Hàm Sơn thành trong đêm có ánh lửa le lói lung lay trong gió, nhìn theo nơi phát ra ánh lửa có thể thấy đó là tiệm rượu ban đêm vẫn có người đi vào.
Tô Minh đi trên đường Hàm Sơn thành, nhìn từng gian nhà quen thuộc, lặng lẽ cất bước.
"Đến chỗ này đã qua rất nhiều năm." Tô Minh ngừng bước chân.
Trước mặt hắn là một tiệm rượu, trong tiệm vào đêm khuya không có nhiều khách, đa số một mình uống rượu, ngẫu nhiên nhỏ giọng bàn tán chút ít.
Cạnh cửa trên một bộ bàn ghế, chủ tiệm là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đang chống cằm ngủ gục.
Có loại cảm giác khó tả quanh quẩn trong ngoài Hàm Sơn thành, hóa thành nặng nề đè ép lòng mỗi người trong thành. Cho nên đêm khuya này trong các tiệm rượu vẫn tồn tại người uống rượu.
"Lại đi tới đây." Tô Minh nhìn tiệm rượu, nhớ năm đó khi lần đầu mình tới Hàm Sơn thành từng tại đây gặp gỡ Hòa Phong, Hàn Phỉ Tử.
"Khi đến thì tới đây, giờ sắp đi cũng vẫn là đây." Tô Minh cười, dứt khoát sải bước đi vào trong tiệm rượu.
Hoàn cảnh bên trong vẫn giống như trí nhớ. Tô Minh bước vào không gây nhiều chú ý, chỉ có ông chủ đang ngủ bởi vì Tô Minh đi vào mang theo tiếng gió mà mơ hồ mở mắt ra liếc hắn một cái.
Bộ dạng hiện tại của Tô Minh là khuôn mặt thật của hắn. Bộ dạng này người trong Hàm Sơn thành cực hiếm người trông thấy. Dù có người thấy thì cũng khó mà liên hệ đến người hoàn thành Khai Trần danh chấn Hàm Sơn, hoặc là Mặc Tô cũng rất nổi tiếng.
Đi vào tiệm rượu, đi tới cái bàn năm đó từng ngồi, Tô Minh ngồi xuống.
Không lâu sau, chủ quán ngáp đi tới, không hỏi gì mà trực tiếp đặt hai bầu rượu lên bàn, còn có một ít đồ nhắm rượu, sau đó rời đi, trở lại bàn cạnh cửa, chống cằm, lần nữa ngủ gật.
Tô Minh cầm bình rượu đặt bên môi uống một ngụm. Rượu giống hệt năm đó hắn uống, ở trong miệng hóa thành chua cay, tựa ngọn lửa ở ngực thành đường dẫn nóng cháy.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chủ quán ngáy khò khò lúc thấp lúc cao. Người xung quanh bao gồm cả Tô Minh đều im lặng uống rượu, trong đó có một số cau mày, biểu tình có chút bất đắc dĩ và bất mãn.
Giống như không khí trong Hàm Sơn thành, ngay cả tiệm rượu cũng bao trùm nặng nề.
Tô Minh cúi đầu uống rượu, không nhìn người ngoài. Trong tiệm rượu đêm khuya, bây giờ không ai quan sát hắn, đều đang nghĩ đến nỗi lòng của mình.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Chỉ thấy hai gã đàn ông mặc áo xanh sóng vai nhau lặng lẽ đi tới. Hai người bước vào tiệm ngồi xuống một cái bàn, vẻ mặt âm trầm không nói một lời.
"Lại có bằng hữu tới uống rượu giải sầu, mấy ngày nay Hàm Sơn thành không giống trước kia."
Cái bàn cách Tô Minh không xa có gã đàn ông trung niên mặc áo xanh tay cầm bình rượu, ợ lên mùi rượu, rõ ràng là uống khá nhiều đang cười khẽ. Chỉ là tiếng cười kia mọi người đều nghe ra đó là tự giễu.
"Lần này Thiên Hàn Tông đều khiến mọi người thất vọng rồi. Không ngờ nổi…" Trong tiệm rượu, lúc trước im lặng bị đâm rách, lại có người tự giễu thì thầm.
