im lặng không nói, dẫn cậu bé đi vào sa mạc, càng đi càng xa.
Trong sa mạc có gió, nức nở vờn quanh như tiếng thở dài thê lương, cuốn lên gió cát, phủ lên bốn phương tám hướng, cũng phủ lên nơi này đã từng mênh mông. Nhìn cát bụi đầy trời dường như rất giống biển, nếu năm tháng đắp nặn gió cát thành biển thì cũng là một loại lựa chọn khác.
Trong gió biển, Tô Minh dắt Hạo Hạo từng bước một đi tới, mãi khi trước mặt hắn, trong gió cát như biển xuất hiện một chiếc thuyền cổ xưa. Thuyền rẽ trong biển gió cát, một bóng người khoanh chân ngồi trên thuyền mơ hồ trong mắt Tô Minh.
Tô Minh nhìn chiếc thuyền rẽ nước gió cát đi xa, nhỏ giọng nói:
- Cũng nên gặp hắn, tại đây.
Hạo Hạo ngẩng đầu nhìn Tô Minh, hỏi:
- Là ai?
Tô Minh mỉm cười nói:
- Một cố nhân.
Tô Minh vuốt đầu Hạo Hạo, dẫn cậu bé đi sâu vào gió cát.
Hạo Hạo lại hỏi:
- Người đó làm sao vậy?
Tô Minh lắc đầu, nói:
- Hắn lạc đường.
Tô Minh nhìn cái bóng mơ hồ trên thuyền, thu lại tầm mắt cùng Hạo Hạo tiếp tục đi tới.
Thời gian trôi qua, mỗi cách mấy tháng, trong nước gió cát Tô Minh sẽ thấy chiếc thuyền cổ xưa đi vòng quanh, dường như lạc hướng, không ngừng tìm đường. Đó là loại cảm giác muốn tiếp tục đi nhưng không tìm ra được.
Hạo Hạo nhỏ giọng nói:
- Hắn thật đáng thương.
- Tại sao?
Hạo Hạo ngẫm nghĩ, nói:
- Bởi vì không phải hắn muốn lạc lối, nếu như vậy thì còn có thể tự an ủi mình. Còn hắn thì không cam lòng nhưng đã lạc đường, không thể về.
Hạo Hạo bật cười:
- Nhưng hắn ngốc thật, lạc đường.
Tiếng cười trong trẻo như nước vỗ vào đá.
Tô Minh cũng cười, nhìn chiếc thuyền ở phía xa đi vòng quanh, nụ cười chất chứa cảm thán, thở dài.
Diệt Sinh lão nhân đã lạc đường, suốt đời lão đi trên con đường của mình, mang theo mộng tưởng đi từng bước. Gút mắc giữa Diệt Sinh lão nhân và Tô Minh không có đúng hay sai, chỉ có con đường này ta có thể đi, ngươi thì không được chắn trước mặt ta.
Đây là Tô Minh cảm thán, còn thở dài là vì hắn không biết có khi nào hắn cũng sẽ biến thành như vậy, trong kiên trì bất giác lạc đường.
Bởi vì một khi lạc đường là sẽ lạc cả đời.
Có lẽ còn lựa chọn nào khác hơn.
Tô Minh im lặng, ngồi xổm xuống nhìn Hạo Hạo.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Chắc còn có lựa chọn nào khác, Hạo Hạo ở đây chờ ta.
Hạo Hạo nhìn Tô Minh, gật đầu, hỏi:
- Lựa chọn khác là gì? Chỉ đường cho hắn sao?
- Có lẽ ngày nào đó ta trở lại Cổ Táng quốc, dưới cửa thành nhìn thấy sư phụ thì sẽ được cho biết đáp án.
Tô Minh nhớ đến ước định cùng Thiên Tà Tử.
"Dưới cửa thành, khi nào chúng ta gặp lại, ta sẽ giải thích ghi hoặc cuối cùng cho ngươi."
Tô Minh nhắm mắt lại, bên tai vang lời nói của Thiên Tà Tử làm bạn hắn đi mãi, đi mãi.
Đi qua một trăm năm, hai trăm năm. Mãi khi Tô Minh bước qua đại lục thứ chín, lại thấy biển sa mạc. Sa mạc mênh mông, không có tận cùng, hệt như con đường dưới chân. Chỉ cần đạp bước, cố chấp đi xong hết, dù cho không biết tận cùng ở nơi đâu, dù không biết tương lai ở hướng nào, dù trong lòng thấp thỏm, sợ hãi nhưng nếu đã lựa chọn con đường thì đừng quay lại.
