Tô Minh nói không rõ mình nhìn thấy cái gì, hoặc có lẽ cái gì cũng không trông thấy.
Nhưng hắn vẫn giãy dụa muốn nhìn rõ, chính hắn cũng không biết mình muốn thấy cái gì. Thế giới trước mắt hắn là tăm tối không có ánh sáng.
"Là khát vọng quang minh ư…" Tô Minh thì thào lời nói không ai hỏi, điều này không có đáp án, hắn cảm thấy mình cũng không cần nó.
Bởi vì hắn đột nhiên hiểu, mình cần không phải ánh sáng, cũng chẳng là hắc ám.
"Ta muốn thấy…là hiểu ra, hiểu rõ ràng." Tô Minh nhắm chặt hai mắt. Khép lại không phải mắt thịt mà là suy tư, tâm linh và cả linh hồn.
Khe hở mới mở ra cuối cùng không thể chịu đựng nổi vẫn lựa chọn khép lại. Như là mới giãy dụa bò đến mép hố sâu ngẩng đầu liếc thế giới bên ngoài một cái, rồi lại ngã xuống.
Nhưng dù là vậy, hắn vẫn nhìn thấy một ít.
"Nếu có một ngày, khi ta biết ta là ai, ta…chính là ta. Hiện tại ta là Tô Minh, là Mặc Tô." Tô Minh mở hai mắt ra, trong mắt vẫn còn mê mang. Nhưng mê mang này bị chôn giấu sâu trong lòng Tô Minh, giữ lại trong đầu hắn.
Hắn bỗng có cảm giác cực kỳ cô độc, loại cô độc này phát ra từ đáy lòng. Dường như bị cả thế giới, cả đất trời vứt bỏ. Như người mất hồn không tìm thấy linh hồn. Như đứa trẻ lạc đường không tìm thấy nhà. Như lãng tử tha hương trong thế gian mênh mông quên đi quê hương.
"Bỉ thương giả thiên, cớ gì ngươi khóc…" Câu này Tô Minh từng lờ mờ đoán bây giờ hiện ra trong lòng, hắn dần hiểu nghĩa.
Hắn im lặng.
Hai mắt bình tĩnh lộ cô độc, lặng lẽ ngồi xếp bằng trong hang yên tĩnh. Chẳng qua lần này yên lặng so với lúc trước tương tự mà kỳ thật hoàn toàn khác hẳn.
Trong trí nhớ của hắn, trải qua từng chuyện ở Ô Sơn, mãi đến khi thức tỉnh tại đất Nam Thần xa lạ, hắn học được im lặng, học được bình tĩnh, học được cô độc.
Nhưng những điều đó hắn chỉ là học mà thôi, để che giấu, che giấu lòng hắn, là sự ngụy trang vụng về.
Hiện giờ Tô Minh nâng lên tay phải sờ vết sẹo trên mặt. Hắn tĩnh lặng đã không cần dùng cái gì che giấu, phát ra từ đáy lòng, từ bên ngoài biến thành nội uẩn.
"Biến lớn lên ư…" Tô Minh cúi đầu khẽ hỏi.
Trong ký ức nụ cười rực rỡ, từ ngữ ngây thơ, bàn tay nhỏ bé bị A Công nắm lấy luôn đọng trong lòng Tô Minh.
Trong tuyết đôi trẻ vui sướng khẽ hỏi về đầu bạc, một sợi tơ mỏng vẫn quấn quanh trong lòng Tô Minh.
"Biến lớn lên." Tô Minh ngẩng đầu.
Giây phút hắn ngẩng đầu, thân thể bỗng phát ra tiếng *bùm bùm* vang vọng bốn phương, ở trong hang hình thành vô số tiếng vọng, như hóa thành tiếng gầm thật lâu không tan.
Trong tiếng chấn, trên người Tô Minh tỏa ánh sáng đỏ chói mắt. Ánh sáng đỏ chiếu hang tối đen rọi thành màu đỏ, khiến mọi thứ nơi đây đều chìm đắm trong thế giới đỏ.
Đỏ!
Đỏ rực rỡ!
Đại biểu lực lượng, đại biểu tu vi, khiến người nhìn đau mắt, đỏ!
