Tô Minh bình tĩnh nói:
- Ta đã trở lại.
Khi Tô Minh thốt lời, quan tài mà Đạo Hàn nằm chợt có vết nứt, vết rạn ngày càng nhiều, một lát sau vỡ vụn. Đạo Hàn cất bước đi ra, mặt vẫn tái nhợt nhưng trong mắt lộ ra điên cuồng, kích động. Rất hiếm thấy Đạo Hàn kích động như vậy, người đàn ông trung niên ngơ ngác nhìn Tô Minh, thật lâu sau ngửa đầu cười to.
- Trở về là tốt, trở về là tốt!
Đạo Hàn cười cười. Đạo Hàn, tu sĩ từng lạnh lùng với Tô Minh, thậm chí bản thân hắn không thân cạn cường giả này bây giờ nói ra lời như vậy, nụ cười của gã chứa cay đắng.
- Chết rồi, đều chết hết. Hứa Trung Phàm chết, các đại trưởng lão lần lượt ngã xuống. Chỉ còn lại ta và hai đại trưởng lão khác, chỉ có ba chúng ta. Hiện tại đại trưởng lão của Thất Nguyệt tông chỉ có ba chúng ta. Nhìn như ta bị thương nặng nhưng nhẹ hơn hai người kia, chắc có một người thân hình bị hủy diệt chỉ còn lại nguyên thần, một người khác nguyên thần nát hơn một nửa, không biết đời này có thức tỉnh được không.
Đạo Hàn lùi mấy bước, trong đôi mắt chua xót lộ ra thù hận ngút trời.
Tô Minh yên lặng một lúc sau chậm rãi nói:
- Là Nhất Đạo tông đúng không?
- Chính là Nhất Đạo tông! Năm đó không gian Chứng Đạo cổ thụ tồn tại vỡ nát, bảy tông mười ba môn có nhiều tu sĩ chết bên trong. Từ đó về sau trong trăm năm hai đại đạo tôn Bạch Lộc, Xích Dương của Nhất Đạo tông giáng xuống Thất Nguyệt tông mở ra cuộc giết chóc.
- Nếu không phải cuối cùng Cổ Thái đại trưởng lão không tiếc hy sinh từ bỏ khả năng trở thành đại đạo tôn phát triển tự bạo, buông xuống tổ linh của đại đạo tôn khiến Bạch Lộc, Xích Dương buộc phải tạm thời lùi lại, nhờ có bằng hữu quen biết nhiều năm của Cổ Thái đại trưởng lão đến giúp đỡ, có Thanh Hàn tiên tử của Tu La môn ngăn cản giúp thì bây giờ ngươi sẽ thấy không phải Thất Nguyệt tông mà là phế tích.
- Đều chết hết!
Tiếng cười thê lương của Đạo Hàn quanh quẩn như kéo theo oan hết năm đó chết trong cuộc giết chóc tại tầng thứ bảy thiên ngoại thiên, từng tiếng rít gào văng vẳng.
- Tam hoàng tử, ngươi...
Giọng Đạo Hàn vang lên. Tô Minh xoay người cất bước đi xa, xem bộ dạng dướng như muốn rời khỏi tầng thứ bảy thiên ngoại thiên. Đạo Hàn cay đắng, nhìn bóng lưng Tô Minh, không nói nên lời.
Đạo Hàn hiểu đối phương có thể giúp đỡ Thất Nguyệt tông nhưng nếu kẻ địch là Nhất Đạo tông, dù hắn có trở thành đại đạo tôn cũng sẽ có điều kiêng kỵ. Có thể trở về Thất Nguyệt tông nhìn xem chỉ vì làm tròn tình nghĩa năm xưa, Đạo Hàn sẽ không nêu nhiều yêu cầu. Đạo Hàn chỉ hy vọng Thất Nguyệt tông được Tô Minh che chở có ngày huy hoàng. Đây là nguyện vọng trước khi chết của Cổ Thái đại trưởng lão, cũng là mong mỏi của Hứa Trung Phàm, giờ nó là ước vọng của Đạo Hàn.