"Đích thực thất vọng, nhưng có cách gì chứ. Sứ giả Thiên Hàn Tông đã nói lần này nhận đệ tử chỉ có một người, chính là Hàn Phỉ Tử Nhan Trì bộ lạc." Một trong hai gã đàn ông áo xanh vừa đến tay phải mạnh đập bàn.
"Ông chủ, còn không mau đem rượu tới!"
Vỗ bàn hét một tiếng lập tức khiến ông chủ ngủ gật giật mình, vội đứng dậy đưa rượu và thức ăn.
"Trút giận vào ông chủ làm gì, có giỏi thì đi tìm sứ giả Thiên Hàn Tông đi. Thiên Hàn Tông người ta không có nói rõ đợt này không nhận người khác."
"Hừ, đúng là không nói ngay mặt nhưng đề ra tư cách nhập môn, cả Hàm Sơn thành này ai có thể làm được?" Gã đàn ông đập bàn cất tiếng cười lạnh, trong mắt chứa khinh thường.
Từ đầu đến cuối gã đàn ông áo xanh khác ngồi bên cạnh không nói một lời, im lặng ngồi đó không lên tiếng.
"Hơn nữa chỉ vẻn vẹn là tư cách mà thôi. Sau khi đạt được tư cách có thật sự vào Thiên Hàn Tông được hay không phải xem thử thách tiếp theo của họ. Rốt cuộc vẫn là đang báo cho biết đợt này chỉ nhận một người."
"Thiên Hàn Tông thế lớn, chúng ta khát vọng tiến vào trong, không thể đối kháng ý chí Thiên Hàn, thì có thể làm sao chứ…" Một ông lão áo vải nằm trên bàn uống rượu say bây giờ ngẩng đầu, vẻ mặt tùy ý trào phúng cười nói.
"Ta nghe nói nhóm Nam Thiên đại nhân liên danh bái phỏng sứ giả Thiên Hàn, nhưng cuối cùng thất vọng mà về. Kha Cửu Tư giận dữ rời khỏi Hàm Sơn thành, bây giờ cường giả Khai Trần trong thành chỉ có mình Nam Thiên đại nhân và Lãnh Ấn đại nhân." Bạn đang đọc truyện tại
Tô Minh đi trên đường Hàm Sơn thành, nhìn từng gian nhà quen thuộc, lặng lẽ cất bước.
"Đến chỗ này đã qua rất nhiều năm." Tô Minh ngừng bước chân.
Trước mặt hắn là một tiệm rượu, trong tiệm vào đêm khuya không có nhiều khách, đa số một mình uống rượu, ngẫu nhiên nhỏ giọng bàn tán chút ít.
Cạnh cửa trên một bộ bàn ghế, chủ tiệm là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đang chống cằm ngủ gục.
Có loại cảm giác khó tả quanh quẩn trong ngoài Hàm Sơn thành, hóa thành nặng nề đè ép lòng mỗi người trong thành. Cho nên đêm khuya này trong các tiệm rượu vẫn tồn tại người uống rượu.
"Lại đi tới đây." Tô Minh nhìn tiệm rượu, nhớ năm đó khi lần đầu mình tới Hàm Sơn thành từng tại đây gặp gỡ Hòa Phong, Hàn Phỉ Tử.
"Khi đến thì tới đây, giờ sắp đi cũng vẫn là đây." Tô Minh cười, dứt khoát sải bước đi vào trong tiệm rượu.
Hoàn cảnh bên trong vẫn giống như trí nhớ. Tô Minh bước vào không gây nhiều chú ý, chỉ có ông chủ đang ngủ bởi vì Tô Minh đi vào mang theo tiếng gió mà mơ hồ mở mắt ra liếc hắn một cái.
Bộ dạng hiện tại của Tô Minh là khuôn mặt thật của hắn. Bộ dạng này người trong Hàm Sơn thành cực hiếm người trông thấy. Dù có người thấy thì cũng khó mà liên hệ đến người hoàn thành Khai Trần danh chấn Hàm Sơn, hoặc là Mặc Tô cũng rất nổi tiếng.
Đi vào tiệm rượu, đi tới cái bàn năm đó từng ngồi, Tô Minh ngồi xuống.