Ánh sáng đỏ lấy thân thể Tô Minh làm trung tâm ùa ra ngoài. Áo ngoài Tô Minh ngoài hóa thành mảnh vụn tan biến, chỉ có túi trữ vật còn đó rơi ở dưới chân hắn.
Theo quần áo tán đi, có thể thấy rõ trên người Tô Minh chi chít sợi máu, số lượng liếc mắt một cái khó đếm hết. Chỉ mình Tô Minh biết, số sợi máu đã đạt đến chín trăm ba mươi chín sợi!
"Nếu không chết thì là tạo hóa…Hàm Không…cảm ơn ông."
Tô Minh không ngạc nhiên sự biến hóa của mình. Lời nói của Hàm Không hiện ra trong lòng hắn. Man Cốt bị dung nhập trong người Tô Minh, hắn có thể cảm nhận rõ rệt nó đang chậm rãi hòa tan.
Man Cốt này vốn sẽ không dễ dàng để Tô Minh hấp thu, nhưng vì có tạo hóa, chủ cũ Man Cốt bị Hàm Không luyện thành phân thân, dù y không tu luyện tu vi phân thân nhưng mấy năm nay lắng đọng lại đã biến đổi.
Theo nó hòa tan, lực lượng tỏa ra từ man Cốt là nguyên nhân chính khiến hắn tăng mạnh tu vi!
Tô Minh ngồi xếp bằng, đem mê mang hòa tan trong lòng, không lộ ra ngoài. Hắn không biết đường tại đâu, nhưng hắn biết một điều, chỉ cần mình thành cường giả thì có thể giải đáp thắc mắc, mới có cơ hội cùng thời gian đi tìm đáp án thuộc về mình.
"Mặc kệ mình là Túc Mệnh hay ký ức bị bôi xóa, rốt cuộc có một ngày mình có thể biết đáp án. Khi đã biết đáp án, mình có quyền lợi lựa chọn vận mệnh!" Tô Minh hít sâu, sợi máu trong người hắn lại nổ, lần nữa tăng lên.
Chín trăm bốn mươi mốt sợi, chín trăm bốn mươi ba sợi…mãi đến chín trăm năm mươi hai sợi!
Chín trăm năm mươi sợi máu ở trong đất Man tộc rất hiếm thấy, cảnh giới này bị gọi là hoàn thành Ngưng Huyết! Nếu có thể đạt đến chín trăm tám mươi sợi thì được gọi là hoàn mỹ Ngưng Huyết cảnh, người có thể đạt đến trình độ đó cực kỳ hiếm thấy!
Xem như có người làm giống Tô Minh hấp thu Man Cốt Tế Cốt cảnh, không có Hàm Không ngàn năm hòa tan thì cũng không thể làm được. Thậm chí việc này không hề đơn giản, có sự liên kết quan trọng với Man huyết trong người.
Khi Tô Minh đạt tới chín trăm năm mươi hai sợi máu, bên ngoài hang động, ngày xưa Hàm Sơn bí mật giờ có gần trăm người. Họ hoặc là tụ tập năm ba người, hoặc là đơn độc tách ra đi trong đất bí ẩn này.
Nơi này vốn rất yên tĩnh, bây giờ không động đất nhưng tất cả Man Sĩ tại đây sợi máu không thể khống chế hỗn loạn.
Biến hóa đột ngột lập tức khiến họ kinh sợ.
"Xảy ra chuyện gì!" Một người đàn ông trung niên vừa đi ra khỏi một sơn cốc vốn là gieo trồng thảo dược sắc mặt biến đổi. Sợi máu trên người gã tự động ngưng tụ khiến toàn thân tràn ngập ánh sáng đỏ, làm người đàn ông trung niên ngây ra, hoảng sợ.
Cùng lúc đó, trên đất bí ẩn này mọi người đều như thế. Sợi máu tỏa ánh sáng vây quanh họ, ánh sáng đỏ không ổn định như có lực hút mạnh mẽ muốn tách khỏi người họ.
"Đây…đây là vì cái gì, chỗ này xuất hiện biến đổi gì thế này!!!"
"Ta không thể khống chế sợi máu, chết tiệt, loại cảm giác này chỉ khi gặp Khai Trần mới xuất hiện, không lẽ cường giả Khai Trần đến?"