Trước khi rời khỏi tầng thứ bảy thiên ngoại thiên, Tô Minh dừng bước.
Tô Minh lên tiếng:
- Ta khó thể ở lâu trong Cổ Táng quốc nhưng ta sẽ khiến Nhất Đạo tông nợ máu phải trả bằng máu, đây là báo đáp của ta với Thất Nguyệt tông.
Tô Minh cất bước đi ra tầng thứ bảy thiên ngoại thiên.
Thanh âm của Tô Minh rơi vào tai Đạo Hàn, gã nhìn Tô Minh đi xa. Bốn nữ nợ máu trả máu biểu đạt suy nghĩ của Tô Minh, lộ ra hơi thở đẫm máu. Trước mắt Đạo Hàn hiện ra chuyện quá khứ, từng hình ảnh khi lần đầu tiên gặp Tô Minh.
Tô Minh đã đi, rời khỏi Thất Nguyệt tông, rời khỏi khu vực này, đi trên bầu trời. Tô Minh đạp từng bước đi tới rừng cây, bên cạnh núi nhỏ trong ký ức.
Tô Minh nhìn từ xa, trong mắt có buồn phiền. Làng núi đã mất, thậm chí không để lại chút phế tích, trở thành một phần rừng cây.
Hơn hai ngàn năm thay đổi rất nhiều, chuyện đời hóa bể dâu luôn xảy ra trên các góc thế gian. Thôn làng nơi đây không còn dấu vết, nhưng tiếng đốn củi luôn quanh quẩn hóa thành tiếng thời gian rên rỉ.
Tô Minh đứng giữa không trung nhìn thật lâu, rất lâu. Tô Minh đáp xuống, ở trong rừng cây, làng núi quá khứ, theo ấn tượng đi khắp nơi.
Tô Minh đi qua cửa hàng thợ rèn, qua chỗ bán rượu, đi tới gian nhà của ông lão kia. Tô Minh nhìn cây cối xung quanh, khoanh chân ngồi, giống như lúc trước ngồi trong sân của ông lão chẻ củi, nghe đôi khi lão nói chuyện động trời.
Tô Minh ngồi từ mặt lặn đến mọc, từ bình minh tới hoàng hôn. Chỗ này không còn tiếng chẻ củi, không còn mấy con chó trắng đi theo, cũng không có ông lão nói lảm nhảm. Nơi này chỉ còn một mình Tô Minh ngồi, mãi khi bông tuyết rơi trên người, trên đầu hắn.
Gió tuyết cả đêm. Sáng sớm, Tô Minh mở mắt ra, đứng dậy nhìn sau lưng, ngó bốn phía. Tô Minh yên lặng từ từ ra khỏi rừng cây, đi xa.
Bóng lưng Tô Minh tiêu điều, cô độc, lạc lõng. Ánh nắng không thể chiếu rọi trên người Tô Minh, chỉ có gió tuyết còn đó. Tô Minh đi tới trước, gió tuyết lất phất rơi, nhìn thì giống nhau nhưng thật ra khi đi xa ngươi sẽ phát hiện bông tuyết bên người không phải đã từng.
Một đường đi mãi đã định bông tuyết nhìn như giống nhau nhưng lại có khác, chỉ cơn gió là vĩnh viễn không thay đổi.
Đi, đi mãi, đi ra khỏi rừng cây, đi trong buổi sáng, đi lên trời, đi không dừng lại. Có một ngày Tô Minh đi tới một ngôi miếu. Trông miếu rách nát gió thổi qua là sẽ sụp xuống, tuyết đọng có thể đè sụp. Nhưng meieus vẫn sừng sững tại đây, cảm giác năm tháng tang thương chứng kiến ngôi miếu tồn tại bao nhiêu năm qua.
Trong miếu có ba pho tượng, đã không thấy rõ khuôn mặt, chỉ thấy khe nứt đầy rẫy trên người pho tượng, chi chít tràn đầy.
Ngôi miếu yên tĩnh, chỉ khi gió bên ngoài thổi đến phát ra tiếng nức nở, trừ điều này ra không còn thanh âm nào khác. Tô Minh bình tĩnh đứng trong miếu thơ, đôi mắt lạnh lùng nhìn ba pho tượng. Lấy tu vi hiện tại của Tô Minh muốn tìm đến Nhất Đạo tông không phải chuyện khó.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Nhất Đạo tông!