Tô Minh nhìn sa mạc vô biên, cậu bé đứng bên cạnh kéo vạt áo của hắn.
Cậu bé nhỏ giọng nói:
- Sắp đến rồi, ngay trung tâm vùng biển này, nơi đó là nhà của Hạo Hạo.
Giọng Hạo Hạo vẫn non nớt. Làm bạn bên nhau chín trăm năm, Tô Minh cùng Hạo Hạo đi trong thế giới từng huy hoàng, nhìn núi sụp đổ, sông khô cạn, từng cái xác không toàn thây. Bây giờ, nơi này, Tô Minh thấy là sa mạc nhưng có lẽ ở trong mắt Hạo Hạo thì nó là biển rộng.
Tô Minh cúi đầu nhìn Hạo Hạo, im lặng không nói, dẫn cậu bé đi vào sa mạc, càng đi càng xa.
Trong sa mạc có gió, nức nở vờn quanh như tiếng thở dài thê lương, cuốn lên gió cát, phủ lên bốn phương tám hướng, cũng phủ lên nơi này đã từng mênh mông. Nhìn cát bụi đầy trời dường như rất giống biển, nếu năm tháng đắp nặn gió cát thành biển thì cũng là một loại lựa chọn khác.
Trong gió biển, Tô Minh dắt Hạo Hạo từng bước một đi tới, mãi khi trước mặt hắn, trong gió cát như biển xuất hiện một chiếc thuyền cổ xưa. Thuyền rẽ trong biển gió cát, một bóng người khoanh chân ngồi trên thuyền mơ hồ trong mắt Tô Minh.
Tô Minh nhìn chiếc thuyền rẽ nước gió cát đi xa, nhỏ giọng nói:
- Cũng nên gặp hắn, tại đây.
Hạo Hạo ngẩng đầu nhìn Tô Minh, hỏi:
- Là ai?
Tô Minh mỉm cười nói:
- Một cố nhân.
Tô Minh vuốt đầu Hạo Hạo, dẫn cậu bé đi sâu vào gió cát.
Hạo Hạo lại hỏi:
- Người đó làm sao vậy?
Tô Minh lắc đầu, nói:
- Hắn lạc đường.
Tô Minh nhìn cái bóng mơ hồ trên thuyền, thu lại tầm mắt cùng Hạo Hạo tiếp tục đi tới.
Thời gian trôi qua, mỗi cách mấy tháng, trong nước gió cát Tô Minh sẽ thấy chiếc thuyền cổ xưa đi vòng quanh, dường như lạc hướng, không ngừng tìm đường. Đó là loại cảm giác muốn tiếp tục đi nhưng không tìm ra được.
Hạo Hạo nhỏ giọng nói:
- Hắn thật đáng thương.
- Tại sao?
Hạo Hạo ngẫm nghĩ, nói:
- Bởi vì không phải hắn muốn lạc lối, nếu như vậy thì còn có thể tự an ủi mình. Còn hắn thì không cam lòng nhưng đã lạc đường, không thể về.
Hạo Hạo bật cười:
- Nhưng hắn ngốc thật, lạc đường.
Tiếng cười trong trẻo như nước vỗ vào đá.
Tô Minh cũng cười, nhìn chiếc thuyền ở phía xa đi vòng quanh, nụ cười chất chứa cảm thán, thở dài.
Diệt Sinh lão nhân đã lạc đường, suốt đời lão đi trên con đường của mình, mang theo mộng tưởng đi từng bước. Gút mắc giữa Diệt Sinh lão nhân và Tô Minh không có đúng hay sai, chỉ có con đường này ta có thể đi, ngươi thì không được chắn trước mặt ta.
Đây là Tô Minh cảm thán, còn thở dài là vì hắn không biết có khi nào hắn cũng sẽ biến thành như vậy, trong kiên trì bất giác lạc đường.
Bởi vì một khi lạc đường là sẽ lạc cả đời.
Có lẽ còn lựa chọn nào khác hơn.
Tô Minh im lặng, ngồi xổm xuống nhìn Hạo Hạo.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Chắc còn có lựa chọn nào khác, Hạo Hạo ở đây chờ ta.
Hạo Hạo nhìn Tô Minh, gật đầu, hỏi:
- Lựa chọn khác là gì? Chỉ đường cho hắn sao?
/1485
|