"Không đúng, coi như là cường giả Khai Trần cũng khó làm được điều này. Bây giờ chỗ này có không dưới trăm người, ngươi xem xung quanh ánh sáng đỏ ngập trời, rõ ràng mọi người đều không thể khống chế sợi máu."
Từng âm thanh xôn xao vang vọng trong nơi bí ẩn gây nên kinh khủng và hoảng loạn. Nếu đổi thành chỗ khác thì có lẽ không xuất hiện hoảng loạn như vậy, dù sao Man Sĩ tới đây không phải kẻ yếu.
Nhưng chỗ này vào hai tháng trước còn là nơi bí ẩn nhất Hàm Sơn Thành. Tuy hiện giờ bảo là mở rộng chào đón, đã qua hai tháng, nhưng sự thần bí nơi này vẫn còn đó!
Chỗ như vậy xuất hiện biến đổi sao không khiến họ kinh hoảng?
"Chỗ này chắc chắn có bí mật ba bộ lạc không phát hiện, chỉ sợ bây giờ mới mở ra, đã khiến sợi máu của ta muốn tan vỡ bay khỏi người. Tuyệt đối không thể ở lại đây!" Một ông lão tóc bạc mặt tái xanh sắc mặt trầm trọng, phóng người lên định đi trở về Hàm Sơn. Ông cảm thấy chỗ này cực kỳ nguy hiểm, không phải người như mình có thể nhìn.
Nhưng ông mới vừa chạy, chưa đi ra trăm mét thì bỗng có tiếng nổ động đất vang vọng trong vô số sơn cốc.
Theo tiếng chấn xuất hiện, tựa trời sụp đất nứt, giông gió quay cuồng, khiến gần trăm người nơi đây truyền ra không ít tiếng kinh sợ.
Ông lão không quay đầu lại, tim đập thình thịch, càng thêm quyết tâm nhanh chóng rời đây. Có cùng suy nghĩ như ông khoảng mấy chục người bây giờ ở vị trí khác nhau chạy nhanh muốn đi khỏi.
Nhưng chấn động qua đi đột nhiên có áp lực cường đại tựa gió lốc quét qua bao phủ cả đất bí ẩn. Áp lực đến quá đột ngột khiến người không thể đoán trước.
Nhưng hắn vẫn giãy dụa muốn nhìn rõ, chính hắn cũng không biết mình muốn thấy cái gì. Thế giới trước mắt hắn là tăm tối không có ánh sáng.
"Là khát vọng quang minh ư…" Tô Minh thì thào lời nói không ai hỏi, điều này không có đáp án, hắn cảm thấy mình cũng không cần nó.
Bởi vì hắn đột nhiên hiểu, mình cần không phải ánh sáng, cũng chẳng là hắc ám.
"Ta muốn thấy…là hiểu ra, hiểu rõ ràng." Tô Minh nhắm chặt hai mắt. Khép lại không phải mắt thịt mà là suy tư, tâm linh và cả linh hồn.
Khe hở mới mở ra cuối cùng không thể chịu đựng nổi vẫn lựa chọn khép lại. Như là mới giãy dụa bò đến mép hố sâu ngẩng đầu liếc thế giới bên ngoài một cái, rồi lại ngã xuống.
Nhưng dù là vậy, hắn vẫn nhìn thấy một ít.
"Nếu có một ngày, khi ta biết ta là ai, ta…chính là ta. Hiện tại ta là Tô Minh, là Mặc Tô." Tô Minh mở hai mắt ra, trong mắt vẫn còn mê mang. Nhưng mê mang này bị chôn giấu sâu trong lòng Tô Minh, giữ lại trong đầu hắn.
Hắn bỗng có cảm giác cực kỳ cô độc, loại cô độc này phát ra từ đáy lòng. Dường như bị cả thế giới, cả đất trời vứt bỏ. Như người mất hồn không tìm thấy linh hồn. Như đứa trẻ lạc đường không tìm thấy nhà. Như lãng tử tha hương trong thế gian mênh mông quên đi quê hương.
"Bỉ thương giả thiên, cớ gì ngươi khóc…" Câu này Tô Minh từng lờ mờ đoán bây giờ hiện ra trong lòng, hắn dần hiểu nghĩa.
Hắn im lặng.