Tô Minh giơ tay phải phất trước mặt, bầu trời bên ngoài nhìn như bình thường, gió vẫn như cũ nhưng trong miếu dấy lên bão tố. Bão vang tiếng nổ điếc tai, trong phút chốc quét nguyên ngôi miếu. Khe nứt trên thân ba pho tượng phát ra ánh sáng như hợp thành trận pháp.
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, khi trận pháp xuất hiện thì hắn giơ chân đạp xuống. ầm vang, trận pháp khó thể chịu đựng Tô Minh đến gần, vỡ ra từng tầng, mấy giây sau tan vỡ làm thân thể Tô Minh không bị cản trở bước qua.
Một bước vào hư vô, thời không xung quanh Tô Minh vặn vẹo, khi cảnh vật lại rõ ràng, hắn xuất hiện trong thiên địa. Nơi này mây đen dày đặc, mặt đất tối đen, từ xa thấy vài ngọn núi lửa, xung quanh có ba pho tượng to lớn.nhưng trong đó có hai pho tượng tàn phá.
Tô Minh bước đến, bầu trời xoay tròn hóa thành vòng xoáy to lớn, tiếng rít sắc nhọn như nhắc nhở tu sĩ nơi đây có cường địch xâm nhập.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Nhất Đạo tông, nếu người của tông này thích lấy tu vi đại đạo tôn cưỡng ép bước vào tông môn khác, dùng tu vi hiếp người thì hôm nay Tô ta cũng làm thử!
Thanh âm vang khắp thế giới Nhất Đạo tông.
Thanh âm lan ra xa, thật nhiều núi lửa tan vỡ, dường như không thể chịu đựng áp lực ẩn chứa trong giọng nói của Tô Minh. Mặt đất rung lắc dữ dội, từng tiếng hét vang lên. Tô Minh thấy dưới đất có dãy lầu các, từng bóng tu sĩ bay ra.
Khi các bóng người bay ra thì vang tiếng quát mắng:
- Thật to gan, dám xâm nhập Nhất Đạo tông!
Một câu chất vấn theo bản năng, người kia nói xong lập tức hối hận, vì bốn phía núi lửa vang tiếng nổ biểu lộ ra tu vi của Tô Minh.
Tô Minh biểu tình lạnh lùng, không thèm nhìn những bóng người bay ra. Tô Minh tiến tới trước, đi hướng một trong ba pho tượng phía xa. Tô Minh đi ra, có vài vệt đỏ bay lên khoảnh khắc đến gần hắn. Có lực lượng thuật pháp thần thông biến ảo, Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh hừ lạnh.
Tiếng hừ lạnh khiến thiên địa chấn động, lấy Tô Minh làm trung tâm sóng gợn khuếch tán. Những tu sĩ đến gần biến sắc mặt, có người chưa kịp hét thảm thì thân hình tan vỡ thành mưa máu trong sóng gợn vặn vẹo.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Đã lâu rồi Tô ta không giết chóc thế này, Nhất Đạo tông.
Mắt Tô Minh lóe sát khí đằng đằng, giơ tay phải lên, bấm pháp quyết cách không ấn xuống mặt đất bên dưới.
Động đất, núi lửa tan vỡ, đất đai nứt vỡ. áp lực khổng lồ từ người Tô Minh buông xuống nguyên thế giới, con mắt thứ ba trên trán Tô Minh mở ra lộ ra bát trọng đại đạo tôn tỏa ánh sáng đen.
- Khiến hắc ám buông xuống mặt đất, khiến trời đêm thay thế ban ngày, khiến giết chóc trở thành phong ấn. Nợ máu cần máu của toàn bộ Nhất Đạo tông trả lại!
Thanh âm của Tô Minh khuếch tán trong tiếng mặt đất nổ ầm ầm rõ ràng rơi vào tinh thần mỗi một tu sĩ Nhất Đạo tông.
