Người phụ nữ Thiên Hàn Tông biểu tình biến đổi. Từ khi bà tới Hàm Sơn thành thì có nghe qua tên Mặc Tô, biết trong Hàm Sơn thành có sáu cường giả Khai Trần.
Trong sáu người này, trừ Huyền Luân đã chết và Vân Táng nghe đồn ra ngoài bế quan thì bà chỉ gặp qua Nam Thiên, Lãnh Ấn, Kha Cửu Tư. Ba người Nam Thiên bà không để vào mắt, còn về Huyền Luân thì càng đừng nói.
Năm đó khi bà nghe đến sáu người Khai Trần, chỉ cảm thấy hứng thú với người tên gọi Mặc Tô.
Người này bí ẩn khó đoán, đội mặt nạ đen, nghe nói tu vi cực cao, dường như đứng đầu trong sáu Khai Trần, còn là khách An Đông. Sau khi đất bí ẩn Hàm Sơn mở rộng ra ngoài, ba bộ lạc đều giải tán hết khách mời, chỉ để lại mình hắn.
Chuyện đời chính là như vậy, càng bí ẩn thì càng dễ dàng dấy lên sự tò mò.
Người phụ nữ này cũng thế, nhưng sự tò mò không kéo dài quá lâu thì chẳng thèm để ý nữa. Đối với bà, Mặc Tô có bí ẩn hay không chẳng dính dáng gì đến mình, hoàn toàn là người của hai thế giới.
Bà không bao giờ ngờ nổi, Mặc Tô từng khiến mình hơi có hứng thú vào hôm nay, giây phút này, dùng cách như vậy xuất hiện trước mặt mình.
Bên tai bà vang tiếng náo động từ Hàm Sơn, từng tiếng vang vọng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng lan tràn bốn phương như tiếng sóng gầm.
Trong Hàm Sơn thành, người từng cùng Tô Minh uống rượu giờ thì đều trợn mắt há hốc mồm. Lúc trước Tô Minh đã cho họ bất ngờ cực lớn, nhưng hôm nay mới biết đối phương là Mặc Tô, loại bất ngờ này khiến họ rung động không thể tin nổi.
"Thì ra hắn là Mặc Tô, hèn chi có tu vi như vậy, ta còn tưởng rằng là…" Gã đàn ông họ Vân nhìn chằm chằm núi Nhan Trì, biểu tình hốt hoảng, lắc đầu.
"Hắn lại là Mặc Tô!" Trên núi Phổ Khương, tộc trưởng Phổ Khương bộ lạc hít sâu.
Gã không xa lạ cái tên Mặc Tô. Dù lúc trước chưa từng gặp nhưng Phổ Khương bộ lạc bọn họ từng điều tra về người này.
Chẳng qua kết quả điều tra không có đáp án, chỉ biết người này đột nhiên trở thành khách mời An Đông bộ lạc, chỉ lóe lên trong đất bí ẩn Hàm Sơn thành rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Hắn gó danh tiếng như vậy là vì Nhan Trì bộ lạc, An Đông bộ lạc cố ý tạo thành. Về việc này gã có hỏi Huyền Luân, được đến câu trả lời rằng.
Mặc Tô chắc là một cường giả Khai Trần, bởi vì bị thương cho nên tu vi ngã xuống Ngưng Huyết cảnh. Nhưng dù là vậy thì Huyền Luân không có bao nhiêu tự tin chiến thắng được hắn.
So với bên ngoài xôn xao thì núi An Đông vẫn tĩnh lặng, nhưng sự yên tĩnh này không kéo dài bao lâu. Từ trên núi truyền ra giọng già nua.
Thanh âm kia chất chứa cung kính vang vọng trong trời đất.
"An Đông bộ lạc chúc mừng Mặc gia đại nhân đạt được tư cách nhập môn Thiên Hàn Tông."
Lúc tám phương sôi trào thì núi Nhan Trì một mảnh tĩnh lặng. Hàn Phỉ Tử phức tạp nhìn Tô Minh, nhìn mặt nạ, đây là lần đầu tiên cô thấy khuôn mặt thật của Tô Minh. Từ sau khi Huyền Luân chết, cô là người duy nhất biết Mặc Tô có bảo vật.