Hai mắt bình tĩnh lộ cô độc, lặng lẽ ngồi xếp bằng trong hang yên tĩnh. Chẳng qua lần này yên lặng so với lúc trước tương tự mà kỳ thật hoàn toàn khác hẳn.
Trong trí nhớ của hắn, trải qua từng chuyện ở Ô Sơn, mãi đến khi thức tỉnh tại đất Nam Thần xa lạ, hắn học được im lặng, học được bình tĩnh, học được cô độc.
Nhưng những điều đó hắn chỉ là học mà thôi, để che giấu, che giấu lòng hắn, là sự ngụy trang vụng về.
Hiện giờ Tô Minh nâng lên tay phải sờ vết sẹo trên mặt. Hắn tĩnh lặng đã không cần dùng cái gì che giấu, phát ra từ đáy lòng, từ bên ngoài biến thành nội uẩn.
"Biến lớn lên ư…" Tô Minh cúi đầu khẽ hỏi.
Trong ký ức nụ cười rực rỡ, từ ngữ ngây thơ, bàn tay nhỏ bé bị A Công nắm lấy luôn đọng trong lòng Tô Minh.
Trong tuyết đôi trẻ vui sướng khẽ hỏi về đầu bạc, một sợi tơ mỏng vẫn quấn quanh trong lòng Tô Minh.
"Biến lớn lên." Tô Minh ngẩng đầu.
Giây phút hắn ngẩng đầu, thân thể bỗng phát ra tiếng *bùm bùm* vang vọng bốn phương, ở trong hang hình thành vô số tiếng vọng, như hóa thành tiếng gầm thật lâu không tan.
Trong tiếng chấn, trên người Tô Minh tỏa ánh sáng đỏ chói mắt. Ánh sáng đỏ chiếu hang tối đen rọi thành màu đỏ, khiến mọi thứ nơi đây đều chìm đắm trong thế giới đỏ.
Đỏ!
Đỏ rực rỡ!
Đại biểu lực lượng, đại biểu tu vi, khiến người nhìn đau mắt, đỏ!
Ánh sáng đỏ lấy thân thể Tô Minh làm trung tâm ùa ra ngoài. Áo ngoài Tô Minh ngoài hóa thành mảnh vụn tan biến, chỉ có túi trữ vật còn đó rơi ở dưới chân hắn.
Theo quần áo tán đi, có thể thấy rõ trên người Tô Minh chi chít sợi máu, số lượng liếc mắt một cái khó đếm hết. Chỉ mình Tô Minh biết, số sợi máu đã đạt đến chín trăm ba mươi chín sợi!
"Nếu không chết thì là tạo hóa…Hàm Không…cảm ơn ông."
Tô Minh không ngạc nhiên sự biến hóa của mình. Lời nói của Hàm Không hiện ra trong lòng hắn. Man Cốt bị dung nhập trong người Tô Minh, hắn có thể cảm nhận rõ rệt nó đang chậm rãi hòa tan.
Man Cốt này vốn sẽ không dễ dàng để Tô Minh hấp thu, nhưng vì có tạo hóa, chủ cũ Man Cốt bị Hàm Không luyện thành phân thân, dù y không tu luyện tu vi phân thân nhưng mấy năm nay lắng đọng lại đã biến đổi.
Theo nó hòa tan, lực lượng tỏa ra từ man Cốt là nguyên nhân chính khiến hắn tăng mạnh tu vi!
Tô Minh ngồi xếp bằng, đem mê mang hòa tan trong lòng, không lộ ra ngoài. Hắn không biết đường tại đâu, nhưng hắn biết một điều, chỉ cần mình thành cường giả thì có thể giải đáp thắc mắc, mới có cơ hội cùng thời gian đi tìm đáp án thuộc về mình.
"Mặc kệ mình là Túc Mệnh hay ký ức bị bôi xóa, rốt cuộc có một ngày mình có thể biết đáp án. Khi đã biết đáp án, mình có quyền lợi lựa chọn vận mệnh!" Tô Minh hít sâu, sợi máu trong người hắn lại nổ, lần nữa tăng lên.
Chín trăm bốn mươi mốt sợi, chín trăm bốn mươi ba sợi…mãi đến chín trăm năm mươi hai sợi!