- Đại đạo tôn! Truyện được copy tại
- Ta đã trở lại.
Khi Tô Minh thốt lời, quan tài mà Đạo Hàn nằm chợt có vết nứt, vết rạn ngày càng nhiều, một lát sau vỡ vụn. Đạo Hàn cất bước đi ra, mặt vẫn tái nhợt nhưng trong mắt lộ ra điên cuồng, kích động. Rất hiếm thấy Đạo Hàn kích động như vậy, người đàn ông trung niên ngơ ngác nhìn Tô Minh, thật lâu sau ngửa đầu cười to.
- Trở về là tốt, trở về là tốt!
Đạo Hàn cười cười. Đạo Hàn, tu sĩ từng lạnh lùng với Tô Minh, thậm chí bản thân hắn không thân cạn cường giả này bây giờ nói ra lời như vậy, nụ cười của gã chứa cay đắng.
- Chết rồi, đều chết hết. Hứa Trung Phàm chết, các đại trưởng lão lần lượt ngã xuống. Chỉ còn lại ta và hai đại trưởng lão khác, chỉ có ba chúng ta. Hiện tại đại trưởng lão của Thất Nguyệt tông chỉ có ba chúng ta. Nhìn như ta bị thương nặng nhưng nhẹ hơn hai người kia, chắc có một người thân hình bị hủy diệt chỉ còn lại nguyên thần, một người khác nguyên thần nát hơn một nửa, không biết đời này có thức tỉnh được không.
Đạo Hàn lùi mấy bước, trong đôi mắt chua xót lộ ra thù hận ngút trời.
Tô Minh yên lặng một lúc sau chậm rãi nói:
- Là Nhất Đạo tông đúng không?
- Chính là Nhất Đạo tông! Năm đó không gian Chứng Đạo cổ thụ tồn tại vỡ nát, bảy tông mười ba môn có nhiều tu sĩ chết bên trong. Từ đó về sau trong trăm năm hai đại đạo tôn Bạch Lộc, Xích Dương của Nhất Đạo tông giáng xuống Thất Nguyệt tông mở ra cuộc giết chóc.
- Nếu không phải cuối cùng Cổ Thái đại trưởng lão không tiếc hy sinh từ bỏ khả năng trở thành đại đạo tôn phát triển tự bạo, buông xuống tổ linh của đại đạo tôn khiến Bạch Lộc, Xích Dương buộc phải tạm thời lùi lại, nhờ có bằng hữu quen biết nhiều năm của Cổ Thái đại trưởng lão đến giúp đỡ, có Thanh Hàn tiên tử của Tu La môn ngăn cản giúp thì bây giờ ngươi sẽ thấy không phải Thất Nguyệt tông mà là phế tích.
- Đều chết hết!
Tiếng cười thê lương của Đạo Hàn quanh quẩn như kéo theo oan hết năm đó chết trong cuộc giết chóc tại tầng thứ bảy thiên ngoại thiên, từng tiếng rít gào văng vẳng.
- Tam hoàng tử, ngươi...
Giọng Đạo Hàn vang lên. Tô Minh xoay người cất bước đi xa, xem bộ dạng dướng như muốn rời khỏi tầng thứ bảy thiên ngoại thiên. Đạo Hàn cay đắng, nhìn bóng lưng Tô Minh, không nói nên lời.
Đạo Hàn hiểu đối phương có thể giúp đỡ Thất Nguyệt tông nhưng nếu kẻ địch là Nhất Đạo tông, dù hắn có trở thành đại đạo tôn cũng sẽ có điều kiêng kỵ. Có thể trở về Thất Nguyệt tông nhìn xem chỉ vì làm tròn tình nghĩa năm xưa, Đạo Hàn sẽ không nêu nhiều yêu cầu. Đạo Hàn chỉ hy vọng Thất Nguyệt tông được Tô Minh che chở có ngày huy hoàng. Đây là nguyện vọng trước khi chết của Cổ Thái đại trưởng lão, cũng là mong mỏi của Hứa Trung Phàm, giờ nó là ước vọng của Đạo Hàn.
Trước khi rời khỏi tầng thứ bảy thiên ngoại thiên, Tô Minh dừng bước.