Không lâu sau, chủ quán ngáp đi tới, không hỏi gì mà trực tiếp đặt hai bầu rượu lên bàn, còn có một ít đồ nhắm rượu, sau đó rời đi, trở lại bàn cạnh cửa, chống cằm, lần nữa ngủ gật.
Tô Minh cầm bình rượu đặt bên môi uống một ngụm. Rượu giống hệt năm đó hắn uống, ở trong miệng hóa thành chua cay, tựa ngọn lửa ở ngực thành đường dẫn nóng cháy.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chủ quán ngáy khò khò lúc thấp lúc cao. Người xung quanh bao gồm cả Tô Minh đều im lặng uống rượu, trong đó có một số cau mày, biểu tình có chút bất đắc dĩ và bất mãn.
Giống như không khí trong Hàm Sơn thành, ngay cả tiệm rượu cũng bao trùm nặng nề.
Tô Minh cúi đầu uống rượu, không nhìn người ngoài. Trong tiệm rượu đêm khuya, bây giờ không ai quan sát hắn, đều đang nghĩ đến nỗi lòng của mình.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Chỉ thấy hai gã đàn ông mặc áo xanh sóng vai nhau lặng lẽ đi tới. Hai người bước vào tiệm ngồi xuống một cái bàn, vẻ mặt âm trầm không nói một lời.
"Lại có bằng hữu tới uống rượu giải sầu, mấy ngày nay Hàm Sơn thành không giống trước kia."
Cái bàn cách Tô Minh không xa có gã đàn ông trung niên mặc áo xanh tay cầm bình rượu, ợ lên mùi rượu, rõ ràng là uống khá nhiều đang cười khẽ. Chỉ là tiếng cười kia mọi người đều nghe ra đó là tự giễu.
"Lần này Thiên Hàn Tông đều khiến mọi người thất vọng rồi. Không ngờ nổi…" Trong tiệm rượu, lúc trước im lặng bị đâm rách, lại có người tự giễu thì thầm.
"Đích thực thất vọng, nhưng có cách gì chứ. Sứ giả Thiên Hàn Tông đã nói lần này nhận đệ tử chỉ có một người, chính là Hàn Phỉ Tử Nhan Trì bộ lạc." Một trong hai gã đàn ông áo xanh vừa đến tay phải mạnh đập bàn.
"Ông chủ, còn không mau đem rượu tới!"
Vỗ bàn hét một tiếng lập tức khiến ông chủ ngủ gật giật mình, vội đứng dậy đưa rượu và thức ăn.
"Trút giận vào ông chủ làm gì, có giỏi thì đi tìm sứ giả Thiên Hàn Tông đi. Thiên Hàn Tông người ta không có nói rõ đợt này không nhận người khác."
"Hừ, đúng là không nói ngay mặt nhưng đề ra tư cách nhập môn, cả Hàm Sơn thành này ai có thể làm được?" Gã đàn ông đập bàn cất tiếng cười lạnh, trong mắt chứa khinh thường.
Từ đầu đến cuối gã đàn ông áo xanh khác ngồi bên cạnh không nói một lời, im lặng ngồi đó không lên tiếng.
"Hơn nữa chỉ vẻn vẹn là tư cách mà thôi. Sau khi đạt được tư cách có thật sự vào Thiên Hàn Tông được hay không phải xem thử thách tiếp theo của họ. Rốt cuộc vẫn là đang báo cho biết đợt này chỉ nhận một người."
"Thiên Hàn Tông thế lớn, chúng ta khát vọng tiến vào trong, không thể đối kháng ý chí Thiên Hàn, thì có thể làm sao chứ…" Một ông lão áo vải nằm trên bàn uống rượu say bây giờ ngẩng đầu, vẻ mặt tùy ý trào phúng cười nói.
"Ta nghe nói nhóm Nam Thiên đại nhân liên danh bái phỏng sứ giả Thiên Hàn, nhưng cuối cùng thất vọng mà về. Kha Cửu Tư giận dữ rời khỏi Hàm Sơn thành, bây giờ cường giả Khai Trần trong thành chỉ có mình Nam Thiên đại nhân và Lãnh Ấn đại nhân." Bạn đang đọc truyện tại
/1485
|