Núi Nhan Trì, Hàn Phỉ Tử đứng trong nhà ánh mắt sáng ngời. Cô nhìn Hàm Sơn, như có thể thấy thân hình gióng chuông. Thân hình ấy dù bị màn mưa bao phủ nhưng cô đoán được có lẽ người này chính là Mặc Tô mình tìm đã lâu!
"Là ngươi ư…" Hàn Phỉ Tử thì thào.
An Đông bộ lạc, Man Công biểu tình bình tĩnh, ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, sắc mặt không dao động, không biết đang nghĩ gì. Bên cạnh ông ngồi Chiến Thủ và cả tộc trưởng An Đông bộ lạc, Phương Thân.
Ba người đều im lặng, bên tai vang tiếng chuông ngân.
"Đó là khách Mặc Tô ư." An Đông Man Công từ từ mở miệng, giọng hơi khàn.
"Không xác định, đã sai người đi xem thử." Tộc trưởng An Đông bộ lạc trầm gọng đáp.
"Man Công, có cần đưa lệnh bài cho người này không?" Chiến Thủ chần chờ một lát, nhìn hướng An Đông Man Công. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Là ngươi ư…" Hàn Phỉ Tử thì thào.
An Đông bộ lạc, Man Công biểu tình bình tĩnh, ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, sắc mặt không dao động, không biết đang nghĩ gì. Bên cạnh ông ngồi Chiến Thủ và cả tộc trưởng An Đông bộ lạc, Phương Thân.
Ba người đều im lặng, bên tai vang tiếng chuông ngân.
"Đó là khách Mặc Tô ư." An Đông Man Công từ từ mở miệng, giọng hơi khàn.
"Không xác định, đã sai người đi xem thử." Tộc trưởng An Đông bộ lạc trầm gọng đáp.
"Man Công, có cần đưa lệnh bài cho người này không?" Chiến Thủ chần chờ một lát, nhìn hướng An Đông Man Công. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1485
|