Tô Minh lên tiếng:
- Ta khó thể ở lâu trong Cổ Táng quốc nhưng ta sẽ khiến Nhất Đạo tông nợ máu phải trả bằng máu, đây là báo đáp của ta với Thất Nguyệt tông.
Tô Minh cất bước đi ra tầng thứ bảy thiên ngoại thiên.
Thanh âm của Tô Minh rơi vào tai Đạo Hàn, gã nhìn Tô Minh đi xa. Bốn nữ nợ máu trả máu biểu đạt suy nghĩ của Tô Minh, lộ ra hơi thở đẫm máu. Trước mắt Đạo Hàn hiện ra chuyện quá khứ, từng hình ảnh khi lần đầu tiên gặp Tô Minh.
Tô Minh đã đi, rời khỏi Thất Nguyệt tông, rời khỏi khu vực này, đi trên bầu trời. Tô Minh đạp từng bước đi tới rừng cây, bên cạnh núi nhỏ trong ký ức.
Tô Minh nhìn từ xa, trong mắt có buồn phiền. Làng núi đã mất, thậm chí không để lại chút phế tích, trở thành một phần rừng cây.
Hơn hai ngàn năm thay đổi rất nhiều, chuyện đời hóa bể dâu luôn xảy ra trên các góc thế gian. Thôn làng nơi đây không còn dấu vết, nhưng tiếng đốn củi luôn quanh quẩn hóa thành tiếng thời gian rên rỉ.
Tô Minh đứng giữa không trung nhìn thật lâu, rất lâu. Tô Minh đáp xuống, ở trong rừng cây, làng núi quá khứ, theo ấn tượng đi khắp nơi.
Tô Minh đi qua cửa hàng thợ rèn, qua chỗ bán rượu, đi tới gian nhà của ông lão kia. Tô Minh nhìn cây cối xung quanh, khoanh chân ngồi, giống như lúc trước ngồi trong sân của ông lão chẻ củi, nghe đôi khi lão nói chuyện động trời.
Tô Minh ngồi từ mặt lặn đến mọc, từ bình minh tới hoàng hôn. Chỗ này không còn tiếng chẻ củi, không còn mấy con chó trắng đi theo, cũng không có ông lão nói lảm nhảm. Nơi này chỉ còn một mình Tô Minh ngồi, mãi khi bông tuyết rơi trên người, trên đầu hắn.
Gió tuyết cả đêm. Sáng sớm, Tô Minh mở mắt ra, đứng dậy nhìn sau lưng, ngó bốn phía. Tô Minh yên lặng từ từ ra khỏi rừng cây, đi xa.
Bóng lưng Tô Minh tiêu điều, cô độc, lạc lõng. Ánh nắng không thể chiếu rọi trên người Tô Minh, chỉ có gió tuyết còn đó. Tô Minh đi tới trước, gió tuyết lất phất rơi, nhìn thì giống nhau nhưng thật ra khi đi xa ngươi sẽ phát hiện bông tuyết bên người không phải đã từng.
Một đường đi mãi đã định bông tuyết nhìn như giống nhau nhưng lại có khác, chỉ cơn gió là vĩnh viễn không thay đổi.
Đi, đi mãi, đi ra khỏi rừng cây, đi trong buổi sáng, đi lên trời, đi không dừng lại. Có một ngày Tô Minh đi tới một ngôi miếu. Trông miếu rách nát gió thổi qua là sẽ sụp xuống, tuyết đọng có thể đè sụp. Nhưng meieus vẫn sừng sững tại đây, cảm giác năm tháng tang thương chứng kiến ngôi miếu tồn tại bao nhiêu năm qua.
Trong miếu có ba pho tượng, đã không thấy rõ khuôn mặt, chỉ thấy khe nứt đầy rẫy trên người pho tượng, chi chít tràn đầy.
Ngôi miếu yên tĩnh, chỉ khi gió bên ngoài thổi đến phát ra tiếng nức nở, trừ điều này ra không còn thanh âm nào khác. Tô Minh bình tĩnh đứng trong miếu thơ, đôi mắt lạnh lùng nhìn ba pho tượng. Lấy tu vi hiện tại của Tô Minh muốn tìm đến Nhất Đạo tông không phải chuyện khó.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Nhất Đạo tông!