"Ta nên gọi ngươi là Tô Minh hay là Mặc Tô…" Hàn Phỉ Tử khẽ hỏi.
Có cảm giác phức tạp hơn cô phải nhắc đến Nhan Loan. Bà ngơ ngác nhìn Tô Minh, nghĩ đến từng hình ảnh lúc trong đất tổ tiên Hàm Sơn bế quan, nghĩ đến mình lại có ý định muốn thu hắn làm giường bạn, nghĩ tới mới nãy đối phương nhìn mình dịu dàng nói, còn có tinh thần run rẩy lạ thường.
Mặt Nhan Loan bỗng đỏ bừng.
Đối mặt Hàn Phỉ Tử khẽ hỏi, Tô Minh không mở miệng mà lạnh lùng nhìn người phụ nữ đến từ Thiên Hàn Tông.
Người phụ nữ im lặng trong chốc lát, hừ lạnh một tiếng.
"Thì ra ngươi chính là Mặc Tô, vậy đã thông qua thử thách lần đầu tiên. Nhưng còn có thử thách lần hai. Phải khiêu chiến Hàm Sơn Xích, trước khi truyền tống trận hoàn toàn mở ra nhất định phải vượt qua, nếu không thì ngươi vẫn sẽ thất bại." Người phụ nữ cười nhạt nói.
Tô Minh đội mặt nạ, không nhìn ra có biểu tình gì. Dù là mắt hắn thì bây giờ một mảnh bình tĩnh, dường như lời của bà không khiến hắn dao động chút nào.
"Có phải sẽ có lần thứ ba, lần thư, lần thứ năm?" Tô Minh nhàn nhạt nói.
Bộ dạng bình tĩnh của hắn khiến người phụ nữ rất khó chịu. Bà đại biểu Thiên Hàn Tông thu đệ tử đợt này. Dù bên trong đã định chỉ thu một người, nhưng bà đại biểu là Thiên Hàn Tông, ai gặp đều phải cung kính, thậm chí là phập phồng lo sợ, chỉ có Tô Minh trước mắt, từ đầu đến cuối dường như không đặt bà vào mắt. Dù đối mặt sự việc bà rõ ràng làm khó dễ cũng vẫn không nóng không lạnh, chỉ tùy tiện lấy ra một cái mặt nạ đã khiến thử thách thứ nhất của bà trở thành trò cười.
Bây giờ nghe vậy, nụ cười của bà càng lạnh lẽo, không che giấu cái gì nữa, lạnh giọng nói.
"Không phải bất cứ ai đều có thể vào Thiên Hàn Tông. Cho dù ngươi vượt qua Hàm Sơn thành, hoàn thành thử thách lần thứ hai thì còn có lần ba. Thử thách lần ba là chứng minh khi ngươi Khai Trần thì có đủ sợi máu hoàn thành Ngưng Huyết cảnh. Nhưng ngươi đã Khai Trần, ngươi không thể chứng minh việc này được nữa!"
Tô Minh im lặng.
Thấy Tô Minh không nói lời nào, nụ cười của người phụ nữ đầy trào phúng.
"Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh thì lấy ra cách khiến người tin phục, chứng minh ngươi Khai Trần sợi máu. Vậy thì còn có thử thách lần thứ tư. Thử thách thứ tư rất đơn giản, gióng Hàm Sơn Chuông. Đáng tiếc, chuông này đã không còn, bị một vị Thần Tướng mang đi, ngươi đi lấy về coi. Bốn thử thách này nếu ngươi có thể hoàn thành trước khi truyền tống trận mở ra, vậy thì thu ngươi vào Thiên Hàn Tông có ngại gì! Nếu không làm được thì lập tức cút đi, đừng ở đây dằng dai khiến Thiên Hàn Tông ta nổi giận thì ngươi sẽ chịu không nổi đâu!"
Người phụ nữ vừa dứt lời thì núi Nhan Trì bỗng mạnh rung động, từng luồng sáng chói mắt từ trong lòng núi đâm ra ngoài. Những luồng sáng chói mắt tập trung trên đỉnh núi, lờ mờ hình thành một trận pháp khổng lồ.
"Xem ra ngươi không có cơ hội rồi, truyền tống trận đã mở, mười giây sau sẽ hoàn toàn mở ra." Người phụ nữ cười, không nhìn Tô Minh nữa mà liếc hướng truyền tống trận nhanh chóng ngưng tụ.