Chín trăm năm mươi sợi máu ở trong đất Man tộc rất hiếm thấy, cảnh giới này bị gọi là hoàn thành Ngưng Huyết! Nếu có thể đạt đến chín trăm tám mươi sợi thì được gọi là hoàn mỹ Ngưng Huyết cảnh, người có thể đạt đến trình độ đó cực kỳ hiếm thấy!
Xem như có người làm giống Tô Minh hấp thu Man Cốt Tế Cốt cảnh, không có Hàm Không ngàn năm hòa tan thì cũng không thể làm được. Thậm chí việc này không hề đơn giản, có sự liên kết quan trọng với Man huyết trong người.
Khi Tô Minh đạt tới chín trăm năm mươi hai sợi máu, bên ngoài hang động, ngày xưa Hàm Sơn bí mật giờ có gần trăm người. Họ hoặc là tụ tập năm ba người, hoặc là đơn độc tách ra đi trong đất bí ẩn này.
Nơi này vốn rất yên tĩnh, bây giờ không động đất nhưng tất cả Man Sĩ tại đây sợi máu không thể khống chế hỗn loạn.
Biến hóa đột ngột lập tức khiến họ kinh sợ.
"Xảy ra chuyện gì!" Một người đàn ông trung niên vừa đi ra khỏi một sơn cốc vốn là gieo trồng thảo dược sắc mặt biến đổi. Sợi máu trên người gã tự động ngưng tụ khiến toàn thân tràn ngập ánh sáng đỏ, làm người đàn ông trung niên ngây ra, hoảng sợ.
Cùng lúc đó, trên đất bí ẩn này mọi người đều như thế. Sợi máu tỏa ánh sáng vây quanh họ, ánh sáng đỏ không ổn định như có lực hút mạnh mẽ muốn tách khỏi người họ.
"Đây…đây là vì cái gì, chỗ này xuất hiện biến đổi gì thế này!!!"
"Ta không thể khống chế sợi máu, chết tiệt, loại cảm giác này chỉ khi gặp Khai Trần mới xuất hiện, không lẽ cường giả Khai Trần đến?"
"Không đúng, coi như là cường giả Khai Trần cũng khó làm được điều này. Bây giờ chỗ này có không dưới trăm người, ngươi xem xung quanh ánh sáng đỏ ngập trời, rõ ràng mọi người đều không thể khống chế sợi máu."
Từng âm thanh xôn xao vang vọng trong nơi bí ẩn gây nên kinh khủng và hoảng loạn. Nếu đổi thành chỗ khác thì có lẽ không xuất hiện hoảng loạn như vậy, dù sao Man Sĩ tới đây không phải kẻ yếu.
Nhưng chỗ này vào hai tháng trước còn là nơi bí ẩn nhất Hàm Sơn Thành. Tuy hiện giờ bảo là mở rộng chào đón, đã qua hai tháng, nhưng sự thần bí nơi này vẫn còn đó!
Chỗ như vậy xuất hiện biến đổi sao không khiến họ kinh hoảng?
"Chỗ này chắc chắn có bí mật ba bộ lạc không phát hiện, chỉ sợ bây giờ mới mở ra, đã khiến sợi máu của ta muốn tan vỡ bay khỏi người. Tuyệt đối không thể ở lại đây!" Một ông lão tóc bạc mặt tái xanh sắc mặt trầm trọng, phóng người lên định đi trở về Hàm Sơn. Ông cảm thấy chỗ này cực kỳ nguy hiểm, không phải người như mình có thể nhìn.
Nhưng ông mới vừa chạy, chưa đi ra trăm mét thì bỗng có tiếng nổ động đất vang vọng trong vô số sơn cốc.
Theo tiếng chấn xuất hiện, tựa trời sụp đất nứt, giông gió quay cuồng, khiến gần trăm người nơi đây truyền ra không ít tiếng kinh sợ.
Ông lão không quay đầu lại, tim đập thình thịch, càng thêm quyết tâm nhanh chóng rời đây. Có cùng suy nghĩ như ông khoảng mấy chục người bây giờ ở vị trí khác nhau chạy nhanh muốn đi khỏi.
Nhưng chấn động qua đi đột nhiên có áp lực cường đại tựa gió lốc quét qua bao phủ cả đất bí ẩn. Áp lực đến quá đột ngột khiến người không thể đoán trước.
/1485
|