Tô Minh giơ tay phải phất trước mặt, bầu trời bên ngoài nhìn như bình thường, gió vẫn như cũ nhưng trong miếu dấy lên bão tố. Bão vang tiếng nổ điếc tai, trong phút chốc quét nguyên ngôi miếu. Khe nứt trên thân ba pho tượng phát ra ánh sáng như hợp thành trận pháp.
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, khi trận pháp xuất hiện thì hắn giơ chân đạp xuống. ầm vang, trận pháp khó thể chịu đựng Tô Minh đến gần, vỡ ra từng tầng, mấy giây sau tan vỡ làm thân thể Tô Minh không bị cản trở bước qua.
Một bước vào hư vô, thời không xung quanh Tô Minh vặn vẹo, khi cảnh vật lại rõ ràng, hắn xuất hiện trong thiên địa. Nơi này mây đen dày đặc, mặt đất tối đen, từ xa thấy vài ngọn núi lửa, xung quanh có ba pho tượng to lớn.nhưng trong đó có hai pho tượng tàn phá.
Tô Minh bước đến, bầu trời xoay tròn hóa thành vòng xoáy to lớn, tiếng rít sắc nhọn như nhắc nhở tu sĩ nơi đây có cường địch xâm nhập.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Nhất Đạo tông, nếu người của tông này thích lấy tu vi đại đạo tôn cưỡng ép bước vào tông môn khác, dùng tu vi hiếp người thì hôm nay Tô ta cũng làm thử!
Thanh âm vang khắp thế giới Nhất Đạo tông.
Thanh âm lan ra xa, thật nhiều núi lửa tan vỡ, dường như không thể chịu đựng áp lực ẩn chứa trong giọng nói của Tô Minh. Mặt đất rung lắc dữ dội, từng tiếng hét vang lên. Tô Minh thấy dưới đất có dãy lầu các, từng bóng tu sĩ bay ra.
Khi các bóng người bay ra thì vang tiếng quát mắng:
- Thật to gan, dám xâm nhập Nhất Đạo tông!
Một câu chất vấn theo bản năng, người kia nói xong lập tức hối hận, vì bốn phía núi lửa vang tiếng nổ biểu lộ ra tu vi của Tô Minh.
Tô Minh biểu tình lạnh lùng, không thèm nhìn những bóng người bay ra. Tô Minh tiến tới trước, đi hướng một trong ba pho tượng phía xa. Tô Minh đi ra, có vài vệt đỏ bay lên khoảnh khắc đến gần hắn. Có lực lượng thuật pháp thần thông biến ảo, Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh hừ lạnh.
Tiếng hừ lạnh khiến thiên địa chấn động, lấy Tô Minh làm trung tâm sóng gợn khuếch tán. Những tu sĩ đến gần biến sắc mặt, có người chưa kịp hét thảm thì thân hình tan vỡ thành mưa máu trong sóng gợn vặn vẹo.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Đã lâu rồi Tô ta không giết chóc thế này, Nhất Đạo tông.
Mắt Tô Minh lóe sát khí đằng đằng, giơ tay phải lên, bấm pháp quyết cách không ấn xuống mặt đất bên dưới.
Động đất, núi lửa tan vỡ, đất đai nứt vỡ. áp lực khổng lồ từ người Tô Minh buông xuống nguyên thế giới, con mắt thứ ba trên trán Tô Minh mở ra lộ ra bát trọng đại đạo tôn tỏa ánh sáng đen.
- Khiến hắc ám buông xuống mặt đất, khiến trời đêm thay thế ban ngày, khiến giết chóc trở thành phong ấn. Nợ máu cần máu của toàn bộ Nhất Đạo tông trả lại!
Thanh âm của Tô Minh khuếch tán trong tiếng mặt đất nổ ầm ầm rõ ràng rơi vào tinh thần mỗi một tu sĩ Nhất Đạo tông.
- Đại đạo tôn! Truyện được copy tại
/1485
|