Trong sáu người này, trừ Huyền Luân đã chết và Vân Táng nghe đồn ra ngoài bế quan thì bà chỉ gặp qua Nam Thiên, Lãnh Ấn, Kha Cửu Tư. Ba người Nam Thiên bà không để vào mắt, còn về Huyền Luân thì càng đừng nói.
Năm đó khi bà nghe đến sáu người Khai Trần, chỉ cảm thấy hứng thú với người tên gọi Mặc Tô.
Người này bí ẩn khó đoán, đội mặt nạ đen, nghe nói tu vi cực cao, dường như đứng đầu trong sáu Khai Trần, còn là khách An Đông. Sau khi đất bí ẩn Hàm Sơn mở rộng ra ngoài, ba bộ lạc đều giải tán hết khách mời, chỉ để lại mình hắn.
Chuyện đời chính là như vậy, càng bí ẩn thì càng dễ dàng dấy lên sự tò mò.
Người phụ nữ này cũng thế, nhưng sự tò mò không kéo dài quá lâu thì chẳng thèm để ý nữa. Đối với bà, Mặc Tô có bí ẩn hay không chẳng dính dáng gì đến mình, hoàn toàn là người của hai thế giới.
Bà không bao giờ ngờ nổi, Mặc Tô từng khiến mình hơi có hứng thú vào hôm nay, giây phút này, dùng cách như vậy xuất hiện trước mặt mình.
Bên tai bà vang tiếng náo động từ Hàm Sơn, từng tiếng vang vọng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng lan tràn bốn phương như tiếng sóng gầm.
Trong Hàm Sơn thành, người từng cùng Tô Minh uống rượu giờ thì đều trợn mắt há hốc mồm. Lúc trước Tô Minh đã cho họ bất ngờ cực lớn, nhưng hôm nay mới biết đối phương là Mặc Tô, loại bất ngờ này khiến họ rung động không thể tin nổi.
"Thì ra hắn là Mặc Tô, hèn chi có tu vi như vậy, ta còn tưởng rằng là…" Gã đàn ông họ Vân nhìn chằm chằm núi Nhan Trì, biểu tình hốt hoảng, lắc đầu.
"Hắn lại là Mặc Tô!" Trên núi Phổ Khương, tộc trưởng Phổ Khương bộ lạc hít sâu.
Gã không xa lạ cái tên Mặc Tô. Dù lúc trước chưa từng gặp nhưng Phổ Khương bộ lạc bọn họ từng điều tra về người này.
Chẳng qua kết quả điều tra không có đáp án, chỉ biết người này đột nhiên trở thành khách mời An Đông bộ lạc, chỉ lóe lên trong đất bí ẩn Hàm Sơn thành rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Hắn gó danh tiếng như vậy là vì Nhan Trì bộ lạc, An Đông bộ lạc cố ý tạo thành. Về việc này gã có hỏi Huyền Luân, được đến câu trả lời rằng.
Mặc Tô chắc là một cường giả Khai Trần, bởi vì bị thương cho nên tu vi ngã xuống Ngưng Huyết cảnh. Nhưng dù là vậy thì Huyền Luân không có bao nhiêu tự tin chiến thắng được hắn.
So với bên ngoài xôn xao thì núi An Đông vẫn tĩnh lặng, nhưng sự yên tĩnh này không kéo dài bao lâu. Từ trên núi truyền ra giọng già nua.
Thanh âm kia chất chứa cung kính vang vọng trong trời đất.
"An Đông bộ lạc chúc mừng Mặc gia đại nhân đạt được tư cách nhập môn Thiên Hàn Tông."
Lúc tám phương sôi trào thì núi Nhan Trì một mảnh tĩnh lặng. Hàn Phỉ Tử phức tạp nhìn Tô Minh, nhìn mặt nạ, đây là lần đầu tiên cô thấy khuôn mặt thật của Tô Minh. Từ sau khi Huyền Luân chết, cô là người duy nhất biết Mặc Tô có bảo vật.
"Ta nên gọi ngươi là Tô Minh hay là Mặc Tô…" Hàn Phỉ Tử khẽ hỏi.
