"Man Văn của ta…" Trong động phủ rừng sâu, Tô Minh nhắm mắt thì thào. Khí huyết trong người hắn chậm rãi vận chuyển tràn ngập toàn thân.
Dưới lớp vải, da hắn có một tầng đỏ hồng, màu đỏ không rực rỡ mà hơi ảm đạm, tựa như mây khói chuyển động tràn ngập tại ngực, lưng, tứ chi và trên mặt hắn.
Sắc đỏ liên miên không dứt trên người rất không ổn định, đôi khi ánh sáng chợt lóe, đôi khi lại biến ảm đạm, dường như biểu thị nỗi lòng hiện tại của Tô Minh, trong tĩnh lại có dấy động.
Khi hắn hoàn toàn bình tĩnh là lúc Man Văn triệt để vẽ xuống.
Tô Minh không hiểu biến hóa trong người, hắn hoảng hốt trước mắt xuất hiện ảo ảnh mơ hồ. Ảo ảnh rất lạ, là một hồ nước bị sương khói bao phủ khiến người không thấy rõ.
Chỉ thấy trong đó có một vầng trăng tròn phản chiếu tỏa ra ánh sáng lấp lánh, khiến người nhìn không rõ là màu ánh trắng hay màu của nước.
Nhìn trăng trong hồ nước, bên tai Tô Minh như vang vọng từng tiếng thì thầm.
Tiếng kêu rất yếu khiến người nghe không rõ, nhưng kiềm không được sinh ra cảm giác muốn nghe rõ ràng, như mọi thứ lại mờ mịt.
"Chỗ này…là đâu…" Tô Minh nhìn trăng trong đó, cảm thấy mình rất tỉnh táo. Hắn thậm chí suy nghĩ có lẽ Man Văn của mình liên quan đến trăng Hỏa Man.
"Nơi này là tâm của ngươi." Tiếng kêu yếu ớt đáp lại vấn đề này. Thanh âm như gần như xa, khiến người cảm giác ngay bên tai rồi lại như chỉ nghe truyền đến từ xa.
"Ngươi là ai? Là ngươi mang ta đến đây?" Tô Minh bình tĩnh trở lại, mắt quét bốn phương.
"Là tâm của ngươi mang ngươi đến. Nhận lấy văn của ngươi, lấy đi trăng nơi này, từ đó ngươi trở thành trong trời đất, Hỏa Man mạnh nhất."
"Hỏa Man là trăng sao…" Tô Minh thì thào. Từ nhỏ đến lớn hắn nghe A Công nói Khai Trần, cũng chính mắt thấy một ít cường giả Khai Trần. Chỉ biết khi Khai Trần sẽ bất giác vẽ ra văn vĩnh viễn thuộc về mình.
Văn này đối với người Man tộc có ý nghĩa rất lớn, liên quan đến cả cuộc đời.
Nó đại biểu một loại theo đuổi, một loại đến từ bên ngoài người, Man Văn là có thể bị người thấy. Đời một người thường chỉ có một lần cơ hội, cũng chỉ có một Man Văn.
Nghe thanh âm vang bên tai, Tô Minh nhìn tấm màn trong sương khói, giờ phút này dường như sương khói xung quanh cũng biến mỏng nhiều, khiến ánh mắt hắn rơi vào trăng ảnh ngược trong nước.
Nhìn trăng này, tiếng kêu gọi càng mãnh liệt. Kêu gọi đến từ trăng trong nước, như chờ đợi Tô Minh đã ngàn vạn năm, luôn chờ đợi hắn tới đây, lấy đi nó.
"Lấy đi trăng này, mang đi ý chí của lửa, mang đi Man cường đại, dùng lửa làm trời, mênh mông trời đất, ngưng Hỏa Man thân!" Tiếng nỉ non như vội vã vang vọng xung quanh, hồ nước bình tĩnh bỗng bốc lên lửa cháy hừng hực, khiến mặt nước biến thành biển lửa.
Trong biển lửa, tất cả sương khói đều tan biến, xung quanh vặn vẹo, chỉ có trăng trong biển lửa vẫn tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Chỉ là ánh sáng rơi vào mắt Tô Minh thì hơi quái lạ.
Màu của nó dần biến đỏ.
"Man Văn của ta là trăng ư…" Tô Minh cảm giác ý thức của mình muốn tiến lên, muốn đụng vào trăng đang kêu gọi mình.
Biển lửa trước mặt hắn truyền ra tiếng chấn như đang bái lạy hướng mình, tách ra lộ một con đường.
Màu của trăng hiện tại đã đến cực đỏ rực. Ngay lúc Tô Minh cảm thấy mình sắp đụng vào trăng thì bỗng tầm mắt hoa lên, thế giới đầy lửa khói này chợt biến đổi.
Trong mắt Tô Minh là bầu trời lửa đỏ. Cả khung trời bị vô tận biển lửa tràn ngập, hừng hực thiêu đốt, mặt đất nứt nẻ có vô số hài cốt bị thiêu cháy, trong tiếng kêu thê lương hóa thành tro bụi.
Trên bầu trời đỏ hồng bềnh bồng một người. Người này mặc đồ đỏ, tóc cũng biến đỏ rực chảy dài tới thắt lưng. Y chắp tay sau lưng nhìn lên trời, như dung hợp cùng biển lửa. Theo tầm mắt y, Tô Minh nhìn thấy…
Dưới lớp vải, da hắn có một tầng đỏ hồng, màu đỏ không rực rỡ mà hơi ảm đạm, tựa như mây khói chuyển động tràn ngập tại ngực, lưng, tứ chi và trên mặt hắn.
Sắc đỏ liên miên không dứt trên người rất không ổn định, đôi khi ánh sáng chợt lóe, đôi khi lại biến ảm đạm, dường như biểu thị nỗi lòng hiện tại của Tô Minh, trong tĩnh lại có dấy động.
Khi hắn hoàn toàn bình tĩnh là lúc Man Văn triệt để vẽ xuống.
Tô Minh không hiểu biến hóa trong người, hắn hoảng hốt trước mắt xuất hiện ảo ảnh mơ hồ. Ảo ảnh rất lạ, là một hồ nước bị sương khói bao phủ khiến người không thấy rõ.
Chỉ thấy trong đó có một vầng trăng tròn phản chiếu tỏa ra ánh sáng lấp lánh, khiến người nhìn không rõ là màu ánh trắng hay màu của nước.
Nhìn trăng trong hồ nước, bên tai Tô Minh như vang vọng từng tiếng thì thầm.
Tiếng kêu rất yếu khiến người nghe không rõ, nhưng kiềm không được sinh ra cảm giác muốn nghe rõ ràng, như mọi thứ lại mờ mịt.
"Chỗ này…là đâu…" Tô Minh nhìn trăng trong đó, cảm thấy mình rất tỉnh táo. Hắn thậm chí suy nghĩ có lẽ Man Văn của mình liên quan đến trăng Hỏa Man.
"Nơi này là tâm của ngươi." Tiếng kêu yếu ớt đáp lại vấn đề này. Thanh âm như gần như xa, khiến người cảm giác ngay bên tai rồi lại như chỉ nghe truyền đến từ xa.
"Ngươi là ai? Là ngươi mang ta đến đây?" Tô Minh bình tĩnh trở lại, mắt quét bốn phương.
"Là tâm của ngươi mang ngươi đến. Nhận lấy văn của ngươi, lấy đi trăng nơi này, từ đó ngươi trở thành trong trời đất, Hỏa Man mạnh nhất."
"Hỏa Man là trăng sao…" Tô Minh thì thào. Từ nhỏ đến lớn hắn nghe A Công nói Khai Trần, cũng chính mắt thấy một ít cường giả Khai Trần. Chỉ biết khi Khai Trần sẽ bất giác vẽ ra văn vĩnh viễn thuộc về mình.
Văn này đối với người Man tộc có ý nghĩa rất lớn, liên quan đến cả cuộc đời.
Nó đại biểu một loại theo đuổi, một loại đến từ bên ngoài người, Man Văn là có thể bị người thấy. Đời một người thường chỉ có một lần cơ hội, cũng chỉ có một Man Văn.
Nghe thanh âm vang bên tai, Tô Minh nhìn tấm màn trong sương khói, giờ phút này dường như sương khói xung quanh cũng biến mỏng nhiều, khiến ánh mắt hắn rơi vào trăng ảnh ngược trong nước.
Nhìn trăng này, tiếng kêu gọi càng mãnh liệt. Kêu gọi đến từ trăng trong nước, như chờ đợi Tô Minh đã ngàn vạn năm, luôn chờ đợi hắn tới đây, lấy đi nó.
"Lấy đi trăng này, mang đi ý chí của lửa, mang đi Man cường đại, dùng lửa làm trời, mênh mông trời đất, ngưng Hỏa Man thân!" Tiếng nỉ non như vội vã vang vọng xung quanh, hồ nước bình tĩnh bỗng bốc lên lửa cháy hừng hực, khiến mặt nước biến thành biển lửa.
Trong biển lửa, tất cả sương khói đều tan biến, xung quanh vặn vẹo, chỉ có trăng trong biển lửa vẫn tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Chỉ là ánh sáng rơi vào mắt Tô Minh thì hơi quái lạ.
Màu của nó dần biến đỏ.
"Man Văn của ta là trăng ư…" Tô Minh cảm giác ý thức của mình muốn tiến lên, muốn đụng vào trăng đang kêu gọi mình.
Biển lửa trước mặt hắn truyền ra tiếng chấn như đang bái lạy hướng mình, tách ra lộ một con đường.
Màu của trăng hiện tại đã đến cực đỏ rực. Ngay lúc Tô Minh cảm thấy mình sắp đụng vào trăng thì bỗng tầm mắt hoa lên, thế giới đầy lửa khói này chợt biến đổi.
Trong mắt Tô Minh là bầu trời lửa đỏ. Cả khung trời bị vô tận biển lửa tràn ngập, hừng hực thiêu đốt, mặt đất nứt nẻ có vô số hài cốt bị thiêu cháy, trong tiếng kêu thê lương hóa thành tro bụi.
Trên bầu trời đỏ hồng bềnh bồng một người. Người này mặc đồ đỏ, tóc cũng biến đỏ rực chảy dài tới thắt lưng. Y chắp tay sau lưng nhìn lên trời, như dung hợp cùng biển lửa. Theo tầm mắt y, Tô Minh nhìn thấy…
/1485
|