Có cảm giác phức tạp hơn cô phải nhắc đến Nhan Loan. Bà ngơ ngác nhìn Tô Minh, nghĩ đến từng hình ảnh lúc trong đất tổ tiên Hàm Sơn bế quan, nghĩ đến mình lại có ý định muốn thu hắn làm giường bạn, nghĩ tới mới nãy đối phương nhìn mình dịu dàng nói, còn có tinh thần run rẩy lạ thường.
Mặt Nhan Loan bỗng đỏ bừng.
Đối mặt Hàn Phỉ Tử khẽ hỏi, Tô Minh không mở miệng mà lạnh lùng nhìn người phụ nữ đến từ Thiên Hàn Tông.
Người phụ nữ im lặng trong chốc lát, hừ lạnh một tiếng.
"Thì ra ngươi chính là Mặc Tô, vậy đã thông qua thử thách lần đầu tiên. Nhưng còn có thử thách lần hai. Phải khiêu chiến Hàm Sơn Xích, trước khi truyền tống trận hoàn toàn mở ra nhất định phải vượt qua, nếu không thì ngươi vẫn sẽ thất bại." Người phụ nữ cười nhạt nói.
Tô Minh đội mặt nạ, không nhìn ra có biểu tình gì. Dù là mắt hắn thì bây giờ một mảnh bình tĩnh, dường như lời của bà không khiến hắn dao động chút nào.
"Có phải sẽ có lần thứ ba, lần thư, lần thứ năm?" Tô Minh nhàn nhạt nói.
Bộ dạng bình tĩnh của hắn khiến người phụ nữ rất khó chịu. Bà đại biểu Thiên Hàn Tông thu đệ tử đợt này. Dù bên trong đã định chỉ thu một người, nhưng bà đại biểu là Thiên Hàn Tông, ai gặp đều phải cung kính, thậm chí là phập phồng lo sợ, chỉ có Tô Minh trước mắt, từ đầu đến cuối dường như không đặt bà vào mắt. Dù đối mặt sự việc bà rõ ràng làm khó dễ cũng vẫn không nóng không lạnh, chỉ tùy tiện lấy ra một cái mặt nạ đã khiến thử thách thứ nhất của bà trở thành trò cười.
Bây giờ nghe vậy, nụ cười của bà càng lạnh lẽo, không che giấu cái gì nữa, lạnh giọng nói.
"Không phải bất cứ ai đều có thể vào Thiên Hàn Tông. Cho dù ngươi vượt qua Hàm Sơn thành, hoàn thành thử thách lần thứ hai thì còn có lần ba. Thử thách lần ba là chứng minh khi ngươi Khai Trần thì có đủ sợi máu hoàn thành Ngưng Huyết cảnh. Nhưng ngươi đã Khai Trần, ngươi không thể chứng minh việc này được nữa!"
Tô Minh im lặng.
Thấy Tô Minh không nói lời nào, nụ cười của người phụ nữ đầy trào phúng.
"Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh thì lấy ra cách khiến người tin phục, chứng minh ngươi Khai Trần sợi máu. Vậy thì còn có thử thách lần thứ tư. Thử thách thứ tư rất đơn giản, gióng Hàm Sơn Chuông. Đáng tiếc, chuông này đã không còn, bị một vị Thần Tướng mang đi, ngươi đi lấy về coi. Bốn thử thách này nếu ngươi có thể hoàn thành trước khi truyền tống trận mở ra, vậy thì thu ngươi vào Thiên Hàn Tông có ngại gì! Nếu không làm được thì lập tức cút đi, đừng ở đây dằng dai khiến Thiên Hàn Tông ta nổi giận thì ngươi sẽ chịu không nổi đâu!"
Người phụ nữ vừa dứt lời thì núi Nhan Trì bỗng mạnh rung động, từng luồng sáng chói mắt từ trong lòng núi đâm ra ngoài. Những luồng sáng chói mắt tập trung trên đỉnh núi, lờ mờ hình thành một trận pháp khổng lồ.
"Xem ra ngươi không có cơ hội rồi, truyền tống trận đã mở, mười giây sau sẽ hoàn toàn mở ra." Người phụ nữ cười, không nhìn Tô Minh nữa mà liếc hướng truyền tống trận nhanh chóng ngưng tụ.
